"Ghế chủ nhiệm ngành thiết kế bị Diêu Vĩnh An cướp mất rồi." Trương Đạt lại bẻ ngón tay tính toán các vị trí lãnh đạo còn trống khác trong học viện: "Viện trưởng học viện chúng ta mới nhậm chức mấy năm trước, còn trẻ khỏe, đang sung sức, lão Dương không có cơ hội soán ngôi đâu."
"Cơ hội duy nhất là, có một phó viện trưởng quản lý hậu cần sắp nghỉ hưu. Chỉ là chức phó viện trưởng này, lão Dương chưa chắc đã để mắt tới."
Hứa Thanh Lăng nghĩ đến một câu nói rất thịnh hành mấy chục năm sau: "Không phải ông ấy không cố gắng không cầu tiến, mà là người khác còn cố gắng cầu tiến hơn."
Hai người đang nói chuyện rôm rả, bất chợt phía sau truyền đến một giọng nói quen thuộc, làm Hứa Thanh Lăng và Trương Đạt sợ tới mức giật nảy mình. Quay đầu lại nhìn, Dương Hủ đang trừng mắt nhìn họ.
Trương Đạt lập tức thu lại vẻ mặt cười cợt, sắc mặt nghiêm túc nói: "Thầy Dương, thầy đến rồi. Chúng em đang nói lãnh đạo học viện thật là không có mắt nhìn người."
Hứa Thanh Lăng cũng ngoan ngoãn gật đầu: "Thầy Dương, chúng em luôn cảm thấy thực lực của thầy mới là mạnh nhất."
Dương Hủ không để mình bị dắt mũi xoay mòng mòng, ông ấy hất mái tóc rối bị gió thổi sắp dính vào mặt, hừ lạnh: "Đi thôi! Có thời gian này, chi bằng mau nghĩ giúp thầy kế hoạch biệt thự Long Não đi. Thầy định dùng dự án này để đăng ký A&M, nếu có thể đạt giải, cần quan tâm quái gì tới chức chủ nhiệm với không chủ nhiệm đó nữa…"
A&M chính là giải Oscar của giới thiết kế nội thất. Trương Đạt và Hứa Thanh Lăng quay sang nhìn nhau, đều đọc được cùng một ý nghĩ trong mắt đối phương: Vẫn là làm chủ nhiệm đơn giản hơn.
Giống như Bạc Thanh, trước đây Dương Hủ từng học kiến trúc. Tuy nhiên, sau vài năm làm kiến trúc sư, ông ấy đã chuyển sang hướng thiết kế nội thất. Bạc Thanh không hiểu tại sao đàn em lại quyết định rẽ hướng, ngưỡng cửa ngành thiết kế nội thất rất thấp, dù là thu nhập hay địa vị trong ngành đều không bằng kiến trúc sư, lại còn phải ứng phó với đủ loại quan hệ xã giao.
Dương Hủ lại thích làm thiết kế nội thất, bởi bản thân có thể kiểm soát được nhiều khâu hơn, lại dễ dàng nhận được sự công nhận của khách hàng.
***
Hứa Thanh Lăng đi theo sau Trương Đạt, bước vào văn phòng của thầy Dương, bên trong có một cô gái tóc dài đang ngồi chờ. Tóc cô gái đó vừa đen vừa bóng, làn da trắng như sứ, tạo cho người ta một loại cảm giác vừa thanh khiết vừa lạnh lùng.
Trương Đạt rất thân với cô ấy, vừa vào đã ngồi xuống ngay sát cạnh: "Chị Niệm Niệm, em tưởng chị đã đi Bắc Kinh rồi."
Hứa Thanh Lăng vừa nghe Trương Đạt gọi cô ấy là "chị Niệm Niệm", lập tức đoán ra cô ấy là ai. Phùng Niệm Hạ, nghiên cứu sinh của Dương Hủ, bởi vì xinh đẹp lại có năng lực chuyên môn mạnh, từ khi mới vào trường đã thường xuyên nghe người khác nhắc đến tên cô ấy. Có điều hôm nay mới là lần đầu tiên Hứa Thanh Lăng gặp cô ấy ngoài đời.
Ở trường đại học, nơi sức sống tràn ngập này, trai xinh gái đẹp luôn là những người đầu tiên gây sự chú ý. Hứa Thanh Lăng từng nghe Triệu Tịnh nói, nữ sinh học viện Mỹ Thuật còn lập nguyên một danh sách những nam sinh cao trên một mét tám của trường.
Từ họ tên, quê quán, chuyên ngành, năm học, số phòng ký túc xá, cho đến đã có bạn gái hay chưa. Ở những thành phố phía nam như Cửu Giang, nam sinh cao lớn gần như tương đương với đẹp trai rồi.
Nếu nữ sinh đã có danh sách riêng, tất nhiên nam sinh cũng có của họ, tuy Phùng Niệm Hạ sắp tốt nghiệp nghiên cứu sinh, nhưng vẫn luôn nằm trong danh sách nữ thần của các đàn em, thuộc kiểu đàn chị xinh đẹp "dù tôi không ở giang hồ, nhưng giang hồ mãi lưu truyền truyền thuyết về tôi".
Với học trò giỏi giang như Phùng Niệm Hạ, đương nhiên Dương Hủ sẽ không phái cô ấy xuống công trường, theo dõi tiến độ dự án, mà chủ yếu là giúp ông ấy lên ý tưởng và phối cảnh.
Vì có năng lực xuất chúng, Dương Hủ còn giới thiệu cô ấy đến viện thiết kế kiến trúc Bắc Kinh, hiện đã ký hợp đồng, sau Tết sẽ chính thức bắt đầu thực tập.
Dự án biệt thự Long Não do Dương Hủ thiết kế chính, Phùng Niệm Hạ hỗ trợ. Dương Hủ ngồi xuống, trải bản thiết kế ra, tiếp tục trao đổi chi tiết với Phùng Niệm Hạ, hai học trò nhỏ ngồi bên cạnh lắng nghe.
Đây là lần đầu tiên Hứa Thanh Lăng nhìn thấy ngoại hình biệt thự Long Não mới do Bạc Thanh thiết kế. Chứ cái hôm ghé biệt thự Long Não trú mưa với Thẩm An Ngô ấy, mưa lớn quá nên cô chẳng thể nào quan sát rõ kiến trúc ngôi nhà và cảnh quan xung quanh.
Cô chỉ nhớ biệt thự được xây trên sườn núi, vẻ ngoài rất cũ kỹ, trước cửa là một khoản sân lớn kèm bể bơi. Sau khi được Bạc Thanh cải tạo, phần kiến trúc chính của biệt thự Long Não vẫn nằm trên sườn núi cao, có cấu trúc hai cánh, tầm nhìn lẫn tính riêng tư đều tốt hơn trước, mang tới cảm giác tách biệt hẳn với thế giới.
Toàn bộ không gian rộng sáu trăm mét vuông, nhỏ hơn gần một phần ba so với biệt thự cũ trước. Ngoài khu vực phòng bếp và phòng khách rộng rãi, còn có ba phòng ngủ siêu lớn. Mỗi căn phòng ngủ đều có nhà vệ sinh độc lập và bồn tắm riêng.
Trương Đạt nhìn ngây người, nói thật thì đây là lần đầu tiên anh ấy thấy người giàu thiết kế nhà riêng như thế nào. Không cần ra khỏi nhà vẫn có thể tận hưởng mọi dịch vụ của khu nghỉ dưỡng suối nước nóng Thúy Cốc, đây mới thật sự là biệt thự chứ. Nếu đặt lên bàn cân, tự dưng lại thấy căn hộ của Thẩm An Ngô ở trung tâm thành phố đơn sơ hẳn.
Sau khi cải tạo, tuy diện tích biệt thự Long Não bị thu nhỏ, nhưng vẫn lớn gấp đôi căn hộ của Thẩm An Ngô ở trung tâm thành phố. Thật lòng mà nói, Hứa Thanh Lăng khó mà tưởng tượng ra cảnh Thẩm An Ngô sống ở trong đó… nếu phải so sánh, có lẽ là như Hằng Nga ở cung Quảng Hàn?
Phương án kiến trúc của Bạc Thanh đã được Thẩm An Ngô thông qua. Công việc của Dương Hủ là thiết kế nội thất bên trong cũng như và cảnh quan bên ngoài. Lúc nhìn thấy bản thiết kế của ông ấy, Hứa Thanh Lăng phấn khích đến mức không ngồi yên nổi, quá đẹp. Toàn bộ bản vẽ mặt bằng đều được vẽ bằng tay, phối cảnh không gian không chút cẩu thả, chi tiết nội thất đẹp mắt, bản vẽ tay và thiết kế bổ trợ cho nhau. Nhìn những bản vẽ này, Hứa Thanh Lăng đã có thể hình dung ra hình ảnh thực tế sau khi hoàn thành.
Thời đại này, phối cảnh máy tính đã bắt đầu thịnh hành, nhưng Dương Hủ vẫn dành tình cảm đặc biệt cho phối cảnh vẽ tay. Nhìn thấy dáng vẻ trợn mắt há hốc mồm như cô học trò nhỏ chưa trải sự đời của Hứa Thanh Lăng, Dương Hủ đắc ý nói: "Một nửa số phối cảnh vẽ tay ở đây là do đàn chị Phùng của các em vẽ đấy, giỏi lắm đúng không? Chỉ cần em chăm chỉ học hành, nhất định sau này cũng có thể vẽ giỏi như đàn chị Phùng!"
Hứa Thanh Lăng gật đầu lia lịa, nhìn Phùng Niệm Hạ với ánh mắt vô cùng ngưỡng mộ, thật sự quá giỏi.
Phùng Niệm Hạ thản nhiên nhìn bản vẽ trong tay. Ban đầu cứ tưởng sang năm mới phải gặp bên A, không ngờ trước Tết đã phải duyệt phương án, báo hại mấy ngày nay cô ấy cứ phải tăng ca hoàn thành cho xong. Cô ấy tưởng Dương Hủ gọi người đến giúp đỡ, không ngờ lại đến hai người vô dụng.
Cô ấy còn nói gì được nữa, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, huyết áp tụt vài phần.
***
Tập đoàn Viễn Tinh, văn phòng của Thẩm An Ngô, khi Dương Hủ dẫn theo mấy học trò đến, Thẩm An Ngô đang họp, Trương Dã mời mấy người họ vào văn phòng sếp Thẩm ngồi đợi một lát.
Hứa Thanh Lăng đi theo sau Dương Hủ vào phòng họp nhỏ bên cạnh văn phòng của Thẩm An Ngô, hương chanh thoang thoảng hòa quyện cùng hơi thở khô lạnh phả vào mặt, khiến đầu óc người ta lập tức tỉnh táo lại.
Cô biết đây là thói quen của Thẩm An Ngô, dù là giữa mùa đông rét đậm vẫn sẽ mở một cánh cửa sổ trong văn phòng. Anh không thích môi trường làm việc quá thoải mái.
Vừa bước vào, Trương Đạt lập tức kìm nén cảm xúc muốn "wow" lên của mình, văn phòng hướng thẳng ra sông Cửu Giang, tầm nhìn tuyệt vời.
Dòng sông mùa này yên tĩnh như mặt gương lấp lánh, tính ra Phùng Niệm Hạ cũng là tấm chiếu đã trải, nhưng khi nhìn thấy vị trí và cảnh quan này, cũng không khỏi lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Ngược lại, Hứa Thanh Lăng chẳng có phản ứng gì cả. Cô quá quen thuộc với văn phòng này, chân giẫm lên tấm thảm lông dê dày, những hình ảnh ngủ yên nằm sâu trong tâm trí chợt cuồn cuộn ùa về. Cô nhớ lần cuối cùng mình đến đây, là lúc nộp đơn xin nghỉ việc cho Thẩm An Ngô.
Lý do nộp đơn xin nghỉ việc hơi phức tạp, một phần nhỏ trong đó là do cái tính bốc đồng.
Lúc nhận được tin nhắn cầu hôn của Thẩm Loan, cô vui mừng nói với Thẩm An Ngô, lại bị anh mắng là "đầu óc ngu si thì đừng gả vào nhà họ Thẩm". Câu nói đó giống như một cái tát giáng thẳng vào mặt cô, khiến đầu cô "ong ong" cả lên. Nói không khó chịu chắc chắn là giả.
Trước đó, Hứa Thanh Lăng luôn cảm thấy trí tuệ và năng lực của mình cũng được, những dự án do cô và Chương Hành cùng nhau phụ trách luôn chiếm thứ hạng cao trong bảng xếp hạng doanh số của tập đoàn.
Không ngờ đến khi sắp kết hôn với Thẩm Loan, cô mới biết trong lòng Thẩm An Ngô, mình là một kẻ rất ngốc. Mấy năm đó, cô luôn làm việc dưới quyền Thẩm An Ngô, nên rất để ý đánh giá của anh.
Thẩm An Ngô càng nói cô không hợp gả vào nhà họ Thẩm, cô càng muốn gả. Cô thích Thẩm Loan như vậy, tại sao không thể cưới anh ta chứ?
Chẳng bao lâu sau, cô đã kết hôn với Thẩm Loan.
Lúc đó, dưới sự ủng hộ của ông nội, Thẩm Loan đã bắt đầu nắm giữ các bộ phận quan trọng của tập đoàn Viễn Tinh. Về phần Thẩm An Ngô, vì đôi chân tàn phế, mâu thuẫn giữa anh với ban quản lý ngày càng gay gắt.
Cuộc chiến giữa hai chú cháu dần dần được đưa lên mặt bàn. Mà Hứa Thanh Lăng đang làm việc dưới trướng Thẩm An Ngô cũng rơi vào tình thế khó xử.
Sau khi kết hôn, Thẩm Loan hy vọng cô sẽ chuyển đến bộ phận tài chính và đầu tư do anh ta quản lý làm việc, Hứa Thanh Lăng từ chối, cô không hứng thú với tài chính. Hơn nữa mẹ chồng luôn giục cô nghỉ việc, tập trung chuẩn bị mang thai, thế là cô cũng dứt khoát nộp đơn xin nghỉ việc cho công ty.
Chương Hành không dám chấp nhận đơn xin nghỉ việc của cô, bảo cô tự đưa cho Thẩm An Ngô.
Rõ ràng đã trôi qua rất nhiều năm, Hứa Thanh Lăng vẫn nhớ như in khung cảnh khi mình đến văn phòng này, báo với Thẩm An Ngô rằng cô muốn nghỉ việc, cùng với đó là đặt đơn xin nghỉ việc lên bàn anh.
Hôm ấy tâm trạng của Thẩm An Ngô không tốt, sắc mặt u ám như bầu trời giăng đầy mây đen cuồn cuộn phía sau. Anh không nói gì, cũng không nhìn tờ giấy trên bàn, chỉ lấy hộp thuốc lá từ trong ngăn kéo ra, rút một điếu cho vào miệng.
Anh im lặng, Hứa Thanh Lăng cũng không lên tiếng, chỉ có chiếc đồng hồ cát trên bàn phát ra tiếng xào xạc nhỏ bé.
Hứa Thanh Lăng nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ cát, sự im lặng của cô phần nào mang tính bốc đồng, giống như đang chơi một trò chơi xem ai không chịu nổi mà lên tiếng trước.
Để xem ai kiên nhẫn hơn - Hứa Thanh Lăng lạnh lùng nghĩ.
Một phút sau, Thẩm An Ngô thở ra làn khói, lạnh lùng nhìn cô, khóe môi nhếch lên: "Cô nghĩ tập đoàn Viễn Tinh là nơi nào, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi?"
Giọng anh rất nhẹ, thoang thoảng hơi thở lạnh lẽo như sương giá.
Hứa Thanh Lăng đã lường trước vô số khả năng, không ngờ lại nhận được câu nói này, ngay lập tức bị nghẹn đến mức mặt mày tái nhợt.
Năm đó cô vào được tập đoàn Viễn Tinh là nhờ thím Phó Quyên dắt mối. Phó Quyên còn cố ý dẫn cô tới gặp Thẩm An Ngô, nói một tràng những lời hay ý đẹp. Nhờ vậy mà cô mới được xếp vào phòng tiếp thị do Thẩm An Ngô trực tiếp quản lý. Vì nể mặt Phó Quyên, Thẩm An Ngô đã chỉ định người quản lý dự án giỏi nhất dưới quyền là Chương Hành dẫn dắt cô.
Những chuyện này, Hứa Thanh Lăng không hề quên. Chỉ là không ngờ đến lúc xin nghỉ việc lại bị Thẩm An Ngô lôi ra nói, khiến cô trở thành kẻ vong ân bội nghĩa.
***
"Thầy Dương, vất vả anh hôm nay chạy một chuyến."
Nghe thấy tiếng cửa mở truyền tới từ phía sau, bốn người trong phòng không hẹn mà cùng đứng dậy. Đây là lần đầu tiên Trương Đạt và Phùng Niệm Hạ đến tập đoàn Viễn Tinh, cũng là lần đầu bước chân vào văn phòng tổng giám đốc công ty, ít nhiều vẫn cảm thấy lúng túng không yên. Trái lại, không biết Hứa Thanh Lăng đang nghĩ gì, tới khi nghe thấy giọng nói này, cô mới như chợt hoàn hồn, vội quay đầu nhìn, đúng lúc chạm phải ánh mắt của Thẩm An Ngô.
Lúc Thẩm An Ngô bước vào đã thấy cô cứ nhìn chằm chằm chiếc đồng hồ cát trên bàn, vẻ mặt hơi ngẩn ngơ. Hóa ra loài mèo luôn cảnh giác cũng có lúc lơ đãng.
"Sếp Thẩm."
Mấy người trong phòng lên tiếng chào Thẩm An Ngô.
Dương Hủ cười đến mức khóe mắt đầy nếp nhăn: "Sếp Thẩm, thật ngại quá, mấy hôm nay bận đưa con gái về quê nên chậm trễ mất mấy ngày. Cảm ơn anh hôm nay đã dành thời gian cho chúng tôi, nhờ vậy mà chúng ta có thể duyệt kế hoạch này trước Tết."
Thẩm An Ngô thu hồi ánh mắt, khóe môi cong lên: "Đương nhiên con cái là quan trọng nhất rồi."
Phòng họp được trang bị máy chiếu, Dương Hủ lấy ra một xấp bản vẽ thật dày, bắt đầu trình bày với Thẩm An Ngô về ý tưởng thiết kế của mình. Khác với căn hộ "ích kỷ" đến cực điểm của anh ở trung tâm thành phố, thiết kế biệt thự Long Não mới tập trung chủ yếu vào đề tài gia đình. Dương Hủ muốn thiết kế cho Thẩm An Ngô một căn biệt thự nghỉ dưỡng tách biệt với thế giới bên ngoài, nơi các thành viên trong gia đình có thể cùng nhau tận hưởng thời gian riêng tư.
Trong những trường hợp thuyết trình trước mặt bên A, chỉ mình nhà thiết kế chính như ông ấy mới có tư cách lên tiếng, còn những người khác phải im lặng lắng nghe. Hứa Thanh Lăng thấy Dương Hủ liên tục nhấn mạnh đến việc các thành viên trong gia đình sum vầy, trong lòng bỗng thấy hơi không chắc chắn về kế hoạch này. Thẩm An Ngô là người rất cô độc, xu hướng tính dục vẫn là một ẩn số, chưa biết đã kết hôn hay chưa.
Còn về thành viên trong gia đình, từ nhỏ anh đã xa cách với bố mẹ, lại không sống cùng nhau, làm gì có thành viên gia đình nào?
Phần thuyết trình của Dương Hủ đã đến phần sân vườn và bể bơi, Hứa Thanh Lăng cúi đầu ghi chú lại trên giấy, bất chợt nghe thấy Thẩm An Ngô lên tiếng: "Hứa Thanh Lăng, cháu cảm thấy còn thiếu gì không?"
?
Hứa Thanh Lăng ngẩng đầu lên, phát hiện đôi mắt đen láy sâu thẳm như mực của Thẩm An Ngô đang nhìn mình.
Cảnh tượng này giống hệt như đang làm việc riêng trong lớp học bị bắt quả tang, trong mắt cô lóe lên vẻ lúng túng.
Thẩm An Ngô cười, giọng nói dịu dàng đến bất ngờ: "Nếu có trẻ con thì theo cháu, cái sân này còn thiếu thứ gì?"