Đã Nhiều Năm Như Thế

Chương 10

Hai tuần sau, Trần Kiến Hạ đã dần dần bắt nhịp được với tiết tấu giảng bài ở Chấn Hoa. Ban đầu có chút khó thích ứng, bởi lẽ trình độ và tốc độ dạy học nơi đây cách biệt một trời một vực so với ngôi trường cấp Hai ngày xưa, thế nhưng cô đã có sự chuẩn bị đầy đủ về mặt tinh thần, cho nên lúc thực sự bước vào trận chiến, mọi việc không ngờ lại không đến mức quá chật vật như cô từng hình dung. Kiến Hạ đã từ từ thân quen hơn với các bạn cùng lớp – đương nhiên, cái gọi là thân quen chẳng qua chỉ là cô biết đối phương tên và đối phương ngược lại cũng vậy mà thôi, chứ giữa hai người chưa có nổi đoạn hội thoại nào kéo dài được quá vài câu.


Kể cả người trầm tĩnh ít nói như Dư Châu Châu cũng có được bạn bè từ cấp Hai cùng thi đỗ vào Chấn Hoa, trong khi đáng tiếc rằng Trần Kiến Hạ vẫn phải một thân một mình. Vốn dĩ cô nên xây dựng chút quan hệ với Trịnh Gia Thù – người cũng là học sinh ngoại Tỉnh giống cô, thế nhưng Trịnh Gia Thù chỉ toàn chạy đi tìm một nữ sinh ngoại Tỉnh khác bên lớp (2) để cùng nhau ăn tối, chưa từng chủ động tới trước mặt Trần Kiến Hạ bắt chuyện.


Thành tích của Trịnh Gia Thù trong lớp nằm trong top đầu tính ngược từ dưới lên, tương phản hoàn toàn với Trần Kiến Hạ. Huống hồ khi mới vào kí túc xá người ta cũng đã từng lôi kéo cô, chẳng qua là vì cô bị Lý Nhiên kìm chân, thế nhưng cũng không muốn mở miệng giải thích.


Mỗi lần tình cờ chạm mặt Trịnh Gia Thù trên hành lang kí túc xá, Trần Kiến Hạ đều cảm thấy bối rối. Cũng không phải cô chưa bao giờ thử gợi chuyện với đối phương dăm ba câu trong phòng giặt đồ, thế nhưng chỉ toàn nhận lại được những câu trả lời qua loa hời hợt.


Trong con mắt của Trịnh Gia Thù, Trần Kiến Hạ chính là một kẻ ích kỉ có thành tích cao, tham vọng lớn, chỉ muốn trăm phương ngàn kế rũ bỏ sạch sẽ thân phận học sinh ngoại Tỉnh. Dù trong lớp này cô chỉ là thành phần đội sổ song tốt xấu gì cũng từng lừng lẫy một thời hồi cấp Hai, ai cũng ôm ấp sự kiêu ngạo của riêng mình, cô tuyệt đối sẽ không bao giờ chịu nhún nhường lấy lòng Trần Kiến Hạ.


Nhờ sự đề cử của Vu Ti Ti, Trần Kiến Hạ trở thành lớp phó phụ trách vệ sinh của lớp. Vốn dĩ Kiến Hạ chẳng hứng thú gì với cái chức vụ lợi lộc thì ít mà thiệt thòi thì nhiều này, cô thậm chí còn cảm thấy sự nhiệt tình của Vu Ti Ti dường như ẩn chứa một chút ý xấu nào đó – "Kiến Hạ ở nội trú, quản lí vệ sinh lớp học rất thuận tiện, hơn nữa từ trước đến nay bạn ấy còn luôn là một người sạch sẽ, thành tích lại tốt. Cô Du, em cảm thấy Kiến Hạ rất thích hợp."


Bạn cùng bàn của Vu Ti Ti, Trịnh Gia Thù, cũng là một học sinh nội trú, lại hào hứng muốn thử sức một lần. Nghe thấy câu nói này sắc mặt Trịnh Gia Thù lập tức sa sầm, không nóng không lạnh liếc nhìn Kiến Hạ một cái.


Không rõ có phải vì ngay ngày đầu tiên đi học đã phải trải qua quá nhiều chuyện hay không mà Trần Kiến Hạ vốn dĩ sẽ vì ánh mắt ấy mà trằn trọc thao thức liền mấy ngày, nay lại chỉ làm ngơ giả bộ không trông thấy.


Đã hai tuần trôi qua kể từ buổi tối đi chơi cùng Lý Nhiên. Trong khoảng thời gian này, bố đã gọi điện cho cô một lần. Kiến Hạ chỉ trả lời mọi việc sơ qua, không nhắc tới thành tích thi khảo sát của mình. Cô nghe thấy tiếng hét của mẹ từ phía xa vọng vào điện thoại, bảo nó ngoan ngoãn một chút, đừng ra ngoài làm loạn.


Còn có một câu nữa. Nếu như không theo nổi thì về trường Nhất Trung của huyện. Em trai sắp khai giảng rồi, bài tập rất căng thẳng, làm chị mà cũng không thèm quan tâm chút nào.


Khoảnh khắc ấy, khóe môi Trần Kiến Hạ khẽ động, suýt chút nữa thì buột miệng nói ra vị trí xếp hạng của mình, may mà kịp thời kiềm chế. Buổi tối ngày hôm ấy sau khi tạm biệt Lý Nhiên, cô đã nằm trên giường trong phòng kí túc xá nghĩ ngợi rất lâu, cảm thấy bản thân không thể tiếp tục sống "kiểu này".


Thành tích đạt được nhờ nỗ lực học tập lại phải đem ra làm chỗ dựa khi tranh cãi với toàn bộ người nhà và bạn bè nông cạn. Bởi vậy, dù có trèo được lên cao hơn nữa thì bọn họ cũng chỉ cần phất tay một cái, cô sẽ lập tức ngã nhào.


Vậy nên cô phải thay đổi. Thay đổi bắt đầu từ hành động biến bảng thành tích thành niềm vui hoặc công cụ trả đũa.


Chấn Hoa tổ chức lễ kỉ niệm 88 năm thành lập trường. Cô ngồi bên dưới khán đài sân thể dục, tiếng cười nói ồn ào của những nhóm người từng đợt từng đợt truyền tới như sóng biển. Trần Kiến Hạ là lớp phó Đời Sống – chức vụ này còn có một cái tên khác là lớp phó Lao Động. Cô phải cầm túi ni lông đựng rác to đùng sẵn sàng bất cứ lúc nào giúp đỡ dọn dẹp vỏ lon coca và vụn bim bim mà mọi người làm vãi ra trong lúc đứng hát Quốc ca.


Cô không có thời gian và sức lực để tận hưởng. Đối với ngôi trường này, ngoài sự kinh ngạc và choáng váng, cô vẫn chưa nảy sinh bất kì tình cảm nào khác, quả thực là không có được chút cảm giác thuộc về nào khi nghe những tiếng súng bắn.


Sau khi nghi thức buổi sáng kết thúc, học sinh đều rời khu vực sân vận động đi ăn trưa, chuẩn bị cho họp lớp buổi chiều. Trần Kiến Hạ bị Du Đan yêu cầu ở lại chỉ đạo vài người khác dọn dẹp sơ qua "bãi chiến trường" rồi mới được rời đi.


Vài người khác ấy chính là Vu Ti Ti, Lý Chân Bình và hai nam sinh nữa, một ủy viên Thể Thao, một tổ trưởng. Cả bốn đều không có ai thích động đến những việc bẩn tay, bởi thế nên Vu Ti Ti dẫn bọn họ lên khán đài ngồi cùng tám chuyện.


"Mình nghe nói người ngồi cạnh Hiệu trưởng trên khán đài ngày hôm nay chính là tác giả nổi tiếng trong truyền thuyết, thậm chí còn là giáo sư ở Đại học Stanford nữa kia." Vu Ti Ti biếng nhác vươn người.


"Chứ còn gì. Sư tỷ phụ trách đón khách nói cho mình biết rằng hôm nay có rất nhiều khách tới, bọn họ đều căng thẳng muốn chết, chỉ sợ nhỡ may sơ sảy điều gì." Lý Chân Bình cũng phụ họa.


Hai nam sinh vừa tham gia vào câu chuyện vừa đá qua đá lại mấy cái lon rỗng. Ánh mặt trời giữa trưa chói chang gay gắt, Trần Kiến Hạ tay trái xách túi ni lông màu đen, tay phải nhặt rác, một khắc bất cẩn làm bàn tay bị dính đầy sữa chua, nhơm nhớp giữa những kẽ ngón tay, tởm đến mức độ khiến cô muốn nôn.


Đúng lúc này, điện thoại reo vang.


Âm thanh lảnh lót tấu lên khiến cuộc nói chuyện của mấy người phải tạm dừng. Một nam sinh nhìn thấy Kiến Hạ đang cong lưng nhặt rác trên khán đài, nhất thời cảm thấy có chút xấu hổ, chạy vài bước tới bậc thang nói, để mình giúp cậu nhé.


Lý Chân Bình bên dưới đột nhiên mở miệng hét lớn: "Này, cu li cao cấp đấy à."


Ba người bắt đầu cười đùa ầm ĩ. Nam sinh kia gãi gãi đầu, thoáng ngượng ngùng, nhìn thấy Kiến Hạ cũng không để ý tới lời của mình thì lại ngồi thụp xuống, một trận cười nói lại rộ lên.


Kiến Hạ từ đầu chí cuối chỉ giữ một gương mặt vô cảm. Cô vốn đã chẳng mong chờ gì bọn Vu Ti Ti sẽ chừa cho mình một con đường sống, bởi vậy từ lúc bắt đầu đã không lãng phí sức lực. Cô đặt túi rác xuống, dùng bàn tay trái vẫn còn sạch sẽ thò vào túi áo đồng phục màu trắng rút di động ra, thế nhưng lại không cầm chắc khiến nó rơi lộp bộp qua mấy bậc thang lăn đến bên chân Vu Ti Ti.


Khoảnh khắc ấy, trái tim Kiến Hạ thít lại. Rơi mạnh thế này chắn chắn là xây xước rồi, kiểu gì cũng sẽ bị mẹ mắng.


Chiếc điện thoại vẫn đang kêu rầm rĩ. Vu Ti Ti cúi người nhặt lên, nhìn chằm chằm vào màn hình hiển thị tên người gọi, không nói không rằng.


"Điện thoại của cậu." Biểu cảm trên khuôn mặt Vu Ti Ti kì dị giống như đang phải đấu tranh kịch liệt giữa cười và không cười, lại có chút méo mó.


Kiến Hạ lúng túng bước xuống, đón lấy chiếc di động từ tay Vu Ti Ti.


Trên màn hình màu cam, hai chữ "Lý Nhiên" đang liên tục nhấp nháy, chẳng khác gì những đoạn gân xanh trên gò má Vu Ti Ti.


Trần Kiến Hạ bước lên trên, cách xa bốn người đó, đứng cạnh túi rác bắt máy.


Sườn mặt của cô quay về phía dải cỏ xanh bên ngoài đường biên. Khóe mắt liếc thấy Lý Chân Bình mím môi cười đang nói gì đó, mấy người còn lại cũng hào hứng nghiêng đầu nghe, dùng đầu ngón chân để nghĩ Trần Kiến Hạ cũng có thể đoán ra bọn họ bàn tán về cái gì.


Dù sao đây cũng chẳng phải là lần đầu tiên Lý Chân Bình ăn nói kiểu này.


Kiến Hạ biết sự hẹp hòi của nữ sinh đáng sợ biết bao nhiêu, bởi lẽ bản thân cô cũng là một kẻ hẹp hòi. Sau lần bị Lý Nhiên mắng ở hành lang đó, nội tâm Lý Chân Bình hẳn rất không thoải mái, chỉ có thể thông qua cách này để trả thù. "Chuyện tình" giữa Trần Kiến Hạ và nam sinh trái tuyến nổi loạn sau khi được xào xáo lại đã trở thành đề tài truyền miệng nóng hổi. Ngay đến chính bản thân Kiến Hạ cũng nhờ Lục Lâm Lâm ngồi bàn trên mà mới biết được tin đồn này.


Ánh đèn lung linh và đoạn lịch sử mê hoặc của buổi tối ngày hôm ấy dường như đều bay biến màu sắc khi phải đứng dưới thanh thiên bạch nhật. Tựa hồ như những tâm tư và rung động lúc ấy đều chỉ là bóng ma của màn đêm, gặp phải ánh sáng mặt trời sẽ lập tức tan biến. Trần Kiến Hạ thậm chí còn có chút hận giá gì mình chưa từng quen biết Lý Nhiên.


May mà tiếng chuông vào lớp đã cứu thoát cô. Sau khi kích động kể lể một lèo, Lục Lâm Lâm rất không cam lòng quay người lên bắt đầu học bài, còn Trần Kiến Hạ vẫn nằm sụp trên mặt bàn rất lâu mới bò dậy được.


"Thực sự là mình không hề có... bạn... trai," thậm chí để thốt ra hai chữ này cô cũng cảm thấy phải dùng đến thật nhiều dũng khí, "Thật đấy."


Bạn cùng bàn Dư Châu Châu rõ ràng chẳng mảy may bận lòng với màn thanh minh này của cô.


"Ừ." Dư Châu Châu gật gật đầu, tỏ ý đã nghe thấy.


Trong một khoảnh khắc, Trần Kiến Hạ yếu ớt nghĩ rằng Dư Châu Châu vì cho là mình có một anh bạn trai thần bí mà duy trì khoảng cách với cô.


Cho tới khi nghe thấy giọng nói bình thản không lớn không nhỏ vang lên bên từ cạnh.


"Nếu như cậu thực sự có một người bạn trai nổi loạn, vậy thì hãy bảo cậu ta gọi một đám anh em tới cổng trường chặn đám nữ sinh nhiều chuyện lại," cô ngừng một lát, gia tăng âm lượng, "Sau đó, tặng cho mỗi người bọn họ một cái bạt tai."


Trần Kiến Hạ nhìn thấy bóng lưng của Lục Lâm Lâm run nhẹ một cái.


Trần Kiến Hạ chỉ ước gì mình có thể trở thành một người có tâm lí vững vàng, mặc dù đây sẽ còn là một quá trình phấn đấu rất dài – đủ để khiến cô phải nằm bò trên giường kí túc xá khóc lóc vô số lần.


Bởi vậy nên thời gian này, dù Lý Nhiên đã gửi tới vài tin nhắn nhưng cô đều không trả lời. Bốn chữ "thanh giả tự thanh" * này dường như được sinh ra để dành riêng cho cô vậy.


(* Thanh giả tự thanh: Người vốn dĩ trong sạch thì không cần phải thanh minh bởi lẽ thực tế sẽ tự cho thấy điều đó.)


Thế nhưng không ngờ Lý Nhiên lại gọi điện tới. Di động vẫn đang còn nằm trong tầm mắt của Vu Ti Ti và Lý Chân Bình.


"A lô?"


"Cậu làm sao đấy, nhắn nhiều tin như thế mà không thèm trả lời."


"Mình..." Trần Kiến Hạ cũng chưa nghĩ ra rốt cuộc nên giải thích với Lý Nhiên như thế nào, "Mấy hôm trước điện thoại của mình bị hỏng."


"Chém vừa thôi."


"Cậu có việc gì không, không thì mình cúp máy đây nhé. Giáo viên bảo mình phụ trách chỉ đạo mọi người dọn dẹp khán đài, bận lắm, không rảnh."


Trần Kiến Hạ không để cho Lý Nhiên trả lời đã thẳng thừng ngắt máy.


Lý Nhiên gọi điện đến, thực lòng cô cũng hơi vui vui, thế nhưng tiếc là chính cô không cho phép bản thân mình vui vẻ. Trần Kiến Hạ nhét di động vào lại túi áo, đến dũng khí đi ra xem mấy người làm vệ sinh mà đáng lí ra được cô "chỉ đạo" đang tám chuyện những gì cũng không có đủ.


Mấy ngón tay bàn tay phải của cô đều đã bị sữa chua làm cho dính dơm dớp vào nhau. Trái tim Trần Kiến Hạ run lên, chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng tránh khỏi ánh mắt trời gay gắt trên đỉnh đầu. Dù sao thì tay cũng bẩn hết rồi, chi bằng hạ gục nhanh tiêu diệt gọn – cô không còn cẩn thận giữ gìn nữa, nhìn thấy thứ gì cũng trực tiếp dùng tay nhặt lên rồi quẳng vào túi đựng rác.


Đúng vào lúc Trần Kiến Hạ cúi xuống nhặt cái vỏ chuối đã bị dẫm nát bét trên bậc xi măng thì sau lưng đột ngột vang lên một giọng nói lạnh nhạt.


"Này, bạn Trần Kiến Hạ à, mấy người mà giáo viên chủ nhiệm lớp cậu bảo cậu chỉ đạo biến đi đâu rồi thế? Không phải bọn họ đều đang khoác áo choàng tàng hình hết cả đấy chứ?"

Bình Luận (0)
Comment