Đã Trùng Sinh, Ai Còn Yêu Đương Mù Quáng

Chương 21

Đã hơn một năm Hứa Hồng Giao không trở về, lần này cô ấy và Trình Dật về Cửu Giang bày tiệc rượu, đi theo còn có bố mẹ Trình Dật, anh trai chị dâu và cậu mợ.

Mặc dù bố mẹ hai bên đã gặp nhau khi tổ chức tiệc ở Bắc Kinh lần trước nhưng nội tâm Hứa Hồng Giao vẫn còn chút thấp thỏm khi đưa nhiều người thân như vậy về cùng mình lần này.

Trên đường đến sân bay, Trình Dật nhận được một cú điện thoại, thấy là số của Cửu Giang, anh ấy nhanh chóng bắt máy nói vài lời cảm ơn, lại nhắc nhở đối phương đừng quên đến dự tiệc cưới.

Không biết đầu bên kia điện thoại nói gì mà Trình Dật cười nói: "Được rồi, phòng 504 năm đó chỉ còn một mình cậu, cậu cũng không còn nhỏ nữa, chắc hẳn bố mẹ đang lo lắm phải không, họ không giục cậu à?"

Thẩm An Ngô tựa lưng vào ghế, quay lưng về phía cửa phòng làm việc, nhìn dòng sông Cửu Giang thông thoáng trước mặt. Ánh nắng mùa hè rực rỡ nhảy múa trên mặt nước khiến dòng sông cũng trở nên sống động.

Là thời điểm thích hợp để tổ chức đám cưới. Đọc Full Tại TruyenGG.vision

Anh mỉm cười: "Giục chứ, sao lại không giục? Tôi không nghe là được."

Suy cho cùng thì cuộc hôn nhân của bố mẹ anh cũng như vậy. Thẩm Hưng Bang giục anh đi xem mắt, vui thì anh đi, không vui thì chỉ ngồi đó. Lão đành phải mượn thời cơ lập di chúc, bí mật đưa ra những điều khoản bổ sung.

Vì chuyện này, Thượng Huệ Lan đặc biệt nhắc nhở anh: "Chuyện kết hôn của con cũng phải mau lên."

Trước mặt mẹ mình, Thẩm An Ngô vẫn gọn gàng dứt khoát: "Con không nhớ thương đồ của bố. Chuyện hôn nhân cũng không cần nhắc đến, đời này con không có ý định kết hôn."

Xưa nay Thượng Huệ Lan vốn là người kiên cường, nay bị con trai nói đến mức ch** n**c mắt. Trong những năm qua, không phải bà ấy không hối hận.

Năm đó bà ấy phát hiện Thẩm Hưng Bang lừa gạt mình, đứa bé trong bụng đã được năm tháng, cuối cùng vẫn không hạ quyết tâm rời đi được.

Có một số việc qua loa được nhất thời nhưng không qua loa cả một đời.

...

Vào ngày vui của bạn thân, Thẩm An Ngô không muốn nói đến những chuyện mất hứng. Khi học đại học, anh khá thân với Trình Dật. Chẳng qua đã nhiều năm như vậy, một người làm kinh doanh, một người làm chính trị, cả hai đều bận rộn với công việc riêng của mình nên không liên lạc nhiều với nhau.

Lần này vất vả lắm mới đến Cửu Giang một lần, Thẩm An Ngô hẹn đối phương có rảnh thì ra ngoài uống rượu, Trình Dật đồng ý, sau khi hai người nói chuyện vài câu thì cúp điện thoại.

Hứa Hồng Giao biết chồng mình có một người bạn học đại học thân thiết ở Cửu Giang. Người kia là con cháu của giới siêu giàu, đảm nhiệm vị trí tổng giám đốc của một công ty cỡ lớn tại Cửu Giang. Lần này họ về Cửu Giang bày tiệc rượu, người đó cũng giúp không ít việc.

Anh trai chị dâu Trình Dật đang ngồi trên taxi với họ, sau khi nghe Trình Dật nói về việc đặt phòng khách sạn qua điện thoại, chị dâu Diêu Lệ Văn hỏi: "Không phải nhà Hồng Giao mở nhà nghỉ à? Tổng cộng chỉ có hai đêm thôi mà, mấy người chúng ta chen nhau một chút không được hả? Sao phải tiêu số tiền lãng phí đó?”

Trình Dật to con, cao một mét chín ngồi chật kín ghế lái phụ quay đầu lại: "Chị dâu, em mời mọi người đến khách sạn năm sao hưởng thụ mà chị không vui à?"

Khóe miệng Diêu Lệ Văn giật giật, cô ta không nói gì nhưng trong lòng lại lẩm bẩm: Chắc chắn là hai ông bà già kia chi tiền rồi.

Cô ta là người Thượng Hải, làm việc trong một công ty kinh doanh nước ngoài, kết hôn với anh cả Trình Dật là Trình Hoài đã bốn năm. Khi họ kết hôn, bố mẹ chồng bỏ ra một trăm nghìn tiền đặt cọc cho cô ta và Trình Hoài một căn hộ cũ hai phòng ngủ nhỏ ở trung tâm thành phố Cửu Giang. Lần này Trình Dật và Hứa Hồng Giao kết hôn, họ đã mua một căn nhà mới trong khu bất động sản vừa khai trương ở trung tâm thành phố, rộng hơn nhà cô ta hai mươi mét vuông.

Bố mẹ chồng nói ông bà công bằng với hai đứa con trai, họ cũng chỉ cho Trình Dật một trăm nghìn, có đánh chết Diêu Lệ Văn cũng không tin. Một ngôi nhà rộng chín mươi mét vuông ở vị trí tốt như vậy phải có giá hơn bốn trăm nghìn tệ; còn chưa tính tiền trang trí, thiết bị điện tử và nội thất, chừng này ít nhất phải một trăm nghìn mới đủ.

Trình Dật là con út trong nhà, bình thường dùng tiền vung tay quá trán đã quen, sao có thể tự mình tiết kiệm được nhiều tiền như vậy?

Điều khiến Diêu Lệ Văn khó chịu nhất là Trình Dật còn định đưa Hứa Hồng Giao đi Đông Nam Á hưởng tuần trăng mật, chỉ riêng tiền vé máy bay và chỗ ở cũng phải đến hai mươi nghìn tệ rồi!

Cô ta và Trình Hoài kết hôn kết vội vàng, đừng nói là Đông Nam Á, ngay cả du lịch trong nước cũng không có.

Tất cả những sự việc này khiến người chị dâu là cô ta cảm thấy không thoải mái. Nghe nói trong nhà Hứa Hồng Giao làm kinh doanh nhỏ, lần này cô ta đi theo đến thành phố Cửu Giang cũng phải tìm hiểu thêm về gia cảnh của cô em dâu này.

Vừa vặn Hứa Hồng Giao và Diêu Lệ Văn cùng ngồi ở hàng ghế sau, cô ấy không biết chị dâu đang suy nghĩ gì nên cười nói: "Chị dâu, nhà nghỉ nhà em gần bệnh viện, khách lui tới không đến khám bệnh thì cũng là người nhà, đông người phức tạp. Em sợ đến lúc đó mọi người không thể nghỉ ngơi tốt nên đã bàn với Trình Dật là đặt một khách sạn tốt hơn trong trung tâm thành phố. Tình cờ bạn thời đại học của Trình Dật là ông chủ của khách sạn đó nên đã cố ý giữ lại mấy phòng cho chúng ta."

Sắc mặt Diêu Lệ Văn cứng đờ, cô ta ngượng ngùng nói: "Cũng nhờ Trình Dật quen biết nhiều."

Nhưng từ đầu đến cuối, Hứa Hồng Giao chưa bao giờ nghĩ đến việc sắp xếp cho bố mẹ chồng và họ hàng về nhà ở.

Thậm chí bố mẹ c*̃ng không thèm hỏi một tiếng. Hai ngày trước, Ngô Quế Phân mới sực nhớ tới, gọi điện thoại cho cô ấy hỏi xem sẽ sắp xếp những người thân ở Bắc Kinh này như thế nào.

Hứa Hồng Giao nói Trình Dật đã đặt phòng tại một khách sạn ở trung tâm thành phố, đến lúc đó sẽ đưa người đến đó luôn.

Ngô Quế Phân có vẻ thở phào nhẹ nhõm: "Các con cứ thu xếp là được."

Hứa Hồng Giao biết bố mẹ mình không hề quên chuyện này nhưng gả con gái không phải cưới vợ, họ không muốn nhúng tay vào bất cứ chuyện gì. Dù sao nuôi con gái lớn như thế, gả đi sẽ thành người nhà khác, trách nhiệm làm bố mẹ của họ đã chấm dứt từ lâu.

Khi lên máy bay, không hiểu sao trái tim Hứa Hồng Giao thắt lại, treo giữa không trung, không thở nổi.

Sau khi tính toán kỹ lưỡng, cô ấy cũng không ở trong ngôi nhà đó được mấy năm. Trước khi lên trung học, hộ khẩu của cô ấy được đăng ký trong nhà cậu ở nông thôn, tốt nghiệp tiểu học mới chuyển lên thành phố. Rõ ràng Hứa Hồng Giao mới là con gái cả trong nhà nhưng hộ khẩu của cô ấy lại nằm ở trang cuối cùng của sổ hộ khẩu.

Khi chuyển từ nông thôn lên thành phố học cấp hai, thậm chí cô ấy còn không nói lưu loát được tiếng phổ thông nên đã bị các bạn cùng lớp chế giễu trong suốt năm đầu.

Khi lên cấp ba, Hứa Hồng Giao đã chọn trọ ở trường, chỉ về nhà hai tuần một lần, ở lại một đêm để thay giặt quần áo và xin phí sinh hoạt rồi quay về trường học ngay.

Để chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh đại học, cô ấy cố tình đến Bắc Kinh cách xa Cửu Giang để tham dự kỳ thi. Sau khi nhận được thông báo nhập học từ đại học Bắc Kinh, cô ấy đã tách khẩu của mình ra ngoài.

Những năm sau khi tốt nghiệp đại học và sống một mình ở Bắc Kinh là thời điểm khó khăn nhất. Phải đến khi kết hôn với Trình Dật, Hứa Hồng Giao mới cảm thấy mình có một gia đình.

Trình Dật nhận ra vợ mình đang bồn chồn, hễ cô ấy căng thẳng thì sẽ vô thức cắn ngón tay.

Anh ấy nắm tay vợ, đặt lên đầu gối và siết chặt. Đọc Full Tại TruyenGG.vision

..

Sáng sớm, Ngô Quế Phân đã rời giường gọi hai đứa con dậy. Cả nhà lại dọn dẹp cả trong lẫn ngoài nhà một lượt.

Đêm qua con gái con rể đã đến Cửu Giang, cùng đi lần này còn có bố mẹ chồng, anh trai chị dâu của con gái và nhà cậu của con rể.

Thay vì sắp xếp cho họ ở khách sạn của gia đình, con gái đã đặt một khách sạn ở trung tâm thành phố và sắp xếp tất cả người thân đến ở tại khách sạn đó.

Hứa Đức Mậu có ý kiến rất lớn với việc này, mới sáng sớm đã xụ mặt khó chịu. Trước khi kết hôn không ở nhà mẹ đẻ lấy một đêm, lúc kết hôn c*̃ng không đón dâu từ nhà mẹ đẻ, chỉ riêng điều này thôi đã khiến ông rất mất mặt.

Ông Lý của cửa hàng kim loại đã thuê tám chiếc Santana, khua chiêng gõ trống cả đoạn đường để gả con gái ra ngoài, đến lượt ông lại lặng yên không một tiếng động gả con gái đi, như vậy thì sau này sao ngẩng đầu trước mặt người trong làng được nữa.

Ban đầu Hứa Đức Mậu dự định sẽ chèn ép ông Lý một phen, tối thiểu cũng phải thuê mười chiếc xe hoa nhưng con gái lớn không đồng ý, bản thân ông lại không muốn bỏ ra số tiền đó. Ở thời đại này, muốn thuê mười chiếc xe hoa ra dáng thì cũng phải tốn ít nhất hai nghìn tệ.

Đợi đến khi Hứa Đức Mậu hạ quyết tâm dùng tiền của mình để phông bạt thì thời gian đã quá gấp gáp, toàn bộ xe trong cửa hàng đều được thuê nên không thể gom đủ mười chiếc xe hoa trong thời gian ngắn.

Cũng không biết từ lúc nào người trong làng đã bắt đầu bóng gió rằng ông quá keo kiệt với hai cô con gái, điều này khiến Hứa Đức Mậu rất không vui, mới sáng sớm đã bắt đầu càm rà: "Trong nhà cũng đâu thiếu chỗ ở mà phải chạy ra khách sạn bên ngoài. Người ngoài có thấy kiểu phô trương này đâu, tiêu tiền oan uổng. Có tiền như vậy còn không bằng thuê cả dàn xe cưới, như vậy nở mày nở mặt biết bao!”

Ngô Quế Phân cũng cảm thấy tiếc cho khoản chi phí khách sạn mà con gái mình bỏ ra: "Ở khách sạn bình thường là được rồi, sao lại phải đặt khách sạn năm sao nữa chứ."

Hứa Thanh Lăng vừa rửa mặt vừa nghe bố mẹ nói chuyện bên ngoài. Kiếp trước, cô cũng không hiểu được ẩn ý sau chuyện này. Sống lại một kiếp, cô hiểu rất rõ tính tình của bố mẹ. Muốn phô trương nhưng lại không nỡ tiêu tiền của mình, còn muốn Hứa Hồng Giao giấu bố mẹ chồng, tự bỏ tiền trong túi ra cho họ phô trương.

Cuối cùng bố mẹ cô còn muốn đến trước mặt người nhà anh rể giả vờ như họ đã bỏ tiền ra.

May mắn Trình Dật không phải là người đàn ông quá quan tâm đến tiền bạc, anh ấy yêu vợ và rất kín miệng.... Có thể nói, ánh mắt chọn chồng của chị gái tốt hơn cô nhiều.

Hứa Thanh Lăng cúi xuống, ghé sát mặt vào vòi nước, tạt nước lạnh vào mặt. Ngẫm lại cảnh tượng ngày cưới của chị gái mình, cô không thể nhớ được bất kỳ chi tiết nào, chỉ nhớ chị gái đã cãi nhau một trận rất khó chịu với bố mẹ nên chỉ ở lại một đêm rồi quay về Bắc Kinh.

Rất lâu sau, chị gái cũng không gọi điện về, chứ đừng nói là quay lại Cửu Giang.

Hứa Thanh Lăng cầm khăn lau thật mạnh nước trên mặt, kiếp này cô chỉ muốn đám cưới của chị gái mình diễn ra suôn sẻ.

"Chị con muốn bố mẹ không phải lo nghĩ nhiều. Nếu bố thực sự muốn những người thân đó đến nhà nghỉ thì hai người sẽ mệt chết trong hai ngày đó, riêng việc sắp xếp một ngày ba bữa cơm thôi cũng quá đủ rồi! Bố muốn đội xe đưa dâu thì nên thuê trước cho chị con một chiếc tử tế."

Hứa Thanh Lăng nói xong Hứa Đức Mậu, lại quay sang Ngô Quế Phân: "Mẹ, mẹ đừng chăm chăm thu xếp cho họ hàng bên nhà mình. Cả nhà anh rể của con tới đây, mẹ lại không hỏi người ta có đến ở hay không. Chị con đặt khách sạn, mẹ lại chê chị ấy chọn chỗ đắt tiền. Bố mẹ muốn sĩ diện, thế chị gái con không cần thể diện trước mặt họ hàng nhà chồng à?"

Lần này, đám cưới của con gái lớn, rất nhiều người thân của Ngô Quế Phân sẽ từ dưới quê tới. Lời con gái nhỏ khiến mặt bà sưng lên nhưng lại không phát tác nổi, đành ngắt lời con gái: “Mấy giờ rồi? Nói chuyện bây giờ có ích gì! Mau thay quần áo đi khách sạn! Hôm nay nhiệm vụ của con nặng nề, vừa phải làm phù dâu cho chị gái vừa phải đăng ký nhận quà!"

Hôm nay là ngày quan trọng của con gái lớn, Ngô Quế Phân vẫn trông cậy con gái nhỏ phụ một tay nên dù dạy dỗ nhưng thái độ lại mềm nhũn.

...

Chiếc gương dài duy nhất trong nhà nằm trong phòng ngủ của vợ chồng nhà họ Hứa, người một nhà đứng trước gương, hai vợ chồng nhìn con trai và con gái ăn mặc gọn gàng, cuối cùng cũng tỏ ra yêu mến.

Vẻ mặt Hứa Đức Mậu kiêu ngạo: "Dù nói thế nào đi nữa, con cái nhà chúng ta ra ngoài không hề mất mặt!"

"Anh không nhìn xem là ai sinh. Toàn bộ làng Sồi làm gì có ai như con nhà chúng ta?" Ngô Quế Phân liếc ông, quay sang thấy con gái đang xỏ chân trần vào đôi xăng đan thì không khỏi cau mày nhăn: "Chẳng phải mẹ đã mua cho con tất mới rồi à? Lộ ngón chân trông chả ra làm sao cả."

Hứa Thanh Lăng không nghe lời mẹ: “Tất đó trơn trượt, dép của con có gót nên không quen, nếu con ngã thì ai sẽ chịu trách nhiệm?”

Ngô Quế Phân nhìn con gái từ trên xuống dưới nhiều lần, bỗng nhiên cảm thấy con gái đã trưởng thành. Mấy ngày nay cô làm việc bên ngoài nên bị rám nắng, người c*̃ng gầy đi trông thấy nhưng vẻ mặt và ánh mắt có vẻ hơi khác, đã bớt trẻ con hơn.

Bình thường mặc đồng phục không nhìn ra, khi thay chiếc váy mua ở cửa hàng mới phát hiện ngực ra ngực, eo ra eo, trổ mã thành thiếu nữ.

Cả nhà ăn mặc chỉnh tề, Ngô Quế Phân đứng trước siêu thị vẫy một chiếc taxi, một nhà bốn người vừa đủ một chiếc xe.

Nếu là bình thường, bà sẽ không bao giờ nỡ gọi taxi nhưng dù sao hôm nay cũng là ngày quan trọng của con gái.

Nếu họ mặc quần áo mới tinh mà lại chen chúc lên xe buýt rồi chen hỏng quần áo thì tổn thất lớn lắm. Bà phải cắn răng mới mua được chiếc sườn xám màu đỏ trên người, chỉ riêng chi phí đã tốn một nghìn tệ.

Tiệc cưới của con gái lớn sẽ được tổ chức tại nhà hàng Cửu Giang. Năm trăm chín mươi chín tệ một bàn tiệc, không bằng tiệc cưới ở Bắc Kinh nhưng lại khá phải chăng ở Cửu Giang, ông Lý trong làng mới gả con gái cách đây không lâu cũng chỉ đãi tiệc rượu bốn trăm chín mươi chín một bàn thôi.

Hứa Thanh Lăng cố gắng nhớ lại cảnh chị gái đãi tiệc rượu ở thành phố Cửu Giang kiếp trước nhưng chỉ còn lại một ấn tượng mơ hồ. Khi đến nhà hàng Cửu Giang, bước lên tấm thảm đỏ trong đại sảnh, những ký ức đang ngủ say đó dần sống lại.

Ở nơi này, trừ nhà họ Hứa còn có một gia đình khác tổ chức tiệc cưới ở sảnh bên cạnh, họ đã bày sẵn tấm biển chào mừng.

Ngô Quế Phân nhìn cánh cửa trống rỗng phía bên mình, cau mày đi đến quầy lễ tân khách sạn tranh cãi với quản lý: “Đã hơn chín giờ rồi mà biển chào mừng bên chúng tôi vẫn chưa được đưa ra, khách sắp đến sẽ không tìm được chỗ đâu."

Quản lý cười làm lành: “Chúng tôi có giá đỡ, giấy bút, bà có thể tự viết.”

Ngô Quế Phân hét lên: “Sao chúng tôi biết phải viết gì? Chẳng phải cậu đã chuẩn bị trước rồi hả? Ngày nào các cậu chả có người bày tiệc cưới!"

Trong sảnh vang lên một giọng nói sắc bén, mọi người xung quanh cũng nhìn về phía họ, quản lý cũng không ngừng giải thích: “Nhà đối diện cũng tự viết.”

Hứa Thanh Lăng bị tiếng trách móc của mẹ làm đau cả sọ não, quay sang nói với quản lý: "Chúng tôi cũng tự viết!"

Nhà hàng đã chuẩn bị sẵn giấy đỏ và mực vàng. Hứa Thanh Lăng cầm bút lông lên viết mấy chữ "nhà họ Hứa có tin mừng", đồng thời viết tên chị gái và anh rể xuống.

Chữ Khải đoan chính, nhìn qua rất giống đã bỏ công sức luyện tập. Thấy cô điềm tĩnh, viết chữ đẹp, người quản lý mỉm cười lấy lòng Hứa Đức Mậu và Ngô Quế Phân: "Chữ của con gái hai vị tốt hơn chữ của thầy được thuê bên kia nhiều."

Lúc này sắc mặt hai hai vợ chồng mới dịu lại một chút. Để tiết kiệm tiền, Hồng Giao không chi thêm một xu nào cho dịch vụ cưới, từ chối thuê xe cưới, thậm chí để khách sạn lo toàn bộ việc trang trí tiệc cưới.

Hứa Đức Mậu nhìn bữa tiệc đối diện, trong lòng thoải mái hơn một chút, chưa tới hai mươi bàn, tiệc rượu cũng là bốn trăm chín mươi chín tiêu chuẩn.

Dù thế nào đi nữa, tiệc rượu hôm nah cũng không mất mặt. Hứa Đức Mậu ông gả con gái bày tổng cộng hai mươi lăm bàn, lấp đầy căn phòng lớn nhất nhà hàng Cửu Giang.

Không chỉ những người hàng xóm ở làng Sồi tới mà cả những người thân của Ngô Quế Phân ở quê cũng đến. Để kịp bữa tiệc, họ đã bắt xe buýt vào thành phố đến đây từ sáng sớm. Ngô Quế Phân vội vàng sắp xếp dân làng và họ hàng ngồi với nhau, hai chú Ngô Hữu Lương, Ngô Hữu Quý thì cùng Hứa Đức Hữu, hai vợ chồng Phó Quyên ngồi vào bàn chính.

Hứa Tuấn Văn mặc một chiếc áo sơ mi trắng mới toanh đứng ở cửa, khi có khách tới thì đi lên chào hỏi mời thuốc lá trông như một người lớn.

Hứa Thanh Lăng đang ngồi ở cửa đăng ký tiền mừng. Truyền thống ở làng Sồi là việc hiếu hỉ sẽ tổ chức tiệc chiêu đãi nhưng cũng không nặng phần quà cáp. Ngoại trừ một số người rất thân thiết với nhau, đa số đều cho sáu mươi hoặc tám mươi, hiếm khi hơn một trăm.

Một số thanh niên trong làng trạc tuổi cô đang tụ tập bên bàn tròn chơi bài poker. Ngụy Đông Lai, Uyển Nguyệt và Phùng Bác đều đến dự tiệc cùng gia đình. Ngụy Đông Lai u ám ngồi một chỗ cắn hạt dưa, Uyển Nguyệt không ngồi cùng bàn với gã mà ngồi cùng mấy thím trong thôn.

Hôm nay Hứa Thanh Lăng không có thời gian để nói chuyện với bạn. Họ hàng bên ngoại vây quanh cô, tiền mừng của họ hàng ở quê chủ yếu đều là hai mươi, ba mươi tệ, hiếm khi vượt quá năm mươi tệ. Có một số người còn mang theo gà, trứng gà, thịt heo nhà mình nuôi tới coi như góp vào bữa ăn.

Mọi thứ khác đều ổn, ngoại trừ lồng gà cứ phát ra những tiếng xột xoạt. Con gà trong lồng xóc nảy suốt quãng đường đến thành phố và không thể ở yên được nữa.

Hứa Thanh Lăng đặt lồng gà ở bên cạnh chân mình. Nếu đã được chị gái nhờ đăng ký tiền mừng thì cô cẩn thận ghi lại từng cái một. Mặc dù phần lớn số tiền chắc chắn sẽ rơi vào túi bố mẹ.

...

Vào lúc mười một giờ, một đoàn xe sang trọng tiến đến trước cửa nhà hàng Cửu Giang, dẫn đầu là một chiếc Mercedes-Benz sedan cao cấp, theo sau là vài chiếc Santana màu đỏ mới toanh, rất khí thế đậu trước cửa khách sạn.

Những vị khách trong khách sạn không nhịn được thăm dò xung quanh. Đám cưới nào mà lớn thế này? Hứa Đức Mậu tưởng đó là đoàn xe được gia đình ở sảnh bên cạnh thuê nên háo hức nhìn ra, trong mắt tràn đầy ghen tị. Một giây tiếp theo, ông nhìn thấy cửa chiếc ô tô sang trọng mở ra, con gái và con rể bước xuống xe với nụ cười trên môi.

Mái tóc dài của Hứa Hồng Giao búi gọn sau gáy, trên mặt là nụ cười khẽ, có một chút phong thái trưởng thành xinh đẹp.

Sắc mặt Hứa Đức Mậu lập tức tái nhợt, ông cố gắng gượng cười nhưng không được. Khi con gái đến gần, ông hạ giọng, nghiến răng nghiến lợi: “Con lấy chiếc xe này ở đâu thế?”

Hứa Hồng Giao biết bố nhất định sẽ hỏi nên hời hợt nói: “Trình Dật mượn từ một người bạn."

Hứa Đức Mậu còn muốn hỏi con gái, rõ ràng có đội xe, tại sao không đón dâu từ nhà mẹ đẻ nhưng Ngô Quế Phân kéo mạnh cánh tay ông và dùng ánh mắt ra hiệu.

Những chiếc Santana màu đỏ phía sau đều chật kín người thân nhà họ Trình, hai ông bà thông gia, anh trai chị dâu và nhà cậu mợ con rể.

Trán Hứa Đức Mậu nóng bừng nhưng chỉ có thể cùng vợ bước tới, mỉm cười dẫn khách về chỗ ngồi.

Hứa Thanh Lăng nhìn thấy chị gái từ xa, cô hưng phấn tiến lên nắm lấy cánh tay chị gái.

"Chị ơi!" Đọc Full Tại TruyenGG.vision

Ở kiếp trước, tình cảm giữa cô và chị gái rất tốt. Sau khi chị gái lấy chồng, hai người ngày càng ít liên lạc với nhau. Chị gái làm việc ở một công ty nước ngoài, sự nghiệp và gia đình đều tốt hơn cô, đáng tiếc chị ấy bị ung thư vú khi mới ba mươi tuổi và phải cắt bỏ một phần vú.

Khi đó cô mới kết hôn với Thẩm Loan, bận rộn giải quyết công việc và các mối quan hệ với gia đình chồng nên rất ít liên lạc với chị gái. Thỉnh thoảng cô đến Bắc Kinh và đi ngang qua nhà chị gái thì mới phát hiện tính cách của cô ấy đã trở nên nhạy cảm và gay gắt hơn nhiều sau khi đổ bệnh. Nếu chẳng may nói sai điều gì, cô ấy sẽ tức giận.

Sau này cô càng ít liên lạc với chị gái hơn, mãi đến khi ly hôn với Thẩm Loan, cô phát hiện mình mang thai. Trước khi đến bệnh viện phá thai, cô đã gọi điện cho chị gái, cô ấy không nói hai lời, vội vã chạy từ Bắc Kinh đến thị trấn nhỏ chăm sóc cô một tuần lễ.

Mặc dù căn bệnh ung thư vú của chị cô không tái phát nhưng cô ấy đã già đi rất nhiều, dáng người từng nở nang ngày nào cũng biến thành gầy gò.

Nhìn chị gái xinh đẹp rạng rỡ trước mắt, bóng dáng gầy gò đang bận rộn trong bếp hiện lên trước mắt Hứa Thanh Lăng, cô chợt thấy chua chát.

Hơn một năm không về nhà, Hứa Hồng Giao phát hiện em gái mình đã cao hơn rất nhiều, nhìn qua như một người lớn. Cô ấy nắm tay em gái và giới thiệu từng người thân của chồng.

Ngoại trừ Trình Dật thì đây là lần đầu tiên bố mẹ, anh trai, chị dâu và nhà cậu mợ của anh ấy đến Cửu Giang. Còn đây là lần thứ hai Hứa Thanh Lăng gặp họ. Kiếp trước, sau khi chị gái giới thiệu xong, cô hoàn toàn không để vào đầu. Lần này cô nghiêm túc ghi nhớ từng người vào trong đầu, dù sao từ nay về sau họ đều là người thân của chị gái cô.

Với nụ cười ngọt ngào trên khuôn mặt, Hứa Thanh Lăng ung dung chào hỏi từng người họ hàng bên cạnh chị gái mình.

Bố mẹ chồng của Hứa Hồng Giao đều làm việc trong cơ quan chính phủ, thấy cô gái nhỏ lanh lợi, lại nghe nói cô thi đậu đại học Cửu Giang thì thẳng thắn khen Hứa Đức Mậu biết dạy con.

Hứa Đức Mậu gượng cười, bố mẹ Trình Dật đều là cán bộ quốc gia, ăn mặc mộc mạc cũng không ảnh hưởng đến khí chất trên người.

Cũng may hai người Hứa Đức Hữu và Phó Quyên nghe thấy động tĩnh c*̃ng ra ngoài đón khách, trò chuyện vui vẻ với người thân ở bên phía nhà trai.

Một nhóm người đi đến sảnh khách sạn, vẫn còn một lúc nữa mới bắt đầu bữa tiệc, Hứa Thanh Lăng tiếp tục đăng ký tiền mừng trước cửa và tranh thủ thời gian để đếm tiền, một túi đầy tiền nhưng thực tế lại không có bao nhiêu.

Một bóng đen dừng lại trước mặt, giọng nói trầm trầm vang lên trên đầu: "Đám cưới của Trình Dật ở đây phải không?"

Hứa Thanh Lăng ngẩng đầu lên, ánh mắt rơi vào khuôn mặt của người đàn ông trước mặt, cô sửng sốt: "Ngài Thẩm, sao chú lại tới đây?"

Kiếp trước cô gả cho Thẩm Loan nên gọi "chú nhỏ" rất thuận miệng. Đời này không có liên quan gì nên cô cũng ngại gọi người ta là "chú Thẩm".

Trong mắt Thẩm An Ngô thoáng qua vẻ mất tự nhiên, anh lúng túng đáp: "Trình Dật là…"

Cái lồng gà dưới chân không ngừng phát ra tiếng động, Hứa Thanh Lăng còn chưa kịp giải thích, con gà mái già đã lao ra khỏi lồng, đập cánh bay thẳng về phía Thẩm An Ngô.

Hứa Thanh Lăng giật nảy mình, con gà mái này giỏi chọc người quá.

Cô chỉ thấy khuôn mặt tuấn tú của Thẩm An Ngô quay sang một bên, người anh lui về phía sau. Nghĩ đến chuyện sức khỏe của anh không được tốt, cô không để ý đến nỗi sợ hãi mà bước tới kéo Thẩm An Ngô ra phía sau mình rồi tóm lấy cánh của con gà mái già kia.

Bình Luận (0)
Comment