Dạ Ngọc Đừng Trốn

Chương 52


Mặt trời đã đứng bóng nhưng nàng công chúa kia vẫn còn ôm kén trên giường lớn.

Chàng hoàng tử nhẹ ngồi bên mép giường khẽ hôn lên môi nàng mong hóa giải lời nguyền nhưng...một cái, hai cái rồi lại.....bốp...
Cuối cùng công chúa cũng thức giấc.
Chàng hoàng tử bị công chúa giáng một đòn trí mạng lên một nửa khuôn mặt khiến nó liền hằn lên rõ những dấu ngón tay.
- Biến thái.
Mặc Đông Quân ngồi bên mép giường ôm lấy mặt ủy khuất còn Dạ Ngọc thì choàng tỉnh mà bật người dậy.

Cảm nhận sự đau rát trong lòng bàn tay đã đỏ ửng khiến cô có phần chưa thể nắm được tình huống.

Nhưng chỉ ngay giây tiếp theo khi cô đánh mắt sang nhìn anh, khuôn mặt mỹ nam đã bị hủy hoại bởi năm dấu tay rõ ràng.
Dạ Ngọc khẽ đưa tay mình vào ướm thử thì giật bắn mình mà rụt về.
- Tôi..tôi đã đánh anh sao?
Mặc Đông Quân vẫn ngồi đó, giữ nguyên vẻ mặt tội nghiệp chờ mong sự thương sót mà gật đầu liên tục.


Dù có chút có lỗi nhưng cô vẫn không muốn xin lỗi tên nam nhân này vì chính anh là người hôn trộm cô lúc cô đang ngủ.
- Đáng đời anh.
Nói rồi Dạ Ngọc bước chân xuống giường.
Rầm!
Cô ngã sụp xuống sàn nhà lạnh buốt, cơn đau từ hạ thân nhanh chóng lan truyền đến não bộ.

Mặc Đông Quân khiếp vía vội chạy nhanh sang, cẩn trọng kiểm tra thân người cô.

Vì sau trận chiến cuối ngày hôm qua anh có giúp cô vệ sinh, mặc lại váy ngủ nên bây giờ khi ngã xuống khiến chiếc váy bị tóc lên cao.
Trống...
Mặc Đông Quân cố giữ cho bản thân bình tĩnh để đi đến ôm cô lên lại giường còn cô xấu hổ đến mức ngay khi được đặt lên giường liền chui rúc vào chăn.

Nhưng anh không cho phép cô trốn tránh mà cố vén lớp rào chắn của cô ra thì đụng phải một đòn mang tính sát thương cực mạnh mẽ.

Ngay lập tức từ trong khoan mũi chảy ra một chất dịch đỏ.
Cảm nhận chất lỏng ấy bắt đầu chảy xuống nhân trung, anh đưa tay lên kiểm tra thì đúng như anh nghĩ.
Rầm!
Từ trong lớp chăn mềm Dạ Ngọc có thể nghe rõ tiếng cửa phòng đóng lại rất lớn làm cô có chút hoảng hốt mà ló đầu ra ngoài quan sát.
" Anh ta đi rồi."
Cô nhanh chóng bước xuống giường, lần này có chút thận trọng hơn cô đưa một chân xuống trước để thử lực, sau khi xác định ổn thỏa mới đứng dậy.

Tướng đi có phần hơi gượng gạo và kì lạ nhưng cô vẫn cố đến chỗ thay đồ.

Cô không thể để nó thoáng đãng như vậy được, quá nguy hiểm.

Mặc Đông Quân cầm máu cho mình, đứng thẩn thờ trong đó nhớ lại những hình ảnh vừa nãy.

Anh cũng không cố ý như vậy nhưng khi vừa mới gỡ chăn ra tay anh vô tình nắm cả lớp chăn và váy khiến đôi đào trắng nõn phô bày ra bên ngoài.
Cái này thì anh chịu.

Làm sao có thể cưỡng lại được cơ chứ.
Những hình ảnh đó cứ chạy liên tục trong đầu anh, càng nghĩ cả cơ thể anh lại càng nóng ran như lửa đốt.
Phải mất một khoảng thời gian khá lâu Mặc Đông Quân mới có thể bình tĩnh trở lại và ra ngoài.

Trong bếp, Dạ Ngọc đang loay hoay với những món ăn ngon lành.

Từng đĩa thức ăn thơm nức và bắt mắt được đặt lên bàn.
Mặc Đông Quân biết rõ bản thân đã gây ra tội rất lớn nên chỉ dám lặng lẽ ngồi vào vị trí.

Cả bữa, anh không dám hé răng nửa lời, lâu lâu lại gắp vào bát cô chút thức ăn.
Cạch.


Đôi đũa gỗ đặt ngay ngắn xuống bàn, không khí trở nên nghiêm túc bất ngờ.
- Mặc Đông Quân.
Anh nghe thấy cô gọi tên mình nghiêm nghị như vậy có chút chột dạ mà dừng lại hành động.
- Có phải tối qua sau khi tôi ngủ anh...anh...anh vẫn tiếp tục làm chuyện đó, đúng chứ?_ Dạ Ngọc lại nói tiếp, khuôn mặt vì ngại mà dần đỏ lên.
Anh thì lại thở phào nhẹ nhõm vì cô không hỏi đến cái chuyện mất mặt khi nãy.

Nếu lỡ cô biết được anh bị cô làm cho chảy cả máu mũi thì mọi công sức anh xây dựng hình tượng đều đổ sông hết thảy.
Anh vô tư lắc chối bỏ để chờ đợi màn kịch vui.

Khuôn mặt anh ngây thơ vô tội không kẽ hở khiến cô có chút nghi ngờ kí ức của chính mình.
- Không lẽ mình bị ảo giác sao? Nhưng rõ ràng lúc mình mơ màng vẫn lờ mờ thấy anh ấy đang trên người mình làm chuyện đó_ Dạ Ngọc cúi đầu tự thì thầm với chính mình nhưng đã bị anh nghe thấy.
- Ôi trời, đến mơ em cũng nghĩ về việc anh và em cùng ở trên giường sao?_ Nét diễn không thể nào giả trân hơn bày ra trên khuôn mặt mỹ nam.
- Nhưng em này, giấc mơ phản ánh những gì người ta mong muốn đó_ Mặc Đông Quân lại nói, khuôn mặt trở nên giảo hoạt.

Bình Luận (0)
Comment