Đã Nói Là Yêu Cả Một Đời

Chương 164


Văn phòng chủ tịch tập đoàn King Trần.

Trần Minh ngồi trên ghế dựa, một tay chống cằm, ngón tay trỏ gõ gõ trên mép môi, chiếc ghế xoay qua xoay lại.

Vĩnh An đứng phía sau gần như nín thở không dám gây ra bất cứ tiếng động nào.

Cậu ta mới cùng Chủ tịch đi công tác hai hôm.

Vừa xuống máy bay thì điện thoại réo liên tục.

Bức ảnh boss nhà cậu ngồi trong xe ôtô cùng với một cô gái không rõ mặt đã tràn đầy mạng xã hội.

Cửa phòng chủ tịch mở ra, giám đốc bộ phận truyền thông tuyên truyền của tập đoàn khúm núm đi vào.
-Dạ, báo cáo chủ tịch...
Trần Minh dừng xoay ghế, nhếch mắt nhìn lên, vẫn không nói tiếng nào.

Hành động này của anh càng làm cho người kia lo lắng:
-Bộ phận truyền thông đã điều tra được người phát tán tin tức.

Người này làm việc cho báo lá cải nên không nằm trong sự quản lý của chúng ta.

Sắc mặt anh âm trầm hỏi lại:
-Vậy tại sao không ngăn chặn ngay sau khi phát hiện ra?
Giám đốc phòng truyền thông lúng túng:
-Đúng là chúng tôi phát hiện sớm.

Nhưng thiết nghĩ mối quan hệ giữa hai nhà thật sự trước giờ vẫn tốt.


Tin đồn này lan ra cũng không ảnh hưởng xấu đến tập đoàn.

Hơn nữa có thể mượn cơ hội lần này để khuếch trương danh tiếng của tập đoàn cũng là chuyện tốt.

Vĩnh An thở dài đưa tay ôm trán.

Nghe xong cái ý tưởng ngu ngốc này của giám đốc phòng truyền thông cậu thật sự cầu nguyện cho ông ta qua được ải này.

Đúng như dự đoán, Trần Minh nghe xong thì ngồi thẳng dậy:
-À.

Vậy là tập đoàn trả lương cho phòng các anh chỉ để ngồi chờ scandal do người ta thiết kế mà nổi danh thôi sao?
Tay anh đột ngột đập đánh “Rầm” xuống bàn.

Tiếng vang làm cho cả hai người đang có mặt đều giật mình:
-Từ bao giờ King Trần lại phải dựa vào scandal để khuếch trương thanh thế? Tôi vắng mặt hai ngày dường như tập đoàn này xuống dốc không phanh rồi thì phải.

Người kia lắp bắp:
-Xin lỗi chủ tịch.

Là do tôi suy nghĩ không chu đáo.

Tôi sẽ xử lý ngay.

Anh lại tiếp tục dựa vào lưng ghế không đậm không nhạt nói:
-Xử lý đi.

Xử lý xong thì xuống phòng tài vụ nhận lương thôi việc luôn.

-Chủ tịch...
Trần Minh phất tay ra ý đuổi người.

Sau khi giám đốc phòng truyền thông mang vẻ mặt xám xịt rời đi, anh mới quay lại nhìn Vĩnh An:
-Kiểm tra lại tiến trình.

Một tiếng sau tôi không còn muốn thấy bất cứ thông tin nào về vụ này.

Vĩnh An gật đầu đi ra tới cửa thì nghe boss nói với theo:
-Gọi Khương Đồng chuẩn bị xe..
Khương Đồng nghe thông tin từ Vĩnh An thì gọi ngay cho Linh Đan xác nhận vị trí của Ái Triêm.

Boss đã biết tình hình đang nóng chắc chắn sẽ đi tìm cô.

Ái Triêm sau khi nói chuyện với Trâm Chi xong, tự mình lái xe về nhà.

Cô nhận ra người con gái trong ảnh là Ngọc Minh.

Mặc dù cô ta quay lưng về phía ống kính nhưng nhìn cách buộc tóc cô vẫn không thể nào nhầm được.

Cô tự nhận mình cũng hơi sốc khi nhìn thấy rõ ràng gương mặt Trần Minh hiện lên trên bài viết.


Nhưng nghĩ lại cũng chê người thiết kế vụ này quá non tay.

Nhìn là đã biết thuê người chụp.

Ai đi chụp trộm mà chọn được góc chụp sắc nét đến thế.

Không nói cô gái kia cố tình nghiêng mình để cả gương mặt anh hiện rõ trước ống kính.

Nhưng tại sao anh lại ngồi chung trong xe cùng với Ngọc Minh để đến nỗi bị chụp hình?
Khi nhìn thấy tấm hình này, cô có chút bất ngờ, trong lòng dâng lên một nỗi khó chịu không tên.
Sau đó nhớ ra, không phải cô muốn vạch rõ ranh giới với anh sao.

Hơn nữa còn là do cô tự chủ trương, nên đương nhiên việc hẹn hò của anh không liên quan gì đến cô cả.

Cô vào nhà đóng cửa, nằm thừ trên sofa.

Tự dùng tay gõ đầu mình mấy cái.

Được rồi, Ái Triêm, không phải đã đúng ý của mày rồi sao? Lợi dụng cơ hội này thì có thể rời khỏi Trần Minh rồi.

Cô tự cười khổ.

Thì ra anh đã như cái gai đâm trong lòng cô, giờ muốn rứt bỏ cũng là gây ra vết thương cho mình trước.

Tiếng chuông cửa vang lên.

Cô mang cơ thể uể oải đi ra mở cửa.

Đập vào mắt cô là thân hình cao ngất thẳng tắp của anh đang chăm chăm nhìn cô.

Cách một cánh cửa, cô thoáng nhìn thấy anh, theo bản năng muốn đóng cửa lại.

Nhưng đôi giày đen bóng loáng của anh đã nhanh chóng chặn ngang cửa.

Cô có cố sức cũng không thể đóng lại được.


Thôi thì mặc kệ anh.

Cô lẳng lặng quay đầu đi vào.

Tuy nhiên, cô muốn tránh người ta...!người ta lại cứ muốn gặp cô.
-Ái Triêm.

Em phải nghe anh giải thích.

Ái Triêm điều chỉnh cảm xúc trên mặt cùng trạng thái tương đối bình thản một chút, xoay người lại.
Trần Minh đi đến bên cạnh cô.
Không biết có phải ảo giác của cô hay không, mà trong mắt anh cô thấy có chút lo lắng.

Ái Triêm vừa nhớ đến mối quan hệ này, có chút khó xử.
-Giải thích cái gì chứ.

Cô vừa nói vừa quay người lại đi vào trong nhà.

Nhưng cánh tay đã bị anh nhíu lại.

Ánh mắt anh nhìn cô chứa hàm ý tìm tòi nghiên cứu.
Như muốn xuyên thấu qua gương mặt cô để tìm thấy thứ gì khác.
-Em nhìn anh đi.

Bức ảnh đó...!những điều họ nói không phải là thật.



Bình Luận (0)
Comment