Không biết có phải do tác dụng tâm lý hay không, Thẩm An Ngô cảm thấy sau khi tháo tấm thép ở chân, cứ mỗi khi trời mưa là chỗ xương bị gãy lại như có kiến bò, cảm giác khó chịu từ từ thấm ra từ khớp xương.
Lúc tháo tấm thép, bác sĩ dặn anh tốt nhất nên chống nạng để chân không phải chịu lực quá nhiều, đợi sau một tháng rưỡi thì bỏ nạng rồi mới tăng dần lực tác động.
Thẩm An Ngô không thể tưởng tượng ra dáng vẻ bản thân chống nạng, kiên quyết không chịu dùng.
Bây giờ anh đã đi lại bình thường, chỉ là chân phải sẽ đau âm ỉ mỗi khi thời tiết thay đổi.
Sau khi anh xem hết các kế hoạch đã dồn lại mấy ngày nay, những cái cần phải làm lại thì ném sang một bên, bên ngoài cửa sổ bỗng tối sầm lại.
Thẩm An Ngô ngẩng đầu lên, phía trên tầm mắt lóe lên một tia sáng, ngay sau đó là tiếng sấm ầm ầm, những hạt mưa rơi lộp độp trên cửa sổ, cuốn trôi cái nóng bức tích tụ bao ngày qua.
Sau hôm ấy, mẹ anh - bà Thượng, không gọi điện thoại cho anh nữa. Mấy ngày sau đó, anh cứ nghĩ mãi không biết có phải mình nghe nhầm không.
Mẹ anh không phải là người sẽ hỏi những câu như vậy, trong từ điển của bà Thượng không có hai chữ thiếu nợ. Không chỉ bà ấy, trong từ điển của Thẩm Hưng Bang cũng không có.
Trước khi rời đi, Thượng Huệ Lan nói với con trai: "Sau này, mẹ sẽ không về Cửu Giang nữa. Nếu con rảnh thì có thể đến Vancouver thăm mẹ."
Thẩm An Ngô bình tĩnh nói: "Con vẫn nên gọi điện thoại cho mẹ thì hơn. Con sẽ không đến Vancouver đâu, càng lớn tuổi càng không chịu nổi những chuyến bay dài."
Nét mặt Thượng Huệ Lan thoáng qua vẻ tức giận. Bà ấy không chịu được việc con trai nói những từ như lớn tuổi trước mặt mình, mà nghĩ lại thì con trai cũng đã ba mươi rồi.
Năm bà ấy ba mươi tuổi, con trai đã lên bốn. Thẩm Hưng Bang ba mươi tuổi, con trai vợ trước đã có thể đi mua nước tương.
Thượng Huệ Lan thở dài, cuối cùng đành dịu giọng xuống: "Dù sao thì mẹ cũng không hy vọng con sẽ sống một mình."
Trong mắt Thẩm An Ngô thoáng hiện vẻ chế giễu, giọng anh vẫn bình tĩnh: "Từ khi con học tiểu học, mẹ đã đến Hồng Kông, con vẫn luôn sống một mình. Đến khi con sắp ba mươi tuổi, mẹ mới nói với con là mẹ không hy vọng con sẽ sống một mình?"
Bao nhiêu năm qua, anh đã sớm coi như mình không có mẹ, người phụ nữ sống ở Hồng Kông kia chỉ là một người lớn bình thường trong nhà.
Nếu không phải anh bắt đầu học trường nội trú từ tiểu học, cuối tuần mới được tài xế đưa về ngôi nhà không có bố mẹ thì chưa chắc tinh thần anh đã trụ được đến khi tốt nghiệp.
...
Vài ngày trước, luật sư nói với Thẩm An Ngô rằng, khi ký thỏa thuận ly hôn, bố anh muốn mẹ anh ký thêm điều khoản không được tái hôn, mẹ anh đã từ chối.
Hóa ra từ trước đến nay chỉ có mỗi anh sống một mình.
Thẩm An Ngô nhìn nét mặt nhanh chóng lạnh đi của mẹ, trong lòng bỗng dâng lên một cỗ tức giận: "Mẹ vội vàng đến Vancouver như vậy là vì Giang Khai Thành đang đợi mẹ ở đó phải không?"
Cái tên chưa bao giờ xuất hiện lại bị con trai nói thẳng trước mặt như vậy, Thượng Huệ Lan có cảm giác bí mật của mình đã bị người khác nhìn thấu, trong mắt bà ấy thoáng hiện vẻ lúng túng: "Sao con biết ông ấy? Con nghe ai nói? Có phải Thẩm Hưng Bang nói gì với con không?"
Cuối cùng gương mặt lạnh lùng và tao nhã của mẹ cũng xuất hiện một vết nứt.
Khóe môi Thẩm An Ngô nhếch lên nụ cười mỉa mai: "Đến bây giờ con vẫn không biết, mảnh đất ở Quan Lan Uyển là con tự mình cố gắng giành được hay là mẹ đứng sau thao túng."
Vốn dĩ anh đã quên rồi, mấy hôm trước Thượng Huệ Lan đột nhiên muốn mua nhà ở Quan Lan Uyển làm những mảnh ký ức bị chôn vùi lại ùa về.
Mảnh đất ở Quan Lan Uyển là dự án đầu tiên anh giành được khi mới nhậm chức tổng giám đốc của Viễn Tinh. Cạnh tranh đất đai ở phía Nam thành phố luôn khốc liệt, để giành được mảnh đất ở Quan Lan Uyển năm đó, anh đã tốn không ít tâm huyết. Anh vẫn nhớ hôm đó mình đến cơ quan có thẩm quyền họp, lúc bấm thang máy xuống bãi đậu xe ngầm đã chạm mặt một người đàn ông trung niên có vẻ là quan chức. Đối phương trông rất khí thế, không giận tự uy, rõ ràng là người đã nắm giữ chức vụ cao từ lâu.
Thẩm An Ngô chào hỏi đối phương rồi đứng sang một bên. Sau khi nhìn rõ dung mạo của anh, những đường nét cứng nhắc trên khuôn mặt người đàn ông trung niên kia bỗng dịu lại, trở nên hòa nhã: "Mẹ cậu là Thượng Huệ Lan phải không?"
Thẩm An Ngô ngẩn người, theo bản năng gật đầu: "Vâng, là mẹ tôi."
Người đàn ông trung niên mỉm cười gật đầu: "Cậu rất giống mẹ cậu."
Sau này Thẩm An Ngô mới biết người đàn ông đó là Giang Khai Thành, đứng đầu cơ quan có thẩm quyền. Tuy Viễn Tinh đấu thầu theo đúng quy trình, cuối cùng cũng thắng thầu, giành được mảnh đất nhưng anh vẫn không khỏi nhớ đến tình huống nhỏ trong thang máy ngày hôm đó.
Mấy hôm trước, anh tình cờ biết được Giang Khai Thành đã nghỉ hưu, còn làm thủ tục di cư sang Canada.
Dấu vết tuy nhỏ, len lỏi vào từng ngóc ngách nhưng không có nghĩa là nó sẽ không bị người khác phát hiện.
Có những lời gần như muốn bật ra khỏi miệng nhưng Thẩm An Ngô vẫn nhịn xuống, coi như giữ lại chút thể diện cuối cùng cho hai mẹ con.
Kiếp này, anh là người bạc tình, có những thứ không có là không có.
Lòng Thẩm An Ngô đã hoang tàn như mảnh đất cằn cỗi, cuối cùng anh chỉ nói với mẹ: "Nếu sau này mẹ không định về Cửu Giang nữa thì cũng đừng nhúng tay vào chuyện của Viễn Tinh. Giang Khai Thành rút lui không mấy vẻ vang, cấp trên đã tha cho ông ta một lần rồi, mẹ sang đó thì tự lo liệu cho tốt."
...
Trương Dã gõ cửa bước vào, nhắc nhở sếp đã đặt xong vé máy bay và khách sạn, tuần sau họ sẽ đến Singapore tham gia một hội thảo và nghiên cứu chuyên ngành về căn hộ cao cấp.
Thượng Hải và Bắc Kinh đều đã lần lượt tung ra thị trường những căn hộ cao cấp có thể dọn vào ở ngay, phản ứng của thị trường cũng khá tốt. Thẩm An Ngô cũng có ý định thử nghiệm ở Cửu Giang nhưng hiện tại trong nước chưa có chuyên gia thiết kế về lĩnh vực này.
Những nhóm thiết kế tốt đều ở Singapore, Hồng Kông và Đài Loan. Thẩm An Ngô đang chú ý một nhóm thiết kế kiến trúc của Singapore, muốn mời họ đến thiết kế dự án căn hộ cao cấp mà anh sắp tung ra thị trường ở Cửu Giang.
Anh vừa nghĩ đến vài ứng cử viên tiềm năng vừa đi thang máy xuống bãi đậu xe ngầm, ra ngoài thì thấy chỗ đậu xe trống mấy ngày nay đã có xe đậu.
Thẩm An Ngô bước tới, gõ cửa sổ xe: "Đi công tác về rồi à?"
Cao Hàn đang cúi đầu xem điện thoại, nghe tiếng động thì hạ cửa kính xe xuống: "Ơ? Tôi tưởng anh không có ở công ty chứ."
Thẩm An Ngô để ý đến mảnh đất ở vùng ngoại ô phía Đông Thượng Hải, muốn mở rộng kinh doanh sang đó. Cao Hàn vừa đi khảo sát Thượng Hải về, đã gặp mặt những người bên chính quyền và ngân hàng.
Hiện tại họ vẫn đang trong giai đoạn chuẩn bị ban đầu, những mối quan hệ cần thiết đều đã thiết lập xong. Cao Hàn nói chuyện với Thẩm An Ngô về tình hình bên đó.
Thẩm An Ngô nghe Cao Hàn báo cáo xong cũng không nói gì, cuối cùng anh nhớ đến đứa cháu trai nghỉ hè nên vào thực tập ở công ty, bèn thuận miệng hỏi: "Thẩm Loan thực tập ở phòng Tài chính thế nào rồi?"
Cao Hàn bật cười, suy nghĩ một lúc rồi lựa lời nói thật: "Tôi để giám đốc Lý dưới quyền dẫn dắt cậu ta, tháng đầu tiên cũng được, lúc nào cũng lẽo đẽo theo sau. Tháng sau thì xin nghỉ phép khá nhiều, nghe nói là có bạn gái rồi. Cô gái đó thường xuyên đợi cậu ta tan làm ở dưới lầu."
"Hôm trước tôi ở Thượng Hải, anh trai anh còn gọi điện cho tôi, hỏi cháu trai anh có đến công ty không, nói là cậu ta không về nhà hai, ba hôm nay rồi. Bây giờ người trẻ yêu đương cuồng nhiệt hơn chúng ta hồi đó nhiều."
"Bạn gái?" Trong đầu Thẩm An Ngô bỗng hiện lên một bóng người, bước chân anh khựng lại, nhìn Cao Hàn: "Trông như thế nào? Có phải dáng người cao ráo, cằm nhọn, mắt to không?"
"Sao vậy? Anh quen cô gái đó à?" Cao Hàn cố gắng nhớ lại, ngập ngừng nói: "Dáng người không cao lắm nhưng mà da trắng. Tôi chỉ tình cờ gặp ở dưới lầu một lần, chỉ nhìn thoáng qua thôi, nào dám nhìn chằm chằm vào mặt người ta chứ."
Thẩm An Ngô nghe thấy da trắng là biết ngay là không phải rồi, cô bé đó khá đen. Bây giờ chắc đã khai giảng, không biết cô kiếm được bao nhiêu tiền trong kỳ nghỉ hè.
Về đến nhà, dì giúp việc theo giờ đã nấu xong bữa tối, bày sẵn trên bàn. Thẩm An Ngô tắm rửa và ăn cơm xong thì người phụ trách công ty trang trí nội thất đã liên hệ trước đó gọi điện cho anh.
Sau khi Thẩm Hưng Bang sang tên biệt thự Long Não cho anh, Thẩm An Ngô đã đến đó một lần. Tuy có dì giúp việc và người làm chăm sóc nhưng sau bao nhiêu năm, căn nhà vẫn toát lên vẻ suy tàn.
Nhìn nơi mình từng sống lúc nhỏ, anh quyết định phá bỏ toàn bộ căn nhà để xây lại, cũng tìm đến mấy công ty mà vẫn chưa ưng ý.
Khu vườn rộng lớn như vậy, không phải công ty nào cũng có thể đảm nhận được. Anh không vội, lúc này cũng không có hứng thú nói chuyện công việc, bèn hẹn thời gian khác nói chuyện sau. Đối phương cũng lịch sự cúp máy.
Vừa đặt điện thoại xuống, lấy một điếu thuốc ra khỏi bao, châm lửa thì điện thoại lại reo.
Thẩm An Ngô nhíu mày, cầm lên nhìn số điện thoại, là Trình Dật.
Nếp nhăn trên trán dần giãn ra, anh dựa vào ghế sofa, thuận tay nghe máy. Hai người trò chuyện đôi câu thì Trình Dật đi thẳng vào vấn đề: "Em vợ tôi khai giảng rồi, là cô bé mà cậu đã gặp ở bữa tiệc đó. Con bé cũng vất vả lắm, dành dụm tiền cả kỳ nghỉ hè, muốn mua một chiếc máy tính. Phòng Hành chính công ty cậu thường xuyên mua máy tính phải không? Có thể giúp con bé mua một cái được không? Con bé học thiết kế, có thể sẽ cần máy tính cấu hình cao một chút."
Tàn thuốc trên đầu ngón tay lặng lẽ dài ra, Thẩm An Ngô kẹp điện thoại vào tai, đi chân đất đến đầu kia của ghế sô pha, cầm lấy gạt tàn thuốc trên tay vịn.
Anh gạt sạch tàn thuốc, rồi bình tĩnh đáp: "Được chứ, cậu đưa thông tin liên lạc của cô ấy cho tôi đi."
Trình Dật: "Được, lát nữa tôi nhắn tin số điện thoại phòng ký túc xá của con bé cho cậu. Cậu nói với người phụ trách mua hàng một tiếng, bảo con bé đến thẳng chỗ người đó lấy là được."
Thẩm An Ngô nhả khói thuốc: "Ừ."
Cúp máy, vài phút sau, điện thoại của Thẩm An Ngô reo lên, Trình Dật đã gửi số điện thoại cho anh.
…
Cuối cùng cũng kết thúc mười bốn ngày huấn luyện quân sự.
Ngày nào cũng đứng dưới trời nắng chang chang tập đứng nghiêm, tập đi đều bước, gần như ai cũng đen đi một vòng. Đến ngày kết thúc huấn luyện quân sự, Hứa Thanh Lăng và các bạn cùng phòng đều nóng lòng muốn cởi bỏ bộ đồng phục quân đội ra, không ai muốn mặc thêm một ngày nào nữa.
Hai tuần nay, cứ mặc bộ đồ đó đi trong trường là họ lại nhận những ánh mắt rửa tội của các đàn anh đàn chị. Ánh mắt đó không giấu nổi niềm vui khi người gặp họa: Nhìn kìa, lại thêm một lũ ngốc nghếch nữa.
Trong lớp chỉ có sáu bạn nữ, lại ở cùng một phòng ký túc xá nên Hứa Thanh Lăng nhanh chóng làm quen với họ.
Ban đầu cô tưởng mọi người bằng tuổi nhau, không ngờ có hai bạn nữ tốt nghiệp cấp ba đã đi làm vài năm rồi mới thi đại học, cho nên hai người đó hơn cô mấy tuổi. Hai bạn nữ này một người tên là Tiêu Đình Đình, một người tên là Diệp Tư Văn.
Tiêu Đình Đình hai mươi hai tuổi, hơn Hứa Thanh Lăng bốn tuổi, là chị cả trong phòng. Trước đây cô ấy làm việc ở bộ phận quảng cáo của một tòa soạn, phụ trách sắp xếp quảng cáo rao vặt ở giữa các trang báo. Công việc lặp đi lặp lại nhàm chán, chẳng cần kỹ thuật gì cả. Làm vài năm thấy chán nên Tiêu Đình Đình quyết định quay lại trường học.
Diệp Tư Văn hai mươi tuổi, sau khi tốt nghiệp trung học phổ thông thì làm lễ tân ở công ty quảng cáo 4A, sau đó thi đậu đại học Cửu Giang, học ngành Thiết kế hệ chính quy. Nghe nói tiền học của cô ấy được công ty chi trả, khiến mấy cô gái khác trong phòng 202 ghen tị không thôi.
Ngoài Tiêu Đình Đình và Diệp Tư Văn, bốn bạn nữ còn lại đều là sinh viên vừa tốt nghiệp cấp ba, mọi người sống với nhau cũng khá hòa thuận.
Buổi tối họ thường trò chuyện trên giường, dù tắt đèn rồi vẫn có thể nói chuyện đến nửa đêm. Hứa Thanh Lăng luôn là người đầu tiên ngủ trước.
Khi mọi người nói đến lý tưởng nghề nghiệp tương lai, Tiêu Đình Đình muốn làm biên tập viên mỹ thuật cho tạp chí. Diệp Tư Văn muốn quay lại công ty quảng cáo làm quản lý mỹ thuật. Những người còn lại thì có người muốn làm giáo viên mỹ thuật ở trường, cũng có người chưa biết bản thân muốn làm gì.
Đến lượt Hứa Thanh Lăng, cô suy nghĩ một lúc rồi nói: "Còn mình, sau này mình muốn mở một công ty trang trí nội thất. Nếu các cậu mua nhà, có thể tìm mình thiết kế nhé."
Ước mơ của cô kiếp trước là trở thành nhà thiết kế nội thất. Lúc đó khi được Phó Quyên giới thiệu đến làm việc ở Viễn Tinh, ban đầu cô làm nhân viên kinh doanh bất động sản dưới quyền Chương Hành. Cô khá thích công việc đó, mỗi lần xem tài liệu giới thiệu các tòa nhà, nhìn bản vẽ mặt bằng căn hộ, cô đều có rất nhiều ý tưởng.
Thậm chí khi tiếp khách hàng, cô còn có thể hình dung ra cảnh họ sinh hoạt trong căn nhà đó. Cô rất thích cảm giác này, tràn ngập sự mong đợi vào cuộc sống tương lai.
Cô đã tự học một số phần mềm thường dùng trong thiết kế nội thất, chỉ là chưa được bài bản lắm.
Tiêu Đình Đình trêu chọc: "Vậy sau này mình mua nhà nhờ cậu thiết kế, cậu phải giảm giá cho mình đấy."
Mọi người cười nói vui vẻ thì điện thoại bên cạnh cửa reo lên.
Tiêu Đình Đình ngồi gần nhất, vươn tay nghe máy, vừa nghe thấy giọng nói đầu dây bên kia thì không nhịn được trách móc: "Muộn thế này rồi, anh gọi điện đến làm gì?"
Vừa khai giảng, điện thoại trong phòng 202 đã rất bận rộn. Tiêu Đình Đình và Diệp Tư Văn đều có bạn trai, một ngày có mấy cuộc gọi đến. Những cuộc gọi khác, như của câu lạc bộ, hội đồng hương, bạn học cấp ba, đủ loại điện thoại đều gọi đến phòng ký túc xá.
Mấy ngày đầu, Hứa Thanh Lăng cũng có khá nhiều cú điện thoại, cứ khoảng sáu giờ chiều là cô lại nhận được điện thoại của Thân Thuấn.
Sinh viên mới trường cậu ta huấn luyện quân sự tận hai tháng, trời chưa sáng đã phải ra tập, đến sau sáu giờ tối mới có thời gian gọi điện thoại. Thế nhưng Hứa Thanh Lăng không thích nói chuyện điện thoại dài dòng, mà cũng không có gì để nói.
May mà Thân Thuấn gọi mấy hôm rồi cũng không gọi nữa, nghe Tào Tư Thanh nói điện thoại của cậu ta đã bị huấn luyện viên trường họ tịch thu rồi, không hiểu sao Hứa Thanh Lăng lại thở phào nhẹ nhõm.
…
Thời khóa biểu của khoa Mỹ thuật hệ cao đẳng dày đặc, năm nhất đã bắt đầu học rất nhiều môn chuyên ngành thực hành. Tuy điểm thi đầu vào không cao bằng hệ chính quy nhưng hầu hết các bạn trong lớp đều rất chăm chỉ học tập.
Tào Tư Thanh học ngành Hội họa sơn dầu, ở phòng ký túc xá hỗn hợp. Ngoài cô ấy ra, mấy bạn cùng phòng đều học các ngành khác nhau. Do khác chuyên ngành, bình thường họ cũng không có gì để nói chuyện, cô ấy thường xuống lầu tìm Hứa Thanh Lăng cùng nhau ăn cơm.
Ký ức của Hứa Thanh Lăng về đại học Cửu Giang chỉ có vài căn tin thường đến. Vì vậy, cô dẫn Tào Tư Thanh đến căn tin Nam Uyển ăn đồ xào, chúc mừng việc huấn luyện quân sự cuối cùng cũng kết thúc.
Quầy đồ ăn xào nóng vẫn còn đó, hai đầu bếp quấn khăn trắng, vừa thái đồ ăn vừa xào. Lửa bếp bập bùng khiến cả căn tin tràn ngập không khí khói lửa.
Hứa Thanh Lăng muốn ăn lòng xào ớt xanh, kết quả thanh niên đứng trước mặt cô đã mua mất đĩa cuối cùng. Đối phương vừa quay người lại, hóa ra là Trương Đạt.
Trương Đạt rất nhiệt tình rủ hai cô cùng ngồi ăn: "Khó khăn lắm mới gặp được nhau, ăn chung đi."
Hứa Thanh Lăng và Tào Tư Thanh mỗi người gọi một đĩa ngồng tỏi xào thịt và sườn xào chua ngọt, rồi ba người ngồi cùng nhau.
Không biết có phải lưỡi cô có vấn đề hay không, vừa ăn một miếng, Hứa Thanh Lăng đã nhíu mày. Sườn xào chua ngọt cho quá nhiều đường phèn và giấm, mùi vị nồng nặc xộc thẳng vào vị giác.
Cô ăn một miếng đã không muốn ăn nữa, xem ra bộ lọc ký ức có chức năng tự động làm đẹp. Ba đĩa thức ăn mọi người đều thử qua, cuối cùng nhất trí cho rằng lòng xào ớt xanh là ngon nhất, tiếp theo là ngồng tỏi xào thịt, dở nhất là sườn xào chua ngọt.
Trương Đạt nghe nói Hứa Thanh Lăng và Tào Tư Thanh định cuối tuần ra trung tâm điện tử mua máy tính thì chủ động đề nghị đi cùng: "Phòng bên cạnh bọn anh có một cậu bạn vừa mua máy tính, cấu hình cao lắm, đến lúc đó anh gọi cậu ấy đi cùng luôn."
Hứa Thanh Lăng có chút ngại ngùng: "Có phiền các anh quá không?"
Trương Đạt xua tay: "Em không hiểu rồi, trong lớp, hễ có ai mua máy tính, bọn anh đều tranh nhau đi cùng."
Bản thân không mua máy tính, nhìn người khác mua cũng thấy sướng thay, con gái sẽ không hiểu được niềm vui này.
Tào Tư Thanh nghe anh ấy nói xong thì cười: "Có gì mà không hiểu? Không phải giống như con gái đi mua sắm à? Bản thân không mua nhưng nhìn bạn thân mua cũng thấy vui."
Trương Đạt trợn tròn mắt: "Hóa ra con gái các em cũng vậy!"
…
Từ khi Hứa Thanh Lăng và Tào Tư Thanh nhập học, dự án bên Lỗ Minh ngày càng nhiều, đáng tiếc là thợ vẽ trong tay hơi khan hiếm. Anh ta gọi mấy cuộc điện thoại cho Tào Tư Thanh, bảo cô ấy và Hứa Thanh Lăng khi nào rảnh thì đến giúp.
Tào Tư Thanh từ chối: "Cuối tuần này bọn em phải ra trung tâm điện tử mua máy tính, không có thời gian, tuần sau rồi tính."
Thật ra nguyên nhân chính là huấn luyện quân sự khiến hai người họ quá mệt mỏi, cả người đau nhức.
Sáng thứ bảy, Hứa Thanh Lăng vẫn đang ngủ thì điện thoại ở cửa reo lên.
Điện thoại của phòng ký túc xá nằm ngay đầu giường Tiêu Đình Đình, cô ấy đang giặt quần áo ở bồn rửa mặt, nghe thấy tiếng chuông thì ngó đầu ra: "Có ai nghe máy hộ với."
Hứa Thanh Lăng buồn ngủ đến mức mí mắt díp lại, không sao mở ra được. Cô trở mình trên giường, trùm chăn kín đầu.
Diệp Tư Văn vội vàng xuống giường: "Để mình nghe cho."
Điện thoại của phòng ký túc xá không phải tìm cô ấy thì cũng là tìm Tiêu Đình Đình, cứ để các bạn khác nghe máy hộ mãi cũng ngại.
Diệp Tư Văn nhấc máy, không lâu sau, cô ấy quay đầu nhìn người đang cuộn tròn trên giường: "Hứa Thanh Lăng! Tìm cậu này!"
Hứa Thanh Lăng cố gắng mở đôi mắt díp lại, thò tay ra khỏi chăn.
Diệp Tư Văn nhét ống nghe vào tay cô, Hứa Thanh Lăng uể oải nhận lấy điện thoại, mắt vẫn nhắm nghiền, nói với đầu dây bên kia: "Cậu nhận lại điện thoại rồi à? Sao hôm nay gọi sớm thế?"
Đầu dây bên kia ngừng một lát: "Cháu đang đợi điện thoại của ai vậy?"
Giọng nói trầm thấp trong trẻo khiến Hứa Thanh Lăng lập tức tỉnh táo lại, bật dậy khỏi chăn. Tay phải cầm ống nghe, tay trái vỗ mạnh vào mặt, cố gắng để bản thân tỉnh táo.
Cô hắng giọng: "Ngài Thẩm, chú, chú tìm cháu có việc gì không ạ?"
Câu trả lời ngay sau đó của đối phương khiến cô tỉnh ngủ hoàn toàn.
"Anh rể cháu bảo chú dẫn cháu đi mua máy tính. Hôm nay vừa hay chú rảnh, sắp đến cổng trường cháu rồi."
Thẩm An Ngô dẫn cô đi mua máy tính?
Đầu óc Hứa Thanh Lăng hơi choáng váng, cô buột miệng nói: "Ngài Thẩm, không cần phiền chú đâu ạ. Cháu đã hẹn với đàn anh ở trường ngày mai đi mua máy tính rồi."
Thẩm An Ngô đang lái xe nên không có nhiều kiên nhẫn lắm: "Có phiền hay không do chú quyết định. Còn mười lăm phút nữa là đến cổng trường cháu."
Nói xong, anh cứ thế cúp máy.
...
Đại học Cửu Giang nằm ở trung tâm thành phố, gần khu hành chính. Xe cộ qua lại, người người tấp nập, là một trong những khu vực sầm uất nhất Cửu Giang.
Thẩm An Ngô dừng xe ở cổng trường, sợ cô không tìm thấy mình nên xuống xe đứng dựa vào cổng đợi. Đợi mười phút mà vẫn không thấy bóng dáng cô đâu, anh cúi đầu châm một điếu thuốc.
Qua cặp kính râm, anh nhìn bức tượng tạc đứng sừng sững giữa bồn hoa ở cổng trường. Hình như trường nào cũng có một bức tượng kiểu này, chẳng biết có từ đời nào.
Người đàn ông cao lớn đẹp trai, dáng vẻ phóng khoáng, cộng thêm chiếc xe sang trọng phía sau, giống như thỏi nam châm thu hút những cô gái đi ngang qua cổng trường.
Thẩm An Ngô đứng đó, trong tầm nhìn lướt qua từng khuôn mặt trẻ trung tràn đầy sức sống, ánh mắt anh lơ đãng. Điếu thuốc hút được nửa thì một bóng người cao ráo chạy đến, phía sau cô còn có một cô gái đi cùng.
"Hứa Thanh Lăng!"
Hứa Thanh Lăng và Tào Tư Thanh chạy một mạch từ tòa nhà số bốn đến cổng trường, đứng ở cổng nhìn ngó một lúc, nghe thấy có người gọi mình mới nhìn theo hướng phát ra tiếng nói.
Cô chạy đến, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt anh. Tuy anh đeo kính râm nên không nhìn ra đều gì nhưng dường như anh không hề tỏ vẻ mất kiên nhẫn. Cô thở phào nhẹ nhõm, ngực phập phồng: "Ngài Thẩm, chú đợi lâu chưa ạ? Phòng ký túc xá của bọn cháu cách cổng trường khá xa."
Tào Tư Thanh cũng chưa tỉnh ngủ, sáng sớm đã bị Hứa Thanh Lăng lôi dậy khỏi giường. Nghe nói chú của Thẩm Loan muốn dẫn hai người đi mua máy tính, đầu óc cô ấy như ngừng hoạt động, trên đường đi còn hỏi mãi mới hiểu rõ mối quan hệ trong này.
"Ngài Thẩm Loan chính là người què mà chúng ta gặp ở Thúy Cốc hôm đó ấy hả?"
"Hình như mình nhớ ngài Thẩm từng đi xem mắt với chị gái của Triệu Tử Bối."
"Chân cẳng như vậy thì sao dẫn chúng ta đi mua máy tính được?"
"À đúng rồi, sao ngài Thẩm lại muốn dẫn chúng ta đi mua máy tính vậy?"
Hứa Thanh Lăng giải thích với cô ấy suốt dọc đường, Thẩm An Ngô là bạn thời đại học của anh rể cô. Anh không bị què, lúc đó chỉ bị thương ở chân, bây giờ đã khỏi rồi.
Trước đây khi thấy Thẩm An Ngô ngồi xe lăn ở Thúy Cốc, Tào Tư Thanh tưởng anh bị tàn tật còn tiếc hùi hụi. Bây giờ biết anh không bị tàn tật thì không khỏi thắc mắc: Sao chị gái của Triệu Tử Bối lại không ưng nhỉ? Người đó đẹp trai như vậy mà!
Tào Tư Thanh sực nhớ đến đôi giày thể thao, mắt sáng rực nhìn Hứa Thanh Lăng: "Người tặng giày cho cậu tối hôm đó là ngài Thẩm đúng không?"
Hứa Thanh Lăng kéo cô ấy đi: "Đi nhanh lên, tính tình ngài Thẩm không tốt lắm đâu, đừng để người ta đợi lâu."
...
Lúc này, cô thấy Thẩm An Ngô đứng thẳng người, dáng vẻ cao ráo, còn cao hơn cả những sinh viên nam đi ngang qua. Hôm nay anh không mặc áo sơ mi mà mặc một chiếc áo phông cổ chữ V màu đen chất liệu rất tốt, đeo kính râm, trông gần gũi và dễ chịu hơn tối hôm đó.
Tuy không thích Thẩm Loan lắm nhưng Tào Tư Thanh lại có ấn tượng rất tốt với chú của anh ta. Có thể là vì hôm đó anh đi xem mắt với chị gái của Triệu Tử Bối mà bị từ chối. Cô ấy cứ cảm thấy người đàn ông đẹp trai như vậy mà cũng bị từ chối, ít nhiều cũng có chút bất bình thay anh.
Tào Tư Thanh lễ phép chào hỏi: "Chào chú Thẩm ạ, cháu cũng giống Hứa Thanh Lăng, là bạn học cùng lớp với Thẩm Loan."
Cô gái nhỏ cười lên rất đáng yêu, còn chủ động kéo gần khoảng cách. Anh nhìn sang cô gái đứng bên cạnh, cô đeo balo hai quai trước ngực, mím môi cười để lộ tám cái răng, còn liên tục gọi ngài Thẩm, toát lên vẻ lịch sự và xa cách.
Thẩm An Ngô gật đầu với hai người: "Lên xe đi."
Tào Tư Thanh vô cùng vui vẻ mở cửa sau, Hứa Thanh Lăng cũng theo sau cô ấy ngồi vào. Vừa kéo cửa xe ra, cô ngẩng đầu lên đã thấy Thẩm An Ngô đang nhìn mình, tuy kính râm che mất nửa khuôn mặt nhưng cô vẫn cảm thấy anh không vui.
Nghĩ đến việc chân anh có thể chưa khỏi hẳn, vậy mà anh vẫn lái xe đến đưa cô đi mua máy tính, Hứa Thanh Lăng đành ngoan ngoãn xách cặp ngồi vào ghế lái phụ.
Thẩm An Ngô nhìn cô ôm chặt cặp sách vào lòng. Hình như mỗi lần cô ngồi cạnh anh đều phải ôm một thứ gì đó, giống như một con mèo nhỏ cảnh giác.
Lần này anh không hỏi cô mà vươn tay dài ra, lấy chiếc cặp trong lòng cô, ném ra ghế sau.
Anh quay đầu lại nhìn vẻ mặt ngơ ngác của cô, bỗng dưng thấy vui vẻ, cười hỏi: "Lần nào cũng phải ôm một thứ gì đó, cháu không thấy khó chịu à?"
Tào Tư Thanh là người vô tư không để ý những chuyện nhỏ nhặt, đầu óc chỉ toàn nghĩ đến việc hôm nay đi đường không phải chen chúc trên xe đạp nữa. Họ được ông chủ lớn đưa đón bằng xe riêng, không chỉ tiết kiệm tiền, còn được hưởng điều hòa mát lạnh.
Cô ấy nhanh chóng bắt chuyện: "Chú Thẩm ơi, chú bận rộn như vậy mà còn đưa bọn cháu đi mua máy tính, cảm ơn chú nhiều lắm ạ."
Thẩm An Ngô mỉm cười: "Không có gì, việc nhỏ thôi. Hơn nữa chú còn nợ Hứa Thanh Lăng một ân tình lớn nữa kìa."
Tào Tư Thanh đang định hỏi là ân tình gì thì xe đã dừng trước cửa trung tâm điện tử lớn nhất Cửu Giang.
Trung tâm điện tử này có tổng cộng bốn tầng, từ tầng hầm đến tầng hai là khu bán máy tính, tầng ba đến tầng bốn là khu bán điện thoại di động.
Cuối tuần, người người chen chúc, Thẩm An Ngô dẫn hai người họ len qua đám đông, đi thẳng đến lối vào tầng hầm.
Hai cô gái đi theo sau anh không hề sợ lạc đường, vì anh rất cao ráo, lại đẹp trai, đứng giữa đám đông trông rất nổi bật.
Thẩm An Ngô quen đường quen lối dẫn họ đến một quầy hàng ở tầng hầm. Một chàng trai trẻ mặc áo ba lỗ đang quay lưng về phía quầy hàng, loay hoay với một bộ máy tính.
Thẩm An Ngô gõ nhẹ lên tủ kính: "Ông chủ Vạn, lắp máy tính đây!"
Vạn Đào quay đầu lại thấy anh, giật mình bật dậy khỏi ghế: "Ối giời anh bạn bận rộn, sao hôm nay lại rảnh rỗi đến cửa hàng của tôi vậy?"
Thẩm An Ngô chỉ vào hai người phía sau: "Dẫn mấy cô gái nhỏ nhà họ hàng đến mua máy tính. Hai đứa đều là sinh viên khoa Mỹ Thuật, cậu lắp cho họ một bộ máy tính tốt chút nhé."
Vạn Đào là bạn học cấp ba của anh, sau khi tốt nghiệp đã mở một quầy hàng ở trung tâm điện tử này, chuyên kinh doanh phần cứng máy tính. Một nửa số máy tính văn phòng của công ty Thẩm An Ngô đều do anh ấy lắp ráp, giá cả luôn thấp nhất trên thị trường.
Dựa vào những đơn hàng của Thẩm An Ngô hằng năm, anh ấy đã có thể nuôi sống quầy hàng của mình, anh cũng là khách hàng quen thuộc hợp tác nhiều năm.
Thẩm An Ngô đưa người đến, sau đó lấy một chiếc ghế ra ngồi bên quầy hàng.
Vạn Đào nhìn hai cô gái đi theo sau anh, đều là mấy cô bé trẻ trung xinh đẹp, vừa nhìn là biết là học sinh chưa trải sự đời.
Nghe hai người Hứa Thanh Lăng muốn mua một chiếc máy tính không quá sáu nghìn nhưng có thể chạy được các phần mềm thiết kế như 3D MAX, Vạn Đào vắt óc suy nghĩ liệt kê ra một danh sách cấu hình.
Thực ra trước khi đến đây, Hứa Thanh Lăng đã tìm hiểu trước rồi, cũng đã tự mình liệt kê ra một bảng cấu hình. Đây là cô tham khảo danh sách được đề xuất trên tạp chí Thế giới máy tính và Báo máy tính, không khác với danh sách của Vạn Đào lắm. So sánh thêm về giá cả, cô đã nắm được, giá cả cũng không chênh lệch nhiều so với thị trường.
Tào Tư Thanh cũng không có ý kiến gì về mức giá này, bo mạch chủ là mẫu mới nhất trên thị trường, card màn hình là loại chuyên dụng, màn hình cũng thuộc hàng tốt. Có thể lắp ráp được một bộ máy tính để bàn có cấu hình cao như vậy với giá dưới sáu nghìn, cô ấy đã rất hài lòng.
Nhân lúc Vạn Đào đang in hóa đơn, Hứa Thanh Lăng dịch đến gần Thẩm An Ngô, nháy mắt với anh: "Bạn chú thật thà thật đấy."
Trong mắt cô gái nhỏ tràn đầy sự tán thưởng. Thẩm An Ngô mỉm cười, anh nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt đó cứ như thể cô là một đứa ngốc.
Hứa Thanh Lăng hơi xấu hổ trước vẻ mặt nửa cười nửa không của anh, cảm giác như mình đang bị anh chê cười.
Vừa đúng lúc Vạn Đào hỏi hai người muốn thanh toán như thế nào. Các quầy hàng ở trung tâm điện tử này không thu tiền riêng, họ phải đến quầy thu ngân chung để thanh toán. Hứa Thanh Lăng vội vàng cầm cặp sách lên, tiền của Tào Tư Thanh cũng ở trong cặp của cô: "Để mình đi thanh toán luôn."
Nói xong, cô cầm hóa đơn đến quầy thu ngân thanh toán. Tào Tư Thanh thì buồn chán ngồi bên quầy hàng, lúc thì trò chuyện với Vạn Đào, lúc thì trò chuyện với Thẩm An Ngô.
"Chú Thẩm ơi, chú thật sự là chú của Thẩm Loan ạ? Thẩm Loan mua máy tính chưa? Chú cũng đưa cậu ta đi mua máy tính phải không?"
Giọng nói líu lo của cô ấy khiến Thẩm An Ngô đau đầu, may mà Hứa Thanh Lăng khá yên tĩnh.
Anh cười gượng: "Thực ra chú và Thẩm Loan cũng chỉ gặp nhau vào dịp lễ Tết thôi, có khi còn không thân thiết với nó bằng các cháu."
Tào Tư Thanh ồ một tiếng, quyết định nói xấu cháu trai trước mặt ông chú nhỏ này: "Chú Thẩm ơi, thực ra, hồi cấp ba Hứa Thanh Lăng đã từng hẹn hò với Thẩm Loan một thời gian đấy. Lúc đó, tối nào Thẩm Loan cũng đưa cậu ấy về nhà, bọn cháu đều tưởng hai người họ là một đôi. Không ngờ thi đại học xong, Thẩm Loan lại đi quen với bạn thân nhất của Hứa Thanh Lăng. Bây giờ bọn cháu đều cắt đứt quan hệ với Thẩm Loan rồi."
Thẩm An Ngô đang xem quảng cáo của một loại màn hình trên quầy, nghe vậy thì ngẩn người: "Trước đây cô ấy với Thẩm Loan từng là người yêu à?"
Bị ánh mắt sắc bén của anh nhìn chằm chằm, Tào Tư Thanh bỗng thấy hơi căng thẳng. Nhưng nghĩ lại, Thẩm Loan đúng là đáng ghét thật! Ai không chọn, lại cứ phải chọn Uyển Nguyệt!
Cô ấy hừ lạnh: "Vâng ạ, Thẩm Loan thấy cậu ấy ngây thơ nên mới lừa gạt cậu ấy, sau lưng lại lén lút v* v*n bạn thân của cậu ấy. Chú Thẩm, chú nói xem cậu ta có đáng ghét không?"
Thẩm An Ngô không nói gì nhưng ánh mắt tối sầm đi, từ từ cúi đầu nhìn tờ rơi quảng cáo trong tay.