Đã Trùng Sinh, Ai Còn Yêu Đương Mù Quáng

Chương 17

Thẩm An Ngô cúi người nhặt một tờ rơi quảng cáo, nhìn thoáng qua, là quảng cáo tuyển sinh của một lớp học vẽ.

Bản gốc chắc là bản vẽ tay, qua photocopy đen trắng nên hiệu quả khá thô, rõ ràng nhất có lẽ là dãy số điện thoại của máy nhắn tin ở phía dưới.

Cô gái phát tờ rơi quảng cáo đen hơn nhiều so với lần trước anh gặp ở Thúy Cốc, tóc mái dính chặt vào trán, áo phông tối màu thấm ướt đẫm mồ hôi, loang lổ những vệt muối trắng, gấu áo dính đầy các loại màu vẽ.

Cô gái có vẻ hơi kích động, nói năng lắp bắp: "Chú không bị què ạ? Cháu cứ tưởng chú què rồi chứ!"

Thẩm An Ngô: "…"

Ngoài Thẩm Loan, anh chưa từng tiếp xúc với đứa trẻ nào lớn như vậy. Cô bé này chắc chắn không biết hai chữ "lễ phép" viết như thế nào.

Không cần hỏi, đêm hôm đó chính cô đã lôi anh ra khỏi hố đất. Thật vậy, nếu không tận mắt chứng kiến, anh không tin nổi một cô gái mười mấy tuổi lại có sức khỏe phi thường như vậy.

Lúc đó anh vốn đã kiệt sức, có người vừa khóc vừa gọi bên tai anh, còn xé rách cả áo anh.

Đêm hôm đó, chắc cô cũng sợ lắm.

Thẩm An Ngô cố gắng nặn ra một nụ cười khiến chính mình trông có vẻ hòa nhã hơn chút: "Sao lần trước cháu gặp chú ở Thúy Cốc mà như gặp ma vậy? Chú đáng sợ đến thế à?"

Hứa Thanh Lăng cười ngượng: "Lần trước chú ngồi xe lăn, cháu tưởng chú bị què. Lần này thấy chú ở đây đi đứng bình thường mới biết lần trước là mắt cháu què."

Thẩm An Ngô bật cười hỏi ngược lại: "Dù thế nào cũng phải liên quan đến què à?"

Hứa Thanh Lăng xấu hổ cười gượng gạo, hình ảnh anh ngồi xe lăn u ám kiếp trước thật sự đã in sâu vào tâm trí cô.

Thẩm An Ngô lại cúi đầu nhìn thoáng qua tờ rơi trên tay, tàn thuốc lá trong tay rơi xuống tờ rơi. Anh giật mình choàng tỉnh, bỗng dưng có cảm giác tội lỗi như đang đầu độc mầm non của Tổ quốc, vội vàng dập tắt điếu thuốc còn đang cháy dở.

Anh hắng hắng giọng, trịnh trọng gửi lời cảm ơn đến cô: "Lần trước chú đã nhận ra cháu rồi, cảm ơn cháu đã cố hết sức cứu chú đêm hôm đó."

Hứa Thanh Lăng đã bình tĩnh lại, mỉm cười điềm đạm: "Không cần khách sáo. Cháu cũng chỉ tình cờ đi ngang qua thôi."

Đúng thật là tình cờ đi ngang qua. Tình cờ nghe nói, sau đó cố tình đi ngang qua. Nhưng những điều này không cần phải nói với anh.

Thẩm An Ngô nhìn xấp tờ rơi còn chưa phát hết trong tay cô: "Cháu vẫn đang đi học phải không? Đây là lớp học vẽ của cháu và bạn cháu mở à?"

Hứa Thanh Lăng gật đầu: "Cháu sắp lên đại học rồi, tranh thủ lúc hè kiếm thêm chút tiền với bạn học."

Thẩm An Ngô hơi nheo mắt lại, trong ánh mắt mang theo chút dò xét: "Tên của cháu không phải Chương Vân, sao cháu lại giả làm em gái của Chương Hành ở Thúy Cốc?"

Lỗ tai Hứa Thanh Lăng dần dần đỏ lên, gãi đầu: "Cái đó, cháu nghe nói nhân viên nội bộ ở khách sạn có thể được giảm giá."

Thẩm An Ngô nhìn chằm chằm cô: "Cháu quen Chương Hành à?"

Hứa Thanh Lăng căng da đầu bịa đại: "Chị gái của bạn cháu làm cùng công ty với anh ấy."

Thẩm An Ngô chỉ vào tờ rơi trên tay: "Cháu là cô Tiểu Hứa hay cô Tiểu Tào trên này?"

Hứa Thanh Lăng chợt hiểu ra, ngước mắt nhìn anh: "Sao chú cứ như đang điều tra hộ khẩu vậy? Cháu đã nói rồi, đêm hôm đó cháu chỉ tình cờ gặp phải thôi."

Đôi mắt cô gái nhìn anh nhiễm chút đề phòng, giống như động vật họ mèo đang cảnh giác.

Thẩm An Ngô nhếch môi: "Cháu là cô gái đầu tiên, ngoài mẹ chú ra, tát chú và cho chú tiền."

Hứa Thanh Lăng hơi mất tự nhiên trước nụ cười của anh, lắc lắc ngón tay: "Vì cứu chú, ngón tay cháu bị thương, chân cũng sưng lên."

Nói xong, cô càng mất tự nhiên hơn, cứ như mình đang đòi anh bồi thường vậy. Mặt Hứa Thanh Lăng hơi nóng, may mà da cô bây giờ đen hơn, không nhìn rõ lắm.

Những ngón tay thon dài lướt qua trước mắt, Thẩm An Ngô nhớ đến chiếc áo sơ mi dính đầy máu của cô, cho dù lòng dạ sắt đá đến đâu cũng không khỏi dâng lên chút áy náy.

Anh lấy ra một tờ tiền mặt từ trong ví da, đưa cho cô: "Đây là tiền hôm đó cháu đưa chú, trả lại cho cháu."

Hứa Thanh Lăng không ngờ anh vẫn giữ số tiền cô đưa cho anh, à, chắc là anh đã nghe thấy những lời cô nói đêm hôm đó.

Một trăm đồng cô phải đứng vẽ tranh tường cả ngày mới kiếm được, đây vốn là tiền của cô, Hứa Thanh Lăng không chút do dự nhận lấy.

"Cháu đã cứu mạng chú, chú muốn cảm ơn cháu. Cháu có cần chú giúp gì không?"

Thời tiết nóng nực như thế này mà phải ra ngoài phát tờ rơi, quả thật không phải là một công việc nhẹ nhàng, nhà cô bé này trông có vẻ không khá giả.

Hứa Thanh Lăng lắc đầu như trống bỏi: "Không cần giúp gì đâu ạ." Người này không què là may mắn rồi, những thứ khác không quan trọng, cô không muốn nợ người nhà họ Thẩm bất cứ ân huệ nào.

Thẩm An Ngô không ngờ cô lại từ chối thẳng thừng như vậy, khiến anh hơi lúng túng. Anh sờ túi áo, không mang theo một tấm danh thiếp nào.

Anh lấy cây bút chì từ tay cô, viết nhanh một dãy số lên tờ rơi, vừa viết vừa nói: "Khu nghỉ dưỡng suối nước nóng lần trước cháu ở là do chú mở, sau này cháu đến đó có thể ở miễn phí, cứ nói tên chú là được. Đây là số điện thoại của chú, nếu cháu gặp khó khăn gì, gây ra chuyện gì, có thể gọi cho chú theo số này."

Thẩm An Ngô ký tên mình xuống, nhét tờ rơi vào trong tay Hứa Thanh Lăng, rồi lại rút một tờ rơi mới tinh khác gấp lại bỏ vào túi: "Cái này chú giữ."

Hứa Thanh Lăng: "…"

Chỉ trong chốc lát như vậy, người này đã lãng phí hai tờ rơi của cô.

Tiệc đã được một nửa, khách khứa lần lượt ra về, Hứa Đức Hữu và Phó Quyên dẫn con trai ra khỏi phòng tiệc, đi bộ đến trung tâm thương mại gần đó lấy xe.

Khi đi qua đèn giao thông ở ngã tư, Phó Quyên đột nhiên thấy Thẩm An Ngô đang đứng bên đường nói chuyện với một cô gái phát tờ rơi.

Vừa rồi ở trên bàn tiệc chưa kịp trò chuyện, bà ấy định tiến lên chào hỏi Thẩm An Ngô một câu. Cô gái phát tờ rơi bỗng quay đầu lại, Phó Quyên nhìn rõ mặt cô, không khỏi trợn tròn mắt: "Thanh Lăng, sao cháu lại ở đây?"

Hứa Nam cũng nhìn thấy chị họ, chạy đến kéo tay cô: "Chị! Nghỉ hè rồi, sao chị không đến nhà em chơi thế?"

Hứa Đức Hữu nhìn xấp tờ rơi trong tay cháu gái: "Thanh Lăng, cháu đây là?"

Hứa Thanh Lăng không ngờ vận may của mình lại tốt như vậy, đi phát tờ rơi lại phát đến gần khách sạn tổ chức tiệc mừng Thẩm Loan đỗ đại học.

Cô đành phải kể với chú thím chuyện mình đã tranh thủ dịp hè để làm thêm cùng bạn học, cố gắng bỏ qua những phần liên quan đến bố mẹ.

"Đứa nhỏ này, cháu thật hiểu chuyện!" Vợ chồng Hứa Đức Hữu nghe mà vui mừng tấm tắc khen ngợi, Phó Quyên quay sang chọc tay vào trán con trai nhà mình, trách yêu nói: "Con nhìn chị họ con xem, mới tí tuổi đầu đã biết thương bố mẹ rồi!"

Vẫn là con gái biết quan tâm, con trai nhà mình thì suốt ngày chọc bà ấy giận sôi gan.

Hứa Đức Hữu thấy Thẩm An Ngô đứng bên cạnh, tưởng cháu gái vừa dúi tờ rơi cho anh, vội vàng nói: "Sếp Thẩm, đây là con gái của anh cả tôi, con bé học cùng lớp với Loan Nhi."

Nói xong, ông ấy lại giới thiệu Thẩm An Ngô với cháu gái: "Thanh Lăng, đây là chú Thẩm, chú nhỏ của Thẩm Loan."

Hứa Thanh Lăng lảng tránh ánh mắt của Thẩm An Ngô, gật đầu với anh: "Chào chú Thẩm."

Thẩm An Ngô đứng bên cạnh, đáp lại nhạt nhẽo.

Vợ chồng Hứa Đức Hữu lại kéo Hứa Thanh Lăng, hỏi chuyện về đám cưới của chị cô, Hứa Thanh Lăng đành phải trả lời qua loa, sau đó lấy cớ còn phải đi phát tờ rơi chỗ khác, vội vàng chuồn mất.

Phó Quyên cảm thấy cháu gái hôm nay có gì đó không đúng nhưng lại không nói rõ được không thích hợp chỗ nào. Thấy Thẩm An Ngô vẫn đứng đó, bà ấy đành trò chuyện với anh về tiến triển mới nhất của vụ án lần trước, hỏi thăm tình hình hồi phục vết thương của anh.

Trước đây Phó Quyên luôn cảm thấy em chồng của chị gái còn trẻ mà đã nắm giữ một tập đoàn lớn, trông có vẻ khó gần, không ngờ lại rất kiên nhẫn và lễ phép. Anh không chỉ hỏi Hứa Nam học ở đâu mà còn hỏi cả tình hình gia đình của cháu gái.

Trên đường về, Phó Quyên khen suốt dọc đường, quả nhiên người có thể quản lý một tập đoàn lớn như tập đoàn Viễn Tinh không phải người tầm thường. Khen xong Thẩm An Ngô, bà ấy lại bắt đầu khen cháu gái và cháu trai.

Hứa Nam ngồi phía sau bĩu môi, mẹ cậu ta thấy ai cũng tốt, chỉ không vừa mắt cậu ta.

Thì ra cô tên là Hứa Thanh Lăng.

Thẩm An Ngô không ngờ cô bé đó lại có quan hệ quanh co với mình. Cô không chỉ là bạn học của Thẩm Loan mà còn là cháu gái của Phó Quyên.

Thẩm An Ngô lại lấy tờ rơi kia ra xem vài lần, địa chỉ trên đó là địa chỉ của một trường mầm non. Có vẻ như họ tận dụng phòng trống trong trường mầm non lúc nghỉ hè để mở lớp học vẽ.

Cô gái này vừa thông minh vừa thẳng thắn, chỉ thiếu chút khôn khéo.

Trong sảnh tiệc Duyệt Các, Thẩm Thiệu Chu và Phó Cần đứng bên ngoài phòng riêng, đi qua đi lại đầy lo lắng, thấy Thẩm An Ngô quay về giống như thấy cứu tinh.

"An Ngô, cuối cùng em cũng về rồi. Vừa rồi bố đuổi hết mọi người ra ngoài, nói là có chuyện muốn bàn riêng với mẹ em. Cuộc nói chuyện đã kéo dài rất lâu rồi, vừa rồi anh nghe thấy tiếng đập bàn bên trong, hình như đang cãi nhau, mà anh cũng không dám vào. Em mau chóng vào xem sao đi. Em nói với họ một tiếng, đã muộn rồi, có chuyện gì để mai hẵng nói."

Thẩm An Ngô nâng cổ tay nhìn đồng hồ, đã hơn hai tiếng, bên trong chắc cũng nói chuyện xong rồi.

Anh đẩy cửa bước vào, không khí khá căng thẳng, mẹ anh ngồi trên ghế sô pha bên cạnh cửa sổ, bố anh thở hổn hển ngồi bên bàn tròn lớn, giữa hai người như cách nhau nghìn trùng xa cách.

Có một cặp bố mẹ mạnh mẽ và xung khắc như nước với lửa, từ nhỏ Thẩm An Ngô đã biết phải tránh càng xa càng tốt khi họ cãi nhau. Chuyện ly hôn này, anh càng không thể xen vào.

Anh vờ như không thấy ánh mắt đỏ hoe của mẹ, vờ như không biết họ vừa nói chuyện gì: "Mẹ, để con đưa mẹ về Thúy Cốc nhé."

Không nhắc đến Thúy Cốc thì thôi, vừa nhắc đến lại như đổ thêm dầu vào lửa. Đôi mắt Thẩm Hưng Bang như muốn b*n r* dao, lão trừng mắt nhìn con trai: "Nghe nói con ủng hộ mẹ con ly hôn với bố?"

Thẩm An Ngô rùng mình, ngoài mặt vẫn bình tĩnh: "Bố, bố và mẹ bàn chuyện ly hôn, con nào có tư cách xen vào?"

Thượng Huệ Lan thấy chồng vừa đến đã mức trách móc con trai, đứng dậy: "Tôi đã nói hết những gì cần nói rồi, còn lại để luật sư của ông nói chuyện với luật sư của tôi."

Năm đó khi ly thân, Thượng Huệ Lan và Thẩm Hưng Bang đã cãi nhau một trận. Trận cãi nhau lần đó ồn ào đến mức cả hai đều bị tổn thương nặng nề, vô cùng đau khổ, cuối cùng vẫn là Thẩm Hưng Bang nhượng bộ, phân chia lại quyền cổ phần.

Lần này liên quan đến tài sản cố định và tài sản khác đứng tên hai vợ chồng bao nhiêu năm qua, một khi thủ tục ly hôn được khởi động, những thứ này đều phải mang ra phân chia.

Thẩm Hưng Bang nhìn bóng lưng vợ, mặt mày sa sầm: "Muộn thế này rồi, đừng đến Thúy Cốc nữa. Biệt thự Long Não vẫn bỏ không bao nhiêu năm nay, chị Ngô vẫn ở đó trông nhà, bà về đó đi."

Thượng Huệ Lan hơi dừng bước, không quay đầu lại nói: "Tôi đã nói rồi, tôi không cần căn nhà nào mua sau khi kết hôn, để lại cho ông và kẻ thứ ba kia dùng đi."

Trong phòng vang lên tiếng ho dữ dội, Thẩm Thiệu Chu và Phó Cần vội vàng đẩy cửa bước vào.

Bình Luận (0)
Comment