Đã Một Thời Tình Thâm

Chương 49

*ADC: Attack Damage Carry (vị trí sát thương chính trong đội hình)

Trong số các chủ bá có danh tiếng cao, Phong Tử, tên thật là Diệp Phong, thực sự là một trong những hòn đá thô.

Một vài vị chủ bá cao lãnh chỉ biết dạy mọi người chơi game, chủ bá biết đùa giỡn cũng thích nói vài lời trêu đùa để điều tiết không khí, nhưng Diệp Phong đặc biệt không giống, hắn lúc trực tiếp rất thích hát, nếu là hát hay thì tốt rồi, vấn đề là, hắn từ lúc sinh ra ngũ âm không hoàn thiện, bài hát bị hắn hát lệch đến mười tám cây số, hoàn toàn khác hẳn bản gốc. Những người chịu không nổi ma âm của hắn đã kéo đen hắn, đa phần số fan còn lại của hắn đối với tài năng ca hát của hắn đã miễn dịch, có thể trong lúc hắn hát còn bình thản giễu cợt hắn: "Anh sắp bị lạnh rồi."

Fan của những chủ bá đều cổ vũ chủ bá nhà mình, tiếp thêm khí thế, cả trận đều soát "66666", mà trong phòng trực tiếp của Phong Tử, fan của hắn lại là một phong cảnh khác, màn hình chỉ chạy những bình luận "Phong Tử nay thua mấy trận rồi?" "Lại bị gϊếŧ mấy lần?" "Cậu sao vẫn chưa chết, đúng là không hợp lý."

Fan một bên mắng hắn, số bình luận chúc hắn chết không biết hiện bao nhiêu lần.

Hắn cứ như vậy bị người ta mắng tới mắng tới, lại có thể trở thành chủ bá lớn, tùy tiện mở trực tiếp liền có hơn trăm vạn người xem.

Mà nguyên nhân thực sự của việc hắn nổi nhanh, là vì bản mặt đẹp trai.

Những chủ bá chuyên môn chơi liên minh nhiều như lông bò, nhưng những chủ bá có kỹ thuật tốt, lớn lên đều giống người qua đường, mà chủ bá lớn lên đẹp trai, thường trình độ rất kém. Người có thể tập hợp cả hai cái không nhiều, Diệp Phong lại khó có được người có trình độ lợi hại mà lớn lên còn soái như thế, không nổi liền không có thiên lý rồi.

Hắn lớn lên có nét giống với nam thần đại học, để một mái đầu ngắn, thích mặc quần jeans áo thun, hoàn toàn là một tiểu thịt tươi dương quang thoải mái. Hơn nữa hắn đặc biệt thích cười, lúc trực tiếp lại biết tự hắc, người như vậy chẳng sợ hát có chút khó nghe, nhưng fan đều cảm thấy.... khuôn mặt đẹp như vậy, hát khó nghe một chút cũng có thể tha thứ.

Lại thêm cách đi của hắn, chuyên môn xạ thủ trăm năm không đổi, từ từ hắn trở thành quốc phục ADC nhất lưu trong mắt fan.

Diệp Phong rất biết đối nhân xử thế, cùng không ít tuyển thủ liên minh quen biết, đến cả Thời Việt cũng bị hắn quấn lấy kết bạn. hắn mỗi lần trực tiếp đều sẽ từ nhóm bạn bè kéo vài vị đại thần qua, các đại thần thường cũng sẽ giữ mặt mũi cho hắn. Nhân khí ở phòng trực tiếp của hắn cao, tuyển thủ chuyên nghiệp cùng hắn tổ đội, đồng thời thể hiện thao tác cũng có thể thu hút fan, đây chính xác là song phương đều đạt được lợi ích.

Nhưng Thời Việt không giống vậy.

Diệp Phong mời Thời Việt ba lần, toàn bộ đều bị Thời Việt từ chối. Vậy nên trong ấn tượng của Diệp Phong, Thời Việt là một vị tuyển thủ đặc biệt cao lãnh, đặc biệt khó gần. Mỗi lần nhắn tin trên weixin, Thời Việt đều sẽ nhàn nhạt đáp: "Xin lỗi, đang bận."

Sau vài lần mặt dày lôi kéo hắn cũng tự giác không làm phiền Thời Việt.

Nhưng hôm nay, gặp một vị Điêu Thuyền lợi hại dẫn gái theo, lại tự nhận mình là Thời Việt?

Hắn đơn giản là không dám tin, lập tức mở weixin gửi tin cho Thời Việt: "Việt ca, tôi ở khu mới gặp một người gọi là Thời gian tĩnh tại, chơi Điêu Thuyền đặc biệt trâu, dẫn theo một em gái chơi Lữ Bố cùng nhau song bài. Hắn lại tự nhân mình tên là Thời Việt, giả mạo thân phận của anh, hahaahahah, thực sự là cười chết tôi rồi."

Thời Việt: "Người đó là tôi."

Phong Tử: "........................."

Mỗ chủ bá đang ăn vặt, nhìn thấy lời này thiếu chút nữa cắn lưỡi.

Sau một lúc lâu hắn mới hồi thần, ngại ngùng gửi một cái biểu tình đổ mồ hôi: "Thực sự là anh?"

Thời Việt bình tĩnh đánh chữ: "Ừ."

"Vậy Âm Phù chơi Lữ Bố là cô gái anh quen? Anh thực sự ở khu mới dẫn gái sao?"

"Cô ấy là bạn em tôi." Thời Việt đơn giản giải thích.

"Ồ Ồ." Mỗ chủ bá trán đầy mồ hôi lạnh, cảm thấy bản thân phát hiện một cái bí mật, sẽ không bị người diệt khẩu chứ?

Hắn lại không dám tìm chết trêu đùa Việt thần, lập tức giả vờ cái gì cũng không biết nói: "Haha thì ra là vậy, Việt thần anh bận đi, tôi trước out."

Kết quả lại nhận được một tin nhắn khác: "Cùng nhau tổ đội mấy trận đi."

Mỗ chủ bá: "???"

Trước đó da mặt dày bám lấy Việt thần đến cùng trực tiếp anh đều không tới, hiện tại chủ động như vậy, ngược lại kéo hắn đi tổ đội?

Thời Việt đáp: "Tiểu Âm nói muốn làm quen với cậu một chút."

Mỗ chủ bá: "...................."

Hóa ra là vì em gái đó.

Sau khi vào phòng, quả nhiên nhìn thấy ID của cô bé Âm Phù, cô rất nhanh đánh chữ: "Chào anh, chủ bá chuyên môn chơi xạ thủ ít gặp, vậy nên em mới nói Việt ca giới thiệu anh cho em, sau này có thời gian em sẽ đi xem trực tiếp của anh, học chơi xạ thủ."

Phong Tử lập tức khách khí đáp: "Em gái quá khách khí rồi."

Thân phận của người này còn rất mơ hồ, nhưng mà, Việt thần đối với cô tốt như vậy, hắn tự nhiên không dám động chạm.

Hoàn toàn là một bộ thái độ khi nhìn thấy đại tẩu hắc bang, cung kính đến hai tay đều chắp tay thi lễ.

Phù Âm không hề biết đối phương đang não bổ bản thân thành "đại tẩu hắc bang", cô là đơn thuần muốn quen biết một chút vị chủ bá chơi xạ thủ này, học thêm ý thức, vậy nên cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp đánh chữ hỏi: "Chúng ta cùng nhau tổ đội đánh vài trận được không? Không biết em có vinh hạnh, được làm đồng đội của chủ bá không ^_^"

Phong Tử lập tức đáp: "Là vinh hạnh của anh mới đúng, anh thực sự quá vinh hạnh rồi, có thể cùng Việt thần và người đẹp làm đồng đội."

Thời Việt nhíu mày, anh vốn không muốn cùng cái tên này tổ đội, nhưng Tiểu Âm muốn quen biết hắn, anh cũng chỉ là thuận nước đẩy thuyền gọi người sang đây.

Ba người cùng nhau chơi.

Trận này, Phù Âm như cũ chọn Lữ Bố, Thời Việt tiếp tục chơi Điêu Thuyền, Phong Tử tự nhiên chọn sở trường của bản thân Tôn Thượng Hương.

Bởi vì không có mở trực tiếp, hắn đánh cũng khá nhẹ nhàng, lại thêm Điêu Thuyền du tẩu trên dưới, hắn ở đầu kỳ thu được không ít đầu người, trang bị nhanh chóng tăng lên, đến hậu kỳ đoàn chiến, Tôn Thượng Hương ở phía ngoài lộn nhào xạ kích, Điêu Thuyền phóng kỹ năng lên mặt địch nhân, người chơi đối diện thực sự bị chịu tổn thương, liên tiếp vài lần bị đoàn diệt.

Chơi xong một trận áp trận, Phù Âm chủ động cùng hắn kết bạn: "Tôn Thượng Hương của anh thực sự quá lợi hại."

Cảm giác được người khác khen tự nhiên không tệ, Phong Tử gửi lại một hàng mặt cười: "Em gái cũng rất lợi hại, em chính là cô gái chơi Lữ Bố lợi hại nhất mà anh từng gặp."

Thời Việt: "............"

Cái tên này khen người khác có cần lời ngon tiếng ngọt như vậy không, Phù Âm đều bị hắn khen tới cười ra tiếng.

Thời Việt có chút không cao hứng, nhíu mày nói: "Còn đánh nữa không?"

Phong Tử: "Khó có dịp cùng Việt thần tổ đội, lại đánh thêm vài trận đi!"

Cuối cùng là ba người đánh liên tục năm trận, đều đạt được chiến thắng, chẳng sợ gặp phải đồng đội treo máy, bọn họ ba đánh năm cũng hoàn toàn không có vấn đề.

Đánh đến mười hai giờ, Thời Việt mới chủ động đánh chữ: "Em nên ngủ rồi."

Phong Tử: "Không sao cả! Tôi bình thường hai giờ mới ngủ, vẫn còn rất có tinh thần."

Thời Việt nhíu mày: "Tôi không có nói cậu. Tôi là nói cô ấy đi ngủ sớm một chút, cô ấy ngày mai có tiết."

Phong Tử: "............."

Phù Âm có chút ngại ngùng, đáp: "Vậy em out trước, bye hai vị."

***

Sau khi Phù Âm rời đi, không khí trong phòng đột nhiên trở nên ngại ngùng, Phong Tử nghĩ tới nghĩ lui rất lâu, mới băn khoăn đánh một hàng chữ: "Cô ấy là ..... bạn gái của Việt thần sao?"

Đánh xong hàng chữ này, hắn đã làm tốt chuẩn bị tùy thời bị diệt khẩu.

Nhưng lòng hiếu kỳ thực sự không kiềm được, hắn từ trước tới giờ trước nghe nói Việt thần lạnh lùng có tiếng trong liên minh đối với ai quan tâm như vậy.

Kết quả, Thời Việt nhàn nhạt đáp: "Bạn bè mà thôi."

Phong Tử: "Ồ."

Bạn bè bình thường? Một chút cũng không giống.... không khí giữa hai người rất ám muội có biết không?

Hắn còn muốn hỏi tiếp, kết quả Thời Việt để lại một câu: "Tôi cũng out đây, gặp sau."

Phong Tử: "Được thôi, gặp sau!"

***

Tối hôm sau, Diệp Phong tiếp tục đúng giờ mở trực tiếp.

Gần đây bởi vì giai đoạn đấu thường quy đến hậu kỳ, các chiến đội lớn đều vì giành được vé vào trận lập hậu, đều bắt đầu điên cuồng phát lực, tuyển thủ chuyên nghiệp cũng gấp rút luyện tập chiến thuật, thời kỳ như vậy, hắn không thể đi làm phiền những tuyển thủ mà mình quen biết, vì vậy gọi một chủ bá có quan hệ khá tốt cùng nhau song bài.

Hôm nay không có gặp đối thủ đáng sợ như Việt thần, đánh được thành tích mười trận thắng liên tục.

Tướng mới Công Tôn Lệ thuận lệ xông lên quốc phục, Diệp Phong tâm tình tốt, ở trong phòng trực tiếp phát một loạt bao lì xì. Kết quả lúc nhặt bao lì xì, hắn tình cờ phát hiện có một ID quen thuộc, nhặt được bao lì xì lớn 888 tệ, ID đó vừa hay tên là "Âm Phù".

Lẽ nào là cô bé nhà Việt thần, thực sự tới đây xem trực tiếp rồi?

Diệp Phong sau khi thu thập xong lập tức đăng nhập game, gửi Âm Phù một tin nhắn: "Hôm nay người nhận được phần thưởng trong phòng trực tiếp của anh có phải em không?"

Phù Âm gửi lại cái mặt cười: "Đúng vậy, em đang may mắn. Xem vài trận trực tiếp, lúc phát lì xì tùy tiện nhặt một chút, kết quả nhặt được 888 tệ!"

Cái vận may này cũng vô địch rồi! Diệp Phong cười hỏi: "Em cùng Việt thần không song bài sao?"

Phù Âm đáp: "Anh ấy tối nay có chút việc, tạm thời không vào game."

Thực ra là vì hôm nay là sinh nhật của Lâm Lạc Nhiên, chiến đội Thiên Hoàn tất cả đều đi chúc mừng, Thời Việt dù hiện tại chỉ là thành viên bổ sung, nhưng quan hệ của anh với Lâm Lạc Nhiên luôn rất tốt, loại tổ chức tiệc mừng như này liền không thể vắng mặt.

Phù Âm theo sau lại đánh thêm một câu: "Anh trực tiếp xong rồi sao? Em muốn tìm người cùng đánh năm quân đối quyết, bạn bè trong game không online, có thể cùng đi không?"

Diệp Phong lập tức đáp: "Được!"

Năm quân đối quyết là dạng mô hình mới của mùa s10, game không còn chia thành song phương 5v5, mà phân thành năm tiểu đội đỏ, tím, lục, lam, vàng, mỗi tiểu đội có hai người, tiểu đội nào kiếm được nhiều điểm nhất sẽ giành được chiến thắng. Cách kiếm điểm chính là kích sát phe cánh của những đội chơi khác.

Cách chơi như vậy, mọi người thường sẽ trước chọn tướng sĩ có khả năng bạo phát cực mạnh, hoặc có thể điều khiển tốt. Đồng đội chỉ có một, đối thủ lại có tám người, vạn nhất gặp phải cục diện bị bao vây, tuy rằng đánh không chết cũng có thể tháo chạy được.

Cuối cùng Diệp Phong chọn xạ thủ Công Tôn Lệ, Phù Âm lại chọn Hoa Mộc Lan.

Hai người cùng tiến vào trận đấu, trận này đội bọn họ là đội đỏ, mở trận trước chạy tới khu dã phát triển, sau khi đạt tới cấp 4, hai người liền bắt đầu núp trong lùm cỏ chờ người.

Phe lam và phe lục ở không xa đánh nhau, toàn bộ đều tàn máu, Phù Âm đánh một cái tín hiệu "Khởi kích tiến công", Hoa Mộc Lan của cô nhanh chóng từ trong lùm cỏ đánh ra khống chế trầm mặc, chỉ một lúc đã trói được 4 người, Diệp Pong theo sau thao tác Công Tôn Lệ, kỹ năng 1 đem cây dù trong tay nem đi, nháy mắt liền đánh ra vài điểm phụ công thu được song sát, lại dùng kỹ năng 1 quay lại lùm cỏ.

Một loạt thao tác mây trôi nước chảy, thậm chỉ là sự tiêu soái của Lý Bạch "ngàn dặm phía xa lấy thủ cấp" của Việt ca.

Hắn lấy được song sát, còn lại hai người tàn máu bị Phù Âm Hoa Mộc Lan một đường truy chết.

Hai người trốn trong lùm cỏ thuận lợi ngư ông đắc lợi, mở trận trực tiếp lấy được tứ sát, điểm cũng xếp đầu.

Tiếp sau đó, hai người tiếp tục dùng sách lược "ngư ông đắc lợi", đến lùm cỏ trốn.

Chiến trường của năm quân đối quyết đặc biệt hỗn loạn, trừ bỏ một vị đồng đội bên canh, tất cả các tiểu đội khác đều hiển thị tên đỏ, đều có thể kích sát. Mỗi lần lúc các tiểu đội đang ở loạn đấu, Phù Âm liền dùng trầm mặc của Hoa Mộc Lan, Diệp Phong lập tức ra thu hoạch, đánh xong lại chạy.

Hai người thực hiện đánh du kích thực sự có hiệu quả, đến khi trận đấu kết thúc, lại có thể thuận lợi giành được vị trí đứng đầu.

Phù Âm rất vui, cô trước đây chưa từng chơi qua dạng trận đấu này, chiến trường là một bãi hỗn loạn cũng là một cái ý tứ.

Diệp Phong trong lòng lại nghĩ, cô bé này ý thức thực sự mạnh, hắn lúc đầu cho rằng Việt thần đã là dẫn gái đi đánh thứ hạng, vậy thì đối phương trình độ khẳng định rất bình thường, có thể đánh đến vương giả, chắc là được Việt thần dẫn lên. Nhưng hiện tại, hắn đã thay đổi cách nghĩ, bởi vì trình độ của cô bé này thực sự rất mạnh. Hoa Mộc Lan thao tác đạt tới thuần thục, thời cơ tham chiến cũng nắm bắt rất tốt. Mỗi lần Hoa Mộc Lan đều có thể khống chế cả đám người, hắn ở phía sau thu hoạch, thực sự đặc biệt thoải mái.

Hai người thoải mái đánh thêm vài trận năm quân đối quyết, đều được đứng đầu danh sách, tổ đội hai người trốn trong lùm cỏ khiến cho những người chơi khác vô cùng đau đầu.

Phù Âm mời hắn tiếp tục tổ đội, vào lúc này, Thời Việt đột nhiên online.

Anh vừa online, phát hiện Phù Âm lại có thể cùng Phong Tử tổ đội, trong lòng không khỏi nghi hoặc, lập tức gửi tin nhắn cho Phù Âm: "Phong Tử kéo em tổ đội làm gì?"

Phù Âm đáp: "Là em kéo anh ấy."

Thời Việt: "???"

Anh mới không ở một ngày em liền kéo người khác tổ đội? Thời Việt nhíu mày: "Em kéo cậu ta tổ đội làm gì?"

Phù Âm giải thích: "Em hôm nay xem trực tiếp của anh ấy, xạ thủ của anh ấy thực sự rất mạnh, lúc nãy cùng anh ấy phối hợp đánh vài trận năm quân đối quyết, em cảm thấy, trình độ của anh ấy hoàn toàn không thua tuyển thủ chuyên nghiệp nha, vì sao không đi làm tuyển thủ?"

Thời Việt nghe lời giải thích của cô, biết cô chỉ là đơn thuần hiếu kỳ mới kéo Phong chủ bá tới tổ đội, không hề có bất cứ suy nghĩ gì khác, trong lòng mới thở phào một hơi.

Phù Âm thấy anh không trả lời, lại đánh một hàng chữ: "Không tiện nói sao?"

Thời Việt hồi thần lại, nhanh chóng đánh chữ giải thích: "Đại chủ bá thu nhập rất cao, hơn nữa thời gian phi thường tự do, lúc không muốn làm chủ bá có thể tùy tiện xin nghỉ, lúc muốn làm chủ bá cũng có thể tự mình nhảy thời gian, không cần phải gánh vác trách nhiệm như tuyển thủ chuyên nghiệp, tuyển thủ mỗi ngày huấn luyện hơn tám tiếng đồng hồ, thua trận đấu sẽ bị mắng, chủ bá đánh thứ hạng thắng thua không đáng kể."

Nói như vậy, làm chủ bá chính xác là thoải mái hơn rất nhiều.

Phù Âm trầm mặc một lúc, hỏi: "Chiến đội bọn anh không phải đang thiếu một xạ thủ sao? Không cân nhắc về anh ấy một chút sao?"

Thời Việt đáp: "Anh cùng sư phụ đã từng ngẫm qua, nhưng mà, muốn thuyết phục được Diệp Phong, làm cậu ta bỏ đi công việc chủ bá đi làm tuyển thủ, không dễ dàng."

Phù Âm đáp: "Làm tuyển thủ cũng có thể tiếp tục làm chủ bá, em thấy có rất nhiều tuyển thủ đại thần cũng có riêng phòng trực tiếp, mỗi ngày dành ra hai tiếng chơi game, cùng rất nhiều người quen đánh thứ hạng, vừa luyện vừa trực tiếp, chẳng hề có ảnh hưởng mà?"

Thời Việt: "Lời thì nói như vậy, nhưng chuyên môn làm chủ bá, và tuyển thủ đi làm chủ bá về tính chất không giống nhau. Cậu ta nếu như gia nhập chiến đội, cùng nhà sản xuất trực tiếp ký ước, liền cùng ký ước giống với đồng đội, hơn nữa, thu nhập vẫn phải phân chia cho cả chiến đội."

Phù Âm trầm mặc một lúc mới nói: "Thử xem sao? Không thử sao biết được anh ấy không đồng ý."

Thời Việt có chút tò mò, không khỏi hỏi: "Em sao lại đối với chuyện chiến đội của anh nhiệt tình như vậy? So với đội trưởng là anh còn tích cực hơn."

Phù Âm đỏ hết cả mặt, trong lòng nghĩ, em là vì anh mới suy nghĩ, hơn nữa, em cũng muốn gia nhập đội ngũ của anh, vậy nên thuận tiện tìm hiểu một chút đồng đội.

Nhưng mà, biểu hiện ngoài mặt của cô vẫn giữ vẻ bình tĩnh, nhanh chóng đánh chữ: "Em chỉ là đơn thuần cảm thấy ý thức của Phong Tử rất mạnh, tính cách cũng rất tốt, nếu có thể trở thành đồng đội của anh, đối với chiến đội của bọn anh mà nói, khẳng định là một trợ lực rất lớn."

Thời Việt thấy cô gửi lại câu trả lời nghiêm túc, cân nhắc kỹ càng một lúc, mới đáp: "Được, anh sẽ thử liên hệ."

Thực ra sư phụ từ lúc sư phụ hỏi anh đã tìm ra xạ thủ chưa, anh đã nghĩ tới vị chủ bá này, nhưng anh cảm thấy, chủ bá vừa thoải mái, vừa có thể kiếm tiền, rất ít có người sẽ bỏ việc làm chủ bá, đổi thành làm tuyển thủ. Dù sao cũng có không ít tuyển thủ sau khi xuất ngũ, cũng chạy đi làm chủ bá, trộn loạn trong gió và nước.

Lại thêm lúc đó, anh và Phong Tử cũng không quá thân, vậy nên tạm thời gác bỏ lại biện pháp này.

Nhưng mà, hôm nay nghe Phù Âm nói như vậy, anh cũng cảm thấy rất có đạo lý.

Không thử, làm sao biết đối phương sẽ từ chối?

Trước đây cũng có chủ bá nổi danh đi làm tuyển thủ, mỗi người có một ước mơ không giống nhau, nói không chừng người này cũng muốn được cầm chiếc cúp quán quân của giải đấu chuyên nghiệp trở về nhà?

Nghĩ tới đây, Thời Việt dứt khoát gửi tin nhắn riêng cho đối phương: "Phong Tử, cậu có từng nghĩ tới việc làm tuyển thủ chưa?"

Mỗ chủ bá: "................"

Mỗ chủ bá: "Việt ca anh đừng có nói giỡn, chạy đi làm tuyển thủ, tôi mới thực sự điên rồi!"

Thời Việt: "Lúc còn trẻ, cậu có thể thực sự điên một lần."

Anh cười nhẹ nói: "Trạng thái chơi game của cậu đã đạt đỉnh điểm bảo trì hai năm rồi, cơ hội này một khi đã qua, cả đời này cậu liền vô duyên với chiếc cúp kia. Nếu như làm hai năm tuyển thủ, lấy được giải quán quân quay về, sau đó lại tiếp tục làm chủ bá của cậu, thế này rất có cảm giác thành công, không phải sao?"

Mỗ chủ bá: "..............."

Lời này nói không sai, nếu như thực sự có thể, vậy hắn liền có thể trở thành chủ bá duy nhất trong giới trực tiếp, lấy được giải quán quân của trận đấu chính thức.

Những ngày sau đó, có thể trực tiếp liền giống như nước dân thuyền dân.

Nhưng mà, lấy được giải quán quân sao có thể đơn giản như vậy! Tuyển thủ chuyên nghiệp mỗi ngày huấn luyện cũng chưa chắc đã giành được, huống chi là hắn một tên nửa đường nhảy vào?

Thời Việt đáp: "Cậu cân nhắc kỹ đi, ngày khác có cơ hội gặp mặt lại nói đi."

Diệp Phong từ trong chấn kinh hồi thần lại, nghi hoặc hỏi: "Việt thần, anh là giúp câu lạc bộ nào kéo tôi nha? Thiên Hoàn?"

Thời Việt đáp: "Không phải Thiên Hoàn, tôi muốn cậu trở thành đồng đội của tôi."

Diệp Phong: "........................"

Ý tứ này là, Việt thần sẽ tạo một chiến đội riêng?

Xong rồi, hắn không những biết Việt thần ở khu mới dẫn gái, còn biết Việt thần sắp lập chiến đội.

Hắn sẽ không bị diệt khẩu chứ?

Nghĩ tới ánh mắt lạnh lẽo của Việt thần, người nào đó đột nhiên cảm thấy một tia rét lạnh ở sống lưng.

~~~~~~~~(^_^)~~~~~~~~~~~

Xin lỗi vì đã chậm chạp việc ra chương mới! QAQ

Bình Luận (0)
Comment