Sáng sớm vừa thức dậy, Lâm Chất đã thấy lòng bồn chồn. Có lẽ vì hôm qua ngủ quá muộn nên lúc lái xe luôn cảm thấy mờ mờ ảo ảo, mắt như không nhìn rõ được gì.
Giờ nghỉ trưa, cô nhận được cuộc gọi từ Trình Tiềm.
“Cậu định tự mình đi Tô Châu à?” Lâm Chất ngạc nhiên.
“Ừ, tôi đang ở sân bay rồi, dự kiến thứ Tư tuần sau sẽ về. Lúc đó gặp lại vậu nhé.” Trình Tiềm cầm tấm vé lên máy bay, nhìn lên màn hình lớn trong sảnh chờ, nói tiếp: “Đừng quá cảm kích tôi, sau này tôi sẽ đòi cả vốn lẫn lãi đấy.”
Lâm Chất đương nhiên hiểu ý anh là gì, cô mỉm cười nói: “Chuyện đã hứa với cậu, tôi chắc chắn sẽ làm. Nhưng dù sao cũng vẫn phải cảm ơn cậu.”
“Khách sáo nữa là tôi lên máy bay không kịp đâu.” Trình Tiềm cười, tháo kính râm xuống, để lộ gương mặt điển trai.
Lâm Chất nói: “Ân sâu không lời cảm tạ, đợi cậu về rồi nói sau.”
Cô vừa cúp máy, vừa bước ra khỏi phòng trà thì chạm mặt Vương Thiến Chi. Cô mỉm cười chào hỏi: “Đi ăn trưa không? Đi cùng nhé?”
Vương Thiến Chi nở nụ cười áy náy: “Tôi đã hẹn với Daisy bên phòng tài vụ rồi…”
“Vậy à? Thật trùng hợp.” Lâm Chất cười nhạt, “Tôi còn định mời cô ăn món gà Lương Sơn cơ, xem ra cô không có duyên rồi.”
Vương Thiến Chi khẽ giật nhẹ cơ mặt, lách qua cô vào phòng trà.
Lâm Chất quay đầu nhìn, thầm nghĩ cô ấy đang cố tình tránh mặt mình sao?
Với Lâm Chất, ăn một mình đã trở thành thói quen nên cô cũng không cảm thấy có gì bất tiện hay lạ lẫm. Ngược lại, nhà ăn của công ty nổi tiếng là có món ngon trong giới, cô ngồi một mình ăn trưa trong nhà ăn, cảm thấy rất thoải mái.
Hồi còn đại học, Lưu Ly rất hay kéo cô đi ăn cùng. Ăn cơm, đi dạo phố, thậm chí lên thư viện ôn bài cũng nhất định phải đi chung. Thật ra nhiều lúc Lâm Chất thấy rất phiền vì cô vốn là người thích không gian riêng tư, kiểu gắn bó như hình với bóng cùng một cô bạn gái quả là sự tra tấn đối với cô. Trớ trêu thay, Lưu Ly lại không thấy thế, lúc nào cũng phá vỡ ranh giới của cô, còn lấy đó làm niềm tự hào.
Vừa nghĩ tới Lưu Ly, thì điện thoại cô đã gọi tới.
“Người bận rộn, có rảnh để tôi mời ăn bữa cơm không đấy~” Giọng Lưu Ly ở đầu dây bên kia cố tình nũng nịu.
Lâm Chất bật cười: “Cậu nói kiểu gì mà lạ vậy, tai tớ ngứa hết cả lên rồi.”
Lưu Ly ho nhẹ vài tiếng, nói: “Tớ mời cậu ăn cơm, đi không?”
“Tớ đang ăn rồi.”
“Tớ nói buổi tối cơ, người độc thân buổi tối quý như vàng ấy nhỉ? Dành chút thời gian cho bạn cũ được không?” Lưu Ly đùa vui.
Lâm Chất đáp: “Độc thân thì đúng, còn quý như vàng thì không dám nhận đâu. Nhưng mà cậu hẹn sai thời điểm rồi, tối nay tớ có buổi cơm gia đình, phải về ăn cơm với nhà, xin lỗi nha.”
Lưu Ly kêu trời: “Tớ lâu lắm rồi không ra ngoài ăn cơm đấy, sắp mốc trong nhà đến nơi rồi!”
“Ừm, tớ nghĩ bạn học Lâm Phong chắc chắn sẽ rất vui lòng gánh vác nhiệm vụ này.” Lâm Chất đề xuất.
“Đừng nhắc đến anh ta, đi công tác mấy hôm nay rồi.” Lưu Ly phất tay, giận dỗi nói, “Cái công ty quái quỷ gì vậy, ba ngày hai bận là đi công tác, hôm nào tớ phải đập cho nó một trận!”
“Khí phách quá đi. Nhưng mà thưa bà bầu nương nương, tớ nghe bên cậu có người đang gọi cậu đi ăn rồi đấy, mau đi ăn đi nhé?”
“Á…” Lưu Ly than thở trong tuyệt vọng, là món canh tẩm bổ toàn diện, khiến cô chỉ muốn cúp máy ngay lập tức.
Khóe môi Lâm Chất nở nụ cười, nghĩ tới cô bạn hoạt bát lí lắc ấy, bất giác lại nhớ về thời đại học của mình.
Ăn trưa xong, cô đi tới quán Starbucks bên cạnh mua một ly latte. Trên đường quay về, bất chợt nghe thấy một bản nhạc xưa, cô khựng lại.
“Thời gian qua mãi không trở lại, chuyện xưa chỉ còn hoài niệm, nhớ thuở ấu thơ đôi bạn thanh mai trúc mã, sớm tối quấn quýt bên nhau…”
Cô bước vào một tiệm sách, ông chủ ngẩng đầu lên từ sau đống sách chồng chất, mỉm cười với cô.
“Gió xuân lại thổi làm hoa hé nở, em cũng đã thêm một tuổi rồi, em sẽ đổi thay như thời gian chẳng thể quay ngược, chỉ còn trong mộng ta mới còn nhau…”
Cô thuận tay lấy một quyển sách trên kệ — Cây Cầu Nơi Mộng Ước Gặp Nhau (The Bridges of Madison County).
Ngón tay thon dài trắng trẻo vuốt nhẹ trên bìa sách, như thể đang gợi lại điều gì trong ký ức.
Dù là bản tiếng Anh hay tiếng Trung, Lâm Chất đều từng say mê đọc đi đọc lại không biết bao nhiêu lần. Người không dễ bộc lộ cảm xúc như cô, thì chỉ có quyển sách cũ nát đầu giường ấy mới có thể chứng minh cô thực chất là một cô gái giàu tình cảm đến nhường nào.
“Chủ tiệm, tôi lấy quyển này.”
Vào thang máy, có người quen nhìn thấy cô cầm sách, liền mỉm cười hỏi: “Sách gì vậy? Tiểu thuyết à?”
“Ừ, là một tiểu thuyết tôi rất thích.” Lâm Chất cười đáp.
“Cây Cầu Nơi Mộng Ước Gặp Nhau?” Cô gái kia lẩm nhẩm đọc tên, nhoẻn miệng cười lịch sự.
Khi thang máy đến tầng, Lâm Chất xoay người nói: “Tôi đi trước nhé, tạm biệt.”
“Tạm biệt.” Cô gái trẻ vẫy tay, có chút ngượng ngùng.
Thang máy vừa đóng cửa, cô lập tức thở phào, quay sang người bên cạnh nói nhỏ: “Giờ còn ai đọc cuốn này nữa chứ? Tam quan lệch lạc!”
“Thôi kệ người ta đi, đó là sở thích văn học mà.” Người kia đáp.
“Chẳng phải chỉ là ngoại tình trong hôn nhân thôi sao? Có gì đáng để nghiền ngẫm.” Cô hừ một tiếng, vẻ mặt khinh thường.
Lâm Chất đem sách đặt vào ngăn kéo, quay lại bàn làm việc tiếp tục làm việc nghiêm túc.
Gần hết giờ làm, Nhiếp Chính Khôn nhắn tin bảo cô đợi ở bãi đỗ xe để cùng về nhà. Lâm Chất chờ khoảng mười phút thì thấy anh từ thang máy riêng đi xuống.
“Anh hai.”
Nhiếp Chính Khôn khoác áo vest bước tới, mở cửa ghế phụ rồi ngồi vào. Chưa để Lâm Chất kịp hỏi, anh đã nói trước: “Con bé Thiệu Kỳ lấy xe anh đi sân bay rồi, vậy nên anh nghĩ thay vì để tài xế đón thì đi nhờ xe em cho tiện.”
“Cũng hợp lý. Chỉ là Thiệu Kỳ ra sân bay làm gì? Lại đi du lịch à?” Lâm Chất khởi động xe, lái ra khỏi bãi.
“Chắc vậy. Con bé chẳng có nghề nghiệp gì, suốt ngày đi chơi lông bông, chẳng đáng tin chút nào.”
“Thế còn tiệm làm móng mà lần trước nó nói thì sao?” Lâm Chất hỏi.
“Nó có nộp kế hoạch, nhưng anh vừa xem là biết không phải do nó viết, nên anh trả lại bắt làm lại rồi.” Nhiếp Chính Khôn tựa vào ghế, tỏ vẻ mệt mỏi, “Con bé chẳng thừa hưởng chút chí hướng sự nghiệp nào từ anh hay mẹ nó, suốt ngày chỉ biết chơi bời.”
Lâm Chất cười nhẹ: “Nó còn trẻ, sau này sẽ học nhanh thôi.”
Nhiếp Chính Khôn lắc đầu: “Anh coi như dạy nó thất bại rồi. Mẹ nó còn định cho nó đi du học, anh thấy nếu thật sự đi thì đúng là thả cọp về rừng, không kiểm soát nổi đâu.”
Lâm Chất mỉm cười không đáp.
Tại biệt thự nhà họ Nhiếp, gần như mọi người đều đã có mặt, trừ cô nàng Thiệu Kỳ đã lén trốn đi. Ngay cả Nhiếp Chính Quân, người luôn bận tối mặt tối mũi cũng đã đến đông đủ.
Lâm Chất bưng khay trà đi tới, thấy Nhiếp Chính Quân đang chống gậy đứng bên cửa sổ sát đất, cùng em trai trò chuyện điều gì đó.
“Hai người uống chút trà cho dịu cổ họng, nghỉ một chút rồi hẵng nói tiếp mấy chuyện kế hoạch kinh doanh.” Lâm Chất ngắt lời họ.
Nhiếp Chính Khôn quay đầu cười: “Em chê bọn anh nhàm chán à?”
“Đi làm thì nói mấy chuyện đó, tan làm rồi vẫn còn nói, chẳng thấy chán sao?” Lâm Chất đưa tách trà cho anh cả, nói tiếp, “Đặc biệt là anh cả, bị thương rồi mà vẫn ra trận.”
Nhiếp Chính Quân cúi đầu uống trà, giả vờ như không nghe thấy gì.
“Cô nhỏ ơi, con đã tiêu diệt được boss rồi, mau lại xem đi!” Tiếng của Hành Hành vang lên từ phía xa.
Lâm Chất vẫn bưng khay, nghiêng đầu liếc qua cậu bé: “Boss nhà con vẫn còn đứng đây mà, ngã ở đâu cơ?”
Nhiếp Thiệu Hành hoảng hốt quay lại: “Cô nói ba con à?”
“Chứ còn ai là boss nữa?” Lâm Chất đưa mắt nhìn quanh.
Nhiếp Chính Khôn bật cười, giơ tay đầu hàng: “Việc nhà của mấy người, anh không dám can dự đâu. Anh đi xem ba viết chữ thế nào rồi, nói chuyện sau nhé.”
Hành Hành lập tức chạy lại đây, ngẩng đầu nhìn ba hỏi: “Ba không giận à?”
Nhiếp Chính Quân nhấp một ngụm trà, bình thản nói: “Giận gì cơ?”
Hành Hành lại lén nhìn Lâm Chất, lầm bầm: “Nếu không phải lệch tuổi thì con còn tưởng cô nhỏ mới là con ruột của ba đấy.”
Hai cái gõ đầu đồng thời đáp xuống, Nhiếp Thiệu Hành ôm đầu kêu oai oái.
“Không có lớn nhỏ.”
“Nói bậy nói bạ.”
Bị cả ba lẫn cô nhỏ mắng, thiếu gia Nhiếp Thiệu Hành giận dỗi bỏ đi mất.
Lâm Chất cúi đầu cười nhẹ, còn Nhiếp Chính Quân thì khóe môi cũng thoáng ý cười.
“Chủ nhật tuần sau là buổi hội đàm thương hội, nếu em có bạn bè thì có thể rủ đi cùng.” Nhiếp Chính Quân nói.
Lâm Chất mỉm cười: “Anh cả, anh đang thử thăm dò tình trạng tình cảm của em đấy à?”
Nhiếp Chính Quân ho nhẹ một tiếng, thu lại vẻ đùa cợt, nói: “Anh chỉ quan tâm thôi mà.”
“Không có.”
“Không có gì?”
Lâm Chất đáp: “Không có bạn trai, cũng không có ai để hẹn hò. Nếu anh không chê thì em đành đơn thân đi dự vậy.”
Nhiếp Chính Quân nhướn mày: “Sao lại gọi là đơn thân? Anh cả chẳng phải cũng là người sao?”
“Anh định làm bạn nhảy của em à?” Lâm Chất cười hỏi, những buổi hội họp như vậy thường kết thúc bằng vũ hội, chẳng lẽ anh cũng muốn lên sàn nhảy?
“Vì em gái mình, chuyện gì anh cũng làm được.” Nhiếp Chính Quân khẽ cong môi, đặt ly trà xuống.
Nhưng Lâm Chất lại không vì lời nịnh nọt ấy mà vui vẻ, cô nghiêng đầu nhìn anh.
Khóe miệng Nhiếp Chính Quân hơi giật nhẹ, anh hỏi: “Chẳng lẽ những lời này khiến em khó chịu à?”
Lâm Chất đưa tay khoác lấy cánh tay anh, hai người đứng cạnh nhau sát sàn cửa kính.
Bóng đêm buông xuống, bên khung cửa là hai dáng người cao thấp song song.
Cao lớn, anh tuấn, mạnh mẽ, điển trai.
Cao ráo, xinh đẹp, dịu dàng, kiên định.
“Sao thế?” Anh khẽ hỏi.
“Anh, sao năm xưa lại chọn em?” Lâm Chất ôm lấy tay anh, tựa đầu lên vai anh, giọng nhẹ nhàng mang theo nét vui đùa.
Nhiếp Chính Quân hỏi lại: “Sao lại hỏi như thế?”
“Mọi thứ đều đẹp đến mức không thật, nên em muốn xác nhận lại cho chắc.” Cô ngẩng đầu cười khẽ, ánh mắt trong veo, gương mặt dịu dàng.
Nhưng anh lại cảm nhận được một điều gì đó khác trong lời cô, trong lòng khẽ bật cười, anh nói: “Con người mà biết nhiều quá thì sẽ không vui đâu, như em bây giờ vậy.”
Bàn tay trắng trẻo mảnh mai của cô đặt lên bộ vest đen tuyền, tương phản rõ rệt.
Ngón tay cô khẽ siết lại, lớp vải vest nhăn lại thành từng nếp nhỏ.
“Em muốn biết…” Giọng nói như vọng lại từ nơi xa xăm, đến bản thân cô cũng không chắc mình có thực sự thốt ra hay không.
Nhiếp Chính Quân đút tay vào túi, nhìn thẳng về phía trước: “Khi đó thấy cô bé ngồi trong góc trông rất yên tĩnh, anh không thích ồn ào, em thì vừa đúng.”
Tay Lâm Chất khẽ buông lỏng, trượt khỏi tay áo anh.
Anh lập tức đưa tay nắm lấy cổ tay cô, cô ngẩng đầu lên nhìn.
“Như vậy đã hài lòng chưa? Anh từng nói rồi, sự thật không bao giờ đẹp như em tưởng tượng đâu.” Nhiếp Chính Quân nhẹ nhàng nói, “Anh cả vốn là người khô khan như thế, thất vọng không?”
Lâm Chất nhúc nhích cổ tay, anh buông tay ra.
“Thất vọng.” Cô gật đầu.
Phía bên kia đã bắt đầu gọi mọi người vào ăn cơm, hai anh em đành phải ngừng câu chuyện, cùng nhau bước vào nhà.