Dạ Thoại: U Minh Quái Đàm

Chương 35

“Được rồi!” Đột nhiên Tống Tĩnh Từ hét lên một tiếng, “Đừng nói với tôi những lý luận trống rỗng đó! Tôi đáng tuổi ông nội anh rồi đó! Không cần thằng nhóc như anh phải dạy tôi!”

“Tôi cũng không muốn dạy dỗ cô gì cả,” Nhiếp Minh nói, “Tôi tới là để ngăn cản cô!”

“Cái gì?” Tống Tĩnh Từ híp mắt nói.

“Nếu tôi đoán không nhầm thì hôm nay cô đưa Tống Vũ tới căn nhà trắng này là muốn thực hiện phương thức ‘Đầu thai’! Cô đã biết hết các phương pháp để chuyển sang kiếp khác cho nên rất nóng lòng muốn thử - thế nhưng, tôi sẽ không để cô thực hiện được!” Nhiếp Minh trợn mắt nhìn cô ta, “Trong căn phòng này chắc chắn có giấu ‘Máy đầu thai’, cô đã biết nó ở chỗ nào, có đúng không?”

“Ha ha ha ha...” Đột nhiên Tống Tĩnh Từ cười ha hả, “Suy nghĩ này của anh rất giống với suy nghĩ trước kia của tôi. Trước kia tôi cũng ngây thơ cho rằng, có lẽ cái ‘máy đầu thai’ mà tôi chưa bao giờ nhìn thấy kia sẽ có kích cỡ giống một chiếc tivi, nó sẽ được giấu ở một chỗ nào đó. Nhưng hôm qua sau khi mở cuốn sổ kia ra thì tôi mới tỉnh ngộ...”

“Thực ra từ đầu đến cuối tôi đều lầm, chính căn nhà trắng này mới là cái ‘máy đầu thai’!” Tống Tĩnh Từ vừa nói vừa đi đến giá sách trước mặt, “Hơn nữa, buổi sáng hôm nay, tôi đã tìm được cách để khởi động máy.”

Cô ta nói xong thì liền lấy một quyển sách ở giữa ngăn thứ ba ra, rồi lại ấn vào bên trong một cái.

Trong nháy mắt, xung quanh căn nhà trắng vang lên những âm thanh dữ dội, những cái tủ ở bốn góc của hình vuông đồng thời xoay về phía sau 180 độ - lúc xoay lại là bốn cái máy kỳ lạ mà Nhiếp Minh chưa từng nhìn thấy bao giờ, bên ngoài giống như một máy vệ tinh thu tín hiệu.

Tống Tĩnh Từ lại ấn xuống một nút, bốn cái máy đó đồng thời hướng lên trên 45 độ, lấy trần nhà là trung tâm, bốn cái máy đó phóng ra bốn tia sáng - bốn tia sáng tụ lại trên trần nhà, tạo thành một dạng năng lượng hình cầu màu trắng sáng đến bỏng mắt. Trong nháy mắt, cả căn phòng như được đốt sáng bởi 1000 cái bóng đèn thủy ngân, sáng đến mức khiến cho người ta không thể mở mắt ra nổi.

Nhiếp Minh vừa lấy tay che lại thứ ánh sáng mãnh liệt này, vừa há miệng thở dốc - anh lớn như vậy mà cũng chưa bao giờ thấy được một cảnh tượng thần kỳ như thế này.

Tống Tĩnh Từ đứng ở giữa căn nhà, hai tay giơ lên, kích động hô to: “Nửa thế kỷ rồi! Cuối cùng tôi cũng tận mắt thấy được cái phát minh vĩ đại, một kỳ tích vượt thời đại này!”

Vẻ mặt cô ta tỏa sáng, hưng phấn đến mức nói năng lộn xộn, ở trong phòng hoa chân múa tay vui sướng, lớn tiếng hét to - hoàn toàn mất đi khống chế.

Nhiếp Minh nhìn Tống Tĩnh Từ giống như đang phát điên trước mặt, anh bước nhanh tới gần cô ta, lớn tiếng nói: “Bây giờ cô mở cái máy này ra, cô muốn làm gì? Tôi sẽ không cho cô...”

Lời còn chưa dứt, anh liền ngừng lại. Khi cách Tống Tĩnh Từ chưa đầy hai mét, một chiếc súng lục màu đen đang nhắm ngay vào đầu của Nhiếp Minh.

“Đừng tiến thêm một bước về phía trước nữa.” Tống Tĩnh Từ giơ súng lục, lạnh lùng nói.

“Tại sao anh cứ u mê không tỉnh như vậy hả Nhiếp Minh.” Tống Tĩnh Từ có vài phần đau xót nhìn về phía anh, “Anh cần gì phải đối địch  với tôi? Thực ra anh rất thông minh, anh cũng là một nhân tài ưu tú, nên được hưởng ‘sự bất tử’. Anh hoàn toàn có thể phối hợp với tôi, chúng ta giúp đỡ nhau chuyển sang kiếp khác, cùng sống với nhau mãi mãi!”

Nhiếp Minh không nói gì, vẫn không nhúc nhích nhìn cô ta.

“Sao? Anh có đồng ý không? Anh có một phút để suy nghĩ.”

Một phút sau, Nhiếp Minh vẫn không nói gì, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tống Tĩnh Từ.

“Anh thật sự khiến cho tôi rất thất vọng.” Tống Tĩnh Từ lắc đầu, ngón tay đặt lên cò súng.

Lúc này, đột nhiên Nhiếp Minh ngẩng đầu lên, hét to một tiếng: “Trời ơi, quả cầu ánh sáng!”

Tống Tĩnh Từ nhìn lên trên theo bản năng, đúng lúc này, Nhiếp Minh tiến lên trước một bước, bắt lấy tay cô ta, quăng súng lục ra ngoài, sau đó đột nhiên bổ nhào lên phía trước.

“A!” Tống Tĩnh Từ bị đẩy ngã. Tay trái của cô ta muốn với lên bàn học để giữ thăng bằng nhưng lại giữ không chắc khiến tất cả những thứ trên bàn học đều bị rơi xuống đất.

Nhiếp Minh đè trên người Tống Tĩnh Từ, một tay bắt lấy tay phải của cô ta, một tay đè ở cổ. Tống Tĩnh Từ liều mạng vùng vẫy, hai chân hướng về phía trước điên cuồng đá, lại dùng tay trái cào loạn xạ lên mặt Nhiếp Minh, hai người vật lộn đánh nhau trên mặt đất, cục diện cực kỳ hỗn loạn.

Chưa tới 2 phút, Nhiếp Minh liền chiếm thế thượng phong, về cơ bản thì đã hoàn toàn áp chế được Tống Tĩnh Từ.

Ngay tại lúc dường như đã bị khống chế, đột nhiên tay trái của Tống Tĩnh Từ tùy tiện tóm lấy một đồ vật trên mặt đất - đó là một cái gạt tàn thủy tinh vừa rơi từ trên bàn xuống, cô ta cầm nó lên rồi dùng hết sức bình sinh đập thật mạnh vào đầu của Nhiếp Minh.

Một lực thật mạnh này vừa lúc đánh vào đầu Nhiếp Minh, anh ngửa về phía sau, dường như sắp ngất xỉu. Máu tươi lập tức từ trên trán anh chảy xuống.

Tống Tĩnh Từ khó khăn đứng dậy từ trên mặt đất, trong tay vẫn đang cầm cái gạt tàn kia, cô ta đi đến trước mặt Nhiếp Minh đã tê liệt ngã xuống mặt đất, chuẩn bị đập cho anh một cú nữa.

Nhiếp Minh cũng chưa hoàn toàn mất đi ý thức, anh thử đứng dậy, nhưng những cơn chóng mặt lại khiến anh hoàn toàn không có biện pháp điều khiển thân thể của mình.

Nhiếp Minh trơ mắt nhìn Tống Tĩnh Từ giơ gạt tàn lên cao, anh biết rõ, nếu lại bị đập một cú như vậy nữa, có khả năng anh sẽ bị mất mạng.

“Pằng!” Một tiếng súng vang lên.

Tống Tĩnh Từ ngừng động tác lại, gạt tàn từ trong tay cô ta rơi xuống. Ngực của cô ta, có một lỗ nhỏ màu đen đang bốc khói.

Tống Tĩnh Từ vẫn chưa kịp quay đầu thì liền lặng yên không một tiếng động mà ngã xuống. Lúc này Nhiếp Minh mới thấy, Tống Vũ đang cầm súng đứng ở phía trước.

Vài giây sau, Tống Vũ vứt súng xuống, lung lay mấy cái rồi hôn mê ngã xuống đất.

Nhiếp Minh muốn kêu lên nhưng lại không nói được thành lời, máu trên đầu anh chảy xuống đất, cuối cùng, trước mắt anh bỗng tối sầm, rồi cũng hôn mê bất tỉnh...
Bình Luận (0)
Comment