Đã Trùng Sinh, Ai Còn Yêu Đương Mù Quáng

Chương 11

Hát karaoke xong, Triệu Tử Bối vừa đánh được hai ván thăng cấp thì điện thoại trong túi reo lên.

Trong lớp chỉ có cô ta và Thẩm Loan có điện thoại, đều là loại Nokia 6110 mới ra do gia đình mua cho sau khi thi đại học xong, thậm chí cả kiểu dáng cũng giống nhau.

Vừa nhìn thấy số điện thoại, cô ta vội vàng nghe máy. Đầu dây bên kia vang lên giọng nói như sấm rền: “Triệu Tử Bối, em định mấy giờ về khách sạn đây?”

Giọng Triệu Tử Bối nhỏ đi hẳn: “Chưa đến mười giờ mà chị! Mười giờ, em nhất định sẽ về trước mười giờ.”

Triệu Tử Hân quản lý em gái rất nghiêm khắc. Lần này em gái đi chơi với bạn cùng lớp, tình cờ cô ấy cũng có công việc ở gần đây nên đã đặt phòng khách sạn gần đó cho em gái.

Nhìn tình hình này, Triệu Tử Bối biết tối nay mình không thể đến nhà Lý Chính Kỳ được rồi.

Người thất vọng nhất chính là Lý Chính Kỳ, hoạt động này là do cậu ta sắp xếp, chỉ muốn nhân dịp nghỉ hè được ở bên bạn gái lâu hơn một chút.

Lý Chính Kỳ ôm cô ta, vẻ mặt không vui: “Không thể không đi à?”

Triệu Tử Bối đẩy cậu ta ra: “Không được, chị gái em hôm nay tình cờ đến đây có việc, chị ấy đã đặt phòng khách sạn chờ em rồi.”

Nói xong, cô ta đeo cặp sách lên lưng, vội vàng đạp xe đi.

Chị gái nghe nói hôm nay cô ta đến núi Tú Đàm nên đã hẹn gặp bạn bè ở đây. Bố mẹ Triệu Tử Bối rất bận rộn, từ nhỏ cô ta đã được chị gái nuôi nấng, chị cả như mẹ, cô ta không dám không nghe lời bố mẹ, cũng không dám cãi lời chị gái.

Kế hoạch ban đầu là đám con gái sẽ đến nhà Lý Chính Kỳ ngủ lại qua đêm. Nhà cậu ta là biệt thự có cả tầng hầm, tổng cộng bốn tầng, sắp xếp cho mười cô gái dư sức.

Bây giờ thì hay rồi, Triệu Tử Bối không thể đi được, các cô gái khác đều khá lúng túng, đặc biệt là Uyển Nguyệt.

Buổi sáng vừa thấy Uyển Nguyệt, Triệu Tử Bối đã kéo cô ta nói tối nay hai người sẽ ngủ chung một giường. Bây giờ đối phương lại bỏ cô ta lại một mình, tự đi ở khách sạn.

Bạn bè đã nói cùng nhau chịu khổ đột nhiên tự mình chạy ra ngoài hưởng thụ, Uyển Nguyệt chán nản nhìn quanh bốn phía, không thấy Hứa Thanh Lăng đâu, bèn hỏi Lý Chính Kỳ: “Hứa Thanh Lăng đâu rồi?”

Lý Chính Kỳ: “Cô ấy à, vừa đi với Tào Tư Thanh rồi, nói mệt mỏi nên đến khách sạn gần đó ngủ.”

Uyển Nguyệt rất ngạc nhiên, sắc mặt cứng lại. Hôm nay cô ta vẫn chưa tìm được cơ hội nói chuyện với Hứa Thanh Lăng. Là Thẩm Loan chủ động muốn đưa cô ta đi, còn muốn giúp cô ta mang balo. Cô ta không biết đi xe đạp, xe của Phùng Bác lại hỏng, cũng không thể đi bộ đến núi Tú Đàm.

Chuyện nhỏ này cũng không biết có gì mà giận… Thôi vậy, đợi về làng Sồi rồi nói chuyện với cô vậy.

Có cậu trai hỏi Thân Thuấn: “Nhà nghỉ của đơn vị bố cậu bao nhiêu tiền một đêm? Hay là tối nay chúng ta cùng nhau ở nhà nghỉ đi?”

Thân Thuấn đang chia bài, bèn quay đầu nhìn Thẩm Loan, nhếch môi: “Nhà nghỉ tồi tàn của đơn vị bố tôi có gì mà ở, không phải Thúy Cốc là của nhà Thẩm Loan à? Bây giờ vừa đúng lúc mùa ít khách, bảo người ta giảm giá cho chúng ta là được, tối nay chúng ta đều đến đó ở.”

Cậu ta nói xong, tất cả mọi người đều nhìn Thẩm Loan.

Bắt gặp ánh mắt khiêu khích của Thân Thuấn, Thẩm Loan cười thờ ơ: “Được thôi, hôm nay tôi mời.”

Hứa Thanh Lăng làm xong thủ tục, đưa thẻ phòng cho Tào Tư Thanh.

Tào Tư Thanh nghe nói thật sự tám mươi tệ một đêm, suýt nữa thì rớt cả cằm. Theo như giá niêm yết ở quầy lễ tân, phòng rẻ nhất cũng phải ba trăm tệ một đêm.

“Cậu nói với cô ấy thế nào vậy?”

Hứa Thanh Lăng chớp mắt, nhỏ giọng nói: “Mình quen người trong tập đoàn Viễn Tinh.”

Kiếp trước sau khi thi đại học xong, cô không học đại học mà ở nhà bận rộn với việc kinh doanh siêu thị và nhà nghỉ. Năm sau Hứa Tuấn Văn thi trượt nhưng vẫn được bố mẹ nhét vào đại học, cô như bị đánh thức, quyết định không làm việc miễn phí cho gia đình nữa mà ra ngoài đi làm.

Thím Phó Quyên giới thiệu cô vào làm việc ở Viễn Tinh. Trình độ học vấn của cô không cao, lại không có kinh nghiệm làm việc, chỉ có chiều cao và ngoại hình là tạm được, vào Viễn Tinh chỉ có thể làm nhân viên bán hàng ở tầng lớp thấp nhất.

Vì mối quan hệ của Phó Quyên với nhà họ Thẩm, cô được Thẩm Thiệu Chu sắp xếp đến một dự án bất động sản ở địa phương của Cửu Giang, người phụ trách dự án đó tên là Chương Hành.

Sau này Chương Hành làm đến chức giám đốc tiếp thị của Viễn Tinh, năng lực không cần bàn cãi, chỉ là nổi tiếng trăng hoa. Nghe nói mỗi dự án của anh ta đều có hồng nhan tri kỷ, cũng là người nổi danh trong nội bộ công ty.

Vừa rồi khi cô nói tên Chương Hành với nhân viên lễ tân, người đó đã ngẩng đầu lên nhìn cô vài lần. Mãi đến khi cô nói cô là em gái của Chương Hành, đối phương mới bất ngờ nhiệt tình hẳn.

May mà việc kiểm tra chứng minh thư khi ở khách sạn thời buổi này không nghiêm ngặt, cô vẫn chưa làm chứng minh thư, vừa rồi đành dùng của Tào Tư Thanh.

Tào Tư Thanh vui vẻ nhảy cẫng lên, đã ném chuyện bị Hà Cảnh Huy đùa giỡn ra sau đầu từ lâu. Hứa Thanh Lăng thấy cô ấy vui vẻ như vậy thì cũng che miệng cười, sự tươi trẻ của thiếu nữ trong nháy mắt đã xua tan đi vẻ u ám tích tụ trên khuôn mặt mấy ngày nay.

Thẩm An Ngô ngồi trên ghế, nhìn cô gái cách đó không xa. Mái tóc dài, làn da trắng còn lưu lại dấu vết cháy nắng, cổ tay và mắt cá chân gầy đến mức dường như chỉ cần vặn một cái là gãy, khó có thể tưởng tượng thân thể gầy yếu ấy lại ẩn chứa năng lượng lớn như vậy.

Mấy ngày nay, thỉnh thoảng anh lại nằm mơ thấy những gì đã trải qua đêm hôm đó.

Anh chưa bao giờ tin vào sự trùng hợp.

Sự trùng hợp quá mức kín kẽ đêm đó khiến anh kiềm chế bản thân không đi tìm hiểu ngọn ngành.

Anh chỉ biết cô không phải là người của Vĩnh Hải, vậy là đủ rồi.

Thẩm An Ngô đánh giá cô từ đầu đến chân, xác nhận lại anh chưa từng gặp cô trước đêm hôm đó.

Cô vẫn đi đôi giày thể thao màu trắng, trông có vẻ mới mua.

Thẩm An Ngô bỗng hơi hối hận, dù sao anh cũng nên trả lại cho cô một đôi giày.

Tào Tư Thanh đeo balo lên lưng, nghĩ đến người thọt mà mình vừa nhìn thấy. Thật đáng tiếc, đẹp trai như vậy mà lại bị tật.

Cô ấy không nhịn được muốn chia sẻ phát hiện này với Hứa Thanh Lăng, vội vàng đẩy nhẹ cô, ra hiệu nhìn người đàn ông cách đó không xa.

Hứa Thanh Lăng bị huých vài cái, nhìn theo ánh mắt của cô ấy. Là một người đàn ông ngồi trên xe lăn, tay đặt tùy ý trên tay vịn bằng thép không gỉ, ánh kim loại lạnh lẽo làm nổi bật đôi tay gầy guộc thon dài. Nhìn lên trên là chiếc áo sơ mi trắng được là phẳng phiu, trông chất liệu rất tinh xảo, cúc áo nào đó trông quen quen.

Khi ánh mắt dời đến khuôn mặt người đó, cả người Hứa Thanh Lăng sững lại.

???

Không phải chứ? Đêm hôm đó, cô liều mạng đào đất kéo anh ra khỏi hố, vậy mà chân anh vẫn bị tật?

Ánh mắt Thẩm An Ngô chạm phải ánh mắt cô, thấy sắc mặt cô trắng bệch như gặp ma giữa ban ngày, anh hơi nhíu mày, mình đáng sợ đến vậy ư?

Anh đang định đẩy xe lăn tiến lên thì điện thoại trong túi reo vang, là cháu trai anh gọi đến.

Thẩm An Ngô đặt điện thoại bên tai, ánh mắt vẫn dõi theo cô gái kia. Cô vội vàng đeo balo lên lưng, kéo bạn mình đi, bóng lưng như đang chạy trối chết.

Cháu trai mới học xong cấp ba đương nhiên không có chuyện gì quan trọng, chỉ hỏi thăm sức khỏe của anh, sau đó ấp úng hỏi anh mình và bạn học đang đi chơi gần đây, buổi tối có thể dẫn bạn đến Thúy Cốc ở không.

Thẩm An Ngô trả lời “được” rồi cúp điện thoại, ngẩng đầu lên nhìn đã không thấy cô gái kia đâu nữa.

Tào Tư Thanh bị Hứa Thanh Lăng kéo lên lầu. Phòng khách sạn vừa sạch sẽ vừa yên tĩnh, có cảm giác sang trọng kín đáo. Cô ấy vừa vào cửa đã tham quan khắp nơi, thỉnh thoảng lại trầm trồ thán phục.

Hứa Thanh Lăng ngồi thừ người trên giường, đầu ong ong, trái tim cứ thắt lại.

Lẽ nào đây chính là số phận? Dù ở kiếp trước hay kiếp này, Thẩm An Ngô đều không thoát khỏi số phận tàn tật.

Kiếp trước, sau khi Thẩm An Ngô bị tật, tinh thần anh xuất hiện vấn đề, Thẩm Loan thay thế chú mình trở thành CEO Viễn Tinh, từng bước đi đến đỉnh cao sự nghiệp.

Viễn Tinh do Thẩm Hưng Bang và Thượng Huệ Lan cùng nhau sáng lập, Thượng Huệ Lan đã chuyển 49% cổ phần đứng tên mình cho con trai. Mặc dù Thẩm Hưng Bang nắm giữ hơn một nửa cổ phần của Viễn Tinh nhưng trên thực tế lão chỉ có 40%, 11% còn lại được chia cho con trai cả Thẩm Thiệu Chu và những người anh em đã cùng lão tranh giành thiên hạ.

Nếu Thẩm An Ngô không có vấn đề về tinh thần, Thẩm Loan vốn không có cơ hội.

Hứa Thanh Lăng không nhịn được cắn chặt môi dưới.

Tào Tư Thanh vẫn còn đang phấn khích, không hề chú ý đến sự khác thường của bạn mình.

Cô ấy ôm chầm lấy Hứa Thanh Lăng, không nhịn được chia sẻ buổi xem mắt mà mình vừa thấy: “Cậu đoán xem mình vừa nhìn thấy ai ở sảnh lớn? Mình nhìn thấy chị gái của Triệu Tử Bối đó! Cô ấy vừa rồi đang xem mắt với người đàn ông thọt đó. Lúc đầu mình không để ý chân người đàn ông đó có vấn đề, còn nghĩ hai người họ thật xứng đôi.”

Tào Tư Thanh thở dài: “Thật đáng tiếc! Anh ấy trông rất đẹp trai!”

Cô ấy vừa nói vừa khoa tay múa chân: “Đường nét khuôn mặt đó đẹp lắm!”

Chị gái của Triệu Tử Bối? Trong đầu Hứa Thanh Lăng hiện lên hình ảnh một người phụ nữ sắc sảo, buột miệng nói: “Tính cách cũng rất tuyệt.”

Vừa rồi Thẩm An Ngô có thể đã nhận ra cô. Nếu anh tìm đến, cô phải giải thích thế nào về việc xuất hiện ở chỗ ấy vào đêm hôm đó đây? Anh sẽ không nghĩ rằng cô là đồng bọn với đám người bắt cóc anh chứ?

Tâm trạng Hứa Thanh Lăng lúc này rất tồi tệ, biết thế đã không làm chuyện thừa thãi rồi, không chỉ không thay đổi được gì mà còn tự đưa mình vào rọ. Cô thật sự không ngờ Thẩm An Ngô lại đến Thúy Cốc. Dưới trướng Viễn Tinh có rất nhiều bất động sản nhưng người trong nội bộ đều biết Thẩm An Ngô chưa bao giờ ở khách sạn của chính mình.

“Lễ tân nói hai vị khách vừa rồi ở phòng 8102, cô gái cao hơn tên là Chương Vân, em gái của Chương Hành. Cô gái mặt tròn hơn tên là Tào Tư Thanh. Họ chắc là học sinh trường trung học số 1 Cửu Giang, thi đại học xong đến đây chơi.”

“Chương Hành?” Thẩm An Ngô nhai đi nhai lại hai chữ này, ngước mắt nhìn cấp dưới: “Chương Hành là ai?”

Trương Dã ra sức khoa tay múa chân: “Quản lý dự án ở Phố Cổ, năm ngoái còn chụp ảnh chung với anh ở buổi tiệc tất niên, người cao to vạm vỡ...”

Trong đầu Thẩm An Ngô hiện lên hình ảnh một người đàn ông râu ria rậm rạp, thân hình vạm vỡ, cô gái vừa rồi không hề giống anh ta dù là về ngoại hình hay khí chất.

Anh suy nghĩ một lát, dặn dò Trương Dã: “Anh đi mua cho tôi một đôi giày thể thao nữ, cỡ 37.”

Trương Dã sững người, có hơi không theo kịp mạch suy nghĩ của sếp. Tuy nhiên nghiệp vụ nghề nghiệp khiến anh ta lựa chọn im lặng, vội vàng lăn ra cửa hàng gần đó. Anh ta suy đoán ý của sếp suốt dọc đường, sau khi đi dạo quanh cửa hàng một vòng thì mua một đôi giày vải hai trăm tệ, giá cả vừa phải, là thương hiệu nước ngoài chuyên sản xuất giày thể thao mà các cô gái trẻ rất thích bây giờ.

Sếp nhận được giày thì mở nắp ra nhìn một cái rồi không nói gì.

Trương Dã gãi đầu, chắc hài lòng rồi nhỉ?

Thẩm Loan dẫn một các bạn đến Thúy Cốc, vậy mà lại nhìn thấy chú út ở sảnh lớn. Hóa ra chú út cũng ở đây, vừa rồi gọi điện thoại không nghe chú ấy nói.

Thẩm Loan chạy bước nhỏ tới rồi dừng lại cách vài bước, ánh mắt rơi vào chân Thẩm An Ngô: “Chú út, chân chú bị sao vậy?”

Thẩm An Ngô duỗi chân phải ra: “Rạn xương, cần phải đeo nẹp vài tuần.”

Một đám nhóc choai choai mười mấy tuổi đi theo sau Thẩm Loan, cả nam lẫn nữ đều tò mò nhìn Thẩm An Ngô, người đàn ông trưởng thành anh tuấn luôn thu hút sự chú ý của người khác.

Uyển Nguyệt cũng liếc nhìn vài lần, cô ta luôn cảm thấy khí chất của Thẩm Loan nổi bật nhất trong số các bạn nam cùng lớp, thoạt nhìn là con nhà giàu được giáo dục rất tốt. Lúc này nhìn thấy chú út của anh ta thì mới biết thế nào là người đàn ông thực sự trưởng thành.

Anh trông lớn hơn họ rất nhiều, đường nét trên khuôn mặt rất sắc bén, tràn đầy mùi vị đàn ông. Giọng nói rất êm tai, rõ ràng là ngữ điệu ôn hòa nhưng nghe vào tai lại khiến người ta căng thẳng trong vô thức. Ánh mắt anh lướt qua, Uyển Nguyệt chợt thấy luống cuống tay chân không biết để đâu cho phải.

Hình như chú út của Thẩm Loan còn rất trẻ đã làm CEO công ty lớn. Có lẽ đây chính là khí chất trên người người đàn ông quyền cao chức trọng.

Uyển Nguyệt không khỏi nghĩ đến Ngụy Đông Lai, nghe ý bố mẹ gã thì sau này muốn gã tiếp quản vị trí trưởng làng của làng Sồi. Gã theo những người chú đó ra ngoài làm công trình, dính đầy mùi tiền. Dù Ngụy Đông Lai có cải tạo thế nào thì khí chất vẫn vậy, thoạt nhìn là một kẻ nhà giàu mới nổi ở khu ổ chuột.

Hóa ra người thực sự giàu có thì không toát ra mùi tiền mà còn trông giống như giáo sư đại học.

Thẩm An Ngô thản nhiên đảo mắt nhìn quanh một vòng, ánh mắt dừng lại trên người cháu trai và cô gái bên cạnh, mỉm cười nói: “Mấy đứa đều là bạn học của Thẩm Loan, hai ngày nay cứ chơi thoải mái nhé, chú mời.”

Thẩm An Ngô để lại một câu rồi ngồi xe lăn đi. Nhân viên đứng bên cạnh thấy sếp lên tiếng thì tươi cười tiến lên sắp xếp.

“Cảm ơn chú Thẩm!” Đám nhóc phía sau hưng phấn huýt sáo.

Thẩm Loan nhìn bóng lưng chú út, im lặng không nói.

Từ nhỏ theo bố về quê thăm bà nội, lần nào bà nội cũng dặn dò bố anh ta phải nhường nhịn chú út một chút. Sau này Viễn Tinh sớm muộn gì cũng do chú út kế thừa, phải giữ mối quan hệ tốt với chú ấy. Bố anh ta chỉ biết ngoan ngoãn gật đầu.

Thẩm Loan bỗng hiểu được sự bất mãn của mẹ mình, chỉ mời vài người bạn đến Thúy Cốc mà cũng phải được chú út đồng ý.

Bình Luận (0)
Comment