Đã Trùng Sinh, Ai Còn Yêu Đương Mù Quáng

Chương 6

Hai vợ chồng Thẩm Thiệu Chu nhận được tin tức, lập tức dẫn theo con trai chạy tới bệnh viện thăm Thẩm An Ngô.

Phòng bệnh cao cấp của bệnh viện số 1 và tòa nhà khám chữa bệnh được nối liền nhau bằng cầu thang, ra vào đều phải kiểm tra giấy tờ tùy thân.

Thẩm Loan đi theo bố mẹ vào phòng bệnh, chú út của anh ta đang dựa vào giường bệnh, nhìn qua tinh thần không tệ lắm, sắc môi nhạt hơn bình thường một chút.

Nhà họ Thẩm có quan hệ khá phức tạp, Thẩm Thiệu Chu là con trai của Thẩm Hưng Bang và người vợ đầu tiên.

Tập đoàn Viễn Tinh là do Thẩm Hưng Bang và người vợ thứ hai Thượng Huệ Lan cùng sáng lập. Thượng Huệ Lan sinh con trai Thẩm An Ngô được vài năm thì ly thân với chồng, sau đó sống ẩn dật ở Hồng Kông, không giao du với bên ngoài.

Thẩm Hưng Bang khi đó mới hơn bốn mươi tuổi, đang ở độ sung sức, rất nhanh đã tìm được một cô gái trẻ ở bên ngoài. Mấy năm nay, người phụ nữ đó vẫn luôn chăm sóc cuộc sống hàng ngày của lão, còn sinh cho lão một đứa con riêng.

Ba người con trai đều do ba người phụ nữ khác nhau sinh ra. Trong mắt người ngoài, Thẩm An Ngô chắc chắn là người nổi bật nhất trong số các con trai của Thẩm Hưng Bang. Không chỉ vì mẹ anh là người đàn bà thép nổi tiếng ở Cửu Giang mà còn bởi vì Thượng Huệ Lan đã chuyển nhượng toàn bộ cổ phần của mình cho con trai khi anh lên mười tám, từ đó không còn can thiệp vào bất cứ việc gì của Viễn Tinh nữa. Bản thân Thẩm An Ngô cũng rất có năng lực, hai sáu tuổi đã bắt đầu đảm nhiệm chức vụ tổng giám đốc của Viễn Tinh.

Thẩm Loan nhỏ hơn Thẩm An Ngô mười hai tuổi, từ nhỏ đã vừa kính trọng vừa e ngại người chú này.

Có lẽ ánh mắt của anh ta quá thẳng thắn, Thẩm An Ngô chợt ngẩng đầu nhìn sang: "Nghe nói cháu thi đỗ đại học Cửu Giang à? Chúc mừng cháu."

Vẫn còn tâm trạng quan tâm đến việc học hành của con trai anh trai, chứng tỏ lần này chú út thật sự không bị thương nặng.

Phó Cần ở bên cạnh cười nói: "Điểm của Loan Nhi chỉ thiếu một chút nữa là vào được đại học Bắc Kinh, bọn chị muốn nó học gần nhà một chút nên đã chọn đại học Cửu Giang."

Thẩm Loan muốn đi học đại học ở nơi khác nhưng trong nhà nhất quyết bắt anh ta ở lại Cửu Giang. Lời giải thích của mẹ như khẳng định điều gì đó, trong lòng anh ta cảm thấy khó chịu không rõ lý do, bèn bĩu môi: "Đại học Cửu Giang thôi mà, kém xa đại học Bắc Kinh."

Trong lúc trò chuyện, y tá cầm nhiệt kế đi vào đo nhiệt độ. Vừa được chuyển từ phòng cấp cứu sang, Thẩm An Ngô đang truyền dịch, còn phải làm rất nhiều xét nghiệm. Y tá ra vào liên tục, chỉ trong chốc lát đã có ba y tá khác nhau vào phòng.

Cả phòng y tá đều xôn xao, nghe nói phòng 701 khu A có một người bệnh rất đẹp trai, các cô y tá trẻ thay phiên nhau vào xem cho thỏa trí tò mò.

Phó Cần nhìn phòng bệnh lộn xộn, hơi nhíu mày, y tá của bệnh viện số 1 quả nhiên không được đào tạo bài bản như y tá của bệnh viện nhân dân.

Từ khi Thượng Huệ Lan đến Hồng Kông, với tư cách là con dâu trưởng, bà ta nghiễm nhiên trở thành mợ chủ của nhà họ Thẩm. Rất nhiều việc lớn nhỏ trong nhà ngoài ngõ đều cần bà ta đứng ra lo liệu.

Phó Cần đang định đi tìm y tá trưởng thì bố chồng Thẩm Hưng Bang đến. Lão đã hơn bảy mươi tuổi nhưng thân hình vẫn thẳng tắp, nếp nhăn ngày càng sâu nơi khóe miệng và môi trên mỏng dần không khiến lão trông hiền từ hơn mà ngược lại tô thêm vẻ cứng rắn, nghiêm khắc.

Phó Cần biết bố chồng và hai con trai có chuyện muốn nói, bèn dặn y tá đợi truyền xong dịch rồi hãy đến làm xét nghiệm, sau đó kéo con trai ra ngoài chờ.

Trong phòng bệnh, Thẩm Hưng Bang hỏi han tình hình sức khỏe của con trai, biết được con trai vẫn cần ở lại bệnh viện theo dõi thêm vài ngày thì gõ cây gậy đang chống, trong mắt thoáng hiện vẻ lạnh lùng: "Bố đã nói rồi, không thể hợp tác với loại người có xuất thân như nhà họ Ngụy! Toàn lũ liều mạng, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện."

Thẩm An Ngô lại rất bình tĩnh: "Bố, lần này không phải do nhà họ Ngụy làm, không liên quan gì đến họ."

Thẩm Hưng Bang tức giận nói: "Sao lại không liên quan, chuyện xảy ra ngay trên địa bàn của họ, muốn trách thì phải trách họ làm việc không sạch sẽ, sau lưng còn bao nhiêu chuyện chưa dọn dẹp hết!"

Thẩm An Ngô: "Nhà họ Ngụy không có bản lĩnh này. Đồng phục trên người những kẻ đó là thật, súng cũng là thật, có thể lấy được những thứ này, chắc chắn phía sau không phải là người thường."

"Con nói người cứu con là một cô gái?" Thẩm Hưng Bang cầm lấy chiếc áo sơ mi trắng dính đầy máu mà con trai thay ra để trên tủ đầu giường: "Thời gian trùng hợp như vậy, không phải là đã sắp đặt trước đó chứ?"

Ánh mắt Thẩm An Ngô rơi vào tờ tiền một trăm tệ nhàu nát ở bên cạnh, thản nhiên nói: "Con không biết có phải đã sắp đặt trước hay không, chỉ biết cô ấy không cùng một giuộc với những kẻ bắt cóc con."

Thẩm Hưng Bang xua tay: "Con không cần quan tâm chuyện này, đã có người lo liệu rồi, vụ án lớn như vậy nhất định phải có lời giải thích."

"Mấy ngày nay con cứ yên tâm dưỡng bệnh, một số thủ tục có thể nhờ thư ký Trương chuyển cho cô con." Ông cụ vừa nói vừa đứng dậy, cuối cùng như vô tình nói thêm một câu: "Đúng rồi, còn một việc nữa, bảo Nhạc Hiền quay lại tập đoàn làm việc đi."

Tâm trạng Thẩm An Ngô hôm nay thật sự không tốt, anh không nhịn được bật cười: "Dưỡng bệnh? Con dưỡng bệnh gì? Chỉ một chút vết thương ngoài da, đâu cần phải làm phiền cô. Còn Nhạc Hiền, nó mới đi được hai tháng, bố đã không đợi được nữa rồi à?"

Thẩm Hưng Bang nheo mắt nhìn anh: "Con có ý kiến gì?"

Phòng bệnh như đông cứng lại, bầu không khí ngột ngạt đến cực điểm, hai bố con âm thầm đối đầu.

Khóe môi Thẩm An Ngô hiện lên vẻ chế giễu: "Con không có ý kiến gì. Nếu bố có ý kiến với con thì cứ nói thẳng ra."

"Điều Nhạc Hiền đến tập đoàn, ý của bố là muốn sau này con có người để sai bảo."

Rõ ràng Thẩm Hưng Bang rất khó chịu với thái độ của con trai, cau mày nói: "Viễn Tinh là bố và mẹ con cùng nhau gây dựng nên, chỉ cần con có năng lực, sớm muộn gì bố cũng sẽ giao nó cho con! Hai ngày nay con mất tích, nếu không phải chúng ta phong tỏa tin tức, con nghĩ bây giờ con còn có thể nhàn nhã nằm đây dưỡng bệnh à?"

Phòng bệnh yên tĩnh chỉ còn lại cái giọng khàn khàn của lão, cảm giác áp bức trong không khí khiến người ta nghẹt thở, Thẩm Thiệu Chu lên tiếng khuyên nhủ: "Bố, lần này An Ngô bị kinh hãi, cơ thể cũng cần được kiểm tra toàn diện. Có chuyện gì thì đợi nó khỏe lại rồi nói sau."

Ánh mắt sắc bén của Thẩm Hưng Bang rơi vào người con trai cả: "Nếu con có năng lực kinh doanh thì bố cần phải sắp xếp Nhạc Hiền vào công ty à? Bố đã nói rồi, chỉ cần là con cháu nhà họ Thẩm, bố đều đối xử công bằng như nhau! Hè này Loan Nhi cũng đừng chỉ lo chơi bời, con sắp xếp cho nó làm việc gì đó đi."

Thẩm Thiệu Chu cúi đầu nghe dạy bảo.

Thẩm Hưng Bang không muốn thấy con trai thứ sống quá sung sướng, một bước lên mây đến vị trí đó. Lão không ngại tạo áp lực cho mấy đứa con trai, kết quả con cả lẫn đứa con riêng bên ngoài đều không nên hồn.

Rốt cuộc vẫn là do không cùng một mẹ. Mẹ của con cả là một người phụ nữ nông thôn, mẹ của con út xuất thân là người mẫu, chỉ có con thứ hai là khác. Vừa nghĩ đến người phụ nữ đó, Thẩm Hưng Bang lại cảm thấy khó chịu, sinh con trai xong là từ chối ngủ chung với lão, không chịu sinh thêm nữa.

Thẩm Hưng Bang quay đầu nhìn con trai thứ đang nhắm mắt dựa vào giường không biết đang nghĩ gì, nghiến răng nói: "Chờ con xuất viện phải ưu tiên chuyện xem mắt với con gái giám đốc Triệu đấy. Ở tuổi này con trai anh con đã đi học mẫu giáo rồi."

Lão dạy dỗ xong thì dẫn đám cấp dưới rời đi, Thẩm Thiệu Chu cũng đi theo.

Cuối cùng phòng bệnh cũng yên tĩnh trở lại. Thẩm An Ngô lạnh lùng nhìn chằm chằm cánh cửa đã khép chặt.

Cảm giác quen thuộc lại ùa về, anh muốn kìm nén sự kích động trong lòng nhưng lại không thể kiểm soát được.

Choang!

Chiếc cốc trong tay vỡ tan tành, những mảnh vỡ văng tung tóe trên mặt đất.

Trương Dã đẩy cửa bước vào, thấy sếp Thẩm đang dựa vào giường với vẻ mặt vô cảm, nghĩ anh vô tình làm vỡ cốc nên vội vàng gọi y tá vào dọn dẹp.

Thẩm An Ngô nhìn chằm chằm chiếc áo sơ mi trắng, một lúc lâu sau mới lên tiếng: "Trương Dã, cô gái cứu tôi nhận ra tôi, tôi nghe thấy cô ấy gọi tên tôi. Nhưng tôi lại không nhớ đã gặp cô ấy ở đâu, không có chút ấn tượng nào cả."

Trương Dã kinh ngạc há hốc mồm, sếp Thẩm không hề nhắc đến chuyện này khi cảnh sát tra hỏi, chỉ nói là một cô gái trẻ đã cứu anh. Thật lòng mà nói, anh ta hơi khó tin, một cô gái trẻ thì lấy đâu ra sức lực lớn như vậy?

Trương Dã do dự: "Tôi đi tìm người điều tra xem sao nhé? Ngón tay cô ấy bị thương, tìm người đến các phòng khám, bệnh viện hỏi thăm là biết ngay."

Cảm xúc trong mắt Thẩm An Ngô tan biến, khi ngẩng lên đã khôi phục vẻ tỉnh táo: "Không cần, đợi tôi xuất viện rồi hãy nói."

Thẩm Loan bị mẹ kéo ra khỏi phòng bệnh thì đi xuống lầu luôn, thật ra anh ta không muốn nghe ông nội dạy dỗ. Từ khi bắt đầu có ký ức, ông nội luôn độc đoán, chỉ có chú út mới dám cãi lời ông nội.

Bố anh ta là Thẩm Thiệu Chu chỉ nắm giữ 5% cổ phần của Viễn Tinh, quản lý một công ty xây dựng, trong mắt ông nội cũng chẳng khác gì nhân viên, vốn không có quyền lên tiếng.

Tuy mẹ anh ta là con dâu trưởng của nhà họ Thẩm nhưng vì chồng quá kém cỏi nên cũng chịu thiệt thòi trước mặt ông nội.

Từ nhỏ mẹ đã luôn miệng nói rằng anh ta là cháu trai trưởng của nhà họ Thẩm, về sau cái nhà này phải dựa vào anh ta, nghe đến phát chán.

Chơi trò Rắn săn mồi lại chết ngay từ vòng một, Thẩm Loan không nhịn được buột miệng chửi thề, vừa thoát khỏi trò chơi thì bạn cùng lớp Lý Chính Kỳ gọi điện đến.

"Có điện thoại di động quả nhiên khác biệt. Nghe máy nhanh thật đấy!" Lý Chính Kỳ ở đầu dây bên kia nhắc nhở: "Thứ sáu lớp mình đi núi Tú Đàm, đừng quên nhé."

Thẩm Loan từ chối: "Không đi."

Lý Chính Kỳ: "Sao lại không đi?"

Thẩm Loan: "Chán lắm!"

Lý Chính Kỳ suýt nữa thì quỳ xuống cầu xin: "Nể mặt tôi một chút đi! Dù sao cũng là hoạt động tập thể cuối cùng của lớp rồi! Cậu không đi, chắc chắn sẽ có rất nhiều bạn nữ không đi!"

Thẩm Loan lười đôi co: "Để sau rồi tính."

Lý Chính Kỳ chợt nhớ ra một chuyện, vội vàng nói: "Đừng cúp máy vội, tôi nghe thầy chủ nhiệm nói Uyển Nguyệt không định học đại học Cửu Giang nữa."

Thẩm Loan giật mình: "Thật ư?"

Lý Chính Kỳ: "Tất nhiên là thật rồi. Bố cô ấy đích thân gọi điện cho thầy chủ nhiệm, nói là định cho Uyển Nguyệt đến trường kỹ thuật Giang Tây học ôn thi lại. Trường này mới thành lập năm ngoái, quảng cáo rầm rộ khắp nơi, chiêu sinh ôn thi ở khắp các trường. Học sinh như Uyển Nguyệt mà đến đó sẽ được thưởng năm mươi nghìn tệ!"

Thẩm Loan nhíu mày: "Tuy đại học Cửu Giang không bằng đại học Bắc Kinh hay đại học Thượng Hải nhưng cũng không tệ mà, bố cô ấy vẫn chưa hài lòng à?"

Lý Chính Kỳ khịt mũi: "Ham tiền thôi!"

Trực giác Thẩm Loan mách bảo không đúng, anh ta nhớ bố Uyển Nguyệt là giáo viên môn Ngữ văn của trường trung học thực nghiệm, cũng được coi là gia đình có truyền thống hiếu học, sao có thể vì năm mươi nghìn tiền thưởng mà đẩy con gái vào chỗ khốn cùng được?

Biết Uyển Nguyệt thi đỗ ngành Ngữ văn của đại học Cửu Giang, trong lòng anh ta rất vui mừng, song niềm vui này lại tắt ngóm bởi khả năng cô ta có thể đi học lại.

Thẩm Loan cầm điện thoại đứng ngây người dưới gốc cây, bỗng nhiên nghe thấy có người gọi mình từ phía sau.

Thẩm Thiệu Chu và Phó Cần lần lượt đi xuống lầu. Sắc mặt Thẩm Thiệu Chu không được tốt, rõ ràng vừa bị mắng cho một trận.

Tâm trạng chồng không tốt, Phó Cần cũng không tiện nói gì, chút tâm tư mong chồng thành rồng của bà ta đã hao mòn hết sau bao nhiêu năm.

Hạ thấp kỳ vọng với chồng, chuyển sang đặt hết kỳ vọng vào con trai, ngược lại mối quan hệ vợ chồng trở nên hòa hoãn hơn. Hơn nữa con trai cũng không làm bà ta thất vọng, từ nhỏ đã xuất sắc, chưa bao giờ khiến bà ta phải lo lắng.

Trên đường về, Thẩm Loan nói với bố về ý định muốn đến Viễn Tinh thực tập: "Bố, kỳ nghỉ hè hai tháng con cũng không có việc gì làm, con muốn đến phòng Tài chính của Viễn Tinh thực tập."

Thẩm Thiệu Chu vẫn đang suy nghĩ về những lời bố vừa nói, không ngờ con trai lại chủ động đề xuất, nhìn vào ánh mắt dò hỏi của con trai, ông ta theo bản năng gật đầu: "Được, để bố nói với chú con một tiếng, bảo Cao Hàn dẫn dắt con."

Cao Hàn là người đứng đầu bộ phận Tài chính của Viễn Tinh, có quan hệ rất rộng ở Cửu Giang, quan hệ rất tốt với các giám đốc ngân hàng, việc huy động vốn và niêm yết của Viễn Tinh gần như đều do người này phụ trách.

Phó Cần nghe con trai chủ động đề xuất đi thực tập thì vừa mừng vừa tiếc: "Con cứ chơi với bạn bè vài ngày đã, đợi xong tiệc chia tay rồi hãy đến công ty."

Mấy ngày nay vì chuyện của chú út mà việc tổ chức tiệc chia tay của con trai bị trì hoãn.

Dù sao cũng là cháu trai trưởng của nhà họ Thẩm, lại được ông nội coi trọng, bản thân Phó Cần cũng muốn nhân cơ hội này tạo dựng các mối quan hệ cho con trai.

Thẩm Loan không hứng thú với tiệc chia tay nhưng không thể cãi lời mẹ: "Mẹ đặt nhà hàng xong thì báo cho con nhé, con muốn mời bạn bè."

Bình Luận (0)
Comment