Lâm Chất phải khâu tám mũi trên đầu. Khi Nhiếp Thiệu Kỳ đến thăm, cô ấy cảm thán:
“Lần này đúng là đầu óc có vấn đề thật rồi…”
Lâm Chất: “…”
Cô còn chưa kịp nói gì thì Hành Hành đã đẩy cửa bước vào, tay ôm đồ: “Cô nhỏ, cô đỡ hơn chút nào chưa ạ?”
“Đỡ nhanh thế sao được, ít nhất cũng phải nghỉ ngơi mười ngày nửa tháng đấy.” Nhiếp Thiệu Kỳ nói, ánh mắt dừng lại trên đống đồ trong tay cậu bé rồi bật cười, “Cậu thiếu gia, cậu bao nhiêu tuổi rồi mà còn chơi mấy thứ con gái này cơ chứ!”
Cô cười hả hê, nhưng Hành Hành không hề giận, cậu bước đến bên giường, đặt đồ vào lòng Lâm Chất: “Cô nhỏ, cô từ từ chơi nhé, chơi chán rồi cháu mua cái mới cho.”
Lâm Chất ôm đống hình dán, vẻ mặt vô cùng phức tạp.
“Cặp dì cháu quý hóa, đúng là thú vị…” Nhiếp Thiệu Kỳ đứng bên cạnh vỗ tay, tán dương một cách chân thành “hai nhân vật xuất sắc” này.
Buổi chiều, Nhiếp Chính Quân đến thăm cô. Anh thấy cô ngồi một mình trên giường đang loay hoay với một đống… hình dán.
“Đây là sở thích mới hử?” Anh ngồi xuống chiếc ghế bên giường.
Chiếc ghế quá nhỏ, không hề phù hợp với vóc dáng cao lớn của anh. Ấy vậy mà chỉ là một chiếc ghế gỗ đen bình thường, anh ngồi lên lại khiến nó có dáng dấp như một chiếc thái sư ỷ (*ghế bành truyền thống của Trung Quốc), khiến Lâm Chất không thể không khâm phục.
Cô nói: “Anh à, anh không thấy mấy người trên hình dán này rất giống anh sao?”
Nhiếp Chính Quân không muốn trả lời câu hỏi ngây ngô như thế, nhưng Lâm Chất đã xé hình dán ra đưa cho anh xem. Bất đắc dĩ, anh đành nhận lấy, giả vờ xem rất nghiêm túc.
“Nói thật, chẳng giống chút nào.” Anh đáp.
Lâm Chấtnhận lại tấm hình, gật đầu: “Anh nói vậy em cũng thấy không giống thật.”
Nhiếp Chính Quân nhìn lớp băng trắng quấn quanh đầu cô, hỏi:
“Còn đau không?”
“Đau một chút, nhưng chóng mặt nhiều hơn.” Cô thành thật đáp.
“Sao lại ngã đến nỗi ra nông nỗi này?” Nhiếp Chính Quân thật sự không hiểu, bèn hỏi tiếp,
“Em ngủ ở phòng nào?”
“Chính là phòng anh từng ngủ ấy.” Lâm Chất đáp, “Em bị cảm nên đầu choáng váng, không cẩn thận ngã xuống thôi.”
Nhiếp Chính Quân gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Mãi đến khi Lâm Chất trở về căn hộ của mình, cô mới hiểu ánh mắt suy nghĩ lúc ấy của anh có ý gì.
Vết thương của cô không nặng lắm, bác sĩ trong nhà cũng có thể thay thuốc, nên Nhiếp Chính Quân quyết định đưa cô xuất viện. Lâm Chất có phần tiếc nuối.
“Mới ở có hai ngày mà đã không nỡ rời đi rồi à?” Nhiếp Chính Quân ngồi ở hàng ghế sau cùng cô, thấy cô cứ lưu luyến nhìn cổng bệnh viện, anh không nhịn được hỏi.
“Ừm, em khá thích mùi thuốc sát trùng ở bệnh viện.” Cô rất hiếm khi nói mình thích thứ gì, nhưng với mùi thuốc sát trùng thì đúng là có chút yêu thích thật.
Trong xe bỗng chìm vào im lặng. Mãi đến khi thư ký Trần hỏi về buổi tiệc thương hội hai ngày tới, bầu không khí mới được phá vỡ.
“Ngày mai em không cần đi.” Nhiếp Chính Quân nói.
Lâm Chất quay đầu nhìn anh:
“Anh nói em hả?”
“Chẳng lẽ còn có người bị thương thứ hai trong xe này?”
“Em muốn đi. Những người trong giới thương trường ấy, chẳng phải đều có nhiều câu chuyện truyền kỳ sao? Em muốn nghe một chút.”
Nhiếp Chính Quân nói: “Để người khác đi nghe rồi kể lại cho em.”
“Ví dụ như… anh?” Lâm Chấtcười nhẹ.
“Ví dụ như thư ký Trần.”
Thư ký Trần lập tức thể hiện sự sẵn lòng, cam đoan sẽ truyền đạt đầy đủ lại cho cô.
“Cảm ơn.” Lâm Chất mỉm cười, mang theo chút tiếc nuối.
Thư ký Trần im lặng, anh không dám quay đầu nhìn sắc mặt ông chủ.
Nhiếp Chính Quân đưa cô về nhà chính. Lão phu nhân rất lo lắng cho cô, đã sớm dặn dò chuẩn bị chăn đệm mới và những món ăn cô thích nhất.
“Về chưa được bao lâu mà đã vào viện hai lần, xem ra ta phải đến chùa Hoa Dĩnh thắp hương rồi.” Bà nắm lấy tay cô, lo lắng nhìn vòng băng trắng trên đầu cô,
“Vết thương thế này, kiêng khem cũng nhiều đấy… Ừm, gọi dì Phương đến hỏi bác sĩ Thôi xem cần kiêng những gì, lập danh sách ra.”
“Bà đừng lo, chỉ là nhìn có vẻ nghiêm trọng thôi.” Lâm Chất cười nói, “Thật ra vết thương chỉ là vết xước nhẹ thôi, không sâu đâu.”
Nhiếp Chính Quân ngồi trên ghế sofa, ngẩng đầu nhìn cô một cái. Cô cúi đầu vuốt phẳng nếp áo, giả vờ như không thấy ánh mắt ấy.
Vừa mới về nhà họ Nhiếp chưa được bao lâu, chú ruột cô đã đến.
“Xin lỗi, xin lỗi, mấy hôm trước tôi không có ở B thị.” Ông liên tục xin lỗi, khiến người nhà họ Nhiếp cũng có thiện cảm hơn.
“Không sao, chú cứ lo công việc đi, có chúng tôi chăm sóc cho con bé rồi.” Lão phu nhân cười hiền hòa.
Mộc Thịnh nói: “Nhưng tiếp tục làm phiền mọi người thế này, thật sự tôi rất áy náy. Tôi là chú ruột mà chưa từng chăm sóc con bé, liệu tôi có thể đưa Lâm Chất về chỗ tôi sống cùng một thời gian không?”
Yêu cầu nghe rất hợp tình hợp lý, họ dù có lo lắng cũng không thể tước đoạt quyền chăm sóc cháu gái của một người chú ruột.
“Lâm Chất, con thấy sao?” Nhiếp Chính Quân điềm tĩnh ngồi một bên, hỏi cô.
Lâm Chấtcúi đầu vén tóc, đáp:
“Con sao cũng được.”
Anh hơi sững lại, rồi mím môi nở một nụ cười.
“Vậy thì đi đi.”
Thế là, ghế còn chưa kịp ngồi ấm, dì Phương còn chưa kịp hỏi bác sĩ Thôi cần kiêng ăn gì, Lâm Chất đã theo chú rời đi.
“Dù sao cũng là chú ruột, máu mủ vẫn là máu mủ.” Lão phu nhân cảm thán.
Nhiếp Chính Quân cầm ly trà xanh trên bàn trà lên, hơi nước lượn lờ, che khuất nửa khuôn mặt anh.
Trên xe, Lâm Chất lấy ra một phong bì được dán kín, nói: “Tôi không tin các người, nên chuyện này tôi sẽ giao cho Trình Tiềm thay tôi xử lý.”
Mộc Thịnh gật đầu: “Cháu suy nghĩ rất đúng.”
Khóe môi Lâm Chấ tnhếch lên một nụ cười giễu cợt: “Tôi chưa từng nghĩ sẽ đối đầu với anh cả mình, các người đúng là có bản lĩnh.”
Mộc Thịnh không nói được lời trái lương tâm, chỉ mỉm cười trong im lặng.
“Chuyện này làm xong, tôi sẽ bảo Trình Tiềm xóa hết dấu vân tay của anh ấy, các người không có ý kiến gì chứ?”
“Không, rất hợp lý.”
Móng tay Lâm Chất cắm sâu vào lòng bàn tay, khóe môi vẫn vương một nụ cười nhạt, như đang hồi tưởng lại dáng vẻ nghiêm túc của anh cả khi cầm miếng hình dán ấy, nói chắc nịch là không giống.
Nơi ở của MộcThịnh giống hệt con người ông ta, phong cách độc đáo, trang nhã thi vị. Bức tranh treo hờ trên tường cũng có thể là tác phẩm của danh họa, một chậu hoa nơi ban công cũng có thể là giống quý hiếm khó tìm.
Lâm Chất ngồi trên chiếc ghế xích đu ở ban công, bên tay là ly trà xanh do chính Mộc Thịnh pha.
Hai người lặng lẽ ngồi đó, không ai lên tiếng, sự tĩnh lặng êm đềm trôi giữa họ. Không biết từ khi nào, bên ngoài đã đổ mưa thu, tí tách rơi, cả thành phố như được phủ sau một bức tranh thủy mặc mờ ảo.
“Đừng trách ông ấy, ông ấy cũng có nỗi khổ riêng.”
Lâm Chất nhắm mắt như đang chợp mắt, giọng khẽ khàng:
“Tôi không trách, tôi thấy tội cho ông ấy.”
“Cháu phải hiểu, không thể công khai nhận cháu, nỗi đau đó vượt xa tưởng tượng của cháu đấy.”
Lâm Chất mở mắt, ánh mắt trong trẻo: “Tôi sẽ chứng minh tất cả với ông ấy, bằng cách của tôi.”
Cô quay sang nhìn người bên cạnh, thắc mắc:
“Tôi vẫn không hiểu, tại sao chú lại giúp ông ấy như vậy? Chú vốn là người nhàn nhã, đáng lý không cần phải dính vào mớ bẩn thỉu này.”
Mộc Thịnh bật cười khẽ, nhìn ra màn mưa ngoài cửa sổ mờ hơi nước:
“Ông ấy còn, tôi còn. Lý do đơn giản vậy thôi.”
Lâm Chất bỗng chốc hiểu ra, thì ra là vậy.
Ông quay sang nhìn cô: “Có thể thay ông ấy chăm sóc cháu, tôi cũng rất vui.”
Lâm Chất nhướng mày, cô chẳng thể nào ghét nổi người đàn ông trước mặt này.
Tối đó, Lâm Chất ngủ một giấc thật ngon.
Sáng hôm sau, người hầu nhà họ Nhiếp đã tìm đến tận nơi. Việc họ không nói không rằng mà vẫn có thể tìm được chỗ này, Mộc Thịnh cũng tỏ ra khoan dung, mời họ vào nhà.
“Tiểu thư Chất, đại thiếu gia mời cô đến dự buổi tiệc, chúng tôi mang lễ phục và chuyên gia trang điểm đến cho cô.” Người hầu cung kính nói.
Lâm Chất đặt cuốn sách xuống, ngạc nhiên:
“Anh cả mời tôi?”
“Vâng ạ, thời gian không còn nhiều, phiền cô phối hợp giúp nhé.”
Lâm Chất liếc nhìn Mộc Thịnh, ông ta khẽ nhún vai cười:
“Chắc anh ta sợ tôi ‘giữ người’ nên sáng sớm đã lo đi tranh rồi.”
Lâm Chất hơi đỏ vành tai, đứng dậy theo người hầu vào phòng thay đồ.
Cô thay một bộ lễ phục màu đào, thiết kế hở vai ôm eo, kiểu dáng không phải gu của cô. Nhưng gương soi sẽ không nói dối, cô biết rất rõ bộ váy này hợp với cô đến nhường nào… đẹp đến mức không thể phủ nhận.
Điều duy nhất khiến cô không hài lòng, chính là vòng băng gạc trên trán, nhìn thế nào cũng giống một mỹ nhân điên trốn ra từ bệnh viện, lạ đời kỳ quặc.
Chuyên viên trang điểm ra tay. Cô mang theo một dải băng trán thêu tay tinh xảo, nhìn kỹ đường kim mũi chỉ hẳn là kiểu thêu Tô Châu.
“Cô đúng là có mắt nhìn, thứ này rất đáng giá đấy.” Người thợ trang điểm lấy món đó từ chiếc hộp thủ công tinh xảo, đưa cho Lâm Chất xem, “Loại kỹ thuật này gần như thất truyền rồi, đá đính trên đó cũng được đính bằng tay, hiện giờ hiếm ai còn làm nổi.”
“Nó có xuất xứ gì không?” Lâm Chất khẽ vuốt lên viên đá mát lạnh và lớp lụa mượt mà.
“Nó từng được đấu giá tại Christie’s năm 2009, tổng giám đốc Nhiếp đã mua lại với giá cao.” Người thợ trang điểm cẩn trọng đội lên cho cô, “Nếu cô thấy không thoải mái thì cứ nói, tôi còn mang theo mấy món thay thế nữa.”
Lâm Chất khẽ cười: “Mắt nhìn của anh cả tốt như vậy, không cần thay đâu, tôi rất hài lòng.”
“Cô đội lên càng đẹp hơn.” Nhà tạo mẫu vừa buông tay ra đã không kìm được cảm thán.
Da trắng môi đỏ, nhan sắc vượt trội cả hoa đào. Người con gái trước gương kia chẳng khác nào tiên nữ bước ra từ rừng đào. Cô thoát tục, nhẹ nhàng, ánh mắt dịu dàng như nước, người tựa thần, mà lại còn hơn cả thần.
Về sau, nhà tạo mẫu từng thấy dải băng trán này xuất hiện trên đầu những nữ minh tinh khác, nhưng cô vẫn nhớ rõ lần đầu tiên trông thấy nó được đội lên, khoảnh khắc ấy đẹp đến mức kinh diễm tuyệt trần.
Chỉ là… không hiểu sao, vật quý giá ấy cuối cùng lại chẳng thuộc về cô ấy nữa. Cô không khỏi cảm thấy bần thần, có chút tiếc nuối, như một thanh bảo kiếm và anh hùng bị chia lìa, mang theo nỗi hụt hẫng không thể nói thành lời.