Đã Yêu Nhau Như Thế - Hà Cam Lam

Chương 70

Trước cửa sổ đăng ký kết hôn, nhân viên đưa tới hai bản tài liệu. Nhiếp Chính Quân ký tên xuống, cái cảm giác nghi thức trang trọng này còn hơn cả lần đầu tiên anh tự tay ký một thương vụ trăm triệu.

Bên cạnh Lâm Chất lại ngập ngừng, liếc sang thấy anh đã khép nắp bút còn mình thì chỉ viết được một chữ “Lâm”.

“Cô Lâm, có vấn đề gì sao?” Nhân viên mỉm cười hỏi.

Nhiếp Chính Quân buông bút, nhìn thấy tay cô dừng lưng chừng.

“Nếu bây giờ đổi ý, anh cũng không ngại dùng chút thủ đoạn cưỡng chế đâu nhé.” Anh nói giọng nhẹ nhàng, khóe miệng nhếch cười, nhưng đáy mắt lại ẩn căng thẳng.

Lâm Chất kéo cánh tay anh, nghiêng người thì thầm: “Chúng ta có nên làm thỏa thuận tài sản trước hôn nhân không?”

“Cái gì cơ?”

“Công chứng tài sản trước hôn nhân.” Giọng cô hơi cao, khiến cô nhân viên ngồi trước cũng nghe thấy.

Nhiếp Chính Quân nhìn cô đầy khó hiểu: “Trong đầu cả ngày toàn nghĩ mấy chuyện gì đâu không vậy?”

Cô nhân viên cúi đầu cười khẽ, đúng là chưa từng thấy cặp tân lang tân nương nào đặc biệt như thế.

Lâm Chất cắn răng: “Được.”

Nếu anh không bận tâm, thì cô còn sợ gì nữa. Nhanh tay viết nốt mấy nét, ký trọn cái tên.

Nhờ sự phối hợp của Lâm Chất mà mọi thủ tục phía sau đều thuận lợi ngoài tưởng tượng, đến mức lúc cầm cuốn sổ hồng đỏ trên tay, cô vẫn cảm thấy không thật.

“Vậy là kết hôn rồi sao? Hoàn toàn không giống như mình tưởng tượng…” Cô cúi đầu vuốt vuốt cuốn sổ, vừa đúng lúc có người đi ngang nghe thấy tiếng lẩm bẩm.

“Đi thôi, về xem con gái.” Anh ôm cô bước ra ngoài.

Lâm Chất quay đầu nhìn lại đại sảnh sau lưng, nghĩ ngợi, lúc mới vào thì có cảm giác gì nhỉ? So với hiện tại khác chỗ nào?

“Vợ..…” Nhiếp Chính Quân dừng bước, nghiêng đầu nhìn cô, “Em làm cái mặt này khiến anh thấy bất an quá.”

Cô còn chưa kịp phản ứng tiếng gọi xa lạ kia đã xuyên qua tai, đánh thẳng vào thần kinh, đến lúc đó mới nhận ra anh đang gọi mình.

Cái cảm giác ấy… nói thật, toàn thân cô nổi hết da gà.

“Đi nhanh thôi.” Cô kéo anh, bước vội lên xe.

Về đến nhà, cảnh tượng rối tung rối mù.

“Có chuyện gì vậy?” Cô nhìn căn phòng trẻ con loạn thành một đống, chẳng hiểu chuyện gì xảy ra.

“Ối, Cá Nhỏ ị rồi!” Thiệu Kỳ thò đầu nhìn, lập tức bịt mũi quay đi.

“Nước ấm chuẩn bị xong chưa?” Bà Dương hỏi.

“Xong rồi, nhưng sữa còn chưa pha kịp!” Hành Hành từ phòng bên hét vọng ra.

Thấy Lâm Chất đứng giữa nhà vẫn chưa kịp nhập cuộc, bà Dương vỗ đùi: “Không cần pha sữa bột, kho lúa đã về rồi!”

Kho lúa? Lông mày đẹp khẽ nhíu lại, trên mặt hiện vẻ ngạc nhiên.

Bà Dương nhanh tay tháo tã, rửa sạch bằng nước ấm, rồi lau mông non nớt bằng vải bông.

Lâm Chất tiến lại đưa tay định bế con, nhưng loay hoay vài lần vẫn không dám chạm.

Nhiếp Chính Quân bước đến khom lưng ôm lấy con gái, vỗ lưng dỗ dỗ, rồi quay sang hướng dẫn: “Một tay đặt dưới cổ, một tay đỡ mông.”

“À…” Lâm Chất vươn tay, anh đặt con gái chắc chắn vào lòng cô.

Chân mềm nhũn, cô ôm sinh mệnh nhỏ bé yếu ớt ấy mà như ôm băng tuyết từ đỉnh núi cao, chỉ loáng sau sẽ tan biến hết dưới ánh mặt trời.

Cô ngồi thẳng lưng bất động trên ghế.

Bà Dương nhắc: “Con bé đói bụng rồi, mau cho bú đi.”

Cô cúi đầu không nói gì. Nhiếp Chính Quân liếc sang Hành Hành, cậu lập tức hô: “Mọi người ra ngoài hết đi, thầy cô dạy rồi, phi lễ chớ nhìn!”

Phụt, cả nhà đều bật cười, ai nấy đều tươi cười thiện ý nhìn cô rồi lặng lẽ ra ngoài, còn tiện tay khép cửa.

Lâm Chất ngước lên nhìn anh, ánh mắt sáng rực.

“Cần anh giúp không?” Anh khẽ cười, ngồi xổm xuống.

Cô co cứng chân, lắp bắp: “Anh không ra ngoài sao?”

“Em một mình lo được chắc?”

“Em thông minh lắm, nghĩ kỹ chắc cũng làm được.” Cô mím môi, gương mặt vừa kiên nghị vừa đáng yêu.

Nhiếp Chính Quân đưa tay chạm nhẹ má con gái, lập tức bé ngửi thấy “kho lúa”, híp mắt lại, đưa lưỡi nhỏ ra l**m tìm.

“Thấy chưa, con đói rồi.” Anh thu tay, nói tiếp: “Muốn làm một người mẹ tốt thì anh nghĩ em nên tạm gác sự ngại ngùng sang một bên, trước hết giải quyết nhu cầu của con đã.”

Cô nghiêng người, vén áo. Áo sơ mi trắng mặc trên người vốn dễ dàng, chẳng cần cởi hết.

“Đừng nhìn.” Cô cúi đầu, tóc buông xuống che đi cảnh xuân.

Anh lùi lại, ngồi xuống ghế đối diện, tiện tay cầm tách trà: “Yên tâm, anh chưa đến mức đói khát như thế.”

Má cô đỏ bừng, thật sự không chịu nổi ánh mắt nóng rực kia.

Đúng là miệng thì chối, lòng lại khác.

Dồn hết chú ý lên con gái, bé con nhỏ xíu ấy nhắm mắt, nỗ lực bú từng ngụm, tuy ít ỏi nhưng tuyệt nhiên không từ bỏ. Chẳng mấy chốc trên trán đã lấm tấm mồ hôi mịn màng.

Lâm Chất vẫy tay: “Anh đem khăn tay trên bàn đưa lại đây.”

Nhiếp Chính Quân nghe theo, đưa đến tận tay.

Cô cẩn thận lau mồ hôi cho con, từng động tác đều dịu dàng. Anh đứng sau, ánh mắt say mê, cảnh trước mắt khắc sâu vào lòng. Mùa hè nóng nực, cô mặc áo sơ mi tơ lụa dài tay, áo trắng quần đen, ôm trong ngực một sinh mệnh nhỏ bé, cả hai hợp thành bức tranh khiến anh cả đời khó quên. Đây mới là ngày thứ tư làm mẹ nhưng ánh sáng mẫu tử tự nhiên đã bao phủ toàn thân, cẩn thận đến mức khiến anh mềm lòng.

Anh cũng đưa khăn tay khác lên, nhẹ nhàng giúp cô lau mồ hôi. Vì quá tập trung vào con, cô còn chưa nhận ra chính mình cũng ra mồ hôi không ít.

Cô nghiêng đầu cười, hỏi: “Anh xem đi, con có phải càng ngày càng giống anh không?”

Anh khẽ đáp: “Giống em, đặc biệt là đôi mắt.”

Cô dùng tay khẽ chạm trán con. Đứa bé mơ màng mở mắt, ngơ ngác nhìn cô, trong sáng như mặt hồ Thiên Trì không chút tạp chất.

Cô cười cúi đầu, đặt một nụ hôn lên giữa trán con. “Yêu con…” Nói xong mới thấy chính mình hơi ngượng ngùng, lần đầu buột miệng sến đến vậy.

Có con, cả người tự nhiên sẽ trở nên mềm mại hơn. Cô là thế, anh cũng vậy.

Đứa nhỏ quá bé, nằm trên chiếc giường cũi hai tay giơ lên như “đầu hàng”, dáng vẻ đặc biệt đáng yêu.

Chỉ cần ăn no ngủ ngon thì con ngoan lạ thường, hầu như không quấy khóc. Đôi lúc mở to mắt nhìn quanh, không biết có phải đã bắt đầu suy nghĩ gì đó chưa.

“Bác sĩ nói giai đoạn này bé chưa nhìn rõ chúng ta, chỉ có thể dựa vào thính giác và mùi hương để nhận người thôi.” Cô ngồi cạnh giường con, chống cằm cười nói.

Anh đứng phía sau xoa mái tóc cô, rồi ghé sát cổ ngửi thử: “Vậy để anh ngửi xem em có mùi gì nào?”

Cô bật cười né tránh: “Chắc toàn mùi mồ hôi, em còn chưa kịp tắm.”

Anh ôm thẳng cô lên, bước về phía giường.

“Này, em còn đang ở cữ đó nha…” Cô nhắc nhở.

“Anh không phải thú, em không cần lúc nào cũng cảnh giác.”

Anh đặt cô xuống giường, ánh mắt nóng bỏng khóa chặt.

“Ơ…” Cô theo phản xạ kéo cổ áo, “Anh định làm gì?”

Anh cầm tay cô, hôn lên chiếc nhẫn, chậm rãi nói: “Anh muốn làm gì, chẳng lẽ chưa đủ rõ ràng sao?”

Cô cúi đầu đưa tay nâng mặt anh, hôn khẽ một cái rồi thấp giọng: “Nếu bà cụ biết chắc sẽ giận lắm…”

“Nhưng em đã là vợ anh rồi, đó là sự thật không thay đổi.” Anh quỳ xuống, thành khẩn nói: “Con cũng đã chào đời, chúng ta nên về nhà thôi.”

Cô liếc nhìn căn nhà đang ở. Tất cả đều hợp ý cô, sân vườn đầy cỏ cây, mỗi ngày nơi đây là những khoảng thời gian khó quên.

Anh siết chặt tay: “Đừng sợ, em luôn có anh bên cạnh.”

Cô dựa vào ngực, thở dài: “Bà luôn coi em như con ruột. Giờ thành vợ chồng với anh.… có khác nào phản bội bà không?”

“Sao lại là phản bội? Hai người thật lòng yêu nhau, đó là điều đẹp nhất. Đừng tự trói buộc mình.” Anh nhìn thẳng vào mắt cô.

“Nhưng người khác sẽ nghĩ gì? Biết em là con nuôi nhà họ Nhiếp không ít, họ sẽ bàn ra tán vào… nói em leo lên giường anh trai vì không muốn mất phần gia sản.” Đó chính là điều khiến cô bận lòng nhất.

Anh thở dài: “Quan trọng là em chọn anh hay là những kẻ chưa từng gặp mặt kia quan trọng hơn?”

“Dĩ nhiên là anh rồi.” Cô vội vàng đáp.

“Vậy vì anh, em có thể bước ra một bước không?”

Cô im lặng. Anh siết chặt hơn: “Ở cữ xong cùng anh về nhà. Nghe lời.”

Cô tựa đầu vào ngực anh, không nói thêm. Anh mỉm cười, khẽ hôn lên cổ, rồi vuốt lại mái tóc rối của cô.

___

Đêm đó, Hành Hàn hôm gối chạy vào phòng: “Con muốn ngủ cùng em gái, hai người ngủ trước đi!”

Nói xong đã trèo lên giường nhỏ, nằm xuống cạnh con bé.

Anh lập tức bế cậu nhóc dậy: “Tư thế ngủ của con tệ lắm, lỡ đạp trúng em thì sao?”

“Thì ba trói con lại!” Hành Hànhnvừa chun cổ vừa cãi.

Cô cười khẽ: “Em gái còn toàn mùi sữa, con có chắc chịu được không?”

Hành Hành chui mặt vào chăn, hít một hơi rồi gật gù: “Thơm quá!”

Cô bật cười: “Ban ngày nhìn em chưa đủ à?”

“Chưa đủ! Con còn muốn nhìn nữa!”

Cô chiều ý: “Thôi được, đêm nay con trông em đi.” Cậu bé mừng rỡ lăn một vòng:
“Thật hả?”

Anh cau mày, còn cô nắm tay anh khẽ lắc: “Thật, giờ ngủ đi, kẻo em bé tỉnh.”

Hành Hành cười híp mắt, ôm chăn nằm im, nhìn em gái không chớp mắt.

Đến nửa đêm, bé nhỏ rầm rì tỉnh dậy. Hành Hành lập tức bật dậy, chạy đến gọi: “Ba, em đói rồi…”

Anh vội bế bé lên, dỗ dành: “Con mau về ngủ đi, để ba lo.”

Hành Hành gật đầu, quay lại giường, không đầy nửa phút đã ngủ say.

Cô cũng tỉnh, ngồi dậy đón con từ tay anh. Con bé ăn no xong còn cô ngáp dài, mắt rơm rớm nước.

“Em mệt lắm phải không?” Anh vuốt tóc cô.

Cô gật đầu, con gái ngoan ngoãn nhắm mắt bú. Anh đỡ tay, giúp cô bớt vất vả. Một lát sau, cô cũng nghiêng người tựa vào ngực anh, mí mắt díp lại.

Đêm ấy, cả nhà bốn người, trừ anh ra, ba người còn lại đều yên bình say giấc.

____

Sáng hôm sau, cô mở mắt đã thấy bảo bối nhỏ đang tròn mắt nhìn quanh.

“Sao con lại dậy sớm thế?” Cô cúi xuống hôn má bé con.

Con bé duỗi người, khuôn mặt mềm mại nõn nà như chiếc pudding, đáng yêu đến mức khiến cô muốn cắn một cái. Cô vừa định áp má xuống thì bị nắm tay bé con “đấm” một cú mềm như bông.

Cô giả vờ kêu đau, lại càng yêu thích: “Thông minh quá, con gái của mẹ!”

Anh bật cười, giọng trầm thấp khàn khàn: “Em tỉnh rồi à? Có đói không?”

Mặt cô nóng bừng, vội chôn đầu vào gối cạnh con. Anh thuận tay ôm lấy cô rồi áp sát: “Người trong lòng anh là báu vật, dù nặng mấy anh cũng ôm được.”

Cô không đáp, môi khẽ nhếch lên. Anh cười, hôn khẽ bên tai, hơi thở nóng hổi.

Bé con vẫn đang tập “đá chân buổi sáng”, chẳng hiểu vì sao chỗ nằm bị dời sang bên cạnh. Nhưng chẳng sao, nó xoay người tiếp tục “tập thể dục” một mình.

Còn hai người kia đã hoàn thành “bài thể dục sáng” theo cách riêng của họ, ăn ý đến lạ. Và đúng là như cô nghĩ: Người rõ ràng đói là mẹ, nhưng cuối cùng lại no bụng là ba……

Bình Luận (0)
Comment