Dã Nha Đầu Hắn Sủng

Chương 10

Editor: Lanhna

"Không còn chỗ ngồi dịch đi?" Lam Yên run rẩy chân, một bàn tay khều móng tay một cái tay khác, miệng còn hướng bên này thổi một hơi. Một bộ dáng đắc ý lại thiếu đánh.

"..."

Hề Thần Trạch đứng thẳng thân mình, không nhìn cô, chuẩn bị chạy lấy người.

Thấy thế, Lam Yên lập tức kéo lấy góc áo hắn, "Thật xin lỗi."

Tiếng mưa rơi tí tách, Lam Yên thanh âm hỗn loạn trong đó.

Hề Thần Trạch dừng lại bước chân.

"Hề Thần Trạch, thật xin lỗi." Lam Yên vòng đến trước mặt hắn, ngẩng mặt xem hắn, chân lại bắt đầu không tự giác mà run lên, "Những lời đó, là tôi nói hươu nói vượn."

Thanh âm cô biếng nhác, miệng cũng chu chu lên. Cô muốn chính mình xin lỗi như vậy nhìn sẽ soái khí một chút, nhưng vì là xin lỗi, cô là thật lòng.

"Hừ.." Hề Thần Trạch hừ lạnh một tiếng, ánh mắt bức người, rồi sau đó cái gì cũng chưa nói, giật tay ra đi luôn.

Cô nhìn hắn đi xa thân mình cứng đờ, học bộ dáng của hắn hừ một tiếng, sau nói thầm: "Hừ là có ý tứ gì?"

Buồn bực tích góp ở trong lòng, Lam Yên lăn trở về phòng nhỏ của cô, đóng lại cửa phòng.

Trong phòng cái gì cũng không có, chỉ có một cái giường vắng vẻ.

Cô giang người thành hình chữ X ngã vào trên giường, trong miệng lại không nhàn rỗi: "Hề Thần Trạch, bốn năm không gặp, tính tình càng ngày càng xấu." Rồi sau đó liền nhìn trần nhà trắng tinh, phát ngốc một trận.

Sửng sốt một lát, cô ấn màn hình di động, vừa nhìn bất tri bất giác đã là đầu tháng 9, trong khoảng thời gian này vừa vặn là đưa tin về những ngày sinh viên đến trường học. Cô suy nghĩ một lát, gọi một cuộc điện thoại ra ngoài.

"Chị" kia đầu điện thoại truyền đến thanh âm của một nam sinh.

"Lam Vũ, em đến trường học cảm giác thế nào?" Lam Yên ở đầu điện thoại này hỏi.

Lam Yên chỉ có một em trai là Lam Vũ, ngày thường đối với hắn thật sự yêu thương.

Lam Vũ năm nay 19 tuổi, mới vừa lên năm nhất, cậu học chính là đại học xếp hạng top 10 cả nước, về điểm này, Lam Yên vẫn luôn thật vui mừng.

"Vẫn ổn ạ." Lam Vũ trả lời.

Lam Yên hơi gật gật đầu, tiếp theo nói: "Chờ lát nữa chị chuyển chút tiền vào thẻ ngân hàng của em, nhớ xem xét một chút."

"Chị, chị không cần cho tiền em, ba đã cho em chi phí sinh hoạt. Bốn năm nay, chị vì em và ba đã phiền muộn không ít rồi, hiện tại khoản nợ trong nhà rốt cuộc đã trả hết. Ba nói chị kiếm tiền cũng rất vất vả, bảo chị tự mình giữ lại, không cần luôn đưa cho em và ba."

"Hiện tại chị em không hề giống như trước kia rửa bát ở quán ăn và bưng bê ở quán bar, chị em chính là minh tinh đó, tuy rằng thanh danh không phải thật tốt." Lam Yên trêu chọc, cuối cùng lại tàn khốc nói, "Chị tiếp nhận chụp quảng cáo, trong túi hoặc ít hoặc nhiều cũng có chút tiền, chị cho tiền thì em cứ lấy đi."

"Em không cần." Lam Vũ và Lam Yên đều ngoan cố.

Lam Yên bị trọc tức, từ trên giường ngồi dậy bật dậy, "Lam Vũ, em cái thằng nhãi ranh này. Đầu em bị úng nước sao, em lên đại học việc cần dùng đến tiền rất nhiều, hiện tại chị cho tiền em, về sau em trả lại chị không phải là được sao."

"..."

Bên kia không có tiếng đáp lại.

"Được rồi cứ như vậy đi, lát nữa chị gửi tiền cho em." Ngay sau đó, Lam Yên không hề để Lam Vũ có cơ hội cãi lại, đem điện thoại cắt đứt.

Lam Yên thở một hơi dài, một lần nữa nằm lại trên giường, cấp Lam Vũ chuyển đi một số tiền. Lúc sau mơ mơ màng màng mà, cô đã ngủ.

Một giấc này ngủ thật sự không an ổn, ngoài phòng tiếng ồn ào một khắc cũng không dừng lại, cô nửa tỉnh nửa mơ mà ngủ một giờ, một giấc ngủ dậy, Lam Yên bỗng nhiên cảm thấy chính mình không thích hợp, đầu hôn hôn trầm trầm, choáng váng đến lợi hại.

Cô ngồi dậy, xuống giường, đi đường cũng giống như là đạp trên bông vậy, nhẹ nhàng bay bay.

Cô giơ tay sờ sờ khuôn mặt mình, có chút nóng lên. Sợ là ngày mưa trong không khí hơi ẩm dội vào thân thể, cho nên phát sốt cảm mạo.

- -

"Nhận cơm hộp nào." Bên ngoài có người hô to.

Ngày mưa con đường tắc nghẽn, buổi tối 8 giờ, toàn bộ nhân viên công tác của tổ tiết mục bao gồm nhóm nghệ sĩ mới đến nhận cơm hộp.

Ở trong phòng, Lam Yên lảo đảo lắc lư, nghe được âm thanh của người giao đồ ăn, che che bụng mình, bụng phát ra tiếng vang "Lộc cộc lộc cộc", cô đã sớm đói bụng.

Đẩy cửa ra, cô hướng bên ngoài đi đến.

"Chị Lam Yên, nơi này." Tiểu tuyết thấy Lam Yên ra tới, chạy tới kéo cô.

Đầu Lam Yên choáng váng đến lợi hại, không có đáp lại câu nói của tiểu Tuyết, mặc kệ tiểu Tuyết lôi kéo cô đi về chỗ nhận cơm.

"Chị, chị làm sao vậy, mặt đều đỏ hồng lên vậy?" Tiểu Tuyết tay vuốt tay Lam Yên có chút nóng, nhìn khuôn mặt đỏ hồng của Lam Yên cảm giác không thích hợp.

"Không có việc gì, chị dùng chăn chùm mặt để ngủ, mặt đỏ là chuyện bình thường." Lam Yên không sao cả mà xua xua tay.

Cô từ trước đến nay đều không phải là người thích tỏ vẻ, không hy vọng người bên cạnh phải lo lắng, nhọc lòng vì chút bệnh vặt này của cô.

Tiểu Tuyết là tiểu cô nương thật sự đơn thuần, Lam Yên tùy tiện mượn cái lý do, cô bé liền tin thật. Gật gật đầu trả lời: "À."

Lam Yên cười cười, cào cào đầu tóc tiểu Tuyết, ngẩng đầu lại đón nhận ánh mắt đen lạnh lẽo của người nào đó.

Hề Thần Trạch trong tay bưng một phần cơm hộp, hướng về phía Lam Yên đi tới, bên cạnh trợ lý tiểu Sơn đang đi theo hắn.

"Trạch đại nhân, Đại Hùng bọn họ ở chỗ nào đó trên đại sảnh ngồi vây quanh ở bên nhau, vừa rồi bảo em gọi anh lên ngồi cùng một bàn với bọn họ, như vậy cho náo nhiệt. Cho nên, anh là về phòng ăn hay là cùng Đại Hùng bọn họ ăn cơm?" Tiểu Sơn nhìn ra được Hề Thần Trạch lần này tâm tình không tốt, thử hỏi.

"Tùy tiện đi." Hề Thần Trạch lạnh mặt trả lời.

Tiểu Sơn cạn lời, trả lời cùng với không trả lời có khác gì đâu.

Thời điểm tầm mắt Tiểu Sơn từ Hề Thần Trạch trên người dời đi, vừa vặn đụng phải ánh mắt Lam Yên, hắn xấu hổ cười.

Lam Yên cũng hướng tiểu Sơn cười một chút, sau đó ánh mắt lại liếc hướng về phía Hề Thần Trạch. Hề Thần Trạch người này mắt lại nhìn thẳng, vòng qua trước mặt cô.

Ha..

Lam Yên ở trong lòng thở ra một hơi, cô cảm thấy Hề Thần Trạch đó không phải nhăn mặt với tiểu Sơn, mà là đang ném sắc mặt cho cô nhìn.

"Chị Lam Yên, giống như có người chọc Hề đại nhân sinh khí." Tiểu Tuyết thấp giọng nói, ngữ khí nói chuyện lộ ra sự đau lòng tràn đầy đối với Hề Thần Trạch.

Lam Yên cúi đầu nhìn tiểu Tuyết, trong lòng cười nhạo, thật đúng là *tiểu mê muội của Hề Thần Trạch.

(*tiểu mê muội: Tức là fans cuồng đó)

Chỉ chút việc nhỏ này, mà đã có thể đau lòng người ta như vậy. Ngược lại, cô đang nghĩ, tiểu nha đầu này thích Hề Thần Trạch như vậy, nếu là để con bé phát hiện cô đã từng ở tại nhà của Hề Thần Trạch, tiểu nha đầu này có thể hay không cầm lấy dao đuổi chạy theo cô?

Vì thế, cô hỏi tiểu Tuyết: "Tiểu nha đầu chị hỏi em, nếu, chị nói nếu có một ngày em phát hiện chị cùng Hề Thần Trạch thật sự có một chân, em sẽ làm thế nào?"

"Giữa hai người có cái gì sao?" Tiểu Tuyết tò mò hỏi.

"Chị chỉ nói là nếu, nếu.." Lam Yên nhìn chằm chằm tiểu Tuyết một hồi lâu, cuối cùng vẫn là cái gì cũng chưa nói. Sờ sờ đầu tiểu Tuyết, "Đi thôi, đi lấy cơm hộp."

"?" Tiểu Tuyết vẻ mặt mờ mịt.

Nhận cơm hộp, Lam Yên trở lại đại sảnh, phát hiện Hề Thần Trạch cùng Đại Hùng Tiểu Hùng bọn họ ngồi chung một nhóm, khi cô đang do dự có muốn hay không đi qua đó, Tiểu Hùng thấycô, đôi mắt sáng hô: "Lam Yên, mau tới chỗ này, chúng tôi ở nơi này, như vậy chúng ta vừa lúc tạo thành một bàn."

Hề Thần Trạch nghe tiếng ngẩng đầu lên, Lam Yên đón nhận ánh mắt hắn, đứng yên không nhúc nhích.

"Lại đây đi." Tiểu Hùng còn đang nhiệt tình mà kêu gọi.

Lam Yên xem xét liếc mắt một bàn kia của bọn họ, chỉ có bên cạnh Hề Thần Trạch còn lưu lại một vị trí, nhìn nhìn lại tiểu Tuyết bên cạnh mình, việc này, cô tìm được lý do cự tuyệt rồi, cô đem tiểu Tuyết phía sau đẩy đến trước người, rồi nói với Tiểu Hùng: "Chúng tôi có hai người, không đủ chỗ ngồi đâu."

Lời nói của Lam Yên vừa dứt, người nào đó mặt lại đen vài phần.

Con bé Tiểu Tuyết nhìn Lam Yên, sau đó đặc biệt hiểu chuyện mà nói:

"Không có việc gì, chị Lam Yên, chị và bọn họ ngồi cùng nhau, em đi tìm chị Lý Hạ." Lúc sau, tiểu Tuyết

Thật sự nhảy nhót chạy đi.

Lam Yên nhìn tiểu Tuyết trốn mất không thấy bóng dáng, cuối cùng đành phải căng da đầu ngồi xuống bên người Hề Thần Trạch.

Ngồi xuống, Lam Yên nhìn thấy rõ ràng động tác trên tay Hề Thần Trạch dừng một chút, sau đó tiếp tục ăn một ngụm cơm hộp.

"Rắc.." một tiếng, Lam Yên kéo ra chiếc đũa dùng một lần, nhưng trong nháy mắt khi chiếc đũa bị kéo ra, bởi vì lực phản tác dụng, tay cô bị bắn một chút, vừa vặn chạm vào tay Hề Thần Trạch.

Khoảnh khắc chạm được tay, Hề Thần Trạch bỗng nhiên ngẩng đầu, mày nhíu một chút, bởi vì hắn phát hiện tay Lam Yên nóng có chút không bình thường.

Lam Yên nhìn thấy mặt Hề Thần Trạch có chút không vui, cô cho rằng hắn đang không cao hứng khi cô chạm trúng tay hắn, trong miệng phun ra một câu: "Thật xin lỗi."

Câu "Thật xin lỗi" này nói ra có chút không tình nguyện.

"Ừ." Hề Thần Trạch nhàn nhạt ừ một tiếng, không nói thêm cái gì nữa.

Lam Yên chớp chớp đôi mắt, cô cho rằng hắn căn bản sẽ không đáp lại lời nóicủa cô.

Hề Thần Trạch cúi đầu xuống, ăn cơm một mạch, cũng không để ý tới cuộc đối thoại trên bàn của bọn Đại Hùng Tiểu Hùng. Càng miễn bàn để ý tới Lâm Tử Hàm ngồi ở phía bên phải hắn, nhưng Lâm Tử Hàm chính là không buông tay.

"Thần Trạch, hôm nay cơm hộp có hợp với khẩu vị ăn uống không?"

"..."

Hề Thần Trạch không trả lời, chỉ là gật gật đầu mang tính tượng trưng đáp lại.

"Đồ ăn hôm nay, anh thích món nào nhất a?"

"Toàn bộ." Hắn đem đề tài kết thúc luôn.

Lúc sau, Lâm Tử Hàm vẫn nói về các chủ đề khác nhau, Lam Yên ở bên cạnh nghe cũng thấy xấu hổ thay. Đột nhiên, Hề Thần Trạch toát ra một câu, là nói với cô. Hắn hỏi: "Không ăn sao?"

Hề Thần Trạch vẫn cho rằng hắn sẽ luôn cùng Lam Yên đấu khí, nhưng mà dư quang liếc thấy cô căn bản không ăn được mấy miếng cơm, mặt cũng hồng hồng, vừa rồi chạm vào tay cô cũng là nóng, hắn suy đoán Dã nha đầu này chắc chắn là ốm rồi.

Cô bệnh cả đời, tâm hắn liền mềm, tính tình gì cũng không còn.

"Gì?" Bị hắn hỏi như vậy, Lam Yên bỗng nhiên ngẩng đầu, cô thấy mày Hề Thần Trạch nhăn lại thành một tia nếp uốn.

Rồi sau đó, cô lại cúi đầu nhìn xem hộp cơm của mình, cô vẫn luôn dùng chiếc đũa chọc bới, thật đúng là chưa ăn mấy miếng cơm. Tuy rằng cô rất đói bụng, nhưng là nhìn đến đồ ăn trong bát, ngửi mùi hương của cơm, dạ dày lại là từng trận từng trận ghê tởm.

Lam Yên cũng không trực tiếp trả lời Hề Thần Trạch, Hề Thần Trạch cũng không hỏi lại cô.

Sau đó, ở trên bàn cơm, bọn họ không còn đối thoại.

- -

Sau khi ăn xong, Lam Yên lại chui vào căn phòng nhỏ của cô. Đầu choáng váng đến lợi hại, cô bò lên trên giường, dùng chăn mỏng bọc thân mình lại.

Cô muốn ngủ nhưng lại ngủ không được, vì thế móc di động ra, bắt đầu lướt Weibo. Một chút không cẩn thận, cô đã lướt tới một nhóm ảnh chụp của Hề Thần Trạch, là khi chụp bìa tạp chí cho một tạp chí nào đó.

Trong bức ảnh chụp người đàn ông đang để trần thân trên, cơ bắp kia giống với bức ảnh lần trước xem trên điện thoại của tiểu Tuyết, từng khối từng khối cơ bắp rắn chắc thật sự.

Nhớ lại chiều nay, cô dùng chân vén lên quần áo bên hông Hề Thần Trạch, thăm dò đi vào chọc đến cơ bụng kia của hắn, nó thật là cứng rắn như sắt..

Nghĩ nghĩ, khuôn mặt vốn đang nóng lên vì ốm của Lam Yên lại càng nóng hơn.

Âm thanh mở cửa "Rắc.." một tiếng, có người đang vào phòng. Lam Yên suy đoán là Lý Hạ và tiểu Tuyết, cho nên tay lanh mắt lẹ mà đem điện thoại ném vào trong ổ chăn.

Giờ phút này, cô chính là nhìn lén ảnh chụp bất lương bị bắt gặp sẽ rất xấu hổ.

Cô thở nhẹ một hơi. Cô cũng thật lo lắng Lý Hạ và tiểu Tuyết sẽ cười nhạo cô, nói cô xem đàn ông để trần nửa thân, là đang tương tư!

Chính là, trăm ngàn không nghĩ tới, đỉnh đầu truyền đến chính là tiếng nói từ tính của người nào đó làm người nghe xong luôn nghĩ muốn phạm tội.

"Cô đối với cơ bắp tôi cảm thấy thật sự hứng thú nha."
Bình Luận (0)
Comment