Lâm Chất đưa tay ấn nút thang máy, bên trong có người cũng đồng thời giữ nút mở cửa.
“Cảm ơn.” Cô mang theo túi bước vào, mỉm cười gật đầu.
Người trong thang máy đúng là Tiểu Quách. Anh nhìn cô, hỏi: “Đầu đỡ hơn chưa?”
“Đỡ rồi, cảm ơn nhé.” Lâm Chất cười đáp.
“Ôi giời, đồng nghiệp với nhau mà khách sáo gì chứ!” Tiểu Quách cười tươi, hàm răng trắng lóa. Bỗng ánh mắt anh khựng lại, chăm chú nhìn vào tai cô.
Lâm Chất theo phản xạ đưa tay sờ tai mình, có chút ngượng ngùng.
“Đẹp lắm.” Tiểu Quách khen thẳng thắn.
Lâm Chất chỉ mỉm cười, không dám nói thêm “cảm ơn” nữa.
Thang máy dừng. Tiểu Quách bấm lên tầng 23, còn cô thì rẽ vào văn phòng mình.
“Hôm nay xinh quá nha~” Một đồng nghiệp nữ trong phòng cười nhìn cô.
Lâm Chất đưa tay chạm nhẹ vào tai. Khác với mọi ngày, hôm nay cô đổi sang một đôi khuyên tai mới hình hoa hồng, ôm sát vành tai, sự hiện diện rất rõ rệt.
“Cảm ơn.” Cô đặt túi xuống, ngồi vào chỗ làm.
Sắp đến Tết Âm lịch, thành phố B nhộn nhịp các hoạt động chào năm mới. Nhà hàng, khách sạn cũng đua nhau khởi động chiến dịch thu hút khách.
Lưu Ly hẹn cô đến một nhà hàng mới khai trương, còn đặt sẵn chỗ từ trước.
“Chồng cậu đâu?” Lâm Chất vừa gõ bàn phím vừa hỏi cô bạn đang thất nghiệp, lại còn mang bầu nên suốt ngày kêu chán.
“Cuối năm tiệc tùng nhiều anh ấy bận xã giao suốt, không có thời gian ở bên mình.” Lưu Ly oán trách.
“Thôi nào, đừng than thở nữa. Mình thấy đấy cũng là một kiểu ân ái trá hình đó.” Lâm Chất cười vội vàng cắt ngang.
“Thế còn người kia của cậu?” Lưu Ly lập tức hứng thú, đề tài này cô ấy chưa bao giờ bỏ qua.
“Chia tay rồi.”
“Cái gì cơ?” Đầu dây bên kia hét lên một tiếng, đến mức điện thoại trong tay cô cũng rung lên.
“Cấm truy hỏi đến cùng. Nếu không thì tối nay mình khỏi đi ăn với cậu luôn.” Lâm Chất cảnh cáo.
“... Được rồi, mình nín.” Lưu Ly ấm ức nói.
Lâm Chất bật cười, cúp máy.
“Tiểu Lâm, tối nay có hẹn à?” Trưởng phòng từ trong phòng đi ra, vừa hay trông thấy cô cất điện thoại.
Cô đứng dậy, ngại ngùng gật đầu: “Vâng, bạn em rủ đi ăn tối.”
“Thế thì bữa tiệc cuối năm của phòng mình em không tham gia được rồi?” Trưởng phòng hơi cau mày.
Lâm Chất liếc nhanh lịch mới nhớ ra, hôm nay là tiệc tất niên của phòng. Cô vội vàng giải thích:
“Xin lỗi Trưởng phòng, bạn em đang mang thai, trong nhà lại không có ai vậy nên em hơi lo cho cô ấy.”
Chủ quản xua tay: “Được rồi, làm việc đi.”
“Vâng.” Lâm Chất ngồi xuống.
Vương Thiến bên cạnh liếc cô, tròng mắt đảo đến nỗi như sắp lồi ra.
Tan ca cả phòng rộn ràng kéo nhau đi ăn tất niên. Lâm Chất lái xe đi đón cô bạn bầu.
“Đi mau đi, lát nữa kẹt xe chết mất!” Vừa ngồi lên xe, Lưu Ly liền hào hứng như được tiêm máu gà.
“Kẹt từ lâu rồi.” Lâm Chất nổ máy, thản nhiên đáp.
Lưu Ly nhìn sắc mặt bạn, không thấy có vẻ gì là đau khổ sau chia tay, thế nên cũng không dám nhắc lại.
“Trời ơi, nhà hàng này nổi tiếng lắm, mình để ý từ lâu rồi, cuối cùng cũng được đi ăn!” Lưu Ly phấn khích khoe.
Lâm Chất liếc bụng bầu của cô, nhắc nhở: “Sắp đến ngày dự sinh rồi mà cậu còn dám chạy nhảy lung tung thế à?”
“Có gì đâu chứ, dù sao cũng phải vào viện thôi. Ở nhà thì cũng sẽ phải chạy đến bệnh viện, vậy chi bằng ra ngoài vừa chơi vừa ăn ngon một bữa,= chẳng phải tốt hơn sao?” Lưu Ly thản nhiên nói.
Lâm Chất thở dài: “Cậu đúng là đồ mê ăn chính hiệu.”
“Chuẩn không cần chỉnh!” Lưu Ly ưỡn ngực đầy tự hào.
Lâm Chất nhìn mà thấy chạnh lòng, nhất là khi trông thấy vòng một của bạn tăng vọt. Cô vô thức cúi đầu nhìn xuống bản thân mình... ừm, cũng có nhưng quá ít, coi như có chút còn hơn không.
Cuối năm hầu hết các nhà hàng đều bị các công ty đặt kín để tổ chức tiệc tất niên. May mà Lưu Ly nhanh tay chọn được chỗ, dù hai người đến muộn nửa tiếng, nhà hàng vẫn giữ bàn cho họ.
“Phục vụ ở đây tuyệt vời quá, mình chắc chắn sẽ quay lại!” Lưu Ly hào hứng khen.
Lâm Chất lật thực đơn, lướt qua vài dòng mà chẳng biết chọn gì, liền để mặc cô bạn đang phấn khích gọi món.
Điện thoại reo, Lâm Chất đứng dậy ra ngoài nghe.
“Đang ăn cơm à?” Giọng nam trầm ấm từ đầu dây bên kia vang lên.
“Chưa ạ, còn đang chọn món. Còn anh?”
“Bữa cơm xã giao.” Anh liếc qua bàn tiệc đầy thức ăn trước mặt, gương mặt vẫn bình thản.
Từ sau buổi đi chung với cậu nhóc, anh chưa từng gọi cho cô. Lần này bất ngờ quá, Lâm Chất không biết nên nói gì.
“Nhớ ăn chút gì cho tử tế, đừng động đến đồ ngọt.” Anh dặn.
“Ừ, anh cũng ăn cho đàng hoàng.” Cô nghiêm túc đáp.
Đầu dây bên kia khẽ bật cười rồi ngắt máy.
Lâm Chất nhìn chằm chằm vào điện thoại, có chút thất thần. Ngày mai là hạn chót hoàn thành bản thảo BP, chắc chắn anh lại tăng ca. Ngó vào trong thấy Lưu Ly vẫn say sưa bàn bạc món ăn với nhân viên phục vụ, cô mới quay lại bàn.
“Nghe nói ở đây bồ câu nướng ngon cực, mình nhất định phải ăn hai con!” Lưu Ly hào hứng.
“Cậu ác quá, mẹ bồ câu mà biết chắc khóc mất.”
Khóe miệng Lưu Ly giật mấy cái: “Lạnh lùng thật.”
Lâm Chất bật cười. Cô vốn không giỏi kể chuyện cười.
Món ăn lần lượt được bưng lên, sắc mặt Lưu Ly thì càng lúc càng khó chịu.
“Sao thế, không ăn nổi à?” Lâm Chất còn chưa kịp gắp gì, thấy bạn nhăn nhó ôm bụng thì nói ngay, “Rõ ràng là cậu chọn đấy nhé, đừng hành hạ bản thân thế chứ.”
Lưu Ly nhăn mặt, ôm bụng:
“Đau quá...”
Lâm Chất hoảng hốt đứng bật dậy:
“Đi, mau đến bệnh viện!”
Nhìn bát canh thơm phức trước mặt, Lưu Ly vẫn do dự:
“Chắc không sao đâu, thỉnh thoảng mình vẫn đau thế này...”
“Cậu nhìn lại mình đi, rõ ràng không phải đau bình thường đâu, đứng lên mau!”
Đúng lúc đó, nhân viên bưng bồ câu nướng lên: “Xin mời, món ăn của quý khách.”
“Tính tiền!” Lâm Chất gấp gáp nói.
“Dạ... sao ạ?” Nhân viên ngơ ngác.
“Tính tiền!” Cô nâng giọng, đồng thời đỡ Lưu Ly đứng dậy.
“Vâng vâng.”
Lưu Ly còn đưa tay định gắp một miếng bồ câu nướng, bị Lâm Chất gạt phắt:
“Tới lúc này rồi mà còn ăn à!”
“Không ăn thì lát nữa lấy đâu ra sức để sinh...” Mặt cô ấy trắng bệch, mồ hôi vã đầy trán.
Lâm Chất hết lời, chỉ biết giục nhân viên đóng gói mang đi.
Mười phút sau, cô chở Lưu Ly lao thẳng về bệnh viện.
“Vào viện nào?” Lâm Chất vừa lái vừa hỏi.
Lưu Ly ôm hộp bồ câu nướng trong tay, mặt mày nhăn nhó: “Bệnh viện số Một...”
Trên đường, Lâm Chất gọi ngay cho Lâm Phong:
“Vợ cậu sắp sinh rồi, bỏ hết việc mà chạy ngay đi!”
Ở đầu bên kia, Lâm Phong luống cuống vội vàng đứng dậy, va cả vào ghế.
Khi đến bệnh viện, Lưu Ly đã gần như không đứng nổi.
“Cố gắng đi thêm chút nữa, sắp có em bé rồi, cố lên!” Lâm Chất động viên.
“Đau chết mất thôi...”
“Đợi Lâm Phong đến thì tha hồ mắng chồng, giờ thì giữ sức đã.”
“... Sao mình phải mắng chồng, anh ấy tốt lắm mà...”
Lâm Chất đen mặt, chỉ đành đưa bạn vào giao cho bác sĩ.
Sau khi kiểm tra, bác sĩ nói: “Còn vài tiếng nữa mới sinh được.”
“Vài tiếng nữa á?” Lưu Ly hét ầm lên.
Lâm Chất cũng giật mình: “Cô ấy đau thế này mà còn mấy tiếng nữa sao?”
“Giờ mới mở được hai phân, phải chờ thôi.” Bác sĩ bình thản ký giấy tờ, rõ ràng đã gặp nhiều ca thế này.
“Aaa!”
Tiếng hét thảm thiết khiến Lâm Chất run rẩy chân tay. Ngoài cửa, Lâm Phong càng hốt hoảng, đứng chết lặng.
Lâm Chất vỗ vai anh: “Vợ cậu đang đợi, mau vào đi.”
Lưu Ly mở mắt, vừa thấy chồng thì nước mắt lã chã, giọng nghẹn ngào:
“Anh...”
Rồi, tiết mục ngược cho hội độc thân lại bắt đầu. Lâm Chất thức thời tránh sang một bên.
Lâm Phong nắm tay vợ, dù mặt cắt không còn giọt máu nhưng vẫn cố gắng trấn tĩnh. Anh cúi xuống hôn trán cô: “Cứ kêu to lên, không sao cả.”
“Cô ấy đã hét muốn nổ cả tai rồi, anh còn khuyến khích nữa à?” Lâm Chất nhỏ giọng lẩm bẩm, nhưng Lâm Phong lúc này chẳng nghe thấy gì ngoài tiếng vợ mình.
Cô đành lủi ra ngoài, đi rửa tay trong nhà vệ sinh. Vừa cúi xuống nhìn gương, bóng người thoáng qua phía sau, cô chưa kịp phản ứng thì cả thân thể mềm nhũn, ngã xuống.
Người kia đỡ lấy, bế cô lên rời khỏi bệnh viện.
Nhân viên bảo vệ bệnh viện đã quen thấy cảnh người nhà cõng sản phụ, chỉ liếc qua rồi bỏ qua, không ai để ý đến vẻ mặt u ám của gã đàn ông.
Trên màn hình theo dõi, chấm đỏ biểu thị vị trí của cô càng lúc càng xa thành phố. Trình Tiềm lập tức bật dậy: “Sư huynh, hắn ra tay rồi!”
Người ngồi trên sofa gập tạp chí lại, đôi mắt sâu thẳm lóe sáng. Đó là Allen, gương mặt mang sự pha trộn giữa nét lịch lãm phương Đông và vẻ lạnh lùng của phương Tây.
“Làm như cô ấy dặn, gọi điện đi.”
“Không ra tay luôn sao?” Trình Tiềm nóng ruột.
Allen lắc đầu: “Cô ấy đã có kế hoạch, đã đồng ý thì phải làm đúng.”
“Nhưng... nếu tên b**n th** đó làm gì cô ấy thì sao?”
“Cậu chỉ cần đảm bảo im lặng. Tôi sẽ để cậu nghe được mọi thứ bên kia.”
Nói xong, Allen gõ một dãy số trên bàn phím, cắm tai nghe rồi ra hiệu Trình Tiềm đừng nói gì.
Chấm đỏ trên bản đồ vẫn di chuyển ra ngoại thành. Âm thanh truyền lại chứng tỏ cô đang ở trên xe.
Trình Tiềm tháo tai nghe, vội gọi cho Từ tiên sinh: “Tôi không liên lạc được với cô ấy, không biết cô ấy có ở chỗ ngài không?”
Từ tiên sinh nhíu mày, lập tức hỏi người bên cạnh:
“Liên hệ ngay với bảo vệ đi theo Lâm Chất.”
Tin báo lại: ở bệnh viện thì mất dấu.
“Vì sao không báo sớm hơn?”
“Bạn cô ấy còn trong phòng sinh, chúng tôi nghĩ cô ấy chỉ đi vệ sinh...” Bảo vệ luống cuống.
Cùng lúc đó, Nhiếp Chính Quân cũng nhận được tin tương tự.
“Ý gì vậy?” Anh sững sờ, hốt hoảng đứng bật dậy.
“Khả năng cao là bị bắt cóc.” Thư ký Trần buộc phải nói thẳng. Bởi camera bệnh viện ghi lại, một gã đàn ông cao to cõng một phụ nữ dáng giống hệt Lâm Chất rời đi, trong khi chỉ một giờ trước cô còn tung tăng đỡ bạn vào phòng sinh.
“Tìm cho bằng được! Lập tức tìm ra!” Nhiếp Chính Quân gầm lên, cả người toát ra sát khí như dã thú nổi điên.
Đêm nay, cả ba phía đồng loạt hành động, cảnh sát cũng nhập cuộc.
Lâm Chất mơ hồ tỉnh lại. Cú đánh của Tống Khiêm Hòa khi nãy không trúng đầu mà dồn lực vào lưng, khiến cô chỉ choáng chứ không bất tỉnh hẳn.
Chiếc xe lao vun vút, cô nhắm chặt mắt, đồng thời trong lòng cũng run rẩy. Vì cô không biết rốt cuộc hắn định đưa mình đi đâu.