Đá Viên Và Rượu Trắng - Bạch Đào Ô Long Tây Dữu Băng

Chương 5

Kỷ Quân nghĩ, dường như cô đang thể hiện một mặt mà người khác không biết trước mặt mình.

Giống như hiện tại, cô nghiêng ngả dựa vào lan can trên ban công lộ thiên, nghoẹo đầu cười với mình, rõ ràng bình thường là dáng vẻ chỉ có thể ngắm nhìn từ xa, trong núm đồng tiền như chứa đựng vò rượu ủ lâu năm, nhìn lâu sẽ khiến người ta ngất ngây.

Một giây trước cô còn ngã nằm trên ghế sô pha rộng rãi, rồi thử dùng chiếc gối ôm đè chết chính mình. Kỷ Quân cảm thấy kì lạ, tuy trông cô luông giống một cây trúc xanh, phóng khoáng, thu liễm, còn mang theo một chút thanh lịch tao nhã khiến đôi mắt người ta sáng rực lên, nhưng trên thực tế những chiếc gối đầu mềm mãi này mới thực sự là đồng loại của cô nhỉ.

Anh vẫn đang ngẩn người, thì nghe thấy cô sáy bét nhè cất tiếng. “Kỷ Quân, qua đây một chút được không.” Âm thanh trong veo mang theo âm điệu khi say rượu, trở thành nhõng nhẽo mềm mại.

Rõ ràng không uống bao nhiêu. Tốt xấu gì cũng là công chúa nhỏ nhà họ Sở, sao lại chẳng có chút cảnh giác nào với người khác vậy chứ, cô hoàn toàn không biết dáng vẻ hiện giờ của mình có bao nhiêu mê hoặc đối với đàn ông sao.

Kỷ Quân suỵt cười thở dài một hơi, cuối cùng vẫn phối hợp đi về phía cô. Người đẹp sau khi say rượu đẹp tới mức khiến người ta không dám nhìn thẳng, chẳng cần biết là lọn tóc hô xoăn bị gió thổi bay toát lên vẻ phong tình, hay là hai rặng mây hồng bên gò má, đôi mắt xinh đẹp lấp lánh ánh nước, đều khiến người ta mềm lòng tuyệt đối.

Kỷ Quân kịp thời phát hiện ra trái tim mình có hơi tê ngứa. Trước nay anh luôn giữ mình trong sạch, không phải không có những phút giây muốn phát tiết ra ngoài, nhưng mỗi khi nhìn thấy ánh mắt si mê và thủ đoạn dâng hiến lấy lòng của những cô gái kia, đã đủ vùi dập hứng thú luôn rồi, phần nhiều hơn chính là không có ai lọt được vào mắt xanh của anh. Lên giường với bọn họ, cho dù nghĩ thế nào thì người bị chơi vẫn là bản thân mình…..còn không bằng tự mình giải quyết, sẽ không để lại bất cứ phiền phức nào.

Nhưng cảm giác ngứa ngáy này, chưa từng xuất hiện bao giờ. Trừ vẻ đẹp quyến rũ trước mắt ra, hình như cô có chút đáng yêu quá mức. Ít nhất ở cùng cô, anh hoàn toàn không hề có ý từ chối, mà ngược lại cảm thấy tâm trạng vui vẻ hơn. Tâm tình của hiện tại, có lẽ giống như thưởng thức một chú mèo mà mình rất thích.

Kỷ Quân cảm thấy cô rất giống một chú mèo. Xinh đẹp, đáng yêu, lười nhác, lại thông minh, xa cách thờ ơ với người ngoài, nhưng đối với những người gần gũi thân thiết sẽ yên tâm lộ ra vùng lông bụng mềm mại, khiến người khác không cách nào từ chối, không kìm được đối xử tốt với cô thêm chút nữa.

Nhưng về phần bản thân mình có tâm tư khác hay không, tạm thời Kỷ Quân không muốn quan tâm đến. Vậy nên anh vẫn để lại một khoảng cách an toàn, đứng bên cạnh cô, cố gắng dùng giọng điệu mềm mại dịu dàng nhất hỏi cô sao thế.

“Kỷ Quân, em rất muốn biết một vấn đề đó.”

“Nói đi.”



“Hi hi…..Anh có mấy múi cơ bụng thế.” Đây quả thực là một vấn đề rất quan trọng….Khi Sở Hà nằm mộng xuân đều không có cách nào nhìn rõ được hình dáng của bụng, thực sự khiến người ta vò đầu bứt tai muốn nhìn thấy cảnh xuân.

Bỗng nhiên Kỷ Quân phụt cười. Không nói thêm lời nào, nhưng lại cảm thấy cô rất đáng yêu. Đáng yêu như thế, vậy thì dung túng cô thêm chút nữa đi. Hơn nữa anh còn muốn trêu ghẹo cô thêm chút, muốn nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu hơn của cô.

Khóe miệng anh nhếch lên, cười ngặt nghẽo, đôi mắt xinh đẹp kia càng trở nên sâu xa hơn.

“Muốn sờ thử không, cầu xin anh.”

“Kỷ Quân…Cầu xin anh.” Đôi mắt ngập nước chớp chớp, mang theo chút khát cầu, vô cùng đáng thương mà nhìn anh, nhìn đến nỗi khiến trong lòng anh dậy sóng.

Anh bị một luồng xúc động kéo tới gần cô hơn, Kỷ Quân vạch vạt áo thun lên, mở ra vùng cơ bụng tuyệt đẹp, anh hi vọng cơn gió đêm se lạnh này có thể dập tắt ngọn lửa đang bùng cháy trong trái tim và cơ thể anh. Kỷ Quân quản lý vóc dáng rất tốt, từng múi cơ không hề quá đáng, nhưng lại toát ra hoóc-môn phái mạnh đủ khiến con người ta say mê.

Nhưng xúc cảm của đầu ngón tay non mềm, bàn tay lạnh lẽo của cô, lại khiến ngọn lửa kia cháy bùng lên. Trước khi mọi thứ trở nên mất kiểm soát, Kỷ Quân vội vã kéo vạt áo xuống, trốn lùi ra sau một bước.

Sở Hà ấm ức bĩu môi, “Nhanh quá rồi….Em còn chưa nhìn rõ mà.”

Kỷ Quân thầm cười khổ trong lòng, đây là lúc nào rồi, em còn nhõng nhẽo với anh chứ.

Đôi cánh môi mướt hồng kia rất hợp để hôn…..

Kỷ Quân không đáp lại cô, vội vã chạy vụt về trỏng phòng.
Bình Luận (0)
Comment