Mấy ngày trước, Lâm Chất còn chưa mấy để tâm chuyện Hạ Thắng tố cô làm gián điệp thương mại, nghĩ rằng anh ta chỉ vì lợi ích công ty nên mới nghi ngờ vậy, cũng là chuyện hợp tình hợp lý. Nhưng khi bài đăng kia xuất hiện, cộng thêm việc dạo gần đây anh ta liên tục bị cấp trên khiển trách, cô đã hiểu hóa ra ban đầu anh ta đã không có ý tốt.
Chỉ là Lâm Chất còn chưa kịp tìm đến anh ta thì anh ta đã chủ động chặn cô ở bãi đỗ xe.
“Muốn tìm chỗ nào đó nói chuyện không?” Anh ta cười nhạt, hai tay đút túi, nhìn cô.
Dù có cố tỏ ra bình thường thế nào thì cằm không cạo sạch râu, cổ áo nhàu nhĩ và khí chất oán giận quanh người anh ta cũng đã sớm tố cáo mục đích thật sự.
Lâm Chất liếc nhìn xe mình rồi nói: “Có gì cứ nói ở đây đi, tôi còn bận.”
“Cô đang khoe khoang với tôi sao?” Anh ta cười khẩy, khoé miệng lộ rõ nếp nhăn.
Lâm Chất đưa tay xem đồng hồ, nói: “Nếu anh muốn giải thích cái bài viết không có chút căn cứ nào kia thì tôi cho anh hai mươi phút.”
Hạ Thắng phá lên cười, giọng cười mang chút cuồng ngạo phóng đại: “Cô chẳng qua chỉ là tình nhân của Tổng Giám đốc Nhiếp thôi, cô nghĩ mình có bao nhiêu giá trị? Tôi nói cho cô biết, tôi đã điều tra rõ rồi, căn hộ cô đang ở hiện giờ chính là tài sản của nhà họ Nhiếp. Chỉ cần tôi tung bằng chứng lên diễn đàn công ty, cho dù gã tình nhân của cô có bịt miệng nhanh đến đâu thì cũng sẽ có người kịp thấy!”
Lâm Chất nhíu mày, nghiêm túc phân biệt rồi hỏi lại: “Anh nói tôi là tình nhân của ai?”
“Nhiếp Chính Khôn!” Hạ Thắng nghiến răng, “Lần trước tôi còn tin nhầm hắn, đi tố cáo cô với hắn, đúng là mù mắt mà!”
Lâm Chất gật đầu: “Đúng thật là mù mắt.”
Hạ Thắng tức giận quát: “Cô tưởng ra vẻ chẳng có gì thì tôi sẽ tha cho cô dễ dàng à? Không đời nào!”
Lâm Chất nhìn thẳng vào mắt anh ta, ánh mắt sắc lạnh, giọng lạnh lùng: “Xem ra anh không định xin lỗi tôi, vậy thì tốt, tôi cũng không định tha cho anh.”
“Hừ! Nực cười, cô nghĩ tôi sẽ sợ cô à?!”
Lâm Chất nhấc chân bước, vòng qua anh ta đi về phía xe mình.
“Lâm Chất! Đừng có xem thường tôi!” Hạ Thắng gào lên từ phía sau.
Lâm Chất mở cửa xe, dưới ánh sáng ngược chiều khiến anh ta không nhìn rõ biểu cảm của cô, nhưng Lâm Chất biết, chắc chắn giờ phút này Hạ Thắng rất khó chịu. Dù gì cũng chẳng ai muốn tốn công hù dọa đối phương rồi lại bị coi thường.
Nhưng Lâm Chất càng rõ hơn, cô không cần nói thêm gì với anh ta nữa. So với việc anh ta đối đầu với cô thì đúng hơn là đang đối đầu với chính bản thân mình.
Đàn ông thất bại thường cần một chỗ nào đó để trút giận, mà cô, không may lại đụng phải đúng lúc.
Lâm Chất khởi động xe, nhanh chóng lướt qua người anh ta. Hạ Thắng tưởng cô định tông xe vào mình, vội vàng lùi lại. Lâm Chất khẽ cười, nhấn ga rời đi.
“Đồ khốn!” Anh ta đấm mạnh vào tường bãi đỗ xe, một tiếng trầm đục vang lên, xem ra đau không nhẹ.
Lâm Chất quay về biệt thự, không cần nghĩ cũng biết Nhiếp Chính Quân chắc chắn đã biết chuyện này, cô phải giải thích rõ với anh.
Chỉ là vừa bước vào cửa, quản gia Lâm đã cười híp mắt nói: “Cậu cả đang ở trong bếp nấu ăn.”
“Anh ấy?” Lâm Chất ngạc nhiên đến mức quên cả đặt túi xuống.
“Lần trước món cua om dầu làm cũng khá lắm đó, cô Lâm đừng coi thường tay nghề của cậu cả.” Quản gia Lâm cười nói.
Lâm Chất cúi đầu thay giày: “Tôi không phải không tin tay nghề anh ấy, tôi chỉ lạ là sao hôm nay anh ấy về sớm vậy thôi.”
Đổi xong giày, cô bước về phía bếp. Một người đàn ông cao lớn đứng bên quầy bếp, anh mặc áo len màu xám và quần vải thô, bớt đi vẻ nghiêm nghị thường ngày lại thêm vài phần khí chất đời thường.
Lâm Chất tựa tay vào khung cửa bếp, mỉm cười hỏi: “Cần em giúp gì không?”
Anh quay đầu lại nhìn cô, vừa giơ tay đã kéo cô vào lòng.
“Ưm…”
Là một nụ hôn kiểu Pháp thật dài, cô bị ép vào bệ bếp phía trước phía sau đều là góc chết, không còn đường lui.
Sau nụ hôn nóng bỏng và dồn dập, anh lại như đang nếm món tráng miệng, tay men theo eo cô lên đến cổ, bóp nhẹ cằm cô, nhịp điệu từ từ chậm lại.
“Biết ngoan ngoãn quay về rồi à?” Trán anh tựa lên trán cô, cười khẽ.
Lâm Chất đẩy anh ra, nói nhỏ: “Nhà còn có người đấy, anh để ý một chút đi nào.”
“Em chưa về thì chẳng ai dám bước chân vào bếp đâu.”
“Tại sao?” Cô ngạc nhiên nhìn anh, “Tay nghề dở quá, sợ bị phát hiện sao?”
“Hừ.” Anh hừ mũi, lấy khăn nhấc vung nồi, “Tự nhìn đi, thế này mà gọi là dở?”
Lâm Chất nghiêng người nhìn vào, tay anh vẫn đặt trên eo cô, hai người đứng sát nhau, kề vai kề lưng.
“Cá gì vậy?”
“Món này gọi là cá trắm nấu gừng hành, ngửi thử xem, thơm không?” Anh rướn cổ hít một hơi, nheo mắt lại, rõ ràng rất hài lòng với tay nghề của mình.
Thấy cô vẫn ngây người, anh liền đưa tay ấn nhẹ đầu cô, bắt cô phải đưa ra nhận xét.
“Chưa ăn bao giờ, em không biết đâu.” Cô quay đầu, lắc lắc.
“Cá trắm ấy mà, chủ yếu bổ âm dưỡng dương, ăn mùa đông là tốt nhất.” Tay anh không yên phận trượt qua eo cô, dường như còn đang ghi hận câu “một giọt tinh mười giọt máu” lần trước, nên đặc biệt nhấn mạnh bốn chữ “bổ âm dưỡng dương”.
Lâm Chất thu ánh mắt lại, khẽ gật đầu: “Thơm thật.”
“Vậy phải ăn nhiều vào.”
Cô ra vẻ bình thản, nhưng vành tai thì đỏ ửng cả lên.
Anh cúi xuống hôn nhẹ lên gò má đỏ au ấy, rốt cuộc nhịn không được mà bật cười thành tiếng.
Quản gia Lâm và dì Lý đứng ngoài nhìn nhau, nấu bữa cơm thôi mà có thể vui đến vậy sao? Không hiểu nổi.
Lại bị trêu chọc một trận, Lâm Chất da mặt mỏng, đành đẩy anh ra để chạy trốn: “Em đi xem Hành Hành làm bài, anh thích nấu thì cứ từ từ mà làm.”
Anh cầm muôi, gật đầu như đang làm thí nghiệm khoa học, rất nghiêm túc.
Chỉ là khoé miệng anh lại treo một nụ cười rõ ràng, hoàn toàn bán đứng tâm trạng đang cực kỳ tốt của anh lúc này. Anh nào có thích nấu ăn, rõ ràng là thích quá trình “phổ cập kiến thức” này thì có.
Tầng trên, Hành Hành đang làm bài tập. Vì không phải cuối tuần nên Hứa Nặc không đến. Lâm Chất đẩy cửa vào thấy cậu bé đang gác hai chân lên ghế, ngửa đầu ngậm bút nhìn bài, trên tai còn đeo tai nghe.
Cô giơ tay giật tai nghe xuống cậu mới nhận ra có người trong phòng.
“Cô ơi, dạo này cô nhớ con lắm đúng không?” Cậu bé cười hí hửng, thu chân và bài về, ngẩng đầu nhìn cô.
“Có một từ gọi là ‘tự mình đa tình’, cô không biết cô giáo Văn có dạy chưa?” Lâm Chất ngồi xuống, cầm bài của cậu lên xem.
Cậu đẩy ghế lại gần, ngồi sát bên cô, cười nói: “Chắc chắn là cô ở một mình chán quá rồi, nên mới hay về nhà như vậy, chứ trước đây đâu có thế!”
Tai Lâm Chất đỏ một mảng, giả vờ như không nghe thấy, tay chỉ vào bài: “Câu này để trống là không biết làm hử?”
“Cô giáo chưa dạy nên con không biết!” Cậu trả lời rất đương nhiên.
Lâm Chất lấy một cây bút trên bàn, vặn nắp, vẽ vài nét trên giấy nháp: “Con đọc lại đề một lần nữa.”
“Dạ.” Cậu ngẩng đầu, đọc to: “Biết rằng một bộ bài có 54 lá, lấy ra hai quân joker, bây giờ Tiểu Minh rút bài từ 52 lá còn lại, mỗi lần một lá, hỏi cần rút mấy lần để chắc chắn có hai lá cùng chất?”
Lâm Chất hỏi: “Có ý tưởng gì chưa?”
Cậu lắc đầu thật mạnh, to giọng đáp: “Không có.”
Lâm Chất: “…”
Cậu cười ngây ngô, cô kiên nhẫn vẽ trên giấy: “Một bộ bài có mấy loại chất?”
“Bốn: rô, cơ, chuồn, bích.”
Cô gật đầu: “Biết được một lần là tốt rồi.”
Cậu nhếch miệng, rõ là không phục.
“Giờ nghĩ xem, mỗi lần rút có thể là mấy loại chất?”
“Bốn!”
“Ừ. Giả sử lần đầu rút trúng chuồn, lần hai trúng cơ, ba là bích, bốn là rô, thì bất kể lần năm rút lá nào, cũng sẽ trùng với một trong bốn lá trước, hiểu chưa?”
Cậu nhăn mặt, trông như rất đau đầu.
“Nếu muốn chắc chắn có hai lá cùng chất, thì mình phải xét đến trường hợp tệ nhất, tức là đen đủi nhất.” Lâm Chất kiên nhẫn giảng.
Hành Hành sờ cằm suy nghĩ rồi nói: “Giống như lúc chờ đèn đỏ, nếu hỏi tối đa gặp bao nhiêu lần thì cứ giả định cả đường toàn là đèn đỏ?”
“Đúng thế.” Lâm Chất xoa đầu cậu, mỉm cười, “Giỏi đấy, biết suy luận rồi.”
“Dạ, cô Hứa dạy đấy.” Cậu bé tự hào hất cằm.
Lâm Chất nhướn mày, không bình luận gì thêm.
Hành Hành cầm bút, nhanh chóng điền đáp án là số 5.
Lâm Chất nói: “Vậy cô ra thêm câu nữa cho con làm nhé.”
“Ra đi ạ.”
“Vẫn là bộ bài đó, giả sử JQK lần lượt là 11, 12, 13. Vậy con phải rút bao nhiêu lần để chắc chắn có ba lá 13?”
Cậu nhóc nhăn mặt, mắt xoay liên tục, như đang nghiêm túc suy nghĩ.
“Năm mươi mốt lần!” Cậu đáp đầy tự tin.
Lâm Chất nhếch miệng cười: “Giải thích thử xem?”
“Giả sử người rút xui tận mạng, tổng cộng có bốn lá 13, nhưng mãi đến ba lần cuối mới rút trúng. Nghĩa là trước đó rút hết 48 lá, sau đó rút tiếp ba trong bốn lá còn lại.” Cậu nói xong, mắt sáng rỡ nhìn cô: “Cô ơi, con nói đúng không?”
Cái biểu cảm ấy đáng yêu quá mức, Lâm Chất không nhịn được vò vò mái tóc đang dựng đứng của cậu: “Rất đúng!”
“Ha ha ha, đại vương ta thiên hạ vô địch thông minh!” Cậu đứng dậy, một chân giẫm lên bàn học.
“Này.” Lâm Chất bất lực gọi, “Ba con còn ở nhà đấy, thấy cảnh này thì toi.”
Cậu lập tức thu mình lại, ngoan ngoãn ngồi xuống.
Lâm Chất hài lòng: “Thấy con thông minh thế cô dạy thêm con cái này nhé?”
“Cái gì ạ?” Cậu bắt đầu tò mò.
“Cũng giống như rút bài thôi, nếu con đã trải qua hết mọi khả năng thất bại, thì chỉ cần cố thêm một lần nữa là thành công.” Lâm Chất nhướn mày, gửi gắm hết thảy đạo lý cuộc sống vào một bài toán nhỏ, truyền lại cho cậu bé.
Hành Hành sờ cằm, nhìn cô: “Cô định nói gì vậy?”
“Cô ấy muốn nói, chỉ cần biết bước tiếp một bước khi đang ở đáy vực thì đã là thành công rồi.” Giọng của Nhiếp Chính Quân vang lên ở cửa, nói thay điều Lâm Chất muốn nói.
Hành Hành nhanh chóng liếc nhìn bản thân từ đầu đến chân, thấy ổn mới yên tâm. Cô nói quả không sai, có Nhiếp Chính Quân ở nhà thì vẫn nên ngoan ngoãn một chút.
“Cơm nấu xong rồi à?” Lâm Chất mỉm cười hỏi.
Nhiếp Chính Quân bước vào, như cô vừa vuốt tóc Hành Hành, anh cũng đưa tay xoa đầu cô: “Vậy giờ em đang ở đỉnh cao hay đáy vực cuộc đời?”
“Em hy vọng là đáy vực.” Cô nhún vai.
Hành Hành nhìn cô, ngạc nhiên: “Đáy vực?”
“Vì đã đến đáy rồi thì chỉ còn đường đi lên thôi.” Cô mỉm cười, tay khoác lên vai cậu, đầu nghiêng về phía cậu.
Ánh mắt Nhiếp Chính Quân thoáng qua một nét trầm lặng, không ai đoán được lúc này anh đang nghĩ gì.
“Đi thôi, ăn cơm.” Anh vòng tay qua vai cô.
Hành Hành định khoác vai cô nhưng thấy vị trí đã bị ba chiếm mất, bèn bĩu môi, chuyển thành ôm eo cô như muốn khiêu khích ba mình.
Bị kẹp giữa hai người đàn ông, Lâm Chất cũng không biết nên vui hay nên dở khóc dở cười.