Dịch Thành được đẩy ra thì Lâm Chất đã mệt mỏi ngủ gục trên ghế dài. Nhân viên y tế tốt bụng đánh thức cô dậy, cô ngơ ngác đứng lên thấy Từ tiên sinh cùng mấy hộ sĩ khom lưng, cùng nhau đưa anh vào phòng bệnh. Lúc này cô mới khẽ thở phào, đưa tay lau mặt mới phát hiện nước mắt đã thấm ướt.
“Cháu về đi, cậu ấy sẽ không tỉnh lại ngay đâu.” Từ tiên sinh ngồi xuống bên giường, ánh mắt không rời người trên giường bệnh mà nói.
Lâm Chất nhìn Dịch Thành nằm đó, gương mặt tái nhợt phải thở bằng ống máy, bên cạnh y tá lạnh lùng thao tác trên các thiết bị. Khung cảnh ấy khiến người ta có chút sợ hãi.
Cô kéo một chiếc ghế ngồi xuống cạnh giường. Từ tiên sinh ngồi phía bên kia, cô ngồi phía bên này. Hai người không nói thêm lời nào nhưng ở đó cùng nhau lại thấy yên tâm hơn một chút.
Một người đàn ông cao lớn đứng ở bàn y tá, chỉ vào cuối hành lang rồi hỏi ai đang nằm trong phòng bệnh đó.
Cô y tá thoáng nghi ngờ nhìn hắn: “Anh là ai? Có đăng ký không?”
“Tôi là người nhà bệnh nhân, bạn bè thôi. Vừa nãy thấy có người đi vào nên muốn hỏi rốt cuộc là ai đang nằm viện.”
Cô y tá nhìn dáng người to lớn của hắn trong lòng hơi bất an. Tuy lời lẽ còn coi như lễ phép, nhưng luôn có cảm giác hắn có thể vung nắm đấm bất cứ lúc nào.
“Để tôi xem lại sổ, anh chờ chút.” Y tá vốn đã căng thẳng, thêm phần ban đêm vắng lặng càng khiến bầu không khí trở nên nặng nề. Cô nhanh chóng lật tìm hồ sơ, rồi nói:
“Là một bệnh nhân tên Dịch Thành, vừa mới phẫu thuật xong.”
“À… cảm ơn.”
____
Trong khi đó, yến tiệc đã kết thúc nhưng bóng dáng Lâm Chất vẫn chưa xuất hiện.
“A Long nói tiểu thư Lâm đi bệnh viện, hình như là thăm vị tiên sinh mà lần trước ở buổi tiệc thương hội có quen biết.” Trần bí thư thấp giọng báo cáo với Nhiếp Chính Quân, sắc mặt ông âm trầm nói.
Anh ngồi trên sofa, cả hội trường trống rỗng vì khách khứa đều đã về. Chỉ còn ánh đèn chói chang trên trần vẫn sáng rực.
“Dịch Thành?”
“Đúng vậy, chính là vị tiên sinh ấy.”
Anh mở chiếc hộp nhẫn bọc nhung tím ra, bên trong là chiếc nhẫn kim cương xinh đẹp, lặng lẽ tỏa sáng dưới nền lụa đen.
“Ông chủ, có cần tôi đi đón Lâm tiểu thư về không?” Thư ký Trần hỏi.
“Không cần.” Anh đóng hộp nhẫn lại, đứng dậy rời đi.
A Long đi tới, nhỏ giọng hỏi Trần bí thư:
“Lão bản sao thế? Không phải chuẩn bị cầu hôn sao?”
Trần bí thư đẩy gọng kính, chậm rãi nói: “Cô gái trong lòng còn đang lo lắng cho người đàn ông khác, còn cầu hôn thế nào được nữa đây?”
A Long mím môi, không dám bình luận thêm.
Gần sáng Lâm Chất mới nhớ ra mình rời khỏi yến tiệc mà chưa chào hỏi ai. Cô lấy điện thoại ra, không có cuộc gọi nhỡ nào.
Cô khẽ cau mày bước ra ngoài, đứng trước cửa sổ nhìn một lúc. WeChat cũng yên ắng, không ai nhắn cho cô, lòng cô chùng xuống rồi đi tới quầy y tá.
“Xin chào, cho tôi hỏi… trước đó có ai tới hỏi về bệnh nhân phòng 308 không?”
Y tá trưởng lật lại sổ ghi chép, mỉm cười đáp: “Để tôi xem… Không, cô là người đầu tiên hỏi.”
“À… cảm ơn.” Lâm Chất gượng cười đáp lễ, sau đó xoay người đi về phía nhà vệ sinh.
“Y tá trưởng, tôi tan ca đây ~” Một y tá trẻ thay thường phục đi ra, quầng thâm dưới mắt đặc biệt rõ rệt.
“Về nghỉ đi, thức cả đêm mệt rồi, tranh thủ về nghỉ ngơi cho tốt.” Y tá trưởng dặn dò.
“Dạ, chào chị ạ ~ mai gặp!”
Lâm Chất vặn vòi nước, hứng nước lạnh vỗ lên mặt. Những giọt nước trong veo lăn xuống từ trán mang theo cảm giác mát lạnh khiến cô tỉnh táo hẳn.
Công việc vẫn còn chất đống, vậy nên cô buộc phải gắng gượng lên tinh thần. Nhưng thức trắng cả đêm khiến đầu óc mệt mỏi, mấy con số cũng tính sai, cô đành dựa lưng vào ghế nghỉ một chút.
Đến trưa, cô xuống quầy Starbucks mua một ly cà phê không đường. Vừa đẩy cửa ra cô đã thoáng thấy một bóng dáng quen thuộc.
“Thiệu Kỳ?”
Cô gái trẻ đang tay trong tay với một nam sinh, vừa cười nói vui vẻ vừa đi tới. Nhìn thấy Lâm Chất, cô ấy thoáng ngượng ngùng:
“Cô nhỏ”
“Sao cháu lại ở đây? Đến tìm anh hai à?”
Thiệu Kỳ lắc đầu:
“Không, bạn trai cháu làm việc ở đây, cháu đến ăn trưa cùng anh ấy.”
Nam sinh bên cạnh lễ phép chào:
“Chào cô, em là Tống Khiêm Hòa, làm việc tại công ty tài chính trên lầu.”
Lâm Chất liếc nhìn cậu: áo vest giày da, phong độ trí thức, gương mặt trắng trẻo, đôi mắt sáng rõ, kiểu người mà thời đi học luôn là tâm điểm chú ý.
“Chào cậu, tôi là tiểu cô của Thiệu Kỳ. Uống cà phê không? Tôi mời.”
“Không cần phiền đâu ạ, bọn cháu định ra phố bên cạnh ăn cơm. Cháu đi trước nhé.” Thiệu Kỳ kéo bạn trai, mỉm cười xin lỗi.
“Ừ, đi đi. Hẹn gặp lại.”
Nhìn bóng dáng hai người khuất dần, Lâm Chất gọi điện cho Trình Tiềm.
Nghe xong, anh bật cười:
“Không có đâu. Gần đây cô ấy không còn xuất hiện trước mặt tôi nữa, chắc biết khó mà lui rồi.”
“Không thể nào.” Lâm Chất khẳng định.
“Ý cậu là đang khen mị lực của tôi đấy à?” Trình Tiềm cười ha hả.
“Không, chỉ vì tôi quá hiểu tính cách con bé đó.”
“Yêu đương gì thì kệ người ta, sao cậu lại lo lắng nhiều thế? Càng sớm thay lòng đổi dạ càng tốt cho cô ấy.” Anh xoay bút, làm bộ lão luyện.
“Nhưng cô bé vừa trải qua thất bại tình cảm, bây giờ vội vã quen bạn trai mới, tôi không thấy đáng mừng chút nào.”
“Thế cậu muốn làm gì? Điều tra tổ tông mười tám đời của thằng nhóc kia chắc?”
“Cậu đi tra giúp tôi một chút, tôi không yên tâm.”
“Này! Cậu là cô của nó chứ không phải mẹ ruột, hiểu không?”
“Lần này tôi có linh cảm mà, cậu giúp tôi xác nhận đi.”
“Trời ạ, ngay cả chuyện của tôi cậu cũng chẳng để tâm, vậy mà…”
“Giúp không?”
“…Được, được!” Trình Tiềm vội cúp máy vì sợ cô lại nghĩ ra trò gì mới.
Không kịp ăn trưa, Lâm Chất trở lại văn phòng mở máy tính tìm thông tin về Tống Khiêm Hòa. Văn phòng đang nghỉ trưa nên khá trống vắng, may mắn không ai thấy cô đang lén truy cập những trang nội bộ.
Thông tin hiện ra quả nhiên có vấn đề.
Chiều muộn Trình Tiềm gọi lại, giọng nghiêm túc hiếm thấy: “Thằng nhóc này không đơn giản đâu, cậu phải cẩn thận.”
“Cậu tra được gì?”
“Cái cậu tra được thì tôi cũng tra được thôi.”
Lâm Chất cau mày: “Không biết nó tiếp cận Thiệu Kỳ vì tình hay vì tiền.”
Hai người cùng im lặng. Hồ sơ cho thấy Tống Khiêm Hòa từng có án hình sự khi mới mười mấy tuổi, bị đưa vào trại cải tạo thiếu niên hai năm. Ra tù cậu thi đậu một đại học khá tốt rồi vào làm công ty lớn.
Lâm Chất hiểu rõ: loại nam sinh phạm tội từ nhỏ thường rất thông minh, càng nguy hiểm. Một khi họ hành động thì hậu quả sẽ càng khó lường.
“Làm sao cậu ta vượt qua được thẩm tra chính trị của công ty chứ? Còn chen vào được chỗ cao cấp thế này?” Trình Tiềm khó hiểu.
“Đơn giản thôi, cậu ta biết cách che giấu quá khứ. Với loại người như thế không khó đâu.”
“Giờ cậu định làm gì? Tôi thì chắc chắn Thiệu Kỳ hận tôi tới xương tủy, chẳng giúp gì được đâu chỉ trông vào cậu thôi.”
Lâm Chất day trán: “Biết làm sao được, đành chờ xem thử.”
Vì chuyện Thiệu Kỳ nên khi tan làm cô vô thức trở về căn hộ của mình. Mở cửa thấy căn phòng tối om, cô sững ra một lúc mới nhớ mình đã về nhà.
Cô gọi điện nhiều lần mà không ai bắt máy, thả điện thoại xuống lòng cô nặng trĩu.
Bỗng chuông reo. Cô vội vàng bắt máy, suýt đánh rơi: “Alô?”
“Anh vừa bận chút việc. Em về nhà chưa?” Giọng Nhiếp Chính Quân vang lên.
“À… hôm qua bạn em đột ngột nhập viện, em vội đi nên quên báo với anh.”
“Bạn em không sao chứ?” Anh hỏi, ánh mắt tối đi.
“Không… không sao.” Cô nắm chặt tay vịn sofa, khẽ đáp.
“Anh còn ít việc chưa xong, nói chuyện sau nhé.”
“Ừ, anh bận thì làm đi.” Cúp máy, trong lòng cô lại dấy lên cảm giác trống rỗng.
Trước kia dù bận thế nào anh cũng quan tâm đến cô trước tiên. Nhưng hôm nay, công việc mới là ưu tiên.
Cô không phải kiểu con gái làm nũng. Nhưng lúc này sự lạnh nhạt ấy lại khiến cô hụt hẫng.
Bỏ bữa tối, cô nằm vật xuống giường mệt mỏi thiếp đi.
___
Nhiếp Chính Quân ngồi trước bàn làm việc, mắt vẫn dán vào điện thoại như chờ tin tức.
“Ông chủ, Tôn tiên sinh đến rồi.” Thư ký Trần gõ cửa.
“Đi thôi.” Anh khoác áo bước ra ngoài.
Thư ký Trần nhìn theo bóng lưng anh, thầm nghĩ: nhiều năm như vậy đây là lần đầu ông thấy ông chủ thất thần như thế. Hôm nay phải hết sức cẩn trọng để không chọc giận anh.
Nửa đêm Lâm Chất choàng tỉnh, theo bản năng đầu tiên là cầm điện thoại lên nhìn thử, nhưng không có cuộc gọi nào từ anh. Ném điện thoại xuống giường cô thấy tay chân bủn rủn, đầu óc choáng váng, hóa ra bản thân đã bị cảm.
Cô loay hoay tìm hộp thuốc mãi không thấy, rồi nhớ ra để trong phòng ngủ. Quả nhiên, trên chiếc sofa nhỏ cạnh giường có hộp thuốc trắng.
Chưa kịp lấy, tiếng chuông điện thoại chói tai vang lên.
Nhìn thấy tên người gọi, cả người cô như rơi vào hầm băng: Từ tiên sinh.
“Alô?” Giọng cô run run.
“Xin lỗi gọi muộn, nhưng tôi muốn báo cho cô một tin… Cậu ấy tỉnh rồi.” Giọng Từ tiên sinh kích động, nhưng vẫn giữ sự điềm đạm thường ngày. Điều đầu tiên ông nghĩ tới chính là chia sẻ niềm vui này với cô.
“Phù…” Cả người Lâm Chất mềm nhũn, ngồi phịch xuống giường, hai tay run run.
“Cháu qua đó xem.” Cô vội mặc áo khoác, chuẩn bị đi.
“Không cần đâu, mai cháu còn phải đi làm.”
“Không sao ạ, tiện thể cháu cũng khám luôn, cháu đang hơi cảm rồi.” Cô cầm chìa khóa, đóng cửa rời đi.
Nghe tiếng cửa khép lại Từ tiên sinh biết cô đã xuất phát, bèn không ngăn cản nữa.