Gần đây, Lâm Chất cảm thấy Vương Thiến Chi trở nên xa cách với mình, có lẽ vì lần trước cô ấy giúp đỡ công việc nhưng lại bị mắng oan, từ đó không còn thân thiết như trước.
Thỉnh thoảng cô kể với Lưu Ly, Lưu Ly lại khuyên: “Không phải ai cũng có thể làm bạn với cậu, cậu phải quen với việc bị người khác không thích.”
“Cậu nghĩ tớ không quen sao?” Lâm Chất hơi ngạc nhiên hỏi. Từ nhỏ đến lớn điều duy nhất cô không quen có lẽ là người khác chủ động thân thiết với mình. Giống như Lưu Ly hồi đại học vậy, sự nhiệt tình ban đầu của cô ấy khiến Lâm Chất thấy khó chịu.
“Vậy thì cậu cứ phát huy bản lĩnh như trước, cứ là chính mình.” Lưu Ly đáp.
Lâm Chất nói: “Tớ rất thích có không gian tự do, nhưng công việc buộc tớ phải chủ động tiếp xúc với họ. Có lẽ Vương Thiến Chi vẫn còn khúc mắc với tớ, nhưng… tớ không biết phải giải thích thế nào với cô ấy.”
“Giải thích gì chứ, mặc kệ cô ta đi. Đã không cùng đường thì có cố cũng vô ích.”
Thật vậy sao? Cô chống cằm, thẫn thờ suy nghĩ.
Tiếng chuông điện thoại reo lên dồn dập kéo cô trở lại thực tại.
“Alo?”
“Cô Chất, cô phải lập tức quay về một chuyến.” Là quản gia của nhà họ Nhiếp, ông Trần gọi đến, giọng nói có vẻ nghiêm trọng.
“Đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Có một người đàn ông tự xưng là chú của cô đến thăm, lão gia và phu nhân đang tiếp ông ấy ở phòng tiếp khách phía tây. Nếu công việc không gấp thì cô nên về ngay đi.”
Lâm Chất cầm túi xách vội vàng đi về phía văn phòng giám đốc, xin nghỉ tạm một lát rồi trực tiếp xuống hầm xe tầng trệt.
Vương Thiến Chi vừa xoay cây bút trong tay vừa quay đầu hỏi Hạ Thắng bên cạnh: “Cô ấy xin nghỉ lần thứ mấy rồi vậy?”
Hạ Thắng thò đầu ra khỏi màn hình máy tính: “Lần đầu tiên trong tháng này.”
“Nhưng hôm nay mới mười tây thôi đó.”
Lưu Lâm Thanh ôm xấp tài liệu đi tới, nhìn vị trí của Lâm Chất rồi hỏi: “Cô ấy đâu rồi? Tớ cần bàn giao lại công việc đang làm.”
“Người ta lại xin nghỉ rồi đấy!” Vương Thiến Chi trượt ghế trở về bàn mình, nói một cách giễu cợt.
Lưu Lâm Thanh nhìn thoáng qua văn phòng giám đốc, rồi đặt xấp tài liệu lên bàn làm việc của Lâm Chất.
Vừa ngồi vào xe, Lâm Chất đã thấy chiếc Bentley quen thuộc bật đèn xi-nhan lướt qua trước mặt mình.
“Anh hai, anh cũng nhận được cuộc gọi rồi à?” Cô vừa khởi động xe vừa gọi cho Nhiếp Chính Khôn.
“Ừ, Anh cả chắc cũng sẽ về. Em đừng lo, chúng ta đã cử người đi điều tra về người ‘chú’ bất ngờ xuất hiện này rồi.” Nhiếp Chính Khôn trấn an.
“Vâng, em sẽ giữ bình tĩnh.” Cô hít sâu một hơi rồi cúp máy.
Sự xuất hiện bất ngờ của người chú khiến cả nhà họ Nhiếp rối như tơ vò. Bao nhiêu năm không liên lạc, vì sao lại chọn đúng thời điểm này để xuất hiện?
Nhiếp Chính Quân là người đầu tiên về đến biệt thự, lúc ấy lão gia và lão phu nhân đã trò chuyện với vị “chú” kia hơn một tiếng đồng hồ.
Người “chú” đó có phong thái bất phàm, dáng vẻ tuấn tú nho nhã, nét mặt mơ hồ có vài phần giống Lâm Chất. Mọi người không dám vội vàng kết luận điều gì, cho đến khi quản gia thông báo đại thiếu gia đã về…
Nhiếp Chính Quân vốn đã mang khí thế áp đảo, đàn ông bình thường đứng trước mặt anh ta thường hoặc tự ti, hoặc thầm ngưỡng mộ. Người khéo che giấu hơn thì sẽ âm thầm so đo. Nhưng vị “chú” kia thì không giống vậy. Ánh mắt ông ta nhìn Nhiếp Chính Quân đầy tán thưởng, nụ cười hòa nhã, thái độ lễ độ mà không hèn kém, tiến lui có chừng mực.
Chỉ trong một ánh mắt chạm nhau, cả hai đã nhìn ra được không ít điều.
“Chào ông Mộc, hân hạnh được gặp.” Nhiếp Chính Quân chủ động đưa tay.
Ông “Mộc” mỉm cười bắt tay, nói: “Cậu biết tôi họ Mộc?”
“Lâm Chất không phải là trẻ mồ côi từ nhỏ, hồ sơ ở trại trẻ rất rõ ràng. Nếu ông tự xưng là chú của cô ấy thì tôi biết ông họ gì cũng không lạ.” Nhiếp Chính Quân đáp.
“Không hổ là Tổng giám đốc Nhiếp, ánh mắt thật tinh tường.” Ông Mộc cười tán thưởng, rồi nói, “Xin được giới thiệu lại, tôi họ Mộc, tên một chữ là Thịnh. Nhờ hồ sơ trong trại trẻ vẫn còn đầy đủ tôi mới có thể lần theo dấu vết tìm được đến đây, nhận lại cháu gái của mình.”
“Chỉ lời nói thì chưa đủ, ông cần đưa ra bằng chứng khiến chúng tôi tâm phục khẩu phục.” Ánh mắt Nhiếp Chính Quân sắc bén, nhanh chóng lướt qua mấy tờ giấy đặt trên bàn trà.
Mộc Thịnh nghiêng người, nói: “Tôi cũng đã nói với lão gia và lão phu nhân rồi, nếu Tổng giám đốc Nhiếp muốn nghe lại, tôi cũng không ngại.”
“Mời ông, tôi xin rửa tai lắng nghe.”
“Năm xưa nhà họ Mộc gặp biến cố, tôi bị thương trong trận hỏa hoạn được một người bạn cũ cứu thoát, vì thế mới mất liên lạc với cháu gái duy nhất của mình. Khi đó nó còn nhỏ, tôi từng nghĩ nó đã chết trong đám cháy. Nhờ ơn trời bao năm nay lần theo manh mối từ Tô Châu tới thành phố B, cuối cùng cũng tìm được tung tích của nó. Những năm qua thật sự cảm ơn các vị đã chăm sóc, nuôi dưỡng nó. Là người chú và là người thân duy nhất còn lại của nó trên đời, tôi vừa biết ơn vừa cảm thấy hổ thẹn.”
“Từ trước đến nay ông làm việc ở đâu?” Nhiếp Chính Quân đột ngột chuyển đề tài.
“Những năm gần đây tôi sống ở Anh, hiện đang giảng dạy tại một trường đại học ở đó.” Mộc Thịnh chỉ vào đống giấy tờ trên bàn, nói tiếp, “Đây là những vật còn giữ lại từ năm xưa, là di vật của anh trai và chị dâu tôi, cùng ảnh chụp những món đồ cháu gái từng sử dụng.”
Nhiếp Chính Quân cầm tờ giấy trên cùng, hỏi: “Đây là gì?”
“Giám định huyết thống. Không có sự chuẩn bị kỹ càng, tôi cũng không dám đường đột đến quấy rầy quý phủ.” Mộc Thịnh hơi cúi đầu với lão gia, “Cảm ơn lão gia đã chịu nghe tôi nói hết câu chuyện, thật sự đã làm phiền rồi.”
“Nếu ông thật sự là chú ruột của Chất nhi, thì không thể gọi là làm phiền.” Lão phu nhân chống tay lên thành ghế, nói, “Nó cũng sắp về rồi, đến lúc đó hai chú cháu gặp nhau, mong ông Mộc có thể cho nó một chút thời gian để tiếp nhận mọi việc.”
“Đương nhiên, đương nhiên, tôi cũng không muốn làm nó sợ.” Mộc Thịnh gật đầu.
Khoảng hai mươi phút sau, Lâm Chất cùng Nhiếp Chính Khôn về tới nhà.
Khoảnh khắc cô bước chân vào cửa, ánh mắt Nhiếp Chính Quân nhìn sang khiến cô lập tức cảm thấy lạnh sống lưng.
Chú ruột sao…
Ông bà nội dẫn Lâm Chất vào thư phòng, để khách ở lại cho hai anh em họ tiếp đãi.
Ông cụ là người lên tiếng trước: “Để chắc chắn hơn, anh cả cháu đã cho người đi làm lại xét nghiệm huyết thống.”
“Làm phiền anh rồi.” Lâm Chất ngồi thẳng người, sống lưng hơi căng cứng.
Bà cụ nói: “Cháu đừng lo, cháu đã trưởng thành, hơn nữa còn có nhà họ Nhiếp làm chỗ dựa. Cho dù là chú ruột thì ông ta cũng không thể ép cháu nhận ông ta được.”
Lâm Chất khẽ cười, có phần bất lực: “Máu mủ tình thâm, ông ấy đã tìm tới tận cửa làm sao cháu có thể không nhận? Như ông ấy nói, người có quan hệ máu mủ với cháu trên đời này… cũng chỉ còn lại mình ông ấy.”
Ông cụ gật đầu hài lòng: “Cháu là một cô gái tốt, nếu ông ấy thật sự là chú cháu, chắc chắn sẽ rất mừng.”
Bà cụ nói: “Đừng sợ, chúng ta sẽ điều tra rõ ràng.”
“Vâng, cháu không sợ.” Ánh mắt Lâm Chất nhìn xa ra ngoài cửa sổ.
Có lẽ mùa thu đến sớm, từng luồng khí lạnh từ lòng bàn chân dâng lên khiến cô không khỏi rùng mình. Ngoài nỗi sợ hãi, trong lòng cô lại có thêm một chút mong chờ.
Dù thật hay giả, cô sẽ tự mình làm rõ tất cả.
Mộc Thịnh với thân phận khách mời, tất nhiên được giữ lại dùng bữa tối. Lâm Chất ngồi đối diện ông ta, thỉnh thoảng ánh mắt hai người chạm nhau.
Nhiếp Chính Khôn nâng ly, mỉm cười nói: “Hôm nay là một ngày vui, Lâm Chất đã tìm được chú ruột. Chúng ta cùng nâng ly chúc mừng một cái.”
Mọi người lần lượt nâng ly. Tuy chưa có kết luận cuối cùng, nhưng cũng không tiện nói rõ ra lúc này.
Cô nhấp một ngụm rượu, vị chát trôi xuống cổ họng.
Sau bữa tối, khi mọi người dùng trà, Mộc Thịnh mời Lâm Chất ra ngoài đi dạo.
Cô vừa đứng dậy, cổ tay liền bị Nhiếp Chính Quân giữ lấy.
“Anh cả?”
“Bình tĩnh, mọi chuyện đã có anh.” Giọng anh trầm ổn, ánh mắt có sức lay động lòng người.
Mũi cô cay xè, nhẹ nhàng siết lấy tay anh rồi buông ra, cùng Mộc Thịnh bước ra khỏi phòng khách.
“Cháu không ngờ lại là tôi chứ?” Hai người sóng vai đi trên thảm cỏ, ông bật cười nhẹ.
Dẫm trên thảm cỏ mềm mại, Lâm Chất khẽ thở dài một hơi: “Là ông ta nhờ ông đến phải không?”
“Vì đại sự trong miệng ông ta, tôi mới phải làm những chuyện không quang minh như thế này.” Ông lắc đầu cười khổ. “Một người đọc sách đường hoàng lại đi lừa gạt người khác, đúng là làm tổn hại phẩm hạnh.”
Lâm Chất nói: “Sai là ở ông ta, không phải ở ông.”
“Ông ta không sai.” Ông quay đầu nhìn cô, ánh mắt sâu lắng như giếng cổ cũng bừng lên một tia sáng. “Cháu muốn sự thật, ông ta cũng vậy. Bao năm nay mang theo mặc cảm tội lỗi, sống trong nhà họ Nhiếp, cháu nghĩ ông ta dễ chịu lắm sao?”
Lâm Chất ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm đen thẫm, không một ánh sao.
“Nhất định phải có cách khác mà, là ông ta quá cực đoan rồi.” Cô thu ánh nhìn lại, quay sang người bên cạnh: “Nếu thật lòng vì cháu, ông ta phải hiểu rằng nếu nhà họ Nhiếp biết chuyện này có phần cháu trong đó, cháu phải sống sao đây?”
“Nhà họ Nhiếp là một thế lực khổng lồ, ông ta không thể lật đổ nên chỉ có thể nhắm vào cánh tay của nó. Cháu là vô tội, điều đó ông ta luôn biết.” Ông vỗ nhẹ vai cô, dịu dàng nói, “Toàn bộ tài sản của chúng tôi một ngày nào đó sẽ thuộc về cháu. Chỉ mong cháu nhìn vào quyết tâm đặt cược tất cả này, mà hiểu cho ông ta một chút.”
Lâm Chất đứng khoanh tay sau lưng, bóng dáng gầy gò giữa thảm cỏ mênh mông càng thêm cô độc.
Cô nói: “Tiền tài chưa bao giờ là điều tôi muốn. Tôi chỉ hy vọng ông ta sớm đạt được điều mình muốn, trả lại cho tôi sự bình yên.”
Trên khuôn mặt luôn bình lặng của ông hiện lên một tia xao động, “Cảm ơn.”
Bản kết quả xét nghiệm huyết thống mới đặt trên bàn làm việc của Nhiếp Chính Quân. Mức độ tương đồng rất cao, kết luận xác nhận hai người có quan hệ huyết thống.
Lâm Chất đứng trước mặt anh, tâm thế đã chuẩn bị sẵn sàng.
“Em… muốn nhận ông ta không?” Vốn luôn quyết đoán và dứt khoát, nhưng lần này anh hoàn toàn tôn trọng sự lựa chọn của cô.
Lâm Chất gật đầu, bộ đồ trên người dường như rộng thêm, khiến dáng người cô càng thêm gầy guộc.
“Ông ấy là người thân duy nhất còn lại của em trên đời này. Em muốn học cách tiếp nhận ông ấy.”
Nhiếp Chính Quân lắc đầu, không tán đồng: “Không phải duy nhất, em còn có chúng tôi.”
Lâm Chất mỉm cười: “Chú đã đến rồi, các anh… có thể thở phào nhẹ nhõm.”
“Lâm Chất, đừng nói vậy.” Giọng anh hơi nghiêm, khiến người ta khó mà không nghe theo.
“Những năm sống ở nhà họ Nhiếp, em rất hạnh phúc. Những gì bạn bè cùng tuổi có hay không có, em đều có cả, em rất biết ơn.” Cô đứng thẳng, như một cái cây nhỏ kiên cường, chỉ là vành mắt hơi đỏ. “Anh, cảm ơn các anh vì tất cả. Em không biết phải báo đáp các anh thế nào.”
“Nói như vậy, chẳng khác nào em chưa bao giờ xem chúng tôi là người một nhà.” Gương mặt Nhiếp Chính Quân sa sầm, không rõ là tức giận hay xót xa. Mọi cảm xúc phức tạp đều dồn nén trong lồng ngực anh.
“Anh cả, em thật sự rất may mắn vì có anh.” Lần đầu tiên, một người luôn mạnh mẽ và độc lập như cô lại để nước mắt rơi trước mặt anh.
“Nghe như thể em sắp đoạn tuyệt với bọn anh vậy.” Anh đứng dậy, bước đến trước mặt cô.
Trên bàn có hộp khăn giấy, anh rút mấy tờ lau nước mắt cho cô.
Hành động đó không thể gọi là dịu dàng, ít nhất với Lâm Chất, mặt cô thấy hơi đau đau.
“Dù em có nhận chú thì vẫn là em gái của anh, không có gì thay đổi.” Anh vò nắm khăn giấy thành cục ném vào thùng rác.
Lâm Chất chớp mắt, một giọt nước mắt nữa rơi xuống. Cô mỉm cười: “Không đâu, sau này em sẽ gọi anh là Nhiếp Chính Quân.”
Anh vừa buồn cười vừa tức giận, mắng: “Không có phép tắc!”
Anh định đưa tay xoa đầu cô như an ủi, nhưng ngập ngừng một chút rồi thu tay về.
“Được rồi, em sẽ chuyển sang ở với chú. Căn hộ của anh, em sẽ dọn lại rồi trả.”
“Không được.” Nhiếp Chính Quân lập tức bác bỏ. “Lai lịch chú em tuy đã điều tra rõ, nhưng nhân cách ông ta thế nào thì anh chưa yên tâm. Vì sự an toàn của em, em phải ở yên chỗ cũ không được chuyển đi đâu hết.”
“Nhưng như vậy thì hơi kỳ…”
“Đừng lắm lời, nghe lời anh.”
“Dạ…”
Anh vẫn là người anh cả cứng rắn như trước, thật sự chẳng có gì thay đổi.