Những lời Hứa Hồng Giao nói trước khi về Bắc Kinh đã tác động đến Hứa Đức Mậu và Ngô Quế Phân.
Hai vợ chồng trằn trọc cả đêm, con gái lớn lạnh lùng vô tình cũng đành chịu, ngay cả con gái nhỏ cũng như biến thành người khác.
Ngô Quế Phân không giữ mồm giữ miệng được như Hứa Đức Mậu, bà do dự bàn bạc với chồng: "Hay là chúng ta đưa số tiền tổ chức tiệc ở Cửu Giang cho Hồng Giao đi. Để con bé thấy dễ chịu trong lòng hơn. Con bé này đúng là đã chịu thiệt thòi. Chúng ta gom thêm một ít vào tiền mừng cho đủ ba mươi nghìn rồi đưa cho nó, để con bé có tí thể diện ở nhà họ Trình."
Hứa Đức Mậu lại cứng rắn: "Nó đã nói là nếu sau này không có việc gì sẽ không về đây. Nói đến thế rồi còn đưa tiền gì nữa? Không qua lại thì thôi, anh coi như không có đứa con gái này! Đâu phải anh chỉ có mỗi một đứa con gái đâu. Anh thà đưa tiền cho con gái nhỏ đi học, sau này con gái nhỏ lấy chồng thì anh cho của hồi môn chứ không đưa tiền cho con gái lớn!"
Ngô Quế Phân thở dài: "Anh cũng đừng nói kiên quyết như thế. Em thấy chồng con bé Hồng Giao là người có bản lĩnh, nếu sau này cậu ta làm nên chuyện ở Bắc Kinh thì chưa biết chừng anh còn phải nhờ cậu ta giúp đỡ đấy. Không nói đâu xa, nếu sau này Tuấn Văn nên người, đến Bắc Kinh học hành hay làm việc gì đó thì chẳng phải vẫn cần nhờ chị gái và anh rể nó sao? Dù sao đi nữa nó cũng là con gái ruột, chúng ta đừng làm con bé quá chạnh lòng."
Hứa Đức Mậu im lặng cúi đầu hút thuốc, một lúc lâu mới nói: "Em muốn đưa tiền thì cứ đưa! Anh sẽ không cho nó một xu nào cả!"
Hứa Thanh Lăng và bố mẹ tiễn chị gái, anh rể và họ hàng nhà họ Trình ra sân bay. Cô thấy mẹ mình lén nhét thứ gì đó mỏng như quyển sổ tiết kiệm vào túi của chị, nhưng chị không nhận.
Trên đường về, trong lòng Ngô Quế Phân buồn bã nên cứ lau nước mắt, dù sao cũng là đứa con mình đứt ruột đẻ ra, nhìn bóng lưng con gái khuất dần, bà dâng lên một cảm giác: Đứa con gái này đã gả chồng thật rồi.
Hứa Thanh Lăng lờ mờ đoán được mẹ mình buồn vì điều gì. Chị cô đã nói những lời tuyệt tình, vậy mà bố mẹ cô lại mềm lòng.
Quả nhiên, còn chưa về đến nhà mà thái độ của Hứa Đức Mậu đối với cô đã bất ngờ thay đổi một trăm tám mươi độ, không chỉ đồng ý trả học phí cho cô mà còn hỏi cô một tháng năm trăm tệ có đủ sinh hoạt không.
Khó khăn lắm bố cô mới hào phóng một lần, tất nhiên Hứa Thanh Lăng sẽ không từ chối. Ông đưa phần tiền mà ông nên đưa, tiền cô làm thuê kiếm được vừa hay để dành lại.
Cô dự định sau khi lên đại học sẽ chuyển ra khỏi nhà, sau này sẽ không sống ở nhà nữa. Cô phải tiết kiệm tiền để chuẩn bị cho cuộc sống tự lập.
…
Vì chị gái kết hôn nên đã hai ngày rồi Hứa Thanh Lăng không lo chuyện ở lớp học vẽ, tất cả đều do một mình Tào Tư Thanh gánh vác. Dự án ở phía Nam thành phố của anh họ Tào Tư Thanh - Lỗ Minh lại thúc giục, lúc không có lớp thì hai người đều đến đó vẽ tranh giúp.
Dự án ở phía Nam thành phố là trang trí cho sảnh giao dịch bất động sản của một khu căn hộ cao cấp. Trang trí phần tường ngoài và bên trong, công việc nhiều lại vụn vặt, ngoài Lỗ Minh và anh thợ Lý ra còn có thêm một họa sĩ họ Triệu. Công việc đến tay Hứa Thanh Lăng và Tào Tư Thanh cũng nhiều hơn trước.
Tháng tám sắp qua đi, thời tiết Cửu Giang vẫn như cái lồng hấp, chẳng có dấu hiệu của sự mát mẻ. Hứa Thanh Lăng đội mũ rơm, quấn khăn mặt màu trắng trên cổ, mặc áo dài quần dài, nhìn từ phía sau giống hệt Lỗ Minh và anh thợ Lý, đúng chuẩn cách ăn mặc của công nhân trên công trường.
Tào Tư Thanh chỉ đội một chiếc mũ bình thường, chẳng bao lâu sau đã cảm thấy mặt và vai nóng rát. Cô ấy lấy tay che nắng nhìn mấy tòa nhà cao tầng đã cất nóc ở phía xa, không giấu được ánh mắt ngưỡng mộ: "Chắc đây là khu căn hộ cao cấp nhất Cửu Giang nhỉ? Ba ngàn chín trăm chín mươi chín tệ một mét vuông, đắt hơn hẳn hai ngàn so với khu căn hộ của bất động sản Vĩnh Hải đấy! Một trăm mét vuông thì đắt hơn những hai trăm nghìn tệ! Đủ mua thêm hai căn hộ ở Cửu Giang rồi!"
Hứa Thanh Lăng nhìn theo hướng tay cô ấy chỉ, ánh mắt dừng lại ở tòa nhà cao nhất. Khu vực phía Nam thành phố này vốn là khu nhà giàu của Cửu Giang, vào cuối những năm 90, đất xây cất bị một số công ty bất động sản chia nhau gần hết. Phần lớn đất xây cất được dùng để xây biệt thự, ít khi dùng để xây chung cư như thế này.
Cô không còn xa lạ gì với nơi này nữa. Kiếp trước sau khi kết hôn với Thẩm Loan, cô đã sống ở tiểu khu này. Thẩm Hưng Bang tặng hai căn hộ áp mái cho cháu trai làm quà cưới. Cô và Thẩm Loan không có con, cùng sống trong một căn, căn còn lại vẫn luôn bỏ trống cho đến khi Uyển Nguyệt ly hôn rồi dắt con trai vào ở...
Tào Tư Thanh hào hứng nói một hồi, quay đầu nhìn Hứa Thanh Lăng thì thấy cả khuôn mặt cô đều khuất trong bóng râm của vành mũ. Cô ấy cảm thấy hình như bạn mình không hề hứng thú với nhà cửa ở khu chung cư này. Cũng phải thôi, Hứa Thanh Lăng không giống cô ấy, nhà cô ở làng đô thị, chẳng thiếu nhà.
Tào Tư Thanh hậm hực nói: "Rốt cuộc kiểu nhà này là để cho ai ở vậy?"
Đang nói dở thì máy nhắn tin trong túi lại reo lên. Tào Tư Thanh lấy ra bấm xem, thấy số điện thoại mà tổng đài nhắn thì đôi mày thanh tú nhíu lại: "Tên Hà Cảnh Huy này đúng là rảnh rỗi sinh nông nổi!"
Từ sáng đến giờ máy nhắn tin của Tào Tư Thanh đã reo lên rất nhiều lần, ban đầu Hứa Thanh Lăng tưởng là phụ huynh gọi điện đến để hỏi chuyện vẽ tranh, không ngờ lại là Hà Cảnh Huy gọi. Nghĩ đến nghiệt duyên kiếp trước của hai người, cô buột miệng nói: "Có phải cậu ta thích cậu không? Nếu không sao cứ tìm cậu mãi thế?"
Mặt Tào Tư Thanh đỏ bừng mà mắng chửi: "Mình mặc kệ cậu ta có thích mình hay không! Dù sao thì mình không thích cậu ta, đồ đầu óc ngu si tứ chi phát triển!"
Hứa Thanh Lăng mím môi cười, cô không cho rằng đầu óc Hà Cảnh Huy ngu si. Đầu óc cậu ta ngu si thì sao có thể cưới được con gái nhà giàu ở Bắc Kinh, lại còn được người bố vợ tinh tường đầu tư mở chuỗi phòng tập thể hình.
Nhìn đôi mắt sáng ngời và khuôn mặt hơi thẹn thùng của Tào Tư Thanh, cô không nói gì cả.
Tuổi trẻ có quyền được thử và sai, kiếp trước không thành không có nghĩa là kiếp này cũng không thành.
Tào Tư Thanh nhìn nụ cười trên khóe môi cô, cảm thấy nỗi lòng của mình bị bạn thân nhìn thấu hết rồi. Có điều cô ấy cũng không phải người mạnh miệng: "Cứ thuận theo tự nhiên đi, hai ngày nữa cậu ta sẽ lên Bắc Kinh học đại học. Xa như vậy, ai biết được chuyện gì xảy ra chứ. Biết đâu cậu ta vừa vào đại học thì gặp được người mình thích hơn, không chừng mình đến đại học Cửu Giang cũng sẽ tìm được bạn trai ngay..."
Hứa Thanh Lăng rất thích tính cách rộng lượng này của cô ấy.
...
Hai người đứng dưới nắng vừa trò chuyện vừa vẽ vời, thời gian trôi qua cũng khá nhanh.
Lần này Hứa Thanh Lăng phụ trách tất cả phần cây cối và chữ viết, cô nhìn thấy chữ viết trên một tấm bảng thì ngẩn người... Không biết ai viết cái câu quảng cáo này, có phải chơi chữ hơi quá rồi không?
Cô cầm bản vẽ đến hỏi Lỗ Minh: "Anh Lỗ, hình như cái này không được viết như vậy nhỉ?"
Anh thợ Lý tiến lại gần: "Tôi, muốn, huyệt, cao. Cái này có vấn đề gì? Tòa cao nhất ở khu này là ba mươi hai tầng..."
Những ký ức xa xưa trong đầu Hứa Thanh Lăng ùa về: "Tốt nhất nên hỏi lại. Em nhớ mấy năm trước đã thông qua luật quảng cáo, quảng cáo ngoài trời do phòng Quản lý đô thị phụ trách, kiểu chơi chữ đồng âm có hàm ý thế này chắc chắn là không được. Bốn chữ này còn chiếm diện tích khá lớn, lỡ viết lên rồi lại phải sửa lại thì phiền phức lắm."
Anh thợ Lý nhìn cô, cô bé này cũng hiểu biết nhiều đấy.
Lỗ Minh tự mở công ty quảng cáo, từng tiếp xúc với các ban ngành liên quan nên biết họ rất nghiêm khắc. Hơn nữa mấy năm nay Cửu Giang đang xây dựng thành phố sạch nên quản lý quảng cáo ngoài trời rất nghiêm ngặt.
Anh ta suy nghĩ một lúc: "Cái này khoan viết vội, chiều nay người phụ trách bên họ đến rồi anh sẽ xác nhận lại."
Anh ta nói xong thì nhìn đồng hồ, đã hơn mười một giờ rồi: "Chúng ta nghỉ ngơi một lát đi. Trưa nay không cần ra ngoài mua cơm. Tôi đã đặt cơm hộp với ông chủ bán cơm rồi, lát nữa họ sẽ giao đến đây."
Dứt lời, Lỗ Minh dẫn mọi người vào sảnh nghỉ ngơi. Sảnh giao dịch bất động sản vẫn chưa chính thức đưa vào sử dụng, nhưng điều hòa đã được lắp đặt xong rồi.
Bên phía khách hàng đồng ý cho họ bật điều hòa nghỉ ngơi một lát vào buổi trưa. Đối với họ thì đây quả là khoảnh khắc dễ chịu nhất trong ngày.
Mấy người ngồi quanh bàn tròn ăn cơm hộp, Lỗ Minh ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa kính thì thấy hai chàng trai cao lớn đứng ở cửa ngó nghiêng.
Lỗ Minh khẽ đẩy em họ mình rồi bĩu môi hất mặt về phía sau lưng cô ấy: "Hai người kia đến tìm các em à?"
Tào Tư Thanh quay đầu lại nhìn, lập tức bật dậy khỏi ghế và lớn tiếng nói với bên ngoài: "Sao hai người lại đến đây?"
Hà Cảnh Huy xách một quả dưa hấu còn Thân Thuấn xách một túi kem que, cả hai cười toe toét đẩy cửa kính đi vào.
Thân Thuấn lướt mắt nhìn quanh rồi dừng lại ở chỗ Hứa Thanh Lăng: "Nghe nói hai người đang làm việc ở đây nên tôi và Hà Cảnh Huy đến khao hai người."
Lỗ Minh nghe nói hai chàng trai này là bạn học của em họ, chẳng những cao ráo đẹp trai lại còn tinh ý như vậy, đúng là hiếm có.
Hà Cảnh Huy đã nghe Tào Tư Thanh kể cô ấy đi theo anh họ vẽ tranh tường, vừa gặp Lỗ Minh đã vô cùng nhiệt tình mà gọi "anh ơi anh à": "Anh, mọi người cùng chia nhau ăn quả dưa hấu này nhé."
Không có dao gọt hoa quả, Hà Cảnh Huy tay không bổ đôi quả dưa hấu rồi chia cho mỗi người một miếng. Thân Thuấn cũng chia kem que cho mọi người.
Tào Tư Thanh rất tự nhiên đưa khăn mặt của mình cho Hà Cảnh Huy lau tay. Lỗ Minh cười ha ha nhìn, không ngờ cô em họ thần kinh thô của mình cũng có lúc chu đáo như vậy.
Thân Thuấn chia kem que xong, đưa cây kem cuối cùng cho Hứa Thanh Lăng rồi kéo ghế ngồi xuống bên cạnh cô.
Tào Tư Thanh nhìn cây kem ốc quế trong tay Hứa Thanh Lăng thì cảm thấy đầu óc như bị sét đánh, một lúc lâu mới hoàn hồn. Mọi người đều được chia kem que, chỉ có Hứa Thanh Lăng cầm cây kem ốc quế đắt nhất.
Chẳng lẽ...
Hứa Thanh Lăng không để ý, cô nhận lấy rồi nói "cảm ơn".
Thân Thuấn hắng giọng: "Hôm đó cậu về... sau đó không xảy ra chuyện gì chứ?"
Hứa Thanh Lăng nghĩ một lúc mới hiểu cậu ta đang nói đến chuyện gì: "Không có chuyện gì cả."
Thân Thuấn: "Sau đó tên họ Ngụy đó có gây phiền phức cho Uyển Nguyệt không?"
Tào Tư Thanh và Hà Cảnh Huy nghe thấy cậu ta hỏi chuyện của Uyển Nguyệt và Thẩm Loan thì cũng ghé lại gần.
Hứa Thanh Lăng nhìn mấy đôi mắt đang hóng chuyện trước mặt, cắn một ngụm kem sắp tan chảy: "Hai hôm trước chị tôi kết hôn, cả ba người kia đều đến dự tiệc."
"Hả?"
Họ há hốc mồm kinh ngạc: "Vậy mà ba người họ vẫn có thể ngồi ăn cơm với nhau à?"
Hứa Thanh Lăng bình tĩnh: "Không ngồi chung với nhau. Ngụy Đông Lai là người sĩ diện. Nhà gã và nhà họ Thẩm cùng hợp tác làm ăn, gã sẽ không làm gì Thẩm Loan."
Nghe vậy mọi người đều hiểu ra. Thân Thuấn và Hà Cảnh Huy ở trong trường không chơi cùng với Thẩm Loan, hoàn toàn không ở trong cùng một thế giới.
Hai người họ cũng không phải người thích hóng chuyện nên nhanh chóng chuyển sang chủ đề khác. Lỗ Minh, anh thợ Lý và họa sĩ Triệu ăn xong dưa hấu và kem que cũng tự tìm chỗ ngủ trưa.
Thân Thuấn nhích ghế lại gần Hứa Thanh Lăng, hạ giọng nói: "Ngày kia tôi và Hà Cảnh Huy sẽ đến trường nhập học. Đi cùng một chuyến tàu, cậu ta xuống ở Bắc Kinh còn tôi xuống ở An Thành. À ừm... thì, đồ đạc của chúng tôi hơi nhiều... Tào Tư Thanh sẽ đến ga tàu tiễn chúng tôi, cậu có muốn đi cùng không? Giúp chúng tôi sắp xếp hành lý gì đấy."
Hứa Thanh Lăng: Hai tên cao mét tám mấy mà bảo cô và Tào Tư Thanh giúp họ mang hành lý?
Chạm phải ánh mắt nghi ngờ của cô, cả người Thân Thuấn từ từ đỏ lên như tôm luộc.
Một ý nghĩ thoáng qua trong đầu Hứa Thanh Lăng, không phải là cô không kinh ngạc. Tuy rằng cô về đây chưa được bao lâu nhưng có vài thứ đã lặng lẽ thay đổi.
Ví dụ như kiếp trước cô hoàn toàn không quen biết Thân Thuấn, chẳng hiểu sao kiếp này lại quen thân với nhau.
Lúc lớp học vẽ tuyển sinh, cậu ta cũng đã giúp đỡ bọn họ rất nhiều.
Hứa Thanh Lăng nghĩ đến lịch trình ngày kia rồi thoải mái đồng ý: "Đến hôm ấy tôi sẽ xin nghỉ nửa ngày, cùng Tào Tư Thanh tiễn hai người."
Sắc đỏ trên trên mặt Thân Thuấn biến mất, khóe miệng như kéo đến tận mang tai, đôi mắt hẹp dài ánh lên ý cười, vẻ ương ngạnh thường ngày đã biến mất. Cậu ta nắm tay che đi nụ cười nơi khóe miệng: "Cảm ơn."
Họ vừa hưởng điều hòa vừa cười nói vui vẻ, hoàn toàn không để ý chiếc xe dã ngoại màu đen dừng ở ngoài cửa, vài người bước xuống xe rồi đi thẳng vào trong.