Dạ Vương

Chương 116

.

Ba anh em họ Kiều cùng nhau tới bệnh viện tâm thần.

Bệnh viện toạ lạc gần một khu rừng tĩnh lặng ngoài ngoại ô, xung quanh là cậy cối tươi tốt, không khí thoáng mát. Vì xây dựng lâu rồi, nên không còn đẹp như xưa, trên tường còn có dây thường xuân bám vào.

Từ ngoài nhìn vào, không ai ngờ rằng một công trình đặt tại một nơi thủy tú như vầy lại là một bệnh viện tâm thần.

Kiều Uất Lệ đã vào viện một thời gian, theo lời của bác sĩ thì trạng thái của cô ta rất kém, lúc tỉnh lúc điên. Khi tỉnh thì còn đỡ, khi nổi điên rất hung hăng, phía bệnh viện hết cách đành phải xếp cho cô ta ở riêng một phòng, cách ly cô ta với những bệnh nhân khác.

Lúc gặp lại Kiều Uất Lệ, Kiều Sanh sắp không nhận ra cô ta.

Cô gái trước mắt tóc rối tung, mặt mày tiều tụy, ánh mắt vô hồn, bộ quần áo bệnh nhận rộng thùng thình khoác trên một cơ thể gầy còm, gầy tới đáng sợ.

“Uất Lệ, bọn em tới thăm chị nè!” Kiều Thục Lệ nói khẽ.

Nãy giờ luôn ngây ra, nghe tiếng nói, Kiều Uất Lệ ngẩng đầu lên, ánh mắt trống rỗng bắt đầu có tiêu cự. Cô ta nhìn bọn họ một lượt, sau đó dừng trên người Kiều Sanh.

“Mày đã trở về?” Kiều Uất Lệ hỏi.

“Đã lâu không gặp, bà chị đáng kính của tôi!” Kiều Sanh mỉa mai.

“Ai cho mày về?” Kiều Uất Lệ kích động, vươn tay, run rẩy chỉ vào y, quát to: “Jam đã hứa với tao là sẽ chính tay giết mày!”

“Ngại quá! Jam đã làm chị thất vọng rồi!” Kiều Sanh lạnh lùng nói.

Y còn chưa hỏi gì, Kiều Uất Lệ đã khai hết toàn bộ. Đưa y tới tay Jam là cô ta, trước đây thông đồng với Alex cũng là cô ta. Thật ra Kiều Sanh luôn nghi ngờ nội gián trong Kiều gia là Kiều Tử Việt, không ngờ lại chính là Kiều Uất Lệ.

Kiều Uất Lệ kích động tới không nói được thành lời, cô ta nghẹn đến đỏ mặt, vất vả lắm mới bình tĩnh lại một chút, giờ lại có dấu hiệu lên cơn.

Kiều Thục Lệ ở cạnh an ủi cô ta: “Đừng kích động, Uất Lệ, bọn em sẽ không làm hại chị đâu!”

“Nói bậy!” Kiều Uất Lệ đẩy tay cô ra, trừng Kiều Sanh bằng ánh mắt oán hận: “Bọn mày đã thông đồng với nhau đưa tao vào chỗ quỷ quái này, giờ còn muốn tới đây hại tao! Tao không có bệnh, mau thả tao ra ngoài!”

Kiều Uất Lệ hét to, tinh thần không ổn định, nói xong thì nhào về phía Kiều Sanh.

Kiều Tử Việt ở gần cô ta nhất vội vàng giữ lại.

Kiều Uất Lệ bị Kiều Tử Việt giữ chặt, nhưng cô ta vẫn không chịu thua, xem ra sự xuất hiện của Kiều Sanh đã khiến cô ta bị kích động không ít.

“Thằng khốn kia, sao mày không chết đi? Tao phải giết mày!” Kiều Uất Lệ rít gào, ra sức giãy giụa. Bình thường một người nhìn như yếu đuối, không ngờ vào lúc này lại mạnh vô cùng, Kiều Tử Việt không chú ý, xém chút đã để cô ta giãy ra.

“Uất Lệ, chị đừng như vậy mà!” Kiều Thục Lệ cắn môi dưới, cố trấn an cô ta.

“Bọn mày tới để hại tao đúng không? Phải rồi, nhất định là như vậy, bọn này đã thông đồng với bác sĩ, chuốc tao uống thuốc, rồi cột tao trên giường đúng không?” Ánh mắt đang hung hăng của Kiều Uất Lệ biến thành kinh hoảng: “Tao không có bệnh! Bọn này không thể đổi xử với tao như vậy! Ba mà biết nhất định sẽ giết bọn mày!”

Kiều Uất Lệ bắt đầu lảm nhảm, thần trí vốn hơi tỉnh chút giờ lại đắt đầu hỗn loạn.

Cô ta nổi cơn tâm thần.

Kiều Sanh nhìn cô ta, không nói được lời nào.

Trước lúc tới đây, y từng nghĩ tới rất nhiều cách trừng trị cô ta. Vì cô ta, mà mấy năm qua cuộc sống của y đúng là ‘đầy màu sắc’.

Bắt cóc, giam cầm, điều giáo, chơi đùa, rồi tới cả mất trí nhớ và ám sát.

Giờ lại bị nghiện…

Rất nhiều người sợ là cả đời này cũng chưa đụng phải những chuyện như thế, nhưng Kiều Sanh lại hội đủ.

Kiều Sanh là người có thù tất báo, dù đối phương có là người thân cùng huyết thống với mình. Nhưng hiện giờ, khi đối diện với một Kiều Uất Lệ đã hóa điên, y lại không biết phải làm sao.

Không phải y mềm lòng, cũng không phải vì thương hại. Y không có bất kỳ một cảm giác nào, chỉ là y không còn suy nghĩ tới điều đó nữa.

Kiều Uất Lệ rơi vào cảnh này, tất cả đều do cô ta tự làm tự chịu. Cho dù cô ta có phản bội Kiều gia, thì Kiều Tử Việt và Kiều Mộ Đình cũng không định xử cô ta thế nào, nhiều nhất là dạy cho một bài học, hoặc là đuổi khỏi Kiều gia mà thôi, chẳng qua là cô ta không thể chịu được kết quả ấy. Trước đó, cô ta đã đính hôn với con trai của gã cổ đông kia, định bụng lấy được Kiều thị sẽ tổ chức một hôn lễ long trọng. Sau khi thất bại, chồng chưa cưới của cô ta tự biết không thoát khỏi, nên muốn phá hủy hết mọi thứ, kéo cả Kiều Uất Lệ vào tròng, hoàn toàn không để ý tới tình cảm trước đây.

Nói trắng ra, thứ mà anh ta để ý là tập đoàn Kiều thị, từ đầu tới cuối Kiều Uất Lệ chỉ là một quân cờ bị anh ta lợi dụng.

Tuy hiểu rõ điều này, nhưng Kiều Uất Lệ không muốn thừa nhận.

Cô ta luôn cao ngạo, tự phụ…

Vì thế, lúc kế hoạch thất bại, bị chồng chưa cưới phản bội, cũng là lúc Kiều Uất Lệ phát điên.

Sau đó, chính là những gì Kiều Sanh đã thấy.

Thản nhiên nhìn Kiều Uất Lệ lên cơn điên loạn, đột nhiên Kiều Sanh cảm thấy mình tới đây chẳng có ý nghĩa gì.

Dù đã điên rồi, nhưng Kiều Uất Lệ vẫn xem Kiều Sanh là kẻ thù một mất một còn…

Nguyên nhân cũng rất buồn cười.

Trước đây, lúc Kiều Mạc Nhiên xem trọng mẹ của Kiều Sanh, đã khiến mẹ Kiều Uất Lệ đau khổ, bệnh nặng, u uất mà chết. Kiều Uất Lệ quy hết tội lỗi lên đầu mẹ của Kiều Sanh và cả Kiều Sanh.

Trên thực tế, mẹ của Kiều Sanh là vô tội. Bởi vì ngay từ đầu bà chưa hề yêu Kiều Mạc Nhiên, càng không muốn dính dáng tới người đã có vợ, nhưng khi đó Kiều Mạc Nhiên quá mạnh, là đế vương giới xã hội đen của thành phố Y, không ai dám phản kháng, mẹ của Kiều Sanh chỉ là một cô gái yếu đuối, không có gia thế, nên đành chịu khuất phục.

Suy cho cùng, nguyên nhân tạo nên tất cả những chuyện này là do Kiều Mạc Nhiên quá đa tình.

“Bỏ đi, chúng ta về thôi!” Kiều Mộ Đình – nãy giờ luôn im lặng – như hiểu được suy nghĩ trong lòng Kiều Sanh, nói khẽ.

“Ừ!” Kiều Sanh gật đầu.

Hai người rời khỏi phòng bệnh.

Kiều Tử Việt và Kiều Thục Lệ phải ở lại chờ bác sĩ và y tá tới.

“Buông tao ra!” Kiều Uất Lệ giãy giụa điên cuồng.

“Uất Lệ, chị đừng như vậy, chị bình tĩnh một chút có được không?” Dù biết không có tác dụng gì nhưng Kiều Thục Lệ vẫn cố gắng trấn an cô ta.

Dĩ nhiên Kiều Uất Lệ không thể hiểu được lời của em mình, giờ cô ta đã điên rồi, không nhận ra ai cả. Thừa dịp Kiều Tử Việt không chú ý, cô ta giãy ra, tát cho Kiều Thục Lệ một cái.

Kiều Thục Lệ theo bản năng muốn tránh nhưng vẫn chậm một bước, bị Kiều Uất Lệ tát thành mấy dấu đỏ tươi.

“A!”

Kiều Thục Lệ cảm giác bên mặt mình đau đớn, cô la to một tiếng, vội vàng che mắt lại.

Những lúc phát điên, Kiều Uất Lệ rất hung hãn, nhưng dường như đội ngũ bác sĩ, y tá đã sớm quen với tình huống này, họ không nói năng gì, đi tới cột cô ta lên giường, không thể nhúc nhích, lại còn nhét vải vào miệng: Đây là để phòng ngừa cô ta cắn trúng lưỡi.

Tuy bị trói không thể nhúc nhích, nhưng Kiều Uất Lệ vẫn giãy giụa điên cuồng, miệng còn lẩm nhẩm gì đó, vừa đáng sợ lại vừa đáng thương.

Kiều Tử Việt và Kiều Thục Lệ đứng một bên nhìn cảnh này.

Kiều Tử Việt vẫn bình thản, nhưng Kiều Thục Lệ thì đau lòng, quay mặt đi.

Giải quyết xong chuyện của Kiều Uất Lệ, hai người cùng các bác sĩ, y tá rời khỏi phòng bệnh. Kiều Sanh và Kiều Mộ Đình đã đứng chờ ở cửa lâu rồi.

Ngoài phòng bệnh, bốn người đều im lặng.

Cuối cùng Kiều Thục Lệ lên tiếng trước: “Chờ khi nào chị Uất Lệ tỉnh táo một chút, em sẽ đón chị ấy đi!”

Kiều Tử Việt lắc đầu: “Chị ta đã không còn là người của Kiều gia!”

“Em biết!” Kiều Thục Lệ cười khổ: “Chị Uất Lệ làm như thế, nếu ba còn sống, chắc chắn ba sẽ chính tay đánh chết chị, ở dưới suối vàng ba có biết cũng sẽ không tha thứ cho chị!” Nói tới đó, cô quay qua: “Nhưng dù sao thì chị ấy cũng là chị của em, từ nhỏ tới lớn chị ấy luôn chăm sóc giúp đỡ em, cũng rất tốt với em… Em không đành để chị ấy ở đây chịu tra tấn!” Nói xong, mắt cô ửng đỏ.

“Vậy mà khi đó em còn…” Kiều Tử Việt định nói, rồi lại thôi.

Kiều Thục Lệ biết anh ta muốn nói gì, đáp khẽ: “Em chưa bao giờ hối hận chuyện mình đã tố giác chị Uất Lệ, trước đây chị ấy từng làm rất nhiều chuyện sai trái, em cũng không hề hỏi tới, nhưng lần này chị ấy đã làm quá rồi. Tập đoàn Kiều thị là tâm huyết cả đời của ba, vậy mà chị Uất Lệ lại vì một tên không đáng mà muốn phá hủy nó, em tuyệt đối không cho phép chuyện như vậy xảy ra!”

Giọng của cô thật thản nhiên, nhưng lại rất mạnh mẽ, có vài phần giống Kiều Mạc Nhiên, nhưng lại dịu dàng hơn.

Kiều Tử Việt kinh ngạc nhìn cô, nhưng không nói gì.

Kiều Sanh và Kiều Mộ Đình đều im lặng.

Đây là lần đầu tiên bọn họ thật sự nhìn rõ đứa em gái út mà họ chưa bao giờ chú ý tới.

Tuy đều là đời kế tiếp của Kiều Mạc Nhiên, nhưng người con gái này không bao giờ thể hiện bản thân, còn có chút bất bình thường. Mọi người đều nghĩ cô ấy chỉ là một thiên kim tiểu thư yếu đuối, cho tới hiện tại, bản lĩnh thật của cô ấy mới hiện ra.

Thật bất ngờ, thật mạnh mẽ.
Bình Luận (0)
Comment