Uyển Nguyệt thấy Thẩm Loan như đang nhìn về phía Hứa Thanh Lăng, bèn nhỏ giọng giải thích: "Tâm trạng Thanh Lăng hôm nay không tốt lắm, sáng sớm đã giận dỗi tôi rồi."
Thẩm Loan liếc nhìn rồi thu hồi ánh mắt, cô đang nói cười vui vẻ với Tào Tư Thanh, có giống tâm trạng không tốt chỗ nào đâu?
Nhưng hôm nay Hứa Thanh Lăng không bám dính lấy mình, Thẩm Loan thở phào nhẹ nhõm, anh ta có rất nhiều chuyện muốn hỏi Uyển Nguyệt.
"Nghe nói bố cậu định cho cậu học lại ở trường kỹ thuật Giang Tây?"
Sắc mặt Uyển Nguyệt cứng đờ, nụ cười trở nên gượng gạo: "Bố tôi ấy à, ông ấy muốn tôi cố gắng thêm một năm, thi đậu đại học Thượng Hải."
Thẩm Loan cau mày: "Nhất định phải học ở Thượng Hải à? Đại học Cửu Giang không tốt hả?"
Thành thật mà nói, bằng cấp của đại học Cửu Giang cũng được đánh giá khá cao. Nhiều người ở đây không muốn con cái học đại học xa nhà.
Uyển Nguyệt ngơ ngác nhìn anh ta, thấy hình bóng của mình trong đôi mắt sâu thẳm kia. Gương mặt cô ta nóng ran, theo bản năng nhìn về phía Hứa Thanh Lăng.
Có một khoảnh khắc, Uyển Nguyệt muốn trút hết nỗi lòng với Thẩm Loan nhưng cô ta nhanh chóng từ bỏ ý định đó.
Cô ta khẽ ừ: "Bố tôi muốn tôi sau này ở lại Thượng Hải làm việc."
Phía sau có người cười khẩy: "Chắc chắn là bố cô nhắm vào năm mươi nghìn của trường kỹ thuật Giang Tây rồi."
Uyển Nguyệt quay đầu lại, thấy ánh mắt chế giễu của Thân Thuấn, cô ta có cảm giác mình bị l*t tr*n, hốc mắt lập tức đỏ hoe: "Cậu đừng nói linh tinh!"
Đôi mắt thiếu nữ ngấn nước, khuôn mặt trắng nõn như hoa mộc lan tinh khôi đẫm mưa xuân, Thẩm Loan cảm thấy tim mình nhói đau, buột miệng nói: "Thật ra tôi có thể giúp cậu!"
Uyển Nguyệt ngạc nhiên nhìn anh ta, Thẩm Loan tránh ánh mắt của cô ta: "Ý tôi là, nếu cậu không muốn học lại mà muốn vào đại học Cửu Giang, nhà cậu không chịu đóng học phí thì trường có thể đứng ra tổ chức quyên góp."
Thẩm Loan muốn nói anh ta có thể nhờ bố mẹ giúp đỡ nhưng lại thôi, sợ làm cô ta sợ.
Trái tim đang treo lơ lửng của Uyển Nguyệt bỗng chốc rơi xuống, cô ta cố tỏ ra bình tĩnh mỉm cười: "Không cần đâu. Tôi vẫn định vào đại học Cửu Giang, học phí đã được giải quyết rồi."
Hôm qua, vợ chồng trưởng làng Ngụy cố ý đến nhà, nói là làng có thể ra mặt tài trợ học phí cho cô ta. Bố không ở nhà, Uyển Nguyệt và mẹ vẫn còn đang do dự có nên tiếp nhận hay không.
Ngụy Văn Sơn nói rất khách khí, mấy năm nay làng Sồi ngày càng tốt lên nhưng tổng cộng chưa từng có mấy sinh viên đại học thực sự. Vất vả lắm mới thi đậu một trường đại học danh tiếng, sao có thể không đi học?
Vợ Ngụy Văn Sơn kéo mẹ cô ta vào phòng trò chuyện rất lâu, lúc đi ra thì từ ái vỗ tay cô ta, bảo cô ta đi học cho tốt.
Thẩm Loan nói để trường học ra mặt tổ chức quyên góp, ngọn lửa âm ỉ mấy ngày trong lòng Uyển Nguyệt như bị dội một gáo nước lạnh, những do dự bỗng nhiên trở nên vô nghĩa. Cô ta lập tức quyết định, phải đi đại học Cửu Giang, cô ta cần một tương lai chắc chắn hơn.
Để cô ta nhận nhiều tiền quyên góp của bạn học như vậy, cô ta thà nhận của nhà trưởng làng còn hơn.
Mình nói sai chỗ nào à? Thẩm Loan ngẩn ngơ nhìn bóng lưng của cô ta.
Thân Thuấn đứng dậy, vỗ vai Thẩm Loan, cười ẩn ý: "Anh bạn, trượng nghĩa đấy! Anh hùng cứu mỹ nhân!"
...
"Chẳng trách cậu trắng như vậy!" Tào Tư Thanh nghe Hứa Thanh Lăng nói nghỉ hè phải ở nhà trông tiệm thì xắn tay áo lên cho cô xem: "Cậu nhìn mình này, đen hơn cả tông, ngày nào cũng chạy nhong nhong ngoài đường."
Anh trai Tào Tư Thanh mở một công ty vẽ tranh tường, dẫn theo một nhóm họa sĩ vẽ tranh tường văn hóa cho các đơn vị và công ty, có chút tiếng tăm ở Cửu Giang. Sau khi thi đại học xong, Tào Tư Thanh đi theo anh trai làm phụ tá, cuối tuần còn dạy vẽ ở Cung thiếu nhi.
Tính cách Tào Tư Thanh rất hoạt bát, một khi mở lời thì người khác không chen miệng vào được: "Mấy đơn vị này đều tranh thủ vẽ tranh tường trong dịp hè, anh mình làm không hết việc. Mình cũng bị anh ấy kéo đi làm culi, từ sáng đến tối, một trăm tệ một ngày, mệt chết đi được. Vẫn là dạy vẽ ở Cung thiếu nhi thoải mái, có điều hòa, chỉ ít tiền hơn một chút..."
Hứa Thanh Lăng hỏi thẳng cô ấy: "Tư Thanh, cậu có nghĩ đến việc tự mở một lớp dạy vẽ không?"
Mắt Tào Tư Thanh sáng lên: "Đương nhiên rồi! Mình đã muốn rủ mấy bạn cùng mở lớp từ lâu, chỉ sợ các cậu không có thời gian thôi!"
Công việc dạy vẽ ở Cung thiếu nhi là do giáo viên dạy vẽ trước đây của cô ấy giới thiệu. Giáo viên đó kiêm mấy lớp, không có thời gian nên tìm vài sinh viên đại học dạy thay, Tào Tư Thanh là một trong số đó. So với những sinh viên năm cuối khác, lương của Tào Tư Thanh thấp nhất, một giờ chỉ có hai mươi tệ.
Giáo viên đó tự dạy một giờ sáu, bảy chục tệ, chỉ cần giới thiệu học sinh đi dạy thay là đã kiếm được bộn tiền rồi.
Khá nhiều phụ huynh ở Cửu Giang muốn cho con học vẽ, các lớp học ở Cung thiếu nhi lúc nào cũng kín chỗ, không đăng ký được.
Dạy thay cho người khác chỉ kiếm chút tiền mệt nhọc, còn không bằng tự mình mở lớp chiêu sinh, Tào Tư Thanh và cô đúng là ăn nhịp với nhau.
Có lẽ bị sự nhiệt tình của Tào Tư Thanh lây nhiễm, Hứa Thanh Lăng kể với cô ấy chuyện bố mẹ không muốn cho cô vào đại học nữa và dự định tự kiếm tiền học phí của mình. Gia đình Tào Tư Thanh khá giả, từ nhỏ đến lớn chưa từng phải lo lắng về tiền bạc, cô ấy ngược lại rất lạc quan: "Biết đâu lớp học kín học sinh thì sao? Còn hai tháng nữa lận mà, có việc gì thì mình gọi cậu nhé! Công ty anh mình đang tìm họa sĩ khắp nơi, đến lúc đó cậu đi với mình, một trăm tệ một ngày, giai đoạn này vất vả một chút, chắc chắn có thể dành dụm được tiền. Nếu đến lúc đó vẫn chưa đủ thì lại tính tiếp."
Hai người bàn về kế hoạch kiếm tiền trong kỳ nghỉ hè, càng nói càng hào hứng, đám người cách đó không xa bắt đầu ồn ào.
Uyển Nguyệt cúi đầu, hình như đang lau nước mắt, bên cạnh có mấy bạn học vây quanh, Triệu Tử Bối ôm vai cô ta vừa an ủi vừa trừng Thân Thuấn.
"Nhà Uyển Nguyệt muốn cô ta học lại ở trường kỹ thuật Giang Tây rồi thi vào đại học Thượng Hải. Thân Thuấn nói bố mẹ cô ta vì tiền thưởng bên đó nên đồng ý, thế là chọc Uyển Nguyệt khóc..."
Có người nói vậy.
Hứa Thanh Lăng biết Uyển Nguyệt đang tủi thân chuyện gì.
Kiếp trước, Uyển Thụ Bằng nợ nần chồng chất, cuối cùng không đi dạy nữa, quanh năm suốt tháng trốn nợ ở bên ngoài. Mỗi khi Uyển Nguyệt buồn, cô ta sẽ tâm sự với Hứa Thanh Lăng nhưng không muốn bạn bè trong lớp biết, nhất là đám con trai.
"Chuyện này có gì mà khóc?" Tào Tư Thanh là người thẳng tính: "Bố mình cũng bảo mình học lại ở trường kỹ thuật Giang Tây, ông ấy nói mình tốt nghiệp một năm cũng chẳng kiếm được năm mươi nghìn tệ, không bằng nhận tiền trước."
Hứa Thanh Lăng bị cô ấy chọc cười: "Thế cậu nghĩ sao?"
Tào Tư Thanh trợn mắt: "Mình coi lời bố như gió thoảng qua tai, bảo mình học lại chi bằng bảo mình chết đi cho rồi."
Hai người nhìn nhau cười. Mọi người đã đến đông đủ, Lý Chính Kỳ đang chia nhóm.
Thực ra không cần cậu ta chia, một đám thanh thiếu niên tụ tập với nhau, bình thường ai chơi thân với ai, ai có ý với ai hay ai đã có người yêu đều ngầm hiểu tự động chia nhóm rồi.
Phùng Bác được Ngụy Đông Lai nhờ vả để ý đến Uyển Nguyệt. Nhìn dáng vẻ của gã, chắc chắn đã coi Uyển Nguyệt là bạn gái rồi. Nếu thế thì sớm muộn gì cô ta cũng là chị dâu của mình, sao cậu ta có thể không chăm sóc tốt được?
Đi núi Tú Đàm phải đạp xe năm mươi cây, Phùng Bác muốn rủ Hứa Thanh Lăng chung nhóm, dọc đường nếu mệt thì cô có thể giúp đỡ một chút, trước đây đi học về cũng như vậy.
Cậu ta vươn cổ tìm người nhưng lại thấy Hứa Thanh Lăng đã đạp xe đi trước với Tào Tư Thanh và hai cô gái khác rồi.
"Cái cậu này hôm nay bị làm sao thế nhỉ!"
Đang lẩm bẩm, quay đầu lại thấy Thẩm Loan đạp xe đuổi theo.
"Tôi đi cùng các cậu."
Phùng Bác hơi bất ngờ, bình thường Thẩm Loan rất ít khi chủ động nói chuyện với cậu ta. Nghe Ngụy Đông Lai nói, chú gã có hợp tác làm ăn với nhà Thẩm Loan.
Cậu ta vui vẻ đồng ý: "Được thôi, cùng đi."
Uyển Nguyệt không dám quay đầu lại, mặc cho mái tóc dài che khuất gương mặt đang nóng bừng của mình.
Cô ta cảm thấy có một ánh mắt luôn dõi theo mình, gió xung quanh bỗng trở nên nóng bức, đầu óc như bị nắng thiêu đến choáng váng, trong sâu thẳm tâm hồn dâng lên một tia vui mừng và đắc ý khó hiểu.
Hứa Thanh Lăng theo đuổi anh ấy lâu như vậy, hóa ra người anh ấy thích là mình.
…
Núi Tú Đàm là một địa điểm du lịch nổi tiếng gần Cửu Giang, vì phong cảnh đẹp, chất lượng nước tốt nên các khu nghỉ dưỡng cao cấp và viện điều dưỡng xung quanh mọc lên san sát.
Hứa Thanh Lăng chưa bao giờ đạp xe đến nơi xa như vậy. Cùng với một nhóm thanh thiếu niên mười mấy tuổi, cô cảm thấy sức sống tiềm ẩn của mình đang dần được đánh thức.
Ra khỏi trung tâm thành phố Cửu Giang, đạp xe trên đường quốc lộ, tầm nhìn bỗng trở nên rộng mở.
Hai bên đường là hàng cây dương thẳng tắp, xa hơn nữa là những cánh đồng rộng lớn. Ánh nắng xuyên qua kẽ lá, chia con đường nhựa thành từng đoạn.
Gió mùa hè phả vào mặt mang theo mùi đất và cỏ cây.
Hứa Thanh Lăng đạp xe xuyên qua những bóng cây. Hai má cô ửng hồng, bàn đạp dưới chân quay nhanh, mắt nhìn bầu trời trong xanh như vừa được gột rửa, tâm hồn cũng trở nên thoáng đãng.
Tào Tư Thanh vốn không ngủ ngon, đạp xe một lúc vậy mà cũng thấy phấn chấn, vừa đạp xe vừa hát vang khiến người đi đường phải ngoái nhìn.
Quần áo trên người khô rồi lại ướt, ướt rồi lại khô, cả đám khát khô cả cổ. Vừa hay ven đường có những người nông dân gần đó đang bán rau củ quả, cà chua, dưa chuột, còn có cả nho lai và quýt tự trồng.
Hứa Thanh Lăng thấy nho lai thì ứa nước miếng, đây là loại quả chỉ có hồi bé mới được ăn. Nói đúng ra thì nó không phải là hoa quả, hình dáng giống quả mướp đắng thu nhỏ nhưng ăn vào lại ngọt lịm.
Cô mua mấy quả nho lai và cà chua, chỉ mất hai tệ, mang theo ba trăm tệ ra ngoài cảm giác như mình là phú bà.
Tào Tư Thanh mua dưa chuột và quýt, những người khác thấy hai cô gái ngồi ăn bên đường cũng dừng lại mua. Mấy gian hàng trong chớp mắt bị đám thiếu niên từ thành phố đến vây quanh.
Lý Chính Kỳ xách một túi mía, thấy Hứa Thanh Lăng ngồi đó thì hỏi: "Sao cậu chạy nhanh thế? Không đợi Thẩm Loan à?"
Hứa Thanh Lăng đang ăn cà chua, ngẩng đầu lên nhìn cậu ấy: "Tôi đợi Thẩm Loan làm gì?"
Phản ứng đầu tiên của Lý Chính Kỳ là cô đang giận dỗi: "Hai người cãi nhau à? Nghe nói cậu cũng thi đậu đại học Cửu Giang, ông trời cũng đang giúp cậu..."
Dù sao với thành tích của Hứa Thanh Lăng, có thể vào hệ cao đẳng của đại học Cửu Giang đã là may mắn lắm rồi. Để được ở bên Thẩm Loan, cô đã cố gắng rất nhiều trong mấy tháng cuối năm lớp mười hai, bây giờ đã toại nguyện rồi, sao lại lạnh nhạt với người ta như thế?
"Cậu đừng nói linh tinh, tôi đã hết theo đuổi Thẩm Loan từ lâu, cậu ta có người mình thích rồi."
Triệu Tử Bối sững sờ, ánh mắt lộ ra vẻ khó hiểu: "Thẩm Loan có người mình thích? Ai vậy?"
Đang nói chuyện thì Phùng Bác thở hổn hển đạp xe đuổi theo: "Hôm nay xui xẻo quá, lốp xe đạp bị thủng, mấy cậu đợi tôi một lát..."
Không ai nghe cậu ta nói gì, tất cả mọi người đều nhìn về phía sau cậu ta… Mặt trời mọc đằng Tây rồi, cậu cả Thẩm lại cho con gái ngồi yên sau của xe đạp mình ư? Còn giúp người ta đeo balo?
Người ngồi sau là Uyển Nguyệt? Vậy tức là Thẩm Loan thích Uyển Nguyệt?
Chiếc balo đeo vai màu trắng với quai túi mảnh mai vắt trên người anh ta như một lời tuyên bố và dấu hiệu nào đó.
Thẩm Loan nhận ra mọi người đều đang nhìn mình với vẻ mặt thích thú, trong lòng cũng hơi lúng túng, ánh mắt theo bản năng tìm kiếm trong đám đông, lại phát hiện Hứa Thanh Lăng đang mỉm cười nhìn mình.
Anh ta vô thức lên tiếng giải thích: "Lốp xe của Phùng Bác bị nổ, tôi giúp cậu ta chở Uyển Nguyệt."
Tất cả mọi người đều trưng ra vẻ mặt "chúng tôi có mắt, cậu im lặng đi".
Hứa Thanh Lăng lại nhớ đến những quy tắc khắt khe của anh ta sau khi kết hôn ở kiếp trước.
Không được động vào điện thoại.
Không được động vào máy tính.
Không được ăn uống trong lúc ngồi xe của anh ta.
Không thích phụ nữ xịt nước hoa.
Ghét hôn và tiếp xúc cơ thể.
Xách túi cho phụ nữ? Nằm mơ đi nhé!
Hóa ra đây chính là tình yêu đích thực. Đứng trước nó, quy tắc chỉ là trò hề.