So với Phong Kiều, thành phố tốt hơn nhiều, ít nhất là không lạnh như vậy. Huống chi trong tiệm còn đặt một lò than tổ ong, vừa sưởi ấm vừa đun nước.
Hoàng Quyên ngồi sau quầy hàng, tay luôn đút trong túi áo. Ngoài cửa chợt có một luồng gió lùa vào, có người vén rèm bước vào, là một cô gái rất trẻ. Kiểu thời tiết này mà đến tiệm mua đồ, một là người dân quanh đây, hai là nhân viên hoặc người nhà ở bệnh viện đối diện.
Mấy ngày nay cô ta đã nhận biết hết những người dân xung quanh làng Sồi rồi, cô gái này nhìn lạ hoắc. Hoàng Quyên cho rằng cô cũng là người nhà của người bệnh ở bệnh viện đối diện, bèn đứng dậy chào hỏi.
Cô gái này cao ráo, mặc áo khoác đen, đội mũ, quàng khăn và đeo găng tay màu trắng xanh xen kẽ, vừa nhìn đã biết là cách ăn mặc của con gái thành phố. Đôi mắt cô trong veo nhưng khi mở miệng lại hỏi: "Bố tôi đâu?"
Hoàng Quyên ngẩn người, há hốc miệng nhìn cô, một lúc sau mới phản ứng lại: "Cô, cô là Thanh Lăng đúng không? Sáng sớm chú Hứa đã ra ngoài, giờ này chắc cũng sắp về rồi."
Mấy ngày nay, Hoàng Quyên đã rất rõ về các thành viên trong gia đình nhà họ Hứa. Hứa Tuấn Văn có hai chị gái, chị cả tên là Hứa Hồng Giao, học ở Bắc Kinh, sau khi tốt nghiệp thì ở lại đó, đã lập gia đình. Chị hai tên là Hứa Thanh Lăng, học ở đại học Cửu Giang, vừa mới vào năm nhất.
Người trước mặt này chắc là chị hai của Hứa Tuấn Văn, Hoàng Quyên không ngờ chị hai của cậu lại trông như thế này. Ánh mắt lạnh băng như nước vừa vớt lên từ giếng lên, trông có vẻ không dễ gần.
Hoàng Quyên lúng túng tự giới thiệu: "Tôi, tôi tên là Hoàng Quyên. Tôi và cậu của cô là người cùng thôn, cậu của cô giới thiệu tôi đến đây giúp việc."
Hứa Thanh Lăng không nói gì. Đương nhiên cô biết cô gái này là ai, cô ta chính là em dâu của cô ở kiếp trước.
Kiếp trước, sau khi Hứa Thanh Lăng đi làm ở Viễn Tinh, Ngô Quế Phân nhờ anh trai bà ở Phong Kiều tìm một cô gái đến giúp việc ở cửa hàng, cô gái đó chính là Hoàng Quyên.
Hứa Tuấn Văn tùy tiện, lại không giỏi học hành, hai vợ chồng đều biết con trai không có tiền đồ bằng hai cô con gái nhưng rốt cuộc việc kinh doanh của gia đình sau này vẫn phải giao cho cậu.
Con gái thành phố chưa chắc đã chịu được khổ cực của việc trông coi thu xếp cửa hàng nên Ngô Quế Phân tính toán không bằng tìm một cô gái chịu thương chịu khó từ quê lên, nhân lúc bà và Hứa Đức Mậu còn khỏe mạnh, từng chút một dạy dỗ từ đầu. Nếu hợp thì sau này cưới về làm dâu. Việc kinh doanh của nhà họ Hứa sẽ giao cho Tuấn Văn và cô con dâu đó.
Đến lúc đó, hai ông bà về nghỉ ngơi trông cháu, hưởng phúc.
Ngô Quế Phân càng nghĩ càng thấy chủ ý này hay, bà lập tức nhờ anh trai bà tìm cô gái thích hợp ở Phong Kiều. Tìm tới tìm lui thì tìm được Hoàng Quyên.
Hoàng Quyên tốt nghiệp cấp ba, vẻ ngoài thanh tú, gia đình vốn định để cô ta ra ngoài làm công. Ngô Hữu Tài lại tìm đến tận cửa, khen em gái và em rể hết lời. Thật ra cũng không cần ông ta khen, Quế Phân gả vào thành phố nhiều năm như vậy, người trong thôn đều biết bà ở nhà lầu, việc làm ăn ngày càng phát đạt. Trong số những cô gái gả đi từ Phong Kiều, chỉ có bà là sống sung túc.
Hơn nữa Quế Phân chỉ có một mụn con trai, chắc chắn sau này việc làm ăn của bà và chồng sẽ giao cho đứa con trai độc nhất.
Con gái mà được gả vào nhà Quế Phân, còn có gì mà phải kén chọn nữa chứ. Bố của Hoàng Quyên đồng ý rất thoải mái.
…
Hoàng Quyên đang dùng đôi mắt lanh lợi tò mò đánh giá cô, vẻ mặt cô ta lộ ra một tia rụt rè và cẩn trọng.
Hứa Thanh Lăng không ngờ bố mẹ lại chuẩn bị con đường tương lai cho Hứa Tuấn Văn sớm như vậy.
Sống lại một đời, tuy cô đã không còn bất cứ kỳ vọng nào vào bố mẹ nhưng ngực cô vẫn như bị nhét một cục bông, tức ngực khó chịu.
Kiếp trước, ban đầu cô hoàn toàn không hiểu được. Cô còn coi Hoàng Quyên như em gái mà đối xử nhưng lòng người thay đổi thật nhanh. Sau khi Hứa Đức Mậu qua đời, Hoàng Quyên và Hứa Tuấn Văn nhanh chóng công khai mối quan hệ.
Lúc đó, Hứa Thanh Lăng vẫn chưa lấy chồng, tuy cô làm ở Viễn Tinh, song ăn ở vẫn ở nhà. Hoàng Quyên đã bắt đầu có tư thái của một nữ chủ nhà mà quản lý gia đình, cô ta giống như một con gà mái mẹ bảo vệ thức ăn, coi Hứa Thanh Lăng như một cô chị chồng ăn bám trong nhà.
Cho đến khi Hứa Thanh Lăng kết hôn với Thẩm Loan, cuối cùng cô cũng gả khỏi nhà họ Hứa, sự thù địch của Hoàng Quyên với cô mới dần dần biến mất, sau đó chuyển sang muốn hàn gắn quan hệ với cô.
Hứa Thanh Lăng lúc đó, đã sớm nguội lạnh với nhà mẹ đẻ.
Giờ phút này, khi cô đối diện với ánh mắt đánh giá của Hoàng Quyên, Hứa Thanh Lăng lạnh mặt không nói một lời, cô đeo túi sách đi lên tầng hai.
…
Ngô Quế Phân biết hôm nay con gái nhỏ sẽ về, buổi sáng bà đã ra chợ mua một con cá, chặt một miếng thịt, định về làm thêm món ngon cho con gái nhỏ.
Con gái nhỏ ngày càng không thân với gia đình, chuyện này khiến Ngô Quế Phân cũng không dễ chịu gì. Ít nhiều gì bà cũng có ý muốn vãn hồi tình cảm với con gái.
Dù sao con gái nhỏ cũng không giống con cả. Con cả Hồng Giao không thân với họ, sau này dưỡng lão cũng không trông cậy vào nó được. Con gái nhỏ Thanh Lăng chỉ hơn Tuấn Văn một tuổi. Lúc Tuấn Văn sinh ra, con bé còn nhỏ, Ngô Quế Phân và Hứa Đức Mậu không nỡ đưa nó về quê. Vừa khéo năm đó chính sách kế hoạch hóa gia đình cũng nới lỏng hơn một chút, hai vợ chồng nộp phạt, con gái nhỏ được ở bên cạnh lớn lên cùng Tuấn Văn.
Con gái nhỏ từ nhỏ đã thương bố mẹ, cũng chỉ vì chuyện học đại học mà cô xa cách với gia đình. Giờ đây Ngô Quế Phân và Hứa Đức Mậu đã nghĩ thông suốt, họ cũng không phải không có tiền cho con gái nhỏ.
Dù sao vẫn là đứa con họ nuôi dưỡng bên cạnh từ nhỏ, có cãi nhau thì cãi nhau, thế nhưng lòng của đứa trẻ này vẫn sẽ hướng về gia đình.
…
Hứa Thanh Lăng lên tầng hai, cô đẩy cửa phòng ngủ của mình, mùi ẩm mốc xộc vào mũi, còn kèm theo một chút mùi xà phòng xa lạ.
Trong phòng có thêm một sợi dây phơi quần áo đang treo mấy bộ quần áo. Bên cạnh kệ hàng dựng một chiếc vali. Vỏ gối trên giường cũng đã được thay, không phải cái mà cô dùng trước đây. Chăn được gấp ngang ở một bên giường, đầu giường còn xếp chồng quần áo lót.
Vẫn giống như kiếp trước, sau khi Hoàng Quyên đến, Ngô Quế Phân để Hoàng Quyên ngủ chung phòng với cô.
Hứa Thanh Lăng liếc nhìn, đóng cửa lại với gương mặt lạnh tanh, sau đó đặt túi sách xuống, dựa vào chân tường.
Ngô Quế Phân nghe thấy tiếng động bên ngoài, bà thò đầu ra khỏi trong bếp, nhìn thấy con gái về thì lộ ra vài phần vui vẻ, rồi trách móc: "Con bé này, về đến nhà cũng không nói một tiếng, làm mẹ hết hồn!"
Hứa Thanh Lăng tự rót cho mình một cốc nước, hỏi mẹ: "Cô gái ở dưới lầu là người mà bố mẹ thuê đến trông cửa hàng à?"
Ngô Quế Phân quay đầu lại, bất ngờ đối diện với đôi mắt đen láy của con gái, trong mắt bà thoáng qua vẻ bối rối, miệng bà lại bắt đầu oán trách: "Vốn định đợi con tốt nghiệp cấp ba thì ở nhà giúp đỡ. Bây giờ không trông cậy được vào con, bố mẹ hai người lại làm không xuể nên biết làm sao được! Chỉ có thể nhờ cậu con, về quê tìm một người đến. Mỗi tháng trả ba trăm tệ, ăn ở đều tại nhà."
Hứa Thanh Lăng thật sự kinh ngạc trước cách nói chuyện không chê vào đâu được của mẹ mình. Ngô Quế Phân chính là như vậy, vĩnh viễn có thể tìm ra cách bắt chẹt tình cảm của con gái. Đi một vòng, chuyện của Hoàng Quyên ngược lại thành bà không có lỗi.
Nếu là cô của kiếp trước, cô đã sớm cảm thấy áy náy không thôi. Đều là vì nguyên nhân của cô mới khiến bố mẹ phải tốn thêm một khoản tiền thuê người.
Hứa Thanh Lăng thầm cười khẩy, khóe miệng cô nhếch lên một nụ cười châm biếm: "Thời buổi này ở Cửu Giang làm người giúp việc, mỗi tháng kiếm được không chỉ ba trăm tệ đâu. Hoàng Quyên tốt nghiệp cấp ba mà mẹ chỉ trả mức lương ít như vậy, sao cô ta lại đồng ý ở lại thế?"
Ngô Quế Phân nghẹn họng, bà không ngờ lần này không thể qua mặt được con gái nhỏ như trước kia, cô chỉ nói vài câu đã hỏi trúng điểm mấu chốt. Ba trăm tệ làm sao có thể thuê được người tốt nghiệp cấp ba làm nhân viên cửa hàng, đương nhiên là vì bà đã đồng ý với người nhà Hoàng Quyên những điều kiện khác.
Vấn đề là, những bí mật này sao có thể nói với con gái. Ngô Quế Phân ngẩn người một lát, bà đánh trống lảng: "Sao con biết Hoàng Quyên tốt nghiệp cấp ba?"
Hứa Thanh Lăng cụp mắt xuống: "Vừa nãy ở dưới tầng nói chuyện với Hoàng Quyên vài câu, cô ta nói với con."
Ngô Quế Phân không nghi ngờ nữa, bà trừng mắt nhìn con gái: "Con tưởng bây giờ dễ tìm việc lắm chắc? Nó chỉ là một đứa con gái, ở đất khách quê người, được bao ăn bao ở, còn trả lương cho nó, dù sao cũng tốt hơn là ra ngoài làm thuê bị người ta lừa."
Cô cũng không mong có thể moi được gì từ miệng mẹ mình, Hứa Thanh Lăng lười tiếp tục chủ đề này, cô cầm đũa gắp một hạt lạc rang, dùng sức nhai.
…
Hứa Tuấn Văn học cấp ba, vẫn chưa được nghỉ. Bữa trưa này chỉ có Ngô Quế Phân, Hứa Đức Mậu, Hứa Thanh Lăng và Hoàng Quyên ăn ở nhà.
Để không ảnh hưởng đến việc buôn bán của cửa hàng, Ngô Quế Phân vẫn kê bàn ở trong siêu thị, bốn người quây quần bên bàn gấp ăn cơm.
Trên bàn có cá chiên giòn với củ cải trắng luộc, thịt kho tàu với rau cải khô. Đây đều là những món mà Hứa Thanh Lăng thích ăn trước đây. Cá trích chiên giòn nấu cùng nước lọc và củ cải trắng thái lát sau lập đông, nước canh nấu ra có màu trắng sữa, húp một miếng, ngon đến mức muốn rụng cả lông mày.
Ở nhà họ Hứa, món này chỉ có Ngô Quế Phân nấu mới ngon, Hứa Đức Mậu nấu không ra vị đó. Mà Ngô Quế Phân cũng chỉ khi tâm trạng tốt, hoặc là muốn chiêu đãi khách mới làm món này.
Hứa Thanh Lăng biết, cô trở về, Ngô Quế Phân làm thêm vài món ăn, đã là mức độ thiên vị lớn nhất của bà đối với con gái rồi.
Kiếp trước của cô, luôn hết lần này đến lần khác bị cái gọi là thiên vị này làm cảm động, cô cứ lặp đi lặp lại hành động tự lừa dối mình rằng, bố mẹ cô yêu cô.
Cũng giống như khi mẹ cô tiễn Hứa Hồng Giao lên đại học, bà cũng rơi mấy giọt nước mắt vậy.
Trên bàn ăn, Ngô Quế Phân và Hứa Đức Mậu hỏi han tình hình của con gái ở trường như học hành thế nào, quan hệ với bạn cùng phòng ra sao. Hứa Thanh Lăng tùy tiện nói mấy câu, cô vừa quay đầu lại phát hiện Hoàng Quyên vẫn luôn nhìn mình, cô chợt không muốn nói gì nữa.
"Cũng bình thường thôi. Học đại học thôi mà, có gì hay để nói!" Hứa Thanh Lăng nhìn một bàn thức ăn này mà chẳng có hứng thú gì, cô đặt đũa xuống nhìn mẹ: "Buổi tối con ngủ ở đâu?"
Ngô Quế Phân há miệng: "Ngủ ở đâu? Trước kia con ngủ ở đâu, lần này về chẳng phải vẫn ngủ ở đó sao."
Vẻ mặt Hứa Thanh Lăng rất lạnh nhạt: "Căn phòng đó bây giờ Hoàng Quyên đang ngủ rồi. Con không quen ngủ chung giường với người khác."
Cô vừa dứt lời, mặt Hoàng Quyên đỏ bừng, cô ta lắp bắp nói: "Hay, hay là, buổi tối tôi ngủ ở cửa hàng vậy."
Cuối cùng Ngô Quế Phân cũng nhận ra có gì đó không đúng, mặt bà lập tức đen xì đi, bà nhíu mày nhìn con gái: "Ý con là sao hả? Trước kia chị con về, chẳng phải cũng ngủ chung giường với con à?"
Khóe miệng Hứa Thanh Lăng nở một nụ cười châm biếm, ở cái nhà này, đứa con gái quá ngoan ngoãn chỉ có thể bị người ta nắm bóp tùy tiện. Cô không muốn làm con gái ngoan nữa nên khi nghe vậy thì cô cười lạnh: "Chị con là chị con, cô ta là cô ta. Con lại không quen cô ta, con vừa về đến nhà mẹ đã bắt con ngủ chung giường với một người không quen biết là thế nào?"
Con gái vừa về đã nổi cáu, Hứa Đức Mậu cũng thấy khó chịu, ông đặt chén rượu xuống, trừng mắt nhìn cô: "Con không ngủ chung giường với Hoàng Quyên thì con định ngủ ở đâu?"
Hứa Thanh Lăng: "Hứa Tuấn Văn sắp được nghỉ rồi đấy thôi? Nó ngủ ở đâu, con ngủ ở đó!"
Hứa Tuấn Văn không bao giờ ngủ ở phòng chứa đồ này nọ, mỗi dịp nghỉ hè nghỉ đông cậu đều ở trên nhà nghỉ của nhà, phòng nào trống thì cậu ngủ phòng đó.
Cuối cùng, Ngô Quế Phân cũng hiểu tại sao hôm nay con gái lại cảm thấy không thoải mái, sắc mặt bà càng lúc càng khó coi: "Con, con có thể giống Tuấn Văn được hả? Năm nay nó lên mười hai, đang là thời điểm quan trọng ôn thi, không dọn phòng cho nó ngủ thì làm sao nó có thể tập trung ôn tập?"
Hứa Thanh Lăng cười khẩy một tiếng: "Mẹ à, lúc con ôn thi trước kia, sao mẹ không dọn một phòng cho con ở ôn tập hả? Nói mẹ bất công, mẹ còn không thừa nhận. Dù sao con cũng sẽ không ngủ chung giường với người khác đâu, mẹ cứ xem rồi tính đi. Không được thì con đến nhà chú út, dù sao nhà chú ấy cũng dư phòng."
Hoàng Quyên không ngờ chị hai của Hứa Tuấn Văn vừa về, cô ta đã bị nhắm vào, nước mắt cô ta chực trào ra: "Chú Hứa, hay là buổi tối cháu ngủ ở cửa hàng vậy."
Hứa Đức Mậu cau mày: "Đâu có được. Cháu là một cô gái, buổi tối ngủ ở cửa hàng không an toàn."
Nói xong ông cụt hứng uống một hớp rượu, quay sang nói với Ngô Quế Phân bằng giọng thô lỗ: "Nghỉ đông có mấy ngày, nhà nghỉ nhà mình cũng chưa hết phòng, bà cứ dọn cho nó một phòng mà ngủ."
Mặt Ngô Quế Phân xanh mét, không nói gì.
…
Hứa Thanh Lăng không ngờ ngày đầu tiên về nhà nghỉ lễ, cô đã cãi nhau với bố mẹ một trận, ngược lại nhờ vậy mà cô được ở phòng đơn lớn mà trước đây cô chưa bao giờ được ở.
Một chiếc giường mét tám, ga trải giường trắng tinh, còn có phòng tắm riêng, tốt hơn gấp bội so với cái phòng chứa đồ mà cô ngủ trước đây.
Hứa Thanh Lăng lăn qua lộn lại trên giường mấy vòng, cô nằm nghiêng nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trăng treo trên một góc mái hiên, rải một nền ánh sáng lạnh lẽo.
Cô lấy điện thoại ra gọi cho chị gái, cô kể chuyện của Hoàng Quyên cho chị nghe. Hứa Hồng Giao không có nhiều ràng buộc với gia đình như em gái, nghe thấy em gái không vui thì hỏi: "Có phải em nghĩ nhiều quá không, Hứa Tuấn Văn mới bao nhiêu tuổi, sao bố mẹ đã tìm đối tượng cho nó?"
Hứa Thanh Lăng biết chị gái sẽ không tin, giống như cô của kiếp trước, làm sao có thể nghĩ đến chuyện đó chứ?
Hứa Thanh Lăng áp điện thoại vào tai, cô khẽ nói: "Chị, chị nói có phải vì chúng ta quá tự giác rồi không? Chúng ta chưa bao giờ mở miệng xin họ cái gì, nên họ cũng căn bản sẽ không nghĩ đến cho chúng ta?"
Có câu nói thế này, đứa trẻ biết khóc thì có sữa uống.
Hứa Hồng Giao an ủi em gái: "Thôi đi! Không cho thì không cho. Chị cũng không trông cậy chuyện họ sẽ đối xử công bằng với tất cả chúng ta. Em cũng đừng nghĩ nhiều, em cũng không thể ở bên cạnh họ cả đời, sớm muộn gì cũng sẽ rời khỏi cái nhà đó."
Hứa Thanh Lăng ừ một tiếng, cô biết, chỉ là vẫn hơi buồn.
Trong cơn mơ màng, Hứa Thanh Lăng cuộn tròn trong chăn rồi ngủ thiếp đi. Cô nghe thấy bên gối truyền đến tiếng rung của điện thoại, cô cố gắng mở đôi mắt đang dính chặt của mình ra để nhìn.
Thẩm An Ngô gửi một tin nhắn: [Có phải cháu được nghỉ rồi không? Về nhà rồi hay vẫn ở trường?]
Hứa Thanh Lăng quá buồn ngủ, chỉ liếc mắt rồi gục xuống ngủ tiếp.