Nhiếp Chính Quân đưa Lâm Chất vào bệnh viện để kiểm tra. May mà bệnh viện này cũng có cổ phần của Nhiếp gia nên người trực tiếp tiếp đãi là trưởng khoa ngoại, vốn quen biết Nhiếp tổng lừng lẫy. Nếu không việc ôm một người phụ nữ toàn thân nồng nặc mùi xăng vào viện chắc chắn sẽ gây chấn động.
Bác sĩ kiểm tra sơ bộ, rồi nói: “Không sao, chỉ vài vết thương ngoài da, bôi thuốc là ổn.”
Nhiếp Chính Quân vẫn kiên quyết yêu cầu kiểm tra thêm, sợ có chấn thương bên trong.
Nhưng Lâm Chất xua tay ngăn lại: “Em trên người mùi xăng đến chính em còn không chịu nổi, chỉ muốn về nhà tắm rửa ngay…”
Anh nhẹ nhàng vén sợi tóc dính vào má cô, khẽ nói:
“Chúng ta cứ kiểm tra thêm một chút. Nếu không có gì thì sẽ về ngay, được không?”
Cô cau mày, rõ ràng rất không muốn. Nhưng Nhiếp Chính Quân mặc kệ sự phản đối ấy, vẫn cùng bác sĩ đưa cô vào phòng kiểm tra.
Khi chụp phim, dáng vẻ của cô khiến bác sĩ cứ lén nhìn, như thể tò mò về câu chuyện phía sau.
“Bác sĩ, em có thể đi được chưa?” Lâm Chất vừa mặc lại quần áo, vừa hỏi.
“Người đàn ông đang đợi bên ngoài là gì của em?” Bác sĩ hỏi.
“Có quan hệ gì sao?” Cô đáp.
“Đương nhiên có. Nếu đó là bạn trai em thì tôi phải chúc mừng anh ta.” Nữ bác sĩ trung niên cười nói.
Khóe môi Lâm Chất hơi run, như muốn nói gì đó.
“Anh ấy kiên trì bắt em kiểm tra là đúng đấy. Nếu không, chính em còn chưa phát hiện mình đã mang thai.”
Tay Lâm Chất chống xuống giường, cúi đầu. Ngón tay khẽ run rẩy.
“Anh ấy không phải bạn trai em… là anh trai.” Cô nhỏ giọng.
“À? Xin lỗi, xin lỗi, tôi hiểu lầm rồi.” Bác sĩ cười gượng.
“Vậy thì chuyện mang thai này đừng nói với anh ấy. Nếu không, trên đường về chắc chắn anh ấy sẽ lải nhải mãi.” Lâm Chất ngẩng đầu, cho dù gương mặt còn thương tích, đôi mắt vẫn trong veo đến lay động.
“Được, tôi sẽ không nói.” Bác sĩ hơi ngại, cười xòa, rồi tiếp tục:
“Thân thể em không có vấn đề gì, thai nhi phát triển cũng ổn. Nhưng em nên định kỳ tới bệnh viện kiểm tra. Tôi khuyên nên sang khoa sản làm thêm xét nghiệm cho yên tâm.”
“Vâng, cảm ơn bác sĩ.” Lâm Chất khẽ gật đầu. Với thân hình gầy gò, chẳng ai nhìn ra cô đang mang thai.
Khi hai người rời phòng, bác sĩ còn ngượng ngùng nhìn Nhiếp Chính Quân cười. Ban nãy rõ ràng đã lầm tưởng hai anh em là vợ chồng. Giờ nhìn kỹ, đúng là… không giống chút nào.
“Bác sĩ nói em không sao, mình về thôi.” Lâm Chất nói.
Nhếp Chính Quân quay sang xác nhận. Bác sĩ gật đầu: “Cô ấy ổn, chỉ vài vết thương ngoài da…” Nửa câu “còn có thai” bị kìm lại khi thấy ánh mắt Lâm Chất.
Anh hơi nghi ngờ, nhưng thấy cô mỉm cười cảm ơn bác sĩ thì không hỏi thêm.
“Đi thôi.” Cô nói.
“Ừ.” Anh vòng tay qua vai, dìu cô bước ra.
Bác sĩ nhìn theo, thầm khen thầm: Hai anh em này tình cảm cũng thật khăng khít quá mức.
__
Việc đầu tiên sau khi về nhà là tắm rửa. c** đ* ra Lâm Chất mới thấy toàn thân đầy vết bầm tím. Đầu gối thảm nhất, dính máu loang lổ, mỗi lần động đậy như bị xé rách thêm lần nữa.
Cô lấy màng bọc thực phẩm quấn quanh vết thương để tránh nước rồi mới vào tắm. Nước nóng xối xuống, cơn đau khiến cô cau mày liên tục.
Hơn nửa tiếng sau, tiếng gõ cửa vang lên. Cô mặc áo choàng tắm, lau tóc còn ướt đi ra.
Nhiếp Chính Quân đứng đó, ra hiệu: “Ngồi xuống.”
Cô ngồi trên giường, tóc vẫn nhỏ giọt, khăn bông cầm trong tay. Anh ngồi xổm xuống, mở hộp thuốc, đặt chân cô lên gối mình, rồi cúi đầu tỉ mỉ xử lý từng vết thương.
Mùi xăng vẫn vương vất trong không khí, khiến Lâm Chất thấy buồn nôn. Cô vội lấy tay che miệng.
“Khó chịu à?” Anh ngẩng lên, cau mày.
Cô khẽ gật: “Có chút.”
Anh băng bó xong, đứng dậy: “Đi sấy tóc đi.”
Cô bước vào phòng tắm lần nữa. Có lẽ do tâm lý, đầu gối chẳng còn đau, mà chỉ còn cảm giác ấm áp, ngứa ngáy.
Khi tóc đã khô, cô bước ra thấy anh đã ngủ gục trên sofa. Một ngày một đêm không chợp mắt, cằm anh phủ đầy râu lún phún.
Lâm Chất khẽ lấy chăn đắp lên người anh. Anh không hề động đậy, ngủ say như chết.
Cô lặng lẽ đi ra ban công, lấy điện thoại gọi cho Lưu Ly.
Vừa bắt máy, đầu dây bên kia là tiếng trẻ con khóc ngằn ngặt. Nghe vậy, cô bất giác mỉm cười, tay vô thức đặt lên bụng mình. Ở đây… cô cũng đang có một sinh mệnh bé nhỏ.
“Cậu chạy đâu mất? Tớ sinh con mà chẳng thấy bóng dáng cậu đâu, đúng là không có chút nghĩa khí nào!” Giọng Lưu Ly trách móc như pháo nổ dồn dập.
“Ngày đó có việc gấp, xin lỗi nhé.” Lâm Chất cười nhẹ.
“Thôi, so đo với cậu cũng chẳng vui. Bao giờ tới thăm con nuôi của cậu đây? Nhớ mang phong bì đỏ to đấy!” Lưu Li cười hề hề, nhờ thế mới chịu tha cho cô.
“Con nuôi…?” Lâm Chất ngẩn ra.
“Đúng rồi, chẳng lẽ cậu không định làm mẹ nuôi sao?” Lưu Ly nheo mắt, giọng điệu như nửa đùa nửa ép.
“Vậy… tớ có thể à?”
“Sao lại không chứ?” Lưu Li cười khẽ, “Làm mẹ nuôi thì có cần kỹ thuật gì đâu. Chỉ cần mỗi năm chuẩn bị vài bao lì xì đỏ, lễ tết mua quần áo mới cho con trai tớ là được.”
Cô vừa nói vừa cười tinh quái.
Lâm Chất gật đầu rất nghiêm túc: “Chuyện này đơn giản, tớ làm được.”
“Ê, cậu thật sự không muốn qua thăm con nuôi hả?” Lưu Ly hơi bất mãn, còn chưa kịp kể cho cô nghe những vất vả khi sinh nở.
Lâm Chất đặt tay lên bụng, khóe môi cong lên: “Đợi tớ mang bao lì xì tới lấy lòng nó rồi sẽ đến. Yên tâm.”
Lưu Ly cúi xuống hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai: “Cậu đến lúc nào cũng được, tớ lúc nào cũng ở nhà.”
“Biết rồi, đang ở cữ mà.” Lâm Chất bật cười.
Cúp máy, cô đưa tay sờ lên má, gió ngoài trời buổi tối có chút lạnh.
Người đàn ông trên sofa vẫn ngủ say. Cô đi lại gần, ngồi xuống cạnh, nghiêng đầu ngắm nhìn. Khuôn mặt anh hằn sâu trong lòng cô, chỉ cần nghĩ thôi đã biết cảm giác ấy ấm áp thế nào. Trái ngược hẳn với bề ngoài lạnh lùng kia, anh mang lại cho cô một sự an toàn hiếm có.
Trong màn đêm, không biết từ lúc nào cô cũng thiếp đi, đến khi tỉnh lại thì đã nằm trên chiếc giường lớn xa lạ. Căn phòng tối om, cô với tay tìm công tắc đèn ở đầu giường nhưng không có.
Đây rõ ràng không phải căn hộ của mình… Cô ngồi yên, lòng hoang mang.
“Cốc cốc cốc.” Tiếng gõ cửa vang lên ba nhịp. Cô vội kéo chăn xuống giường, mở cửa.
“Lâm tiểu thư.” Người giúp việc mỉm cười chào.
Lâm Chất cau mày, nhìn quanh căn phòng lạ, cảm giác bất an dâng lên.
“Lâm tiểu thư, đã đến giờ dùng bữa tối. Cô muốn ăn trong phòng hay xuống phòng ăn ạ?” Người giúp việc vẫn giữ nụ cười lễ phép.
Lâm Chất cúi xuống nhìn bộ đồ trên người đã bị thay thành đồ ở nhà từ lúc nào mà cô không hề hay biết.
“Đây là đâu vậy?” cô hỏi.
Người giúp việc thoáng ngạc nhiên nhưng vẫn đáp: “Đây là biệt thự riêng của tiên sinh Nhiếp. Chiều nay cô đã được đưa đến đây.”
Biệt thự riêng… hóa ra anh còn có chỗ thế này?
Lâm Chất bước xuống cầu thang, nhìn lướt qua cách trang hoàng. Không giống ngôi nhà xa hoa trước đây, nơi này toát lên phong cách cá nhân rõ rệt: toàn bộ đồ đạc đều là đen, trắng, xám; hiếm thấy chút màu sắc tươi sáng. Thỉnh thoảng một bức tranh treo tường mới tạo điểm nhấn tương phản, nhưng đa số vẫn là gam lạnh, độc đáo đến mức chạm thẳng vào tâm trí người xem.
Cô ngồi xuống bàn ăn. Trước mặt là cả bàn đầy món, một mình cô ngồi nhìn mà không biết nên bắt đầu từ đâu.
Nếu là trước đây chắc chắc cô sẽ bỏ đói bụng, nhưng hôm nay lại khác. Cô im lặng cầm đũa, nghiêm túc ăn từng miếng. Cả căn phòng chỉ vang lên tiếng chạm bát đũa khe khẽ.
Uống hết ngụm canh cuối cùng, cô đứng dậy, xoa bụng, có vẻ ăn hơi nhiều rồi.
Cô tìm quanh nhưng không thấy điện thoại đâu, đành bật TV giết thời gian. Lâu rồi mới xem, cô mới phát hiện phim truyền hình bây giờ thật sự quá dở.
Hai tiếng trôi qua, người giúp việc lần lượt rút lui chỉ còn lại mình cô trong căn phòng rộng lớn, lạnh lẽo đến mức rợn người.
Cô tắt TV ôm gối chờ đợi, kiên nhẫn ngóng anh trở về.
Khoảng mười giờ tối, tiếng động vang lên ở huyền quan. Cô lập tức mở mắt, ánh nhìn trở nên sáng rõ.
Nhiếp Chính Quân treo áo khoác lên giá, quay đầu lại liền thấy cô đứng lặng nơi đó, mang theo vẻ mong manh yếu đuối.
Anh vốn định im lặng, nhưng theo thói quen vẫn buột miệng: “Chưa ngủ sao?”
“Em đang đợi anh.” Lâm Chất giấu tay sau lưng, ngón tay siết chặt, hơi căng thẳng.
“Muốn nói gì?” Anh tháo cà vạt, bước về phía sofa.
Lâm Chất đi theo, rót một ly nước đưa đến trước mặt.
“Anh đưa em đến đây để làm gì?” Giọng cô nhỏ, như một đứa trẻ sợ bị quở trách.
Anh uống một ngụm nước, đặt ly xuống: “Rất đơn giản, sợ em bỏ trốn.”
“Bỏ trốn? Sao lại vậy?”
“Em có biết trên người em mang bao nhiêu bí mật liên quan đến AG không? Chỉ cần để lọt ra ngoài, ai cũng sẵn sàng trả giá cao. Anh không thể không đề phòng.” Giọng anh bình thản, như đang bàn chuyện công việc.
Cả người Lâm Chất run lên, chân nhũn ra, cô phải vịn vào sofa mới ngồi vững.
“Anh thật sự nghĩ như thế sao?” Giọng cô nhẹ đến mức gió thổi liền tan.
“Chẳng lẽ cần anh nhắc lại những gì em đã làm?” Anh nhếch môi, ánh mắt lạnh băng.
Cô cúi đầu: “Xin lỗi…”
Từ kết quả mà nói, việc cô phản bội cũng chẳng đi đến đâu. Bởi ngay sau khi bị bắt cóc, Trình Tiềm và những người khác lập tức báo cho Dịch Thành. Cuộc đàm phán ngày hôm sau nếu thiếu Dịch Thành thì phần thắng của AG sẽ giảm mạnh, gần như không còn cơ hội. Thực tế cũng đúng như vậy, bởi vì cô bị bắt cóc nên Dịch Thành không xuất hiện. AG sau nửa năm đàm phán với BP, cuối cùng thành công ký hợp đồng, giành lấy dự án.
Nhưng về bản chất, tất cả những gì cô đã làm trước đó chỉ gói gọn trong hai chữ, phản bội.
Lâm Chất đặt hai tay lên gối, cúi đầu, tóc rũ xuống che đi biểu cảm. Nhiếp Chính Quân nhìn mãi vẫn không thể đoán được, rốt cuộc cô là thật lòng hối hận hay chỉ đang giả vờ.
“Em sẽ từ chức…”
“Không cần.” Anh lạnh lùng ngắt lời. “Em đã bị sa thải rồi.”
Cô giật mình ngẩng đầu, chạm vào ánh mắt lạnh lẽo của anh.
“Từ giờ em sẽ ở đây. Người của tôi sẽ chăm sóc em.” Giọng anh bình thản như thể chuyện giam lỏng này chẳng có gì to tát.
Lâm Chất mím môi thật chặt, hồi lâu mới nói: “Anh không có quyền làm vậy với em.”
Anh bật cười, tiếng cười chua chát: “Giữa việc ngồi tù và ở lại đây, em nghĩ mình có thể chọn gì? Tin tôi đi, ở lại đây vẫn dễ chịu hơn nhiều.”
Cô bật cười thảm hại, mặt trắng bệch: “Thật ra chẳng khác gì nhau cả.”
Nhiếp Chính Quân bỗng nhiên đứng lên, kéo cô vào lòng, ôm chặt eo rồi cúi đầu hôn lên cổ. Lâm Chất theo phản xạ lùi lại, anh vốn định chỉ chạm nhẹ, nào ngờ cô né quá gấp, khiến răng anh vô tình cắn mạnh vào da thịt.
Cô nhíu mày nhưng không kêu lên.
Anh bế cô lên lầu, siết chặt vòng tay. Cô vòng tay qua cổ anh, ngẩng đầu nhìn đường nét cứng cỏi nơi cằm, hiểu rõ trong lòng anh đang kìm nén bao nhiêu áp lực.
Cô hơi nghiêng đầu dựa vào vai anh. Thậm chí, một thoáng nào đó cô còn nghĩ rằng nếu ngày nào cũng như thế này, có lẽ cũng không tệ.
Anh đặt cô xuống giường, cúi xuống cởi từng chiếc cúc áo từ eo lên trên.
“Không được.” Cô giữ chặt cổ áo, lắc đầu, lùi về phía sau.
Ánh mắt anh trở nên nguy hiểm, sâu thẳm đến rùng mình.
Cô vẫn kiên quyết ôm ngực, lắc đầu: “Em mệt rồi, không muốn.”
Anh nắm lấy mặt cô, gượng cười lạnh: “Mệt? Ban chiều chẳng phải đã ngủ ngon sao?”
Cô tránh ánh mắt đầy áp bức ấy, khiến anh thoáng chốc cảm thấy dường như chính mình mới là người sai.
Anh hít một hơi thật sâu: “Được rồi, chúng ta nói chuyện.”
Cô gật đầu, chỉ cần không phải làm chuyện kia thì nói gì cô cũng chịu.
“Em đánh cắp bí mật thương mại của AG để đưa cho Dịch Thành. Chuyện này, em có gì để giải thích không?”
Cô lắc đầu: “Không có.”
“Được.” Cổ họng anh nghẹn lại, tiếp tục hỏi: “Anh đã làm gì khiến em thất vọng sao?”
“Không.” Cô khẽ ngẩng mắt, chỉ nhìn bàn tay anh.
Anh gật đầu, nắm lấy tay cô, đan mười ngón tay vào nhau: “Vậy thì tại sao em lại phản bội? Phản bội AG, phản bội cả anh?”
Cô cắn chặt môi đến bật máu. Anh đưa tay lau đi vệt đỏ ấy, giọng dịu dàng lạ thường: “Anh muốn nghe sự thật.”
Cô cúi đầu, im lặng. So với việc bịa ra một lời dối trá, cô thà chọn không nói gì.
Anh nhắm mắt, trong khoảnh khắc như muốn gãy vụn. Cuối cùng vẫn khẽ hỏi, giọng khàn khàn: “Có phải em đã thích người đàn ông khác rồi không?”
Nước mắt rơi xuống bàn tay, cô lắc đầu mạnh đến mức như muốn văng cả tóc.
Áp lực trong lòng anh tan biến, anh thở phào nhẹ nhõm, cúi xuống ôm chặt cô vào ngực: “Vậy thì tốt rồi…” Có trời mới biết, vừa nãy khi hỏi câu đó anh đã tuyệt vọng đến mức nào.
Lâm Chất dựa cằm lên vai anh, há miệng định nói sự thật rằng cô đang mang thai.
“Chỉ cần em không có người khác, bất kể lý do gì, anh đều có thể chấp nhận.” Anh áp mặt vào tóc cô, liên tục hôn lên đó.
Tiếng nấc trào ra từ cổ họng, cô không kìm được mà run rẩy, khóc nức nở.
“Đừng khóc. Anh còn chưa khóc, em khóc cái gì?” Anh hôn dọc xuống cổ, thấp giọng trêu, “Anh còn ấm ức hơn em, thế mà vẫn không rơi một giọt. Em khóc chẳng thấy xấu hổ sao?”
Cô lấy tay che miệng, cảm xúc dồn nén đến sắp nổ tung.
Cô không biết phải giải thích thế nào. Mọi chuyện xảy đến quá bất ngờ, bản thân cô cũng chưa kịp chuẩn bị tâm lý. Nhưng có một điều chắc chắn đứa bé này cô nhất định phải giữ lại.
Còn về chuyện nhà họ Nhiếp có chấp nhận hay không… cô không dám nghĩ tiếp.
Cô nhắm mắt, tựa vào vai anh. Cô không hề mong anh cưới mình, không hề. Chỉ cần có đứa con này, với cô đã là đủ.
Nửa đêm, anh ngồi bên giường nhìn gương mặt cô khi ngủ. Nước mắt còn vương trên má, như một đứa trẻ chịu nhiều uất ức. Anh khẽ lau đi, lòng đau đến run rẩy.
Cô rốt cuộc đang giấu anh chuyện gì, anh nhất định phải điều tra cho ra.
Sáng hôm sau, cô ngồi xổm bên bồn cầu nôn khan không ngừng.
Ngoài cửa vang lên tiếng gõ. Cô vội xả nước, súc miệng rồi mở cửa ra.
“Tại sao em lại khóa cửa?” Nhiếp Chính Quân đứng ngoài, nhíu mày.
“Em có khóa à?” Cô ngơ ngác, “Chắc chỉ vô thức thôi, thói quen ấy mà.”
Ánh mắt anh lướt nhanh qua trong phòng rồi nói: “Xuống ăn sáng.”
“Ừ.”
Trong bữa ăn, cô đề nghị muốn đi thăm Lưu Ly.
“Cô bạn hôm trước em dẫn đến?” Trí nhớ anh rất tốt, nháy mắt đã nhớ ra.
“Đúng, cô ấy vừa sinh em bé, em hứa sẽ đến thăm.”
“Đứa bé chào đời hôm đó?”
“Ừ, là một bé trai, nghe nói đáng yêu lắm.” Khi nói, môi cô khẽ cong, tưởng tượng ra dáng vẻ mũm mĩm của cậu bé.
Anh nhìn cô ngẩn người, đưa tay xoa đầu: “Rồi chúng ta cũng sẽ có con. Nếu muốn đi thì cứ đi.”
Cô cúi đầu, chỉ gật khẽ, không nói gì thêm.
Anh thu tay lại, lòng nặng trĩu, chính anh cũng không rõ là cảm giác gì.
Ăn xong, tài xế đưa cô đến nhà Lưu Ly, phía sau còn có hai xe bảo vệ theo sát. Cô quay mặt ra cửa sổ, ánh mắt trống rỗng.
Con trai Lưu Ly quả thực đáng yêu. Vì sinh đủ tháng nên lúc sinh Lưu Ly đã đau đến mức như chết đi sống lại, suýt mất mạng cùng đứa bé. Nhưng khi cậu bé cất tiếng khóc, bao đau đớn tan biến, đến nỗi cô không nỡ buông tay khỏi nó dù chỉ một giây.
“Nó nhỏ thế này, nhiều lúc ôm còn sợ gãy mất.” Lưu Ly cẩn thận bế con, hỏi: “Cậu nhìn xem, nó giống tớ hay giống Lâm Phong hơn?”
Lâm Chất quan sát một lúc rồi đáp: “Giống cậu, từ đôi mắt đến cái miệng đều giống.”
“Hahaha!” Lưu Ly bật cười khoái chí.
Mẹ chồng cô từ bếp đi ra, chỉ biết lắc đầu bất lực nhìn cảnh ấy.
“Xem ra gien của tớ thắng rồi, chứng minh tớ lợi hại hơn.” Lưu Ly hôn chụt lên mặt con, đắc ý vô cùng.
Lâm Chất tỉnh bơ phân tích: “Có lẽ do là con trai. Khoa học chứng minh, 70% con trai thường giống mẹ hơn.”
“Thôi thôi! Đừng khoa học gì hết.” Lưu Ly lườm cô, “Cậu không thể để tớ vui vẻ một chút à? Đây là đứa bé tớ phải liều mạng mới sinh ra đấy, tớ có quyền tự hào.”
Lâm Chất nhún vai, thầm thương Lâm Phong vài giây.
“Hừ, nếu sinh xong mà nó giống hệt Lâm Phong thì tớ thấy thiệt thòi lắm nhé.” Lưu Ly bĩu môi, càng ôm con chặt hơn.
Lâm Chất cúi xuống chạm vào bàn tay nhỏ mũm mĩm kia, trong lòng khẽ nghĩ: Nếu đứa con của mình chào đời, cô mong nó sẽ giống ba nhiều hơn.
Ba của nó rất tuyệt. Nếu là một cậu bé mạnh mẽ can đảm giống ba, hoặc một cô bé đáng yêu kiên cường, cô chắc chắn đều sẽ yêu thương bằng cả trái tim.