Dã Nha Đầu Hắn Sủng

Chương 8

Editor: Lanhna

Lúc ấy, Lam Yên sống ở trong nhà hắn, thật sự tùy thời tùy khắc trong miệng đều ngậm một viên kẹo que, xem TV ngậm một viên, quét tước vệ sinh ngậm một viên, đọc sách cũng muốn ngậm một viên, giống một tên côn đồ vậy. Hơn nữa tên côn đồ còn có một cái thói quen xấu, đó chính là thích rung chân.

Cái thói quen rung chân của Lam Yên, hắn cũng rất rõ ràng. Nhưng mà bất luận là ngồi chỗ nào, chân cô luôn là không đứng đắn mà bắt chéo lại, rồi sau đó liền bắt đầu run rẩy.

Bốn năm trước, hắn đã nói với Lam Yên: "Cô có thể thục nữ chút được không?"

"Anh quản tôi sao" khi nói chuyện, cô cũng không quay mặt lại nhìn hắn, cả người hãm ở sô pha, chân còn đang run rẩy, trong tay cầm một cây kẹo que.

Hề Thần Trạch ngồi ở bên cạnh cô, trong tay lật một quyển sách, "A" hắn thấp giọng hô một tiếng, vươn tay đi, cướp lấy cái kẹo que trong tay cô, tiện đà đưa vào miệng của hắn ăn luôn.

"..."

Lam Yên ngây ngẩn cả người, sau đó hô to, "Tôi đã ăn qua rồi."

"Tôi biết."

Khi đó, Lam Yên biết Hề Thần Trạch đó không gọi lạnh lùng, mà đó gọi là lưu manh.

- -

"Anh đoạt lấy kẹo que của tôi ăn, anh còn nhớ không?" Lam Yên hỏi hắn.

"Ừ.." Hề Thần Trạch bày ra vẻ mặt hoài niệm hồi ức mà ngẩng đầu lên, một hồi lâu, hắn trầm thấp mà trả lời, "Không nhớ rõ."

Lam Yên kéo ra giấy đóng gói kẹo que, mắng một câu: "Lão niên si ngốc*."

(*là một chứng bệnh của người già, giống như là bệnh hay quên của người lớn tuổi đó. Ý chị là chê anh Trạch hay quên đó).

Hề Thần Trạch không cãi lại.

Trong phòng đen nhánh một mảnh, hắn mặt mày giơ lên, khóe miệng lôi kéo ý cười.

Làm sao lại không nhớ chứ..

Trong phòng an tĩnh.

Lam Yên lưng dựa ở trên tường, dưới thân gối một cái gối đầu nửa nằm ở trên giường, trên người đắp một cái chăn mỏng. Hề Thần Trạch ngồi ở mép giường.

Xung quanh một mảnh đen như mực, không gian nhỏ hẹp, luôn làm người có chút ý tưởng phạm tội.

Cùng lúc đó, Lam Yên nhớ tới Hề Thần Trạch đã từng nói với cô về sau có thể hoàn thành nhiệm vụ làm hắn đỏ mặt. Trùng hợp hiện tại có điều kiện tốt như vậy không hoàn thành bây giờ, lại đợi đến khi nào. Cho nên, Lam Yên nảy ra ý xấu, nâng lên chân nhỏ dò hướng sau lưng Hề Thần Trạch, trong miệng làm bộ đứng đắn hỏi: "Anh sao lại chạy tới phòng này?"

Lúc đang nói chuyện, đôi chân non mịn câu lấy quần áo phía sau lưng, chân cô có chút lạnh, nhưng lại làm bỏng cháy phần da ở lưng hắn.

Hề Thần Trạch mày nhíu lại, trở tay cầm lấy chân cô, đem nhét trở lại trong chăn, cảnh cáo nói: "Thành thật chút."

"Tôi làm sao chứ? Còn không phải là hỏi anh một vấn đề thôi sao?" Lam Yên giả ngây giả dại nói, chân lại từng chút một leo lên eo gầy nhưng rắn chắc của Hề Thần Trạch, đầu tiên là nghịch vạt áo bên hông hắn, sau đó chân nhỏ không kiêng nể gì mà tiến quân thần tốc, chạm được cơ bụng cứng rắn của Hề Thần Trạch.

Cẳng chân kia mềm mại cùng tinh tế của nữ nhân, làm hắn banh thẳng thân mình, mày nhăn lại thành chữ "Xuyên", hàm dưới căng chặt đến lợi hại, vòng eo và cơ sườn giống như dây cung bị kéo thẳng. Phựt, chỉ cần một tác động nhỏ thì mũi tên sẽ phóng ra.

Mỗi tế bào trong thân thể hắn đều đang kêu gào, làm hắn khô nóng khó nhịn, nhưng người đốt lửa không hề có ý tứ muốn phụ trách hậu quả mà mình đã gây ra, chân nhỏ vẽ vòng tới vòng đi bên cạnh quần lót của hắn.

"Lam Yên.." Hề Thần Trạch rốt cuộc nhịn không được thấp giọng mắng, bỗng nhiên đứng lên.

"Hề Thần Trạch mặt anh đỏ, đúng hay không?" Lam Yên còn nhớ rõ lời hắn nói, mấy chữ cuối cùng âm cuối kéo dài. Ngay sau đó "Lạch cạch" một tiếng, cô bật công tắc đèn trong phòng sáng lên.

Ban ngày đèn mở rộng chiếu sáng lên toàn bộ căn phòng, cũng chiếu vào khuôn mặt tràn đầy lửa nóng của Hề Thần Trạch, ánh mắt Lam Yên nhìn về phía Hề Thần Trạch, giờ phút này, mặt hắn đỏ đến có thể nhỏ ra máu, mà màu hồng nhạt vẫn còn xu hướng lan xuống dưới, nhiễm lên cổ hắn, thậm chí lan thẳng tới xương quai xanh lồi lõm của hắn.

"Đây là lần thứ hai anh đỏ mặt rồi, là anh nói về sau tôi còn có thể

Hoàn thành nhiệm vụ mà." Lam Yên khuôn mặt nhỏ giương lên, lông mày thon dài giơ lên, trên mặt tất cả đều là nụ cười đắc ý.

Hề Thần Trạch nhìn dáng vẻ tinh nghịch của Lam Yên, trong lòng vừa bực vừa thẹn. Hắn một người đàn ông 26 tuổi, lại bị một dã nha đầu lừa gạt, trêu trọc đến đỏ mặt.

Nhặt cái gối đầu ở đuôi giường lên, hắn hướng tới khuôn mặt lúm đồng tiền như hoa của Lam Yên mà ném đi.

Gối đầu không nhẹ không nặng đập qua trên mặt, Lam Yên trở tay liền muốn ném trở lại. Nhưng là khi đem gối đầu từ trên mặt lấy ra, Hề Thần Trạch đã ra khỏi phòng, không thấy bóng dáng.

- -

"Lam Yên, tiểu tổ tông! Thì ra em trốn ở nơi này, vậy mà hại chị tìm mệt người." Thanh âm tức giận la to, vừa nghe thì đã biết là Lý Hạ.

Lam Yên nhấc lên mí mắt, quả nhiên, Thái Hậu Lý Hạ hung ác đã đứng ở cửa, đôi tay chống eo, bộ dáng hung thần ác sát. Thái Hậu đi ra ngoài, như thế nào thiếu tiểu tỳ nữ a, Lam Yên ngó nghiêng vừa thấy, tiểu Tuyết quả nhiên đi theo Lý Hạ phía sau, ngoan ngoãn mà đứng, làm người nhìn liền thích.

"Tiểu Tuyết, lại đây." Lam Yên không để ý tới Lý Hạ nói, đàng hoàng triệu hoán tiểu Tuyết.

Tiểu tuyết, cô bé này tuy rằng mới đến bên người Lam Yên một tuần, nhưng Lam Yên lại là thật thích cô bé này. Thường thường liền thích trêu ghẹo cô làm trò vui.

Đáp lại, tiểu Tuyết ngoan ngoãn mà đi qua, tại mép giường ngồi xuống.

"Chị Hạ, đạo diễn tìm chị bàn luận một chút về lịch trình tiếp theo." Một tiếng tiếng gọi ầm ĩ truyền đến.

Lam Yên nghe xong trong lòng cười trộm, cuối cùng cô lại có thể tránh thoát Lý Hạ dong dài không dứt.

Bên ngoài mưa to tầm tã, tiết mục《 Chúng ta cùng nhau cắm trại đi 》 đang quay không thể không tạm dừng, vậy tức là việc quay chụp muốn lùi lại. Lý Hạ là người đại diện của Lam Yên, đối với hành trình mấy ngày tới của Lam Yên, đạo diễn yêu cầu cùng chị bàn bạc phối hợp.

Chị vốn nghĩ sẽ cẩn thận hỏi một chút Lam Yên, sao Hề Thần Trạch lại từ trong phòng này đi ra, xem ra chỉ có thể để sau này lại hỏi. Chị trừng mắt liếc xéo Lam Yên một cái, quay người đi ra ngoài.

Lam Yên cùng tiểu Tuyết liếc mắt nhìn nhau cười.

Yên tĩnh một lát.

"Tiểu Tuyết ơi, lần trước chị thật xin lỗi em." Lam Yên vuốt mái tóc tiểu Tuyết, đột nhiên nói.

"Sao ạ?" Tiểu tuyết không rõ nguyên do.

"Chính là chị mang em đi tìm Hề Thần Trạch, kết quả Hề Thần Trạch xấu tính bỏ đi lần đó."

"A, đó không phải là do chị sai. Đối với em mà nói, Hề ảnh đế chỉ là thần tượng, chỉ cần để em nhìn thấy, chỉ cần thích trong lòng thì tốt rồi, không dám hy vọng xa vời có thể cùng anh ấy nói chuyện." Cô bé vừa nói cả gương mặt cũng đỏ bừng lên.

Lam Yên thở dài một tiếng, nhéo mặt cô bé, tiện đà hỏi: "Vậy rốt cuộc em thích cái gì của anh ta chứ?"

Lúc sau, cô bé nổi lên hứng khởi, liên tiếp cùng Lam Yên nói về những bộ phim điện ảnh, phim truyền hình và những chương trình mà Hề Thần Trạch đã diễn và tham gia.

Sau nửa giờ lắng nghe, Lam Yên cảm thán tiểu Tuyết quả thực mê muội, đối với Hề Thần Trạch thích đến sâu như biển, cô tự cảm thấy cô nên vì tiểu Tuyết làm một chút gì đó.

Ở trên giường lật người quay qua, cô kéo tay tiểu Tuyết tay: "Đi, chị đi lấy chữ của Hề Thần Trạch cho em."

"A? Thật không?" Tiểu tuyết vừa mừng vừa sợ.

"Thật." Lam Yên trịnh trọng gật gật đầu, "Đi, đi tìm Hề Thần Trạch."

Nói xong, liền lôi kéo tiểu Tuyết đi ra ngoài. Nhưng mới vừa đi một bước, Hạ Thái Hậu liền chắn trước mặt hai người.

"Đi đâu? Tìm ai?" Lý Hạ giương con mắt, trừng hai người.

"..."

Hai người không nói chuyện.

Lý Hạ như là bố mẹ nghiêm khắc, còn Lam Yên lại là đại tỷ khoe khoang, mà tiểu Tuyết đó là tiểu muội ngoan ngoãn. Quan hệ giữa ba người các cô, so sánh như vậy lại rất thích hợp.

Hiện tại người đại tỷ khoe khoang và tiểu muội ngoan ngoãn chính là ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, sau đó cùng nhau xem Lý Hạ ánh mắt.

"Haizza.." Lý Hạ sâu nặng thở dài một hơi, sau một phen nắm chặt cánh tay Lam Yên, đem người túm trở về phòng. Tiểu Tuyết ngoan ngoãn đi vào theo.

Lý Hạ vào phòng, đóng lại cửa phòng liền bắt đầu ép hỏi Lam Yên: "Vừa vào phòng liền bắt đầu ép hỏi Lam Yên:" Vừa rồi, Hề Thần Trạch có phải hay không từ trong phòng này đi ra? "

" Đúng vậy, làm sao vậy? "Lam Yên run rẩy chân, đáp đến bằng phẳng.

Lý Hạ vừa nghe hỏa lại tới nữa, duỗi tay véo lên cánh tay Lam Yên.

" A.. đau. "Lam Yên đau đến a a kêu to.

" Chị đã nói thế nào, bảo em cách Hề Thần Trạch xa một chút. Hiện tại em bớt đi trêu trọc người khác, đặc biệt là ảnh đế loại này, đến lúc đó để fans nhà hắn biết em cùng Hề Thần Trạch đơn độc ở chung trong một cái phòng, em cứ chờ trở thành ngôi sao bị chết đuối trong nước miếng đi. "

" Biết rồi, biết rồi, về sau em sẽ không bao giờ chọc đến Hề Thần Trạch nữa. Nhìn thấy Hề Thần Trạch thì em liền chạy, được chưa? "Lam Yên thuận miệng đánh một cái ngáp, tâm tư tất cả đều đặt tại trên người tiểu Tuyết, tay lúc này đang xoa bóp khuôn mặt tiểu Tuyết, lại giật nhẹ bím tóc của tiểu Tuyết. Tiểu Tuyết cũng thật ngoan ngoãn, mặc kệ để Lam Yên đùa nghịch.

Lý Hạ gật gật đầu, trong chốc lát, mặt đột nhiên để sát vào Lam Yên, đôi mắt nhìn thẳng Lam Yên, lòng nghi ngờ hỏi:" Hai người đơn độc ở trong một cái phòng, em sẽ không phải là thật sự cùng Hề Thần Trạch có một chân đi? "

Nghe xong, bàn tay đang xoa tóc tiểu Tuyết của Lam Yên khẽ khựng lại, chớp chớp đôi mắt, đẩy Lý Hạ ra," Không có. "Khi nói chuyện, ánh mắt của cô có chút hoảng hốt, hiển nhiên có chút chột dạ.

Lam Yên không biết chính mình cùng Hề Thần Trạch bốn năm trước đã quen biết, hơn nữa cô còn đã từng sống trong nhà hắn, vậy có tính là cùng Hề Thần Trạch có một chân hay không.

Nghĩ nghĩ, đôi mắt Lam Yên hướng đi nơi khác, người cũng co lại trên giường.

Lý Hạ là người nào chứ, đã làm người đại diện nhiều năm như vậy, tuy rằng chưa dẫn dắt được minh tinh nào gọi là nổi tiếng, nhưng ánh mắt nhìn người vẫn luôn là rất tinh.

Nhìn ánh mắt né tránh của Lam Yên, cô lập tức hỏi lại:" Vậy là em và tiểu Tuyết giống nhau đều thích hắn, thần thượng hắn, cho nên cố ý đem người thông đồng vào phòng? "

" Ha, thích hắn, em sao có thể thích hắn. Cái mặt liệt như băng ngàn năm kia, em vĩnh viễn sẽ đều không thể thích. "Lam Yên nói lung tung một đống, sau đó dùng chăn mỏng chùm kín đầu.

Trước kia chưa từng có ai hỏi Lam Yên về vấn đề này, cô cũng chưa từng nghĩ tới. Hiện tại Lý Hạ vừa hỏi như vậy, cô lại hoảng hốt không biết phải trả lời thế nào.

" Hừ.. "Lý Hạ cười lạnh một tiếng, chị đều xem thấu hết thảy Lam Yên.

Trong chăn, Lam Yên lấy đôi tay bụm mặt, khí nóng xông lên. Trái tim thình thịch nhảy lên. Cô không khỏi tự hỏi chính mình: Cô thích Hề Thần Trạch sao?

Lúc sau, trong óc hồi tưởng lại trước kia khi cô bị thương, Hề Thần Trạch giúp cô thoa thuốc, còn có hôm nay hắn không chút do dự dùng miệng giúp cô hút máu trên miệng vết thương, cùng với việc hắn cố ý đến căn nhà nhỏ này, đưa cho cô loại kẹo que mà cô thích ăn.

Lam Yên liếm liếm khóe miệng, còn có vị kẹo que nhàn nhạt, có chút ngọt.

Là thích đi?

" Thần Trạch.. thì ra anh ở chỗ này nha, hại em tìm thật lâu. "Ngoài cửa truyền đến giọng nói nũng nịu của Lâm Tử Hàm.

" Ừ. "Hề Thần Trạch thanh âm không mặn không nhạt đáp.

" Bọn Đại Hùng cắt rất nhiều dưa hấu, em giúp anh lấy một miếng nha? "

" Không cần. "

Âm thanh mềm nhũn của phụ nữ cùng với thanh âm trả lời lạnh nhạt của đàn ông, âm mang theo tiếng bước chân nặng nề" Lộc cộc.."dần dần đi xa.

Trong phòng, Lý Hạ và tiểu Tuyết cứng đờ biến thành người gỗ, động cũng không dám động.

Mà Lam Yên đang tránh ở trong chăn càng là cương cứng cả người lại, đầu nhanh chóng xoay tròn suy nghĩ.

Trời ạ, mình vừa rồi đã nói cái gì, nói gì đó?

Giống như có..

Cái mặt liệt như băng ngàn năm đó, mình vĩnh viễn sẽ không thích.
Bình Luận (0)
Comment