Dạ Vương

Chương 54

.

Sau lại, hai người đều không nói gì. Kiều Tử Việt bực bội, còn Kiều Sanh thì tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi. Lại qua hơn nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng tình trạng kẹt xe mới giảm xuống, xe của Kiều Tử Việt bắt đầu di chuyển từ từ giữa dòng xe cộ tấp nập.

Tới công ty, Kiều Tử Việt để Kiều Sanh xuống trước, còn mình thì lái xe vào bãi đỗ.

Kiều Sanh đứng trước tòa nhà, ngước lên nhìn khu lầu của tập đoàn Kiều thị, sau đó lẳng lặng đi về phía cửa lớn công ty.

Bảo vệ ở đại sảnh lập tức bước tới ngăn y lại, “Cậu là ai? Đây là khu lầu của tập đoàn Kiều thị, không phải nhân viên công ty không thể vào!”

Thái độ của bảo vệ ấy rất không tốt, nhưng Kiều Sanh cũng không để ý, chỉ mỉm cười, nhìn gã ta.

Thấy y như vậy, gã bảo vệ lại càng nổi giận, thái độ càng thêm thô bạo, muốn đẩy y ra ngoài, “Ra ngoài mau, còn lằng nhằng đừng trách tôi không khách sáo!”

Kiều Sanh vòng qua người gã ta, đi thẳng vào trong.

Bảo vệ định dùng vũ lực, nhưng vừa mới giơ cây đèn pin lên đã bị Kiều Tử Việt cản lại. Đại khái thì Kiều Tử Việt cũng đoán ra chuyện gì, anh ta đen mặt nói rõ thân phận Kiều Sanh với bảo vệ, lúc này mới giải quyết hiểu lầm. Khi đó, đương sự là Kiều Sanh lại làm ngơ như không có gì, chỉ là nhìn chằm chằm mấy chữ ‘Tập Đoàn Kiều Thị’ to đùng trên tường ở đại sảnh, trong lòng dậy sóng ba đào.

Tập đoàn Kiều thị, tôi tới rồi.

Văn phòng của Kiều Sanh nằm ở tầng một của tòa nhà. Thì ra quản lý Bộ phận Tiêu thụ vừa bị cách chức vì một vài nguyên nhân nào đó, trước đó Kiều Mạc Nhiên còn định đề bạt tâm phúc của mình lên làm, nhưng đề nghị của Kiều Tử Việt lại làm ông ta thay đổi ý định, để Kiều Sanh nhậm chức. Trước khi mất trí nhớ, chuyên ngành mà Kiều Sanh theo học là quản lý, tuy là không phải sang nước ngoài du học, nhưng thành tích cũng không tệ lắm, Kiều Mạc Nhiên định dùng chức vụ này kiểm tra năng lực của y.

Ngày đầu tiên nhậm chức, Kiều Sanh không có công việc để làm, chỉ là hợp thức hóa chức vụ, tự giới thiệu với mọi người, sau đó ngồi không trong phòng làm việc, chờ đến lúc tan ca thì về.

Ngay lần đầu xuất hiện, Kiều Sanh đã làm cả công ty phải trầm trồ, tin quản lý bộ phận tiêu thụ mới nhậm chức là một anh chàng siêu cấp đẹp trai đã nhanh chóng lan khắp công ty, Kiều Sanh cũng nhanh chóng trở thành thần tượng mới của mấy cô nàng mê trai.

Vài ngày sau đó, Kiều Sanh bắt đầu tiếp nhận công việc của quản lý bộ phận tiêu thụ tiền nhiệm để lại, hầu như là không thấy khó khăn gì, tất cả điều thuận buồm xuôi gió, hiệu suất công việc khiến Kiều Mạc Nhiên và Kiều Tử Việt kinh ngạc không thôi. Bọn họ vốn định thử thách Kiều Sanh, không ngờ năng lực của y lại xuất chúng tới vậy.

Vì thế, trong tiếng trầm trồ của mọi người, Kiều Sanh nhanh chóng hòa vào tập đoàn Kiều thị.

Một tháng sau, buổi chiều, tiếng chuông điện thoại di động của Kiều Sanh vang lên.

Kiều Sanh đang xem hồ sơ, nghe tiếng chuông, y ngẩng đầu nhìn thoáng qua số người gọi hiện trên màn hình.

Liên Mặc Sinh…

Cơ hồ là Kiều Sanh sắp quên cái tên này. Từ sau lần đấu giá nọ, Liên Mặc Sinh không có gọi điện tới cho y nữa.

Kiều Sanh bắt máy.

“Alo!”

“Cưng à, đã lâu không gặp, cưng có nhớ tôi không? Tới đây, hôn một cái…” Giọng của Liên Mặc Sinh vẫn ngọt ngào như vậy, chẳng qua là lời cậu ta nói ra cũng vẫn vô sỉ như thế.

“Tôi cúp máy đây!” Kiều Sanh thản nhiên nói.

“Đừng chứ!” Liên Mặc Sinh vội vàng hô lên, “Vất vả lắm tôi mới có thể gọi cho cậu được, cậu không thể nhiệt tình hơn chút sao?”

“Không thể!”

“…”

Liên Mặc Sinh hết đường binh, ai oán: “Cưng à, cưng lạnh lùng quá đó!”

“Cậu có ý kiến gì sao?” Kiều Sanh cong khóe môi lên.

“Đương nhiên rồi!” Giọng của Liên Mặc Sinh ngày càng ai oán, “Lần này nhiệm vụ của tôi rất không thuận lợi, kẻ địch rất giảo hoạt, còn mời một số lính đánh thuê và sát thủ, hại tôi bị thương nặng, suýt chút nữa thì toi rồi. Cậu xem tôi có yêu cậu nhiều không, vừa tỉnh lại, chuyện đầu tiên tôi nghĩ chính là gọi điện thoại cho cậu, không ngờ cậu lại đối xử với tôi như thế, tôi thật là đau lòng…”

“Bị thương nặng?” Kiều Sanh nhíu mày.

“Bị bắn vào ngực, nằm trong bệnh viện hôn mê hết mấy ngày!”

“Ờ!”

“Cưng ờ cái gì chứ? Ông xã cưng thiếu chút nữa chết nơi đất khách, vậy mà cưng còn không quan tâm một chút hay sao?”

“Ông xã?” Kiều Sanh nheo mắt lại.

“Ủa, ông xã nào? Cậu nghe lầm rồi đó?” Lúc này Liên Mặc Sinh mới ý thức được mình đã nói sai, bắt đầu giả vờ vô tội.

Kiều Sanh cười lạnh.

Ở đầu dây bên kia Liên Mặc Sinh cũng biết tình hình không ổn, vội vàng giả bộ đáng thương, ý đồ dời đi lực chú ý của Kiều Sanh, “Cưng ơi, vết thương của tôi đau quá, bác sĩ nói nó còn hơi sưng!”

“Không chết là may rồi!”

“…”

Kiều Sanh miễn cưỡng tựa lưng vào ghế dựa, ngón tay gõ nhè nhẹ lên bàn, nở nụ cười giảo hoạt.

Không cần nghĩ cũng biết lúc này vẻ mặt Liên Mặc Sinh có bao nhiêu phấn khích…

Tâm trạng của Kiều Sanh thật tốt.

Dù chơi đùa với sói con rất vui, nhưng cũng phải có chừng mực, dù sao thì Liên Mặc Sinh cũng là bệnh nhân, nếu cứ tiếp tục đả kích e là cậu ta thật sự ‘chết nơi đất khách’.  Đầu dây bên kia, Liên Mặc Sinh không nói gì nữa, phỏng chừng là đang buồn bực. Kiều Sanh không trêu chọc cậu ta nữa, mở miệng: “Khi nào thì về?”

“Qua mấy ngày nữa, chờ có thể xuống giường được rồi tính!” Liên Mặc Sinh uể oải đáp.

“Không chờ vết thương đỡ hơn một chút?”

“Không chờ, tôi sắp nhớ cậu đến chết rồi!”

Kiều Sanh mỉm cười.

Hai người không nói gì nữa, Kiều Sanh vừa định cúp máy, lại nghe Liên Mặc Sinh nói: “Phải rồi, tôi nghe Chris nói, cậu quen với Alex?”

Nụ cười trên mặt Kiều Sanh biến mất.

Kiều Sanh im lặng, Liên Mặc Sinh lại nói tiếp: “Con người của Alex rất phức tạp, tốt nhất là cậu đừng để dính líu gì tới gã ta. Trước đây gã có từng thuê tôi một lần, cho nên tôi cũng có chút hiểu biết về gã. Có thể nói tâm lý của gã ta có chút gì đó bất bình thường, rất biến thái, thủ đoạn lại tàn nhẫn, cay độc, bị gã ta ngó trúng tuyệt đối không có kết cục gì tốt!”

Kiều Sanh im lặng lắng nghe, không nói gì cả.

Liên Mặc Sinh cảm thấy có gì đó là lạ, bèn hỏi: “Cưng à, cưng có đang nghe tôi nói không đó?”

“Nghe rồi!” Qua một hồi sau, Kiều Sanh mới lạnh lùng đáp lại.

“Như vậy thì tốt rồi, lời của tôi, cậu nhất định phải nhớ cho kỹ đó!”

“Ừ!”

Nói thêm mấy câu, Kiều Sanh có chút mất kiên nhẫn, cúp máy, vẻ mặt âm trầm…

… …

Tuy Liên Mặc Sinh nói mấy ngày nữa mới về nước, nhưng sau cú điện thoại ấy, còn không tới hai ngày, cậu ta đã lếch xác về nước, còn tới tìm Kiều Sanh trước tiên.

Hôm đó đúng vào buổi tối.

Kiều Sanh đang ngồi trên giường xem tạp chí, đột nhiên cửa sổ bị mở ra.

Kiều Sanh ngẩng đầu nhìn, thấy Liên Mặc Sinh mặc đồ đen từ ngoài cửa chui vào.

Kiều Sanh khép tạp chí lại, nhìn cậu ta bằng đôi mắt đầy hứng thú.

Hai chân vừa chạm đất, Liên Mặc Sinh quên cả chuyện đóng cửa sổ, mà như một con chó to đùng chạy tới bên giường.

“Cưng ơi, tôi về rồi này!” Liên Mặc Sinh cười nói.

“Ừ!” Kiều Sanh miễn cưỡng gật đầu một cái rồi nhìn cậu ta một lượt.

Liên Mặc Sinh tiều tụy rất nhiều, sắc mặt nhợt nhạt, cũng gầy đi một ít, xem ra đúng thật là bị thương không nhẹ. Tuy nhiên, nụ cười trên mặt cậu ta vẫn sáng rọi như trước.

“Sao lại về gấp như vậy?”

“Nhớ cậu đó mà!” Liên Mặc Sinh bò lên giường, ôm lấy y.

Kiều Sanh không hề cự tuyệt.

Liên Mặc Sinh lại càng to gan, cọ cọ lên người y mấy cái rồi lại muốn hôn y.

Trước lúc bị cái miệng cá chình của Liên Mặc Sinh chạm vào môi mình, Kiều Sanh miễn cưỡng nói: “Nếu cậu muốn lại vào bệnh viện thì cứ nói, tôi sẵn sàng giúp cậu một tay!”

Liên Mặc Sinh cười xấu xa, “Cưng ơi, đừng xấu xa vậy mà, không phải người ta hay nói tiểu biệt thắng tân hôn sao? Hơn một tháng nay chúng ta không gặp mặt rồi, có phải là còn lâu hơn tiểu biệt nữa phải không? Cho nên… Hì hì, cưng biết mà!”

Kiều Sanh cười khẽ một tiếng, “Tôi không biết. Chi bằng… Cậu giải thích tôi nghe xem?”

Liên Mặc Sinh rùng mình một cái.

Thật là một nụ cười khủng khiếp…

Liên Mặc Sinh giỏi về quan sát sắc mặt, vội vàng buông Kiều Sanh ra, cách y một khoảng.

Kiều Sanh cũng dịu xuống một chút: “Vết thương trên người cậu khỏi rồi à?”

“Sao khỏi nhanh vậy chứ?” Liên Mặc Sinh kéo áo lên, để lộ mấy lớp băng gạt trước ngực, “Lần này tổn thương quá nặng, thiếu chút nữa là động tới tim, e là phải nghỉ ngơi nửa năm mới khỏi!”

“Không sao là tốt rồi!” Kiều Sanh thản nhiên nói.

“Chả có gì là tốt cả!” Liên Mặc Sinh cười khổ, “Trong nửa năm này tôi không cách nào nhận nhiệm vụ được, tôi còn phải dựa vào chút tiền này kiếm sống nha!”

Kiều Sanh thấy bất ngờ, “Làm sát thủ không có nhiều tiền sao?”

“Có chứ!”

“Cậu giết một người được chia bao nhiêu tiền?”

“Khoảng từ một triệu tới ba triệu, tùy tình hình, khó mà định giá lắm!”

“Số tiền cậu kiếm được chạy đi đâu cả rồi?”

“Xài hết rồi!”

“Không giữ lại chút nào sao?”

“Không nha, còn không đủ xài nữa là!”

“…”

“Tính sao bây giờ, không có tiền xài tôi sẽ chết!” Liên Mặc Sinh mặt ủ mày chau.

“Không sao, tôi nuôi cậu?”

“Thật à?”

“Ừ, nhưng cũng có điều kiện. Trong khoảng thời gian không có nhiệm vụ, cậu phải làm hộ vệ cho tôi!”

“Đương nhiên là được rồi! Cưng à, tôi đúng là yêu cưng chết mất!”

Vì thế, con sói nhỏ đơn thuần đã tự bán mình như vậy đó…
Bình Luận (0)
Comment