Triệu Trăn buông hết thảy sự vụ tự mình tiễn con gái đi nước A, thậm chí bồi con gái bố trí phòng mới, tự mình đem con gái giẫm lên địa hình chung quanh trường mới một lần, còn quan sát trường học một lần lại một lần, sau đó dài dài dòng dòng dặn dò con gái rất nhiều chuyện cần chú ý, sau cùng Triệu Sưởng thật sự phiền ông muốn chết, rống ông về nước.
Ngôn ngữ sâu sắc làm tổn thương trái tim yếu đuối khi ở bên con gái của Triệu Trăn.
Triệu Sưởng nói ông, “Càng già càng dài dòng….”
“Một việc nói một lần lại một lần, lỗ tai con đều nghe chai rồi, ba không phiền, con phiền…”
“Ba, ba tới thời kì mãn kinh hả?”
“Ba nhanh đi đi, về đi, con mười tám tuổi, chứ không phải tám tuổi, không cần ba chăm con…”
Vân vân, mây mây, tất cả đều là lời nói đả thương Triệu Trăn.
Điều này làm Triệu Trăn cảm thấy nữ đại bất trung lưu*, cuối cùng tỉ mỉ dặn dò nhũ mẫu chiếu cố Triệu Sưởng và luật sư xử lý công việc cho cô, sau đó lại tìm mấy người bạn ở thành phố này, nhờ hỗ trợ quan tâm con gái, cuối cùng dặn dò con gái, nói cô đừng để mẹ lừa đi không cần baba, khi con gái ông trưng ra một bộ mặt phiền muốn chết, ông đành phải ngượng ngùng rời đi.
(*ý chỉ con gái lớn rồi phải gả ra ngoài, không giữ trong nhà được nữa)
Triệu Trăn vừa đi, Triệu Sưởng cũng không phải từ nay về sau liền vui vẻ, trái lại rất khó chịu tịch mịch, lúc baba còn ở cùng, nghĩ ông lải nhải không yên, ông vừa đi, liền cảm thấy nhớ ông, cô đơn, mong muốn nghe tiếng ông.
Mặc dù như vậy, cô vẫn không thể bảo baba không đi, dù sao, sự nghiệp của Triệu Trăn ở trong nước không phải sao?
Cô chỉ là con gái ông, không thể cả đời ỷ lại vào ông, chung quy phải trưởng thành tự lập mới được.
Triệu Sưởng thu xếp lại tinh thần chuẩn bị cố gắng học tập một phen, từ nay về sau muốn ném Trương Hoàn đến chín tầng mây.
Triệu Trăn về nước, mỗi ngày bắt đầu không dễ qua, ông lo lắng cuộc sống của con gái ở nước A, ngày ngày đều gọi một cuộc điện thoại hỏi thăm tình huống bên kia, hơn nữa còn có ý tứ phát triển sự nghiệp ở thành phố con gái sống.
Sau nghĩ lại, cảm thấy mình như vậy không đúng, chung quy con gái phải lập gia đình, mình cũng không phải phụ nữ, giống như mẹ vợ theo sát con gái đến nhà chồng.
Ông là Triệu Trăn, S thị đại danh đỉnh đỉnh Triệu Trăn, không thể uất ức như vậy.
Triệu Trăn muốn vực dậy tinh thần hảo hảo sống tiếp, nhưng luôn không quá như ý.
Cho dù sự vụ bận rộn, cũng luôn sẽ nghĩ tới đứa con gái bảo bối đã trưởng thành muốn triệt để li khai ông.
Ông lúc này mới hoàn toàn hiểu nổi thống khổ của người làm cha mẹ, khi đứa con ra đời, thậm chí cảm thấy đứa bé này sẽ là tất cả trong cuộc sống sau này, là sự kéo dài sinh mệnh mình, bộ dáng con bé giống như mình, tính cách cũng tương tự, sau đó sẽ phải thừa kết sự nghiệp mình, nhìn cô từng chút lớn lên, đều là một loại kí ức kinh điển khó quên trong sinh mệnh.
Thế nhưng, khi con gái bắt đầu thích người khác, liền làm ông minh bạch, cô sẽ trở thành vợ của người đàn ông khác, cô sẽ có đứa con của riêng mình, cô sẽ trở thành một người mẹ.
Kỳ thật, cô là một cá thể độc lập, ngoại trừ cùng quan hệ huyết thống với mình, cũng không có nhiều liên hệ như ông tưởng tượng.
Sau khi con gái rời khỏi, ông triệt để cảm nhận được cô độc, ông lần đầu tiên ý thức được, nhất định phải tìm bạn lữ mới được, bạn lữ mới có thể chân chính bồi mình vượt qua một đời.
Bởi vì hồi trẻ bận bụi công việc mà bỏ qua vợ, thế cho nên cái người để vợ ngoại tình theo đàn ông khác chạy mất, đến hơn bốn mươi tuổi, ông mới lần đầu tiên ý thức được tầm quan trọng của một nửa kia.
Ông bắt đầu có ý cùng những người phụ nữ có chút hảo cảm lúc trước tiếp xúc cùng gặp gỡ, ông định tìm một người thích hợp tái hôn.
Bất quá, sự tình cũng không thuận lợi như ông tưởng tượng, cho dù có hảo cảm với những người phụ nữ này, nhưng, luôn cảm thấy thiếu một chút gì đó, tỉ mỉ suy nghĩ, mới hiểu được, ông cũng không thích các cô, không có cái loại an bình muốn bạc đầu giai lão cùng cảm giác hạnh phúc.
Cho nên, ông chỉ có thể tiếp tục cố gắng tìm kiếm.
Hôm đó, Triệu Trăn hẹn Viên Hoa tiểu thư cùng dùng bữa, Viên Hoa tiểu thư năm nay hai mươi tám, gia thế không tồi, bằng cấp không kém, dáng người không tệ, chủ yếu là cô ta làm quản lý, cùng Triệu Trăn còn có đề tài chung nhất định, hai người gần đây coi như rất hay trò chuyện, đã chính thức qua lại với nhau.
Bên ngoài tầng lầu, xe như nước chảy, ráng chiều đỏ lóng lánh.
Triệu Trăn kéo Viên Hoa đi vào nhà hàng Pháp sa hoa, kỳ thực Triệu Trăn là một người tính cách hào phóng, trên phương diện ẩm thực cho tới bây giờ không câu nệ tiểu tiết, bản thân thích thế nào thì ăn thế đó, còn từng mang theo bảo tiêu ăn quán ven đường, bị người ta lầm thành xã hội đen, không dám ngồi bàn chung quanh ông. Cùng Viên tiểu thư ăn cơm Pháp thế này, rất không phải chủ ý của ông, ông càng thích có thể ăn tuỳ tiện, mà không phải ăn theo tâm lý. Bất quá, Viên tiểu thư luôn vô cùng rụt rè mà cao nhã, còn chung tình với bữa cơm cùng nến kiểu Pháp, Triệu Trăn đã cùng cô ăn vài nhà hàng, phỏng chừng có thể ăn khắp các nhà hàng Pháp sa hoa trong S thị, kiểu ăn tâm lý này, gần như muốn chà sáng kiên nhẫn cuối cùng Triệu Trăn dành cho Viên tiểu thư.
Hai người dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ đến chỗ cạnh cửa sổ ngồi xuống, từ cửa sổ có thể nhìn thấy đường cái sáng rực bên ngoài, trên đường xe cộ lớn nhỏ như đàn kiến, những toà lầu khác đều bao quát, sao trời toả sáng, làm cho thành phố không ngủ này dường như mang theo ma mị.
Viên tiểu thư cùng Triệu Trăn nói đến chuyện một món hàng sang trọng mới ra mắt, Triệu Trăn nghe không nhập tâm, tinh thần không biết bay đi nơi nào, thẳng đến khi một thanh âm làm ông tỉnh lại.
“Thưa ngài, mời chọn món!”
Cái tiếng này không cao, trầm trầm, nhu hoà, mang chút trong sáng, lại hàm chứa từ tính, rất êm tai.
Nhưng Triệu Trăn bừng tỉnh lại không phải bởi vì thanh âm này êm tai, mà bởi vì giọng này ông quen thuộc, ông không nhanh không chậm nghiêng đầu liếc nhìn người phục vụ đang cầm thực đơn, phát hiện quả thật là Trương Hoàn — cái người làm hại con gái ông thất tình bỏ nhà xuất ngoại, ném ông ở nhà làm baba cô đơn.
Trương Hoàn cũng phát hiện vị khách này là ba Triệu Sưởng, trên mặt cậu hiện lên một tia không được tự nhiên, nhưng lập tức khôi phục tươi cười chuyên nghiệp, lại nói một lần, “Thưa ngài, mời chọn món.”
Triệu Trăn tiếp nhận thực đơn, lại cùng Viên tiểu thư nói hai câu mới chọn món, lại trưng cầu Viên tiểu thư mới chọn rượu, sau đó chỉ rõ để Trương Hoàn tiếp tục phục vụ bàn bọn họ.
Trương Hoàn có chút ngạc nhiên, nhưng vì Triệu Trăn là khách, cậu không có quyền từ chối, đành phải lễ phép đáp ứng.
Viên tiểu thư nhìn bóng lưng người phục vụ trẻ tuổi đẹp trai rời đi, trong ngực không khỏi cảm thán vị tiểu soái ca này tướng mạo thật sự là xuất sắc, hơn nữa khí chất cũng tốt, mặc vào đồng phục đen vóc người càng tuyệt.
Triệu Trăn cười nói, “Tiểu Hoa, coi trọng cậu ta?”
Triệu Trăn nói vô cùng trực tiếp, Viên tiểu thư vốn nên xấu hổ mới đúng, nhưng cô cũng không phải cô gái bình thường, mỉm cười đáp lại, nói rằng, “Cậu ta đích xác là cậu em tướng mạo đẹp, bất quá, em càng thích đàn ông thành thục có mị lực.” Sau đó lại hỏi Triệu Trăn, “Triệu Trăn, anh quen cậu ta sao, em thấy anh vừa nhìn đến cậu ta giống như là có quen biết?”
Triệu Trăn gật đầu, “Xem như, gặp qua hai lần.”
Chân chính gặp mặt thật sự chỉ có hai lần, nhưng ông không biết mình nhìn chằm chằm ảnh chụp Trương Hoàn bao nhiêu lần rồi, mấy tấm hình Triệu Sưởng bảo ông đem trả Trương Hoàn, đến nay ông còn chưa trả.
Viên tiểu thư thấy Triệu Trăn không muốn nói đến chuyện cậu phục vụ kia nữa, liền không hỏi, bắt đầu nói tiếp đề tài ban đầu.”
Khi thức ăn cùng rượu đưa đến, Triệu Trăn ý bảo Trương Hoàn khui rượu, đồng thời đi tới còn có quản lí trong nhà hàng này, anh ta bồi cười với Triệu Trăn, nói, “Vị tiên sinh này, cậu phục vụ này của chúng tôi vừa mới tới đây không lâu, để cậu ta mở rượu không thích hợp, hay là để tôi đi.”
Triệu Trăn cười, nhưng nhãn thần cũng rất lãnh đạm, khí tức mang theo bá đạo cùng lãnh ngạnh (lạnh lẽo cứng rắn), nói với quản lí, “Nếu còn chưa huấn luyện tốt, để cậu ta đi ra đãi khách, nhà hàng này của các anh làm sao mà mở, cố ý lừa khách có đúng không?”
Ngữ khí của ông hời hợt, nhưng hiển nhiên đang có ý bới móc, khí tức còn lãnh ngạnh, làm quản lí phải lên tinh thần đối phó.
Hơn nữa thấy đối phương khí thế bề thế, liền biết thân phận không bình thường, không phải người có thể đắc tội, quản lí bèn bồi cười, nói, “Huấn luyện tốt lắm, chỉ là ngài là khách quý, tôi ở nhà hàng này làm quản lí sáu năm, kinh nghiệm càng thêm phong phú, đến khui rượu cho ngài, mới xem như xứng với thân phận của ngài.”
Trương Hoàn biết Triệu Trăn đây là cố ý gây khó dễ, nhưng cậu không tiện mở miệng nói cái gì, chỉ đứng đó, hơi hơi nhíu chân mày một chút.
Triệu Trăn thấy cậu lén lút cau mày, nghĩ cậu làm hại con tôi cách tôi xa như vậy, không đùa cậu một phen, khó dẹp được oán khí.
Triệu Trăn cười càng vui vẻ, nhưng lại nói với quản lí, “Anh đừng nói mấy lời vỗ mông ngữa rỗng tuếch này, những câu này tôi nghe nhiều, không nên dùng. Cậu phục vụ này, tôi biết cậu ta vẫn là học sinh, đến chỗ các anh làm phục vụ, cùng lắm là một nhân viên bán thời gian, tôi không biết, loại nhà hàng giống như các người, lại nhận học sinh làm phục vụ bán thời gian, chất lượng phục vụ này, làm sao có thể tốt.”
Trương Hoàn thấy Triệu Trăn cư nhiên làm khó dễ đến trình độ này, cậu có chút tuổi trẻ khí thịnh làm sao chịu được, liền nói, “Triệu tiên sinh, tay nghề khui rượu của tôi có đạt chuẩn hay không, ngài xem qua mới biết, tôi còn chưa rót rượu cho ngài, ngài lại chọn ba lấy bốn, đây là thái độ làm trưởng bối sao?”
Triệu Trăn bị cậu nói vậy, lại a một tiếng nở nụ cười, khoát tay, “Được, vậy cậu mời.”
Quản lí đứng một bên muốn nói lại thôi, nhìn Trương Hoàn tiến lên cầm khăn lót, từ khay đá lấy rượu đỏ ra, rõ ràng động tác coi như tốt, Triệu Trăn lại hết lần này tới lần khác ở một bên soi mói cậu, Trương Hoàn tức giận cắn chặt răng, mặt đều đỏ lên, nhưng vẫn nhịn được.
Triệu Trăn đột nhiên cảm thấy trêu Trương Hoàn là một chuyện phi thường vui vẻ, đặc biệt thấy bộ dạng cậu mím chặt môi đỏ mặt tức giận, ông liền tràn đầy vui vẻ thư sướng, cảm thấy đến ăn bữa cơm cắm nến này cũng là một chuyện tốt đẹp.
Trương Hoàn tức giận đến lạnh mắt bỏ qua ông, đành rót rượu cho Viên tiểu thư trước, Viên tiểu thư đương nhiên nhìn ra Triệu Trăn e rằng cố ý làm khó dễ người ta, cho nên chẳng nói lời nào, chỉ bảo trì hình tượng thục nữ ngồi đó.
Triệu Trăn mới vừa đụng tay Trương Hoàn một chút, không biết thế nào, ông lại cảm thấy cái tay hơi cho chút lạnh kia giống như mang theo dòng điện, làm tay ông có cảm giác tê liệt trong nháy mắt, mà dòng điện lại đi qua ngón tay chạy thẳng tới trong tim, làm ông không hiểu sao cư nhiên tim đập trật hai nhịp.
(cảnh tượng chạm tay bị điện giựt trong truyền thuyết??!! ∑(;°Д°))
Trương Hoàn lại không biết điểm kì quái ở Triệu Trăn, chỉ cắn răng nghĩ mình làm thương tổn con gái ông, bị ông khó dễ một lần cũng không tính là gì, nhưng chỉ hy vọng hai người này nha dùng xong bữa rời đi mới tốt.
—-
Vẫn luôn muốn hỏi, Triệu Trăn, ông mắc chứng daughter complex đúng không?