Đa Tình Loại - Bắc Cảnh Hữu Đống Ly

Chương 8

Edit + beta: Vương Triều Loan

Triệu Vu tỉnh lại lần nữa, đã là tối ngày hôm sau, hắn há miệng thở dốc, đôi môi khô nứt như bị xé rách, mơ hồ lộ ra huyết sắc.

"Yên...... Yên Yên......"

Hắn ho khan hai tiếng, từ trên giường ngồi dậy, lúc này mới phát hiện đệm chăn khô mát, hạ thân đã được lau dọn qua, không còn chất lỏng dính nhớp, trên người cũng đã đổi xiêm y.

Triệu Vu tích cóp chút sức lực, duỗi ra tay, định cầm bát nước ở đầy giường lên, lại không đủ sức, khiến ly nước rơi xuống vỡ tan rành, phát ra tiếng vang không nhỏ.

Thân thể hắn vốn không quá tốt, lại vừa trải qua sinh non, thân thể bị hao tổn cực lớn, hiện tại không còn một tia sức lực.

Cánh cửa bị đẩy ra một tiếng kẽo kẹt, Ninh Tố bước vào, thấy Triệu Vu chống đỡ thân dựa trên giường, có chút kinh ngạc nói: "Ngươi tỉnh rồi?"

Thần sắc Triệu Vu có chút phức tạp nhìn Ninh Tố, sau một lúc lâu nói: "Đều là ngươi làm giúp ta?"

Ninh Tố thô lỗ mà kéo cái ghế ngồi xuống, rót cho mình một chén nước, uống cạn rồi mới nói: "Tất nhiên rồi, ngươi cho rằng có vị thần tiên tỷ tỷ nào giúp sao?"*

( bản gốc là đồng ốc cô nương, dịch ra cô nương cùng phòng nghe không đúng lắm, nên editor mạn phép sửa lại)

Hắn vươn tay quạt quạt vài cái, oán giận nói: "Ngươi sinh ra tiểu nha đầu kia cũng thật khó nuôi, cho nó sữa dê nó không chịu uống, khiến ta phải chạy qua vài nhà mới tìm được một đại nương đáp ứng cho nó bú sữa. Phân nửa thời gian đều nháo loạn ta, đến ngủ cũng không yên."

Triệu Vu sửng sốt trong chốc lát mới ý thức được hắn đang nói Cố Yên, vì thế thấp giọng nói: "Cảm ơn ngươi."

Ninh Tố sửng sốt, có chút không được tự nhiên mà lại uống một ngụm nước, phất tay nói: "Bỏ đi, dù sao cũng là hài tử của sư huynh."

Triệu Vu thần sắc uể oải nằm lại trên giường, lại sợ lạnh mà cuộn người lại, sau một lúc lâu mở miệng nói: "Chờ thân thể ta tốt lên một chút, ta liền giúp ngươi trị độc." Bằng không thời gian thi châm lấy máu lâu như vậy, hắn sợ mình chịu không nổi.

"Cũng được." Ninh Tố chuyển cái ly trong tay, giống như ở cân nhắc hoa văn trên đó, "Ngươi vừa mới kêu nó cái gì? Yên Yên?"

"Đúng, Ẩn Triều đặt tên cho nó, Cố Yên."

Trong lòng Triệu Vu sinh ra chút ngọt ngào, hắn nghĩ, thật tốt, ít nhất nữ nhi của hắn có một cái tên dễ nghe, mang theo mong ước của phụ mẫu, không giống hắn khi xưa, chỉ là cây cỏ dại sinh trưởng lung tung.

Ninh Tố không biết nấu cơm, Triệu Vu hôm nay không bò dậy nổi, Ninh Tố bèn mua bánh bao về. Triệu Vu sau mấy ngày gặm bánh bao, rốt cuộc cũng hiểu lúc trước vì sao Cố Ẩn Triều thà rằng mang thân bệnh tật đi nấu cơm cũng không chịu ăn cháo.

Ba ngày sau, Triệu Vu rốt cuộc cũng có sức lực xuống giường, chuyện đầu tiên hắn làm chính là ôm nữ nhi về phòng. Đôi mắt Cố Yên mở ra khe nhỏ, nhưng đối với hơi thở của thân sinh rất quen thuộc, nằm ở khuỷu tay Triệu Vu, ngoan ngoãn dị thường, yên lặng ngủ.

Tâm Triệu Vu đều đã mềm như đậu hủ, chạm vào cũng tan, chậm rãi nhếch môi cười.

Hắn sẽ không khóc.

Ngày Cố Yên sinh ra, nước mắt đã chảy cạn.

Triệu Vu vẫn luôn lo lắng, Cố Yên sinh non sẽ nhiều bệnh, bởi vậy vẫn luôn tự tay chăm sóc, nửa đêm ngủ cũng không dám ngủ thật, sợ nữ nhi bên gối sẽ xảy ra chuyện.

Cố Yên sinh ra tới nay, bộ dáng gầy gò có chút đáng thương, Triệu Vu vẫn luôn phối dược điều trị cho nàng...... Hài tử khác ở thời điểm này được mẫu thân cho bú sữa, nàng đã học xong cách uống thuộc để không bị nghẹn.

Trong nửa tháng này, Triệu Vu cùng Ninh Tố ở dưới một mái hiên, ngẫu nhiên vài lần Ninh Tố buồn chán, cũng sẽ tới trong phòng Triệu Vu ngồi. Chỉ là hắn cùng Triệu Vu xuất thân cảnh ngộ đều khác nhau rất lớn, đề tài duy nhất có thể nói, cũng chỉ có Cố Ẩn Triều...... Qua lời Ninh Tố, Triệu Vu hiểu được một Cố Ẩn Triều khác mà hắn chưa từng biết tới.


Nguyên lai Cố Ẩn Triều cũng là người hay cười, một vị sư huynh tính tình tốt, nguyên lai Cố Ẩn Triều cũng sẽ nghĩ các biện pháp chọc người khác cười, nguyên lai Cố Ẩn Triều thích một người, dù có là sao trên trời cũng muốn hái xuống cho hắn.

Triệu Vu có chút đáng tiếc mà nghĩ, hắn không thể đợi đến lúc Cố Ẩn Triều thích hắn, cũng không có thể trải nghiệm qua loại ôn nhu đó nữa.

Bất quá có thể nghe kể một chút, cũng thực không tồi.

Vào ngày trăng tròn đó, Triệu Vu đem Cố Yên tắm rửa sạch sẽ, trịnh trọng đem dây cột tóc chiết mây màu xanh biếc để trong chăn, hôn hôn khuôn mặt nhỏ đang ngủ say: "Cha phải đi, về sau, con cũng phải tự chiếu cố mình......"

Hắn nói đến đây, không khỏi ngẩn người, tự thấy lời nói với một hài tử một tháng thật sự là quá trầm trọng, vì thế sửa lời nói: "Cha hy vọng ngươi lớn lên, có thể tìm được người ngươi thích, hắn cũng yêu thương đối xử tốt với ngươi. Như vậy sẽ không quá vất vả."

Nói xong này đó, hắn liền cầm lấy bao ngân châm, đi tới phòng Ninh Tố.

Ninh Tố bị tam hoa tán tra tấn đến gầy ốm, nhưng tinh thần so với Triệu Vu tốt hơn một chút, hắn ngồi ở mép giường, lẳng lặng nhìn Triệu Vu bày đồ vật.

Ninh Tố chỉnh dáng nằm, đối Triệu Vu nói: "Triệu Vu, cảm ơn. Ta sẽ thay ngươi chăm sóc thật tốt cho sư huynh và Cố Yên."

Triệu Vu lấy châm tay một đốn, miễn cưỡng mà cong cong khóe môi.

Về thuật này, kì diệu ở chỗ lấy mạng đổi mạng, lấy máu đổi máu, cũng thật quá độc.

Một canh giờ sau, Triệu Vu nằm trên giường, mơ mơ màng màng mà nghĩ, kỳ thật đổi như vậy cũng không đau, ít nhất so với lúc sinh Cố Yên khá hơn nhiều.

Hắn nâng tay lên, nhìn vết thâm tím mới trên móng tay, trong lòng cảm thấy thực nhẹ nhàng —— hắn cuối cùng cũng không phụ sự gửi gắm của Cố Ẩn Triều, đã đem Ninh Tố cứu về.

Chờ Cố Ẩn Triều trở về, có thể nhìn thấy một Ninh Tố hoàn hảo. Mà chính hắn, sẽ tình nguyện rời sân khấu, tự mình kết thúc vở kịch này.

Thời điểm Triệu Vu đi, chỉ lấy mấy đồ vật —— gồm mấy tờ ngân phiếu cùng hai kiện quần áo, một bao ngân châm, còn có hai mẫu máu đá quý.

Đây là đồ những năm gần đây hắn có được.

Nếu không phải trường hợp không đúng, Triệu Vu thật muốn cười, hắn cả đời này trôi qua có chút hoang đường.

Nhưng có ai biết, hắn sống hoang đường cả đời, chỉ ngắn ngủi có 23 năm?
Bình Luận (0)
Comment