Đã Yêu Nhau Như Thế - Hà Cam Lam

Chương 66

Nhiếp Thiệu Kỳ đến Tô Châu mới biết Trình Tiềm cũng ở đây, hơn nữa đã lập hẳn công ty, dường như có ý định ở lâu dài.

Gặp phải người mình thích nhưng lại không thích mình, trong lòng Thiệu Kỳ khó tránh khỏi chua xót. Nhưng so với cảm xúc cá nhân, cô càng bận tâm vì sao cứ hễ Lâm Chất đến Tô Châu thì Trình Tiềm cũng xuất hiện, giữa hai người họ rốt cuộc là thế nào…..

Nỗi lo lắng bắt đầu hướng về bác cả, bởi theo con mắt thế tục thì rõ ràng Lâm Chất và Trình Tiềm lại có phần xứng đôi hơn.

Lâm Chất giúp Trình Tiềm xử lý một lỗi phần mềm, đẩy máy tính lại cho anh: “Thử lại xem.”

“Để lát nữa về rồi kiểm tra.”

Ánh mắt Trình Tiềm lơ đãng bay về phía Thiệu Kỳ đang nghe điện thoại ngoài sân, bĩu môi bực dọc: “Con bé này đến bao giờ vậy?”

“Hai hôm trước.” Lâm Chất đứng lên, xoay xoay cổ tay.

Trình Tiềm gật đầu, lại hỏi: “Cô nhóc sẽ không hiểu lầm chúng ta chứ?”

“Hiểu lầm gì? Tôi đang mang thai, hoàn toàn vô tội mà.” Lâm Chất mỉm cười, vỗ nhẹ bụng.

Trình Tiềm vuốt cằm: “Thôi được, vậy tôi đi trước, mai lại qua ăn ké bữa.”

“Đừng. Thiệu Kỳ đang ở đây cậu tốt nhất đừng xuất hiện thì hơn.” Lâm Chất xua tay.

Trình Tiềm bực bội, lườm cô một cái rồi bỏ đi.

Đi ngang qua sân đúng lúc Thiệu Kỳ tắt điện thoại xoay người lại, ánh mắt hai người chạm nhau.

Trình Tiềm hắng giọng, định chào thì Thiệu Kỳ đã hất đầu bước nhanh vào phòng.

“Hừ, con bé này!” Trình Tiềm xoay chìa khóa xe, lắc đầu bất lực.

____

Ở thành phố B, Thẩm Uẩn đang tăng ca hoàn thiện một phương án quan trọng, đến mức Thẩm Minh Sinh vào văn phòng mà cô cũng chẳng buồn tiếp.

“Nếu rảnh thì mai đi dự tiệc thay chị đi.” Thẩm Uẩn vừa viết vừa nói, không ngẩng đầu.

Thẩm Minh Sinh vắt chân thoải mái ngồi trên sofa:
“Chị mới về nước đúng lúc cần xây dựng quan hệ, để em đi thay thì sao được.”

“Công việc còn chưa xong thì lấy đâu ra tâm trí xã giao.”

“Chị sai rồi. Quan hệ xã hội tốt thì công việc sẽ bớt nhọc hơn.”

Thẩm Uẩn ngẩng đầu, suy nghĩ một chút rồi nói: “Có vẻ chị vẫn còn khá mới mẻ với tình hình trong nước…”

“Đúng thế. Ngày mai em làm bạn đi cùng, chị cứ yên tâm xuất hiện.” Thẩm Minh Sinh dõng dạc phất tay.

_____

Nhiếp Chính Quân vừa kết thúc cuộc gọi, khóe miệng vẫn còn vương nụ cười. Thư Ký Trần bước vào báo:

“Tôn tiên sinh đến rồi ạ.”

“Lão Tôn?”

“Vâng, hiện đã ở dưới lầu. Có lẽ muốn bàn việc hợp tác ở khu Vạn Vật Thành.”

Nhiếp Chính Quân ngồi trên sofa: “Có mấy công ty muốn chen vào?”

“Thống kê được năm nhà, trong đó có cả Thẩm thị.” Thư Ký Trần đáp.

Anh gật đầu tỏ ý đã rõ.

Vài phút sau, cửa văn phòng mở ra, Thư Ký mời Lão Tôn vào.

Ngoại hình ông ta không tệ, đúng như Lâm Chất từng nói đủ khiến một cô gái trẻ như Phùng Quyên Quyên si mê đến mất phương hướng. Ngoài tiền bạc và quyền lực, vẻ ngoài của ông ta cũng đáng kể.

“Lão Nhiếp, dạo này anh đúng là thần long thấy đầu chẳng thấy đuôi. Tôi phải đích thân đến cửa mới gặp được!” Lão Tôn cười, bắt tay nhiệt tình.

Nhiếp Chính Quân đáp lại bằng nụ cười: “Anh bận rộn thế, chủ động tìm tôi hẳn là chuyện lớn rồi.”

“Ôi dào, anh em với nhau thì đừng khách sáo. Tôi nói thẳng nhé, ở khu Vạn Vật Thành tôi muốn hợp tác cùng anh khai thác. Anh cứ nêu con số tôi sẽ đồng ý ngay, tuyệt đối không hai lời.”

Thư kýdâng trà: “Mời Tôn tổng.”

Nhiếp Chính Quân ngồi xuống: “Anh đã đích thân đến tôi cũng không thể không nể mặt. Cứ theo quy trình bình thường bao nhiêu thì ra bấy nhiêu, thế nào?”

Lão Tôn cười sảng khoái: “Có lời này của anh thì tôi yên tâm rồi!”

Bên ngoài tỏ ra thân thiết, nhưng trong lòng Nhiếp Chính Quân chẳng hề nghĩ vậy. Thật tình mà nói Lão Tôn biết rõ Phùng Quyên Quyên là cháu ngoại của anh, vậy mà vẫn dây dưa không rõ ràng khiến bé cô mang danh “tình nhân”, gián tiếp làm xấu mặt Nhiếp gia. Chuyện này anh không thể nào bỏ qua.

Khi Lão Tôn rời đi, Thư Ký Trần hỏi: “Chúng ta thật sự muốn hợp tác với ông ta sao?”

Nhiếp Chính Quân nhếch môi khinh miệt: “Tôi không tính sổ với ông ta đã là tốt rồi, còn hợp tác gì đây. Công ty của ông ta mấy năm nay đã chẳng còn như xưa, giờ muốn dựa vào danh tiếng của Hằng Hưng để vực dậy. Tôi e là nuốt không nổi.”

Thư Ký Trần hỏi: “Ngài vừa rồi đều đồng ý hết cả…?”

“Công khai đấu thầu.” Nhiếp Chính Quân trở về bàn làm việc vặn bút máy ra, nói tiếp: “Hằng Hưng là doanh nghiệp làm ăn theo pháp luật, tuyệt đối không chơi trò cạnh tranh bẩn thỉu.”

“Thế còn bên Tôn Tổng..…?”

“Cứ để ông ta vấp vài chướng ngại nhỏ, không chạm đến gân cốt nhưng cũng đủ cho ông ta phải đau âm ỉ.”

Thư Ký Trần gật đầu. Thực ra anh vốn dĩ đã không ưa nổi cái kiểu quan hệ mập mờ giữa Tôn Tổng và cháu gái nuôi của ông chủ kia. Đàn ông trong nhà có chính thất mà bên ngoài lại treo cờ khác, nhìn thế nào cũng rất đáng khinh thường.

Ngày hôm sau có buổi tiệc giao lưu văn hóa, Nhiếp Chính Quân vốn không định đi và đã đặt vé máy bay sang Tô Châu. Nhưng không hiểu sao bà cụ lại hứng khởi, nhất quyết đòi tham dự.

Nhiếp Chính Khôn lúc này đang công tác ở thành phố bên cạnh, ông cụ trong nhà lại không khỏe nên chỉ còn Nhiếp Chính Quân có thể đưa bà đi dự tiệc.

Khi nhận được điện thoại, Lâm Chất thoáng hụt hẫng nhưng vẫn cố nở nụ cười dặn dò: Uống ít thôi, hút thuốc ít thôi, tốt nhất về sớm. Nếu không hiểu tính anh quá rồi, một khi hứng lên là chẳng thoát thân được.

Cúp máy, Nhiếp Chính Quân ngồi lên xe đến đón bà cụ.

Dù đã bảy mươi nhưng thần sắc bà vẫn hồng hào, tinh thần phấn chấn. Trên người là bộ trường sam thêu vừa vặn, ung dung và đầy khí chất.

Bà cười nói: “Ta nghe nói bà cụ nhà họ Thẩm cũng đi, lát nữa dẫn ta qua nói chuyện cùng.”

“Vâng.”

Thấy con trai mải nhìn vào máy tính, bà tiếp: “Khó khăn lắm ta mới ra ngoài, con bỏ công việc một lúc trò chuyện với ta thì đã sao?”

Nhiếp Chính Quân gập máy tính, xoa thái dương, nói: “Ngài cứ vui vẻ dưỡng sức, con chỉ là bận cả ngày rồi thôi.”

“Đừng làm việc quá sức, con có bao nhiêu cấp dưới như vậy sao không biết chia sẻ bớt?”

Anh bật cười: “Có lẽ tuổi cũng cao rồi, không còn sung sức như trước.”

“Nói linh tinh! Con mới ngoài bốn mươi, gọi gì là già? Ta thấy con chỉ thiếu người kề bên quan tâm chăm sóc nên mới để mình mệt mỏi như thế!”

Khóe mắt anh khẽ giật, cảm thấy đề tài này thật sự không hay ho.

May mắn là lúc đó đã tới hội trường. Anh hiểu rõ cho dù bà biết anh yêu Lâm Chất cũng sẽ không bao giờ cho phép cô quay về. Cái gọi là “người biết quan tâm” mà bà ám chỉ, ngoài Lâm Chất thì chẳng qua chỉ là một phụ nữ nào đó bà muốn sắp đặt.

Anh nới lỏng cà vạt, trong lòng thấy nặng nề.

Bà cụ vừa bước vào hội trường, các bà các cô lập tức ùa tới chúc tụng làm vui lòng bà. Bà cụ nhà họ Thẩm vốn thân thiết, kéo tay bà đi vào phòng nhỏ trò chuyện.

Anh cũng chẳng yên thân. Trên tay Hằng Hưng đang có vài dự án chính phủ chờ đấu thầu, lúc này không tranh thủ quan hệ thì bao giờ?

Thẩm Uẩn và Thẩm Minh Sinh đến khá sớm. Thấy anh bị một đám người vây quanh, họ biết bản thân không có tư cách chen vào.

“Đám nịnh bợ này, chậc chậc…” Thẩm Minh Sinh lắc đầu. Dù là thương nhân cũng không đến mức mất mặt như vậy. Tất nhiên có lẽ cũng do “ăn không được nho thì chê nho xanh”.

“Chị này, em nói thật, đến tuổi của anh ta chắc chắn em thành tựu hơn nhiều.” Thẩm Minh Sinh tu hai ly rượu vàng, khoác lác không kiêng dè.

Thẩm Uẩn lại chỉ chăm chú nhìn theo bóng dáng cao lớn kia, chẳng nghe rõ lời em trai, liền hỏi: “Nghe nói tổng Nhiếp chưa kết hôn, vậy… có bạn gái chưa?”

“Không có đâu, chưa từng nghe. Với lại đàn ông tuổi này còn nói bạn gái gì, nhiều khi là tình nhân hoặc vợ bé thôi.”

Thẩm Uẩn liếc qua: “Đừng tưởng đàn ông nào cũng như em.”

Minh Sinh khịt mũi: “Đừng nói với em là chị để ý hắn nhé?”

“Nếu đúng thì sao?” Cô cầm ly rượu, đôi mắt long lanh.

“Chắc ông nội cúng ta vui đến độ muốn bay lên trời mất…”

Thẩm Uẩn đặt ly xuống. Bộ váy trắng đơn giản mà sang trọng ôm trọn thân hình nóng bỏng, vừa gợi cảm vừa thanh nhã.

“Thế thì chị yên tâm rồi.” Cô xoay người bước vào đám đông, tà váy khẽ lay như mây bay.

Đúng lúc đó Nhiếp Chính Quân nhận điện thoại, đặt ly xuống rồi đi vào bên trong.

Thẩm Uẩn ngẩn ra, vội vàng đi theo.

Thấy con trai xuất hiện, bà cụ lập tức vẫy tay:
“Con cả, mau qua đây, bà Thẩm muốn gặp con.”

Anh chỉnh lại áo vest, chào hỏi. Bà cụ nhà họ Thẩm cười rạng rỡ, ánh mắt đầy mong đợi.

Anh ngồi cạnh mẹ, nghe hai bà cụ chuyện trò mà chẳng hiểu vì sao mình bị gọi đến.

Chẳng mấy chốc, một bóng dáng xinh đẹp xuất hiện ở cửa.

“Ai, vừa nhắc đến, con bé tới rồi!” Bà Thẩm cười mỉm liếc sang anh. Trong mắt bà cháu gái có nhan sắc, có tài, ghép với anh hoàn toàn xứng đôi. Huống chi đàn ông nào thấy cô gái rạng rỡ thế này mà không động lòng?

Anh chỉ liếc qua rồi nhanh chóng thu hồi ánh mắt. Với anh, trước mặt có mười cô gái khỏa thân cũng không bằng một tiếng “Chính Quân” dịu dàng từ Lâm Chất. Còn Thẩm Uẩn thì càng chẳng có gì đáng để lưu tâm.

Tim Thẩm Uẩn đập loạn nhịp. Nhìn ánh mắt bà cô lờ mờ hiểu ý, trong lòng trộm vui. Nhưng vốn quen lăn lộn trên thương trường nên cô kiểm soát biểu cảm rất tốt, không ai thấy được sự phấn khích kia.

“Bà nội, sao ngài lại ngồi đây nói chuyện? Con và Minh Sinh tìm ngài nãy giờ.” Thẩm Uẩn vừa bước vừa kéo váy, tự tin và thanh thoát.

Bà cụ Nhiếp gật đầu, khá hài lòng.

“Các con chưa gặp nhau nhỉ?” Bà Thẩm cười, ý bảo Thẩm Uẩn chào hỏi.

Thẩm Uẩn khẽ cười: “Thực ra con và tổng Nhiếp đã hợp tác, mấy hôm trước mới quen.”

Anh gật đầu coi như xác nhận.

Bà cụ Nhiếp vui vẻ: “Còn trẻ mà đã hợp tác với công ty lớn, tiểu thư Thẩm thật giỏi, có thể một mình đảm đương nhỉ.”

Thẩm Uẩn đáp: “Ngài gọi con là Thẩm Uẩn được rồi, tên con là một chữ ‘Uẩn’. So với tổng Nhiếp thì năng lực con còn kém xa, sau này mong được chỉ dạy nhiều hơn.”

Bà cụ Nhiếp cười: “Đừng gọi tổng Nhiếp nữa, hơn con có vài tuổi thôi, cứ gọi là anh cả đi.”

Anh nhướng mày nhìn mẹ. Bà cụ thì ngồi thẳng lưng giả vờ không thấy, trong lòng hơi chột dạ.

Bà Thẩm cười tiếp lời: “Hai nhà thân thiết, gọi một tiếng anh cả là hợp lý.”

Anh chẳng buồn so đo, phụ nữ thích gọi gì thì cứ gọi. Trong mắt anh phụ nữ chỉ có ba loại: trưởng bối, Lâm Chất và… những người khác. Rất đơn giản.

Thẩm Uẩn cười rạng rỡ: “Vậy lúc riêng tư thì gọi anh cả, còn công việc vẫn nghiêm túc là Nhiếp tổng.”

Bà cụ Nhiếp híp mắt, cảm thấy cô gái này đúng là có tiền đồ.

Anh gật đầu: “Tùy cô, chỉ là cách xưng hô mà thôi.”

Thẩm Uẩn cúi đầu khẽ mím môi, giấu đi nụ cười đắc ý.

Đúng lúc ấy Thư Ký Trần tới tìm, anh theo đó đi ra ngoài.

“Tiểu thư Chất có chút vấn đề.” Trần bí thư hạ giọng.

“Chuyện gì?” Sắc mặt anh lập tức thay đổi.

“Vừa rồi A Hổ gọi nói đại tiểu thư đưa cô ấy đi bệnh viện, giờ đang theo dõi, không nghiêm trọng lắm chỉ là hơi khó chịu.”

Anh nhíu mày: “Còn chuyến bay nào không?”

“Không, nhưng chuyên cơ riêng của ngài đã về, đang chờ ở sân bay.”

“Cậu ở lại đưa bà cụ về, để A Long đi cùng tôi.” Anh sải bước nhanh ra cổng lớn.

“Nếu bà cụ hỏi thì sao?”

“Nói chi nhánh Mỹ có chuyện, tôi phải bay gấp.”

“Vâng, ngài yên tâm, tôi sẽ lo ổn thỏa.”

Anh quay đầu dặn thêm: “Tạm thời tôi chưa về, để Chính Khôn lo đại cục. Dự án BP để giám đốc hạng mục phụ trách theo.”

“Rõ, thưa Tổng giám đốc.”

___

Trong bệnh viện, Lâm Chất nằm trên giường, đôi mắt trống rỗng vì không hiểu sao mình lại bị ra máu.

Thiệu Kỳ mang tới bát cháo gà nóng hổi: “Cô ăn chút đi, bụng rỗng càng khó chịu hơn.”

Cô định ngồi dậy, nhưng bà Dương ngăn lại: “Cứ nằm yên, để ta đút.”

Cô nghe lời, vốn dĩ dạo gần đây vẫn khỏe mạnh, không ăn nhầm gì cũng không té ngã. Vậy mà hôm nay vào nhà vệ sinh lại phát hiện vết máu khiến cô thật sự hoảng hốt.

“Đợi nguội bớt đã.” Bà Dương cẩn thận.

Thiệu Kỳ ngả người trên sofa, nói: “Giờ cũng khuya rồi, bác về nghỉ đi, để cháu trông là được.”

“Tuổi già rồi, sức không còn nhiều nữa.” Bà Dương thở dài.

Lâm Chất dịu giọng: “Bà cũng mệt rồi, về nghỉ sớm đi. Ngày mai còn phiền bà nấu cho con bữa ngon nữa.”

Bà Dương mỉm cười nắm tay cô. Từ lâu bà đã coi cô như cháu gái ruột, thấy cô thấp thỏm thì vội an ủi: “Chuyện này bình thường, đừng lo. Vừa rồi bác sĩ cũng kiểm tra rồi, không sao cả.”

“Vâng, bác về nghỉ đi, nếu mai ổn chắc con cũng được xuất viện.”

Bà Dương rời đi, căn phòng lại yên tĩnh. Lâm Chất và Thiệu Kỳ mỗi người ôm điện thoại, một người lướt Weibo, một người lướt WeChat.

Cô do dự không biết có nên gọi cho anh không. Nhưng nếu chẳng có gì nghiêm trọng mà lại báo sợ chỉ khiến anh lo thêm. Nghĩ mãi vẫn chưa quyết.

Một lúc sau Thiệu Kỳ ngủ gật trên sofa, người quấn chăn thành một cục.

Cô thì trằn trọc cứ cầm điện thoại lướt đi lướt lại, rồi dứt khoát mở vòng bạn bè. Nhìn thấy video Lưu Ly đăng con trai bụ bẫm đang bò lăn trên sàn, trong lòng chợt dâng lên sự hâm mộ. Không biết con mình sau này sẽ lớn lên thế nào.

Ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân dồn dập, tường cách âm không tốt nên nghe rất rõ.

Nhịp tim cô bỗng dồn dập, linh cảm cho cô biết…… đó chính là tiếng bước chân quen thuộc đang tiến lại gần.

Bình Luận (0)
Comment