Đã Trùng Sinh, Ai Còn Yêu Đương Mù Quáng

Chương 37

"Hình như lúc nãy anh thấy Hứa Thanh Lăng." Thẩm Loan thay quần áo xong rồi cầm túi giúp Uyển Nguyệt, nghe cô ta kể: "Quan Bằng đánh bóng bay ra ngoài, suýt chút nữa đập trúng người khác, vừa hay Hứa Thanh Lăng nhặt được."

Thẩm Loan "ừm" một tiếng, thật ra lúc đó anh ta cũng biết là Hứa Thanh Lăng, chẳng qua bắt gặp ánh mắt dạt dào hứng thú của Quan Bằng nên anh ta lười nói.

Quan Bằng lớn hơn anh ta hai tuổi, đang học năm thứ ba đại học. Ngoại hình đẹp trai, lại chơi thể thao giỏi nên được rất nhiều sinh viên nữ khoa Kinh tế theo đuổi, nghe nói chỉ cần thích ai thì chắc chắn sẽ có được người đó.

Anh ta không muốn trò chuyện với Quan Bằng về Hứa Thanh Lăng, chỉ đơn giản vậy thôi.

Nghĩ kỹ lại thì Hứa Thanh Lăng được yêu mến đến vậy cũng là nhờ ảnh hưởng của anh ta. Khi mới vào cấp ba, anh ta đại diện trường tham gia thi đấu cờ vây, cô c*̃ng bắt chước học cờ vây. Anh ta tham gia đội bóng rổ, cô c*̃ng tham gia đội bóng rổ, dù cô không hề biết dẫn bóng. Chẳng qua mỗi buổi chiều thứ sáu, cả đội bóng rổ nam và nữ của trường đều có hoạt động, Hứa Thanh Lăng dựa vào lợi thế chiều cao nên vào được đội bóng rổ nữ.

Mỗi thứ sáu, từ bốn giờ đến năm giờ chiều là thời gian huấn luyện đội nữ, năm giờ đến sáu giờ là thời gian huấn luyện đội nam. Hứa Thanh Lăng tập luyện xong cũng không chịu về mà lại ở sân vận động vừa làm bài vừa chờ anh ta.

Thẩm Loan biết rõ cô không có hứng thú đối với bóng rổ, chỉ đang kiếm cớ chờ anh ta về cùng mà thôi. Với những động tác của cô hôm nay, có lẽ hồi cấp ba cô đã lén xem anh ta tập luyện rất nhiều lần.

Tâm trạng của anh ta hiện tại khá phức tạp.

Hôm đó, sau khi gọi điện thoại chất vấn mối quan hệ giữa cô và chú nhỏ, anh ta rất hối hận. Chính anh ta cũng không biết tại sao khi đó mình lại ấm đầu đi gọi điện, có vẻ anh ta cực kỳ để ý chuyện cô đang ở bên ai.

Thẩm Loan cố gắng gạt hình ảnh cô ra khỏi đầu, choàng vai Uyển Nguyệt, nhắc nhở cô ta: "Thứ sáu tuần tới bọn anh có trận đấu với khoa Mỹ thuật, em nhớ đến xem đấy nhé."

Uyển Nguyệt ngượng nghịu tỏ ý xin lỗi anh ta: "Em cũng tính nói với anh, thứ sáu em không tham gia được. Em có tham gia câu lạc bộ Văn học của khoa, thứ sáu nào cũng phải tham gia hoạt động câu lạc bộ."

Chủ nhiệm câu lạc bộ Văn học khoa Tiếng Trung đã gầy dựng tập san Văn học cho trường để tìm thêm tài trợ. Uyển Nguyệt từng viết một vài bản thảo cho những số đầu của tập san nên được chủ nhiệm chú ý, sau đó vào tập san của trường thực tập biên tập.

Gần đây, câu lạc bộ đang lên kế hoạch tổ chức một cuộc thi viết tiểu thuyết cho sinh viên các trường đại học ở Cửu Giang. Họ cần chuẩn bị rất nhiều thứ nên Uyển Nguyệt cũng thường chủ động giúp đỡ. Nghe nói giải thưởng cho tiểu thuyết chiến thắng là năm nghìn đồng, Uyển Nguyệt c*̃ng ghi danh tham gia.

Khóe môi Thẩm Loan giật giật: "Không sao, khoa Mỹ thuật không phải đối thủ của bọn anh, chắc đấu với họ sẽ rất nhanh, khi nào xong anh đến câu lạc bộ tìm em."

Không bao lâu sau, việc dán tờ rơi đã có hiệu quả, điện thoại phòng 202 gần như nổ tung.

Lúc Hứa Thanh Lăng không ở phòng thì bạn cùng phòng sẽ nghe giúp cô. Từ lúc cô hứa nếu bán được mười máy thì sẽ mời mọi người ăn Pizza Hut, Quách Lệ Na, Giang Bồng Bồng và Triệu Tịnh đều cực kỳ tích cực.

Cả ba cô ấy đều chưa từng ăn Pizza Hut, họ đã được mở rộng tầm mắt khi nghe Tiêu Đình Đình và Diệp Tư Văn trò chuyện. Nghe nói đi ăn một bữa sẽ tốn từ ba đến năm trăm đồng, thật sự không phù hợp với túi tiền của sinh viên, nhưng nếu được người khác đãi thì quá tốt.

"Riêng phòng chúng ta đã có hai máy, nhất định có thể bán được mười máy!"

Diệp Tư Văn định mua chung một máy với Giang Bồng Bồng, Triệu Tịnh dự định mua chung với Quách Lệ Na. Tiêu Đình Đình đã có máy tính, là quà nhập học mà bạn trai tặng. Lúc trước cô ấy cũng sống cùng bạn trai, đến gần đây mới chuyển về ký túc xá.

Ngoại trừ điện thoại, tin nhắn QQ của Hứa Thanh Lăng c*̃ng cực kỳ nhiều, tất cả đều hỏi chuyện mua máy vi tính. Đa số mọi người đang trao đổi kỹ với cô và tiện thể trả giá, c*̃ng có một phần nhỏ là thật sự muốn mua.

Với những người thật sự muốn mua, Hứa Thanh Lăng đã ghi lại thông tin khoa, ký túc xá và phương thức liên lạc. Có điều cô cũng biết những người này vẫn có khả năng đổi ý, phải đến ngày đặt hàng chính thức mới biết được có bao nhiêu người mua thật.

Diệp Tư Văn và Tiêu Đình Đình coi như đã bắt tay làm hòa. Không còn cách nào khác, ai bảo Tiêu Đình Đình có máy tính chứ. Cô ấy và Tiêu Đình Đình lại cùng tham gia nhóm dự án của Diêu Vĩnh An nên đôi khi buổi tối sẽ mượn máy tính làm bài tập. Tiêu Đình Đình cũng rất hào phóng, thường xuyên không ở phòng, mật khẩu máy tính cũng nói hết cho các bạn cùng phòng, khi nào cần dùng thì gọi điện báo cho cô ấy biết là được.

Những cô gái ở phòng này đều rất say mê lướt mạng. Quách Lệ Na thích trò chuyện trên OICQ, Triệu Tịnh thích lên những trang web tán gẫu trên mạng tìm người chém gió, Giang Bồng Bồng thì thích tìm người cùng đánh game thăng cấp.

Tối thứ sáu, trung tâm Giáo dục nghe nhìn chiếu liên tục ba bộ phim kinh điển đoạt giải Oscar, vé vào cửa chỉ cần năm tệ. Giang Bồng Bồng và Triệu Tịnh đi xem phim. Tiêu Đình Đình và Diệp Tư Văn thì bị Diêu Vĩnh An gọi đi họp.

Trong phòng ngủ chỉ còn Quách Lệ Na và Hứa Thanh Lăng. Quách Lệ Na đang dùng máy tính của Tiêu Đình Đình để lên OICQ, dùng kỹ năng "hai ngón" để nói chuyện phiếm với bạn cấp ba. Rõ ràng tốc độ đánh máy đã hạn chế sự phát huy của cô ấy.

Cô ấy đã ra tiệm in để in một bảng hướng dẫn gõ ký tự năm nét rồi về dán trên hộc tủ của mình. Dù sao cô ấy cũng phải dò bảng ký tự đó rất nhiều lần, học thuộc còn kỹ hơn so với học tiếng Anh.

"Vương, bằng, thanh, đầu là hai lần 5 với 1, thổ, càn là 12, 10 là vũ."

Hứa Thanh Lăng khuyên cô ấy đừng đọc phương pháp gõ chữ năm nét nữa mà hãy học Bính âm, thế nhưng cô ấy không nghe: "Nhưng có quá nhiều chữ Bính âm tương tự nhau, ai mà không học được chứ. Học chữ năm nét xịn hơn nhiều!"

Quách Lệ Na đang ngồi trước màn hình máy vi tính, nhấc ngón tay gõ lạch cạch từng phía môt, gấp gáp đến mức túa mồ hôi: "Hứa Thanh Lăng, chữ lúng túng đánh như thế nào vậy?"

"DNDN."

"Hả? Sao lại là DNDN?"

"Lúng túng gồm thiên, bàng là chữ “càng”, không phải 9, cậu nhớ sai rồi đó."

Quách Lệ Na híp mắt nhìn màn hình rồi vỗ đùi, kích động nói: "Hèn gì mình đánh mãi không ra!"

Dứt lời, cô ấy quay đầu nhìn Hứa Thanh Lăng rồi chán nản bĩu môi: "Rõ ràng là cậu thành thạo chữ năm nét muốn chết, thế mà lại khuyên mình đừng có học."

"..."

Hứa Thanh Lăng muốn nói cho cô ấy biết rằng mấy năm nữa phương pháp gõ này sẽ lỗi thời, người trẻ tuổi không ai thèm học.

Quên đi, dù sao nói cái gì cô ấy cũng không chịu nghe, thích thì cứ học thôi.

Trong tiếng đánh chữ cạch cạch, Hứa Thanh Lăng từ tốn trả lời các bình luận ở bài viết mua chung trên diễn đàn trường. Điện thoại phòng ký túc vang lên, cô còn tưởng ai đó hỏi mua máy vi tính, không ngờ lại là Ngô Quế Phân.

Ngô Quế Phân hỏi han quan tâm con gái mấy câu rồi bắt đầu phàn nàn: "Con bé này thật đúng là không có lương tâm. Khai giảng hơn hai tháng mà chưa chịu về nhà một lần nào."

Hứa Thanh Lăng mím môi: "Mẹ, đại học năm nhất có nhiều môn lắm, cuối tuần con còn phải đến công trường vẽ tranh. Làm gì có thời gian về nhà?"

Ngô Quế Phân nghe xong cũng sốt ruột: "Sao con không lo học, ra ngoài làm việc để làm gì? Không phải mẹ cho con đủ tiền học và tiền sinh hoạt rồi à?"

Hứa Thanh Lăng không nhịn được mà nhíu mày: "Là dự án ở trường học, con đi làm phụ thôi. Được rồi, mẹ đừng để ý chuyện của con nữa, khi nào có thời gian rảnh con sẽ về."

Ở đầu dây bên kia, Ngô Quế Phân đang vừa quở trách con gái vừa lau nước mắt. Hứa Thanh Lăng cầm ống nghe, nội tâm chưa hề gợn sóng.

Đôi khi cô nghĩ điều tồi tệ nhất khi trùng sinh là cô bỗng trở nên rất lạnh lùng, cứng rắn.

Đời trước, mẹ chỉ cần than thở khóc lóc như vậy là cô đã đau lòng chạy về nhà. Còn bây giờ đây cô chỉ thấy vô cùng mệt mỏi, thậm chí đến nói cũng không buồn nói nữa.

Ngô Quế Phân chỉ không quen mà thôi. Sinh ba đứa con thì hai con gái ở xa, chỉ còn con trai ở nhà. Ngày xưa thì bà xem con trai như bảo bối, phải đến khi con gái không ở cùng nữa bà mới quan tâm.

Đúng là tư tưởng cổ hủ điển hình của người thời trước, tiền và nhà thì cho con trai, có việc thì tìm con gái. Khi đó làm sao cô hiểu được những thứ này?

Kiếp trước sau khi cưới Thẩm Loan, cô rất ít khi về nhà. Đôi khi về thăm một chuyến sẽ gặp em dâu mắng mình ngay trước mũi Ngô Quế Phân, nói cô "không biết sinh em bé". Ngô Quế Phân không nói tiếng nào, Hứa Thanh Lăng thì tức giận muốn chết, còn bí mật mắng em trai vài câu.

Trước khi đi, Ngô Quế Phân lại còn kéo cô sang một bên, xụ mặt nói: "Con đã đi lấy chồng thì đừng lo chuyện trong nhà nữa, có chuyện gì với nhà chồng mà muốn nói thì mẹ sẽ nghe, không muốn nói thì giấu hẳn đi. Đừng xía mũi lung tung vào chuyện của vợ chồng em trai con."

Hứa Thanh Lăng nghĩ mình rất kiên cường, nhưng bị mẹ nói thế cũng tủi thân rồi buồn bực, mắt cũng ần ật nước.

Nếu đã vậy thì sau này cô sẽ không về nhà nữa, có chuyện lớn cỡ nào cô cũng sẽ không hé răng với Ngô Quế Phân.

Không phải cô không muốn gắn kết với nhà mẹ đẻ mà là sau khi kết hôn, cô đã bị đẩy khỏi căn nhà đó từng bước một.

Sau đó cô học được một cụm từ: Thao túng tâm lý. Nếu nhà có cả con trai con gái thì người con gái sẽ thường xuyên là đối tượng bị thao túng đúng không?

Sau những trải nghiệm đủ để cắt đứt tình thân máu mủ ở đời trước, Hứa Thanh Lăng giờ đây không còn bất cứ cảm xúc gì khi nghe Ngô Quế Phân quan tâm lo lắng cho mình.

Có điều Hứa Thanh Lăng vẫn giải thích một lần nữa: "Gần đây cuối tuần nào con cũng bận rộn công việc, không có thời gian về nhà. Một thời gian nữa rảnh rỗi hơn con sẽ tranh thủ về."

Đúng là cô có dự định một thời gian ngắn nữa sẽ về nhà một chuyến. Có rất nhiều quần áo theo mùa, quần áo mặc khi trời lạnh của cô vẫn còn để ở nhà, chưa mang tới trường học.

Cúp điện thoại, cô quay lại thì phát hiện Quách Lệ Na đang mở to mắt nhìn mình: "Cậu mới nói chuyện điện thoại với mẹ cậu đấy hả? Sao cậu trâu bò thế, dám nói chuyện với mẹ bằng giọng điệu như thế."

Quách Lệ Na là sinh viên đến từ tỉnh khác, cả bố mẹ đều là giáo viên tiểu học. Cô ấy giống Hứa Thanh Lăng, c*̃ng có một em trai. Có điều Quách Lệ Na cực kỳ thân thiết với người nhà. Nếu không do thẻ điện thoại đường dài quá đắt thì cô ấy chỉ ước gì ngày nào cũng được gọi điện thoại về nhà.

"Có phải bố mẹ cậu đối xử với cậu không được tốt không? Bố mẹ mình thì rất thương mình, trong nhà cứ có đùi gà là luôn cho mình ăn trước."

Hứa Thanh Lăng liếc nhìn cô ấy, thản nhiên nói: "Chỉ cần có em trai thì sẽ như nhau cả thôi."

Quách Lệ Na nghe không hiểu nên nhìn cô đầy thắc mắc. Hứa Thanh Lăng thì lại không muốn nói thêm nữa.

Trong thời đại chấp hành kế hoạch hoá gia đình cực kỳ khắc nghiệt, hai giáo viên trong biên chế lại mạo hiểm việc bị khai trừ để sinh đứa thứ hai. Làm thế chỉ vì muốn có con trai thì nói lên điều gì đây?

Thứ bảy, Hứa Thanh Lăng lại đến biệt thự Lệ Hồ vẽ tranh tường. Công việc của sinh viên khoa Điện tử ở công trường đã kết thúc, Trương Đạt tạm thời không đi nên chỉ có mình cô ở đây vẽ tranh.

Sáng sớm, cô đến nhà ăn mua bữa sáng và cơm trưa nhét vào túi, mang thêm chiếc radio mượn của Triệu Tịnh rồi lên xe buýt đến biệt thự Lệ Hồ.

Cửu Giang đã vào mùa thu, nhiệt độ phù hợp, mùa này đi vẽ tranh trên công trường sẽ không khó chịu như mùa hè.

Lần trước cô đã vẽ được một nửa mặt tường phòng ngủ, hôm nay cô phải hoàn thành toàn bộ các khối màu, nếu không thì sẽ phải lên màu nhiều lần khiến màu sắc không được chuẩn. Đổ màu cho cánh hoa cũng không khó khăn, chỉ tương đối máy móc và buồn tẻ mà thôi.

Cũng may là có mang theo radio. Cô vặn mở radio, bắt đầu nghe nhạc. Vừa nghe nhạc vừa vẽ tranh thì tốc độ cũng nhanh hơn nhiều.

Giữa trưa đói bụng thì ăn bánh bao mua sẵn. Ăn bánh bao xong lại tiếp tục vẽ, không bao lâu sau căn phòng chợt tối dần đi.

Hứa Thanh Lăng nhìn qua cửa sổ mới phát hiện mây đen đang kéo về, hình như trời sắp mưa. Rõ ràng lúc ra ngoài còn trời vẫn còn nắng trong nên cô không hề mang dù.

Cô vội vàng mở đèn trong phòng lên, tăng tốc độ vẽ. Theo đúng kế hoạch, đến năm giờ cô đã hoàn thành bức tường phòng ngủ. Chỉ tiếc là cơn mưa đã nhanh hơn cô, hiện tại trời đang mưa tầm tã.

Cô đành phải ngồi trong phòng chờ, nhưng hơn nửa tiếng mà mưa vẫn không chịu ngớt. Nơi này cách trung tâm thành phố khá xa, sau sáu giờ chiều là không còn xe buýt.

Đi bộ từ biệt thự đến trạm xe buýt mất nửa tiếng, Hứa Thanh Lăng không khỏi sốt ruột. Cô lục lọi tìm kiếm khắp căn phòng hồi lâu, cuối cùng cũng tìm thấy một tấm bạt che.

Cô không quan tâm quá nhiều thứ nữa, chỉ kịp đeo túi lên trước ngực rồi khoác tấm bạt chạy về hướng trạm xe buýt. Đi ra cửa mới biết được mưa lớn đến bao nhiêu, Hứa Thanh Lăng hơi hối hận nhưng c*̃ng không còn cách nào khác. Ướt cũng đã ướt rồi, cô chỉ có thể cứng đầu tiếp tục xông vào màn mưa.

Gió và nước mưa tạt mạnh khiến tấm bạt trên người cô bay xiêu vẹo. Hứa Thanh Lăng chỉ tập trung bảo vệ túi xách, vì bên trong có tập tranh của cô và radio của Triệu Tịnh. Mới đi ra khỏi đó chừng mấy phút mà nửa người dưới cô đã ướt đẫm. Quần jeans ước dính sát vào người vừa cứng vừa nặng, khiến từng bước chân càng thêm khó nhọc.

Trạm xe buýt vẫn còn ở rất xa. Hứa Thanh Lăng cảm thấy mình không thể tiếp tục đi như vậy. Thế là cô dừng lại giữa gió to mưa lớn, quan sát xung quanh xem có chỗ nào trú mưa được không.

...

Hôm nay đi ra ngoài không xem dự báo thời tiết, thế mà anh lại chọn đúng hôm trời mưa để đến biệt thự Long Não.

Lần trước đến Singapore tham gia hội thảo về thiết kế căn hộ cao cấp, Thẩm An Ngô đã hợp tác được với một công ty thiết kế tại Singapore. Không chỉ bàn giao việc thiết kế các tòa nhà thương mại mà anh sở hữu cho đối tác này, anh còn nhờ họ thiết kế lại căn hộ riêng của mình.

Người sáng lập công ty kia tên Bạc Thanh, là một kiến trúc sư nổi tiếng quốc tế. Hôm nay ông ấy dẫn theo một số thành viên nòng cốt đến biệt thự Long Não để xem nhà trước.

Tất nhiên bản thiết kế cho căn hộ riêng ở phân khúc này rất quan trọng nhưng tính khả thi lẫn thực tế trong việc thi công mới là điều cần quan tâm nhất.

Bạc Thanh cũng không biết nhiều về môi trường xây dựng trong nước nên đã tìm gặp và hợp tác với giáo sư cùng khoa là Dương Hủ khoa Mỹ thuật của đại học Cửu Giang. Trên danh nghĩa thì trước đây Dương Hủ cũng từng sở hữu công ty chuyên thiết kế, có danh tiếng rất tốt ở Cửu Giang.

Hôm nay Thẩm An Ngô cố ý đến biệt thự Long Não chờ bọn họ tới, trao đổi về nhu cầu và ý tưởng của mình, sau đó dẫn bọn họ đi quan sát một vòng biệt thự Long Não.

Sau khi tiễn Bạc Thanh và giáo sư Dương, anh về phòng, cái chân bị thương lại đau âm ỉ khó chịu. Quả nhiên không bao lâu sau, bầu trời bên ngoài dường như vỡ vụn với cơn mưa rất lớn.

Thẩm An Ngô ngồi trong căn biệt thự tối tăm đợi một lúc. Trời càng lúc càng đen, dì giúp việc cũng đến hỏi anh có muốn ở lại đó một đêm không.

Thẩm An Ngô ngồi trên ghế sô pha trong bóng tối, đột nhiên bừng tỉnh. Anh đứng lên, vẻ mặt còn lạnh hơn cả trời bên ngoài: "Không cần."

Anh lái xe ra khỏi biệt thự Long Não, chạy thẳng về căn nhà ở khu trung tâm của mình. Hạt mưa như vô số đầu roi mạnh mẽ quật vào kính chắn gió. Cần gạt nước hoạt động hết công suất để thoát khỏi sự bủa vây của màn mưa.

Khắp không gian chỉ có tiếng lộp độp của cơn mưa, mọi thứ đều nhập nhòe trộn lẫn vào nhau. Bỗng một bóng dáng cao gầy xuất hiện trong tầm mắt anh.

Tốc độ xe rất nhanh, bóng dáng kia cũng nhanh chóng phóng to rồi nhỏ lại. Đến khi phản ứng được, anh đã lướt qua cô hơn một trăm mét. Thẩm An Ngô đạp thắng gấp cho xe quay đầu, lốp xe ma sát với mặt đất phát ra tiếng rít chói tai.

Thẩm An Ngô dừng xe bên cạnh cô gái bị mưa xối ướt đẫm. Anh hạ cửa kính xe xuống, thò đầu ra hét lớn: "Lên xe!"

Bình Luận (0)
Comment