Việc đầu tiên Lâm Chất làm sau khi nhậm chức là trực diện đối mặt thất bại của hạng mục BP trong lần cạnh tranh trước với Hằng Hưng, rút ra bài học và đưa ra chỉ thị mới. Đây là vòng mà cô không thể nào tránh khỏi.
“Giữa chúng ta và Hằng Hưng quả thật có chênh lệch về thực lực, nhưng việc thiếu sức sáng tạo mới là vết thương chí mạng khiến lần này thất bại. Tinh thần hợp tác trong đội ngũ chưa đủ, ý thức cạnh tranh trực diện không mạnh, đó là khuyết điểm của công ty. Một đối thủ lớn mạnh có thể phản chiếu ra điểm yếu của bản thân. Với thất bại lần này, tôi cho rằng đó là chuyện tốt.” Lâm Chất nói.
Phía dưới im lặng như tờ. Từ lời lẽ của cô mọi người thấy rõ cách cô đánh giá công ty và tầm nhìn đối với sự phát triển toàn diện. Ở hàng ghế sau, những người không có quyền phát biểu thì lại chăm chú quan sát vị sếp mới này, từ kiểu tóc cho đến quần áo đều bị đem ra đánh giá.
“Lai lịch không nhỏ đâu.” Tổng giám bộ phận xã giao là người một phụ nữ xinh đẹp, lên tiếng.
Cô ta vốn là người rành thời trang, các nhãn hiệu cao cấp khó mà qua được mắt cô. Vậy mà trên người vị Lâm tổng này, vài ngày trước cô còn thấy xuất hiện trên sàn diễn thời trang ở New York.
Lâm Chất lớn lên trong môi trường thương nghiệp của nhà họ Nhiếp - nơi lợi ích và giao tế đan xen. Dù bản thân không mấy hứng thú nhưng cô cũng học được đôi ba chiêu. Ví dụ như việc Nhiếp tổng vốn ít khi cười nói, cô cũng đã nắm được phần nào cách đối phó.
“Tan họp.” Cô cầm tập hồ sơ trên bàn, bước ra khỏi phòng họp.
Ở phía sau, Từ Húc bị các lão thành trong công ty vây lại, ai nấy đều tiến đến hỏi han.
“Các anh không biết sao? Cô ấy là cháu gái ruột duy nhất của Dịch tổng, giờ đến tiếp quản MOON, mọi người có ý kiến gì không?”
“Bọn tôi nào dám có ý kiến! Chỉ là Lâm tổng trông như vừa mới tốt nghiệp đại học, chúng tôi lo cho sự phát triển của công ty thôi...”
Từ Húc nhướng mày: “Mấy lời suông của tôi cũng chẳng có nghĩa lý gì cả, chỉ có thời gian mới chứng minh được. Về sau cô ấy có quản lý tốt MOON hay không mọi người tự sẽ thấy kết quả.”
“Từ tổng, vậy vị Lâm tổng này...”
Từ Húc nói dứt khoát: “Tôi chỉ có một câu, ai đắc tội với cô ấy thì đừng trách không gánh nổi hậu quả.”
Mọi người nghe vậy liền nghĩ: chẳng phải Dịch tổng đang dưỡng bệnh bên Mỹ sao? Chẳng lẽ còn muốn giám sát họ từ xa?
Từ Húc thoát khỏi vòng vây, khẽ cười rồi đi về văn phòng. Người ta còn tưởng ông nói thay Dịch Thành, nhưng thực ra cũng có người tình nguyện đứng ra bênh vực Lâm Chất.
Trong văn phòng bốn thư ký xếp hàng ngay ngắn, lần lượt báo cáo công việc, đồng thời trình lịch trình sắp tới của cô.
“Buổi tối có tiệc, cô cần chúng tôi chuẩn bị gì không?” Người đứng đầu hỏi.
Lâm Chất ngẩng đầu: “Các cô thường làm thế nào thì cứ thế mà làm, tôi không có yêu cầu gì đặc biệt.”
Mọi người đồng loạt gật đầu. Cô nói tiếp: “Mời người phụ trách hạng mục BP lần trước lên gặp tôi, tôi có chuyện cần hỏi.”
“Vâng.”
Trước đó Dịch Thành từng muốn cô làm gián điệp, mà người phụ trách dự án kia hẳn cũng có tham gia. Điều Lâm Chất cần làm bây giờ là cắt đứt ý nghĩ đi theo con đường cạnh tranh mờ ám.
“Lần trước là theo ý của Dịch tổng, lần này Dịch tổng đang ở Mỹ dưỡng bệnh. Nếu tôi phải gánh trách nhiệm này, thì hy vọng mọi chuyện đều được tiến hành công khai, minh bạch.” Lâm Chất ngồi sau bàn làm việc, gương mặt thản nhiên, chẳng hề e ngại việc người phụ trách có thể lật tẩy gốc gác của mình.
“Ngài...” Quả thật, giám đốc Ngô hết sức thấp thỏm. Ông ta biết Lâm Chất có quan hệ thân thiết, và từng giữ vai trò quan trọng ở AG.
“Nếu vì chuyện này mà ảnh hưởng đến đoàn kết nội bộ công ty, Giám đốc Ngô, tôi nghĩ ông hiểu hậu quả nghiêm trọng của nó.” Cô chỉ nhẹ nhàng liếc qua một cái đến mức không thể gọi là uy h**p.
“Lâm tổng yên tâm, tôi nhất định sẽ giữ kín.”
Lâm Chất đổi chủ đề: “Tôi định đề bạt ông làm phó tổng cho tôi, ý ông thế nào?”
Ngô Vĩ sững sờ. Ông vốn nghĩ cô chắc chắn sẽ tìm cách chèn ép mình, ai ngờ lại là chuyện thăng chức.
“Ý cô là sao? Tôi có chút chưa rõ...” Ngô Vĩ không phải tay mơ trong thương trường, so với việc thăng quan phát tài, ông càng muốn hiểu rõ lý do đằng sau. Tâm tư phụ nữ vốn khó dò, ai biết Lâm tổng có thủ đoạn gì.
Lâm Chất khẽ mỉm cười: “Ngài yên tâm, tôi thích dùng người hiểu rõ gốc rễ. Ngô tổng đã thể hiện không tồi ở hạng mục trước, tôi thực sự rất coi trọng.”
Ngô Vĩ lâng lâng bước ra khỏi văn phòng tổng tài. Dưới quyền mới, tốc độ sắp xếp rất nhanh, ông lập tức thu dọn đồ đạc và chuyển lên tầng 16 là trung tâm quyền lực.
Ông ta nhìn con số nhảy lên trong thang máy, vẫn chưa tin nổi có một ngày mình thật sự có thể làm việc ở tầng này.
“Phó tổng, ngài xem còn cần chuẩn bị thêm gì không?” Thư ký tổng tài mỉm cười hỏi.
Ông ta hoảng hốt xua tay: “Không cần.”
“Văn phòng của ngài là căn thứ hai bên tay phải, đã dọn dẹp sạch sẽ.”
“Được, cảm ơn.” Ông ta lâng lâng như ở trên mây, vẫn không đoán ra ý đồ của vị tân sếp mới này.
Ý nghĩ của Lâm Chất lại rất đơn giản, nếu ông ta từng thấy bộ dạng tệ hại nhất của cô, thì cứ để ông ta biết rõ bộ mặt thật có khi lại hay.
Buổi tối, trong tiệc chiêu đãi cô mặc váy dài màu trắng ngà, khoét ngực, trên thân áo đính đầy mảnh sequin và hạt ngọc nhỏ li ti, đây là chiếc váy “phô trương” nhất mà cô từng mặc.
Đây là buổi tiệc chào mừng cô, các công ty có hợp tác với MOON đều sẽ tới, điều này vốn nằm trong dự kiến. Chỉ là ngoài dự kiến là cả Nhiếp Chính Khôn, lão tổng AG từng cạnh tranh kịch liệt với MOON và Nhiếp Chính Quân - ông chủ Hằng Hưng đều xuất hiện.
Ngô Vĩ đứng cạnh cô, kín đáo nhắc: “Lâm tổng, nếu ngài thấy không tiện...”
“Không có gì không tiện.” Lâm Chất mỉm cười ngắt lời, chủ động bước lên chào đón.
Ngô Vĩ sững sờ. Cô gái này tu dưỡng sâu đến vậy? Hay chỉ là “nghé con mới sinh không sợ cọp”?
Lâm Chất nhón chân, khẽ hôn gió chào Nhiếp Chính Quân: “Nhiếp tổng, hoan nghênh.”
Không khí trong hội trường như nghẹn lại. Mọi người đều khó tin nổi, đây chẳng phải đối thủ sao? Sao lại được đối đãi như cộng sự hợp tác vậy!
Để công bằng, Lâm Chất cũng tiếp đón Nhiếp Chính Khôn giống hệt.
“Tôi nên tỉnh mộng thôi...” Nhiếp Chính Khôn gượng cười. Rốt cuộc anh vẫn biết rõ anh cả mình vốn hay ghen.
Con gái Thiệu Kỳ kéo tay ba mình, nhỏ giọng: “Không cần đâu, ba con không thích mấy màn này.”
Mọi người ngoài mặt vẫn trò chuyện, nhưng tai đều dỏng cả lên nghe động tĩnh bên này. Khi nghe Thiệu Kỳ nói vậy, không ít người thay Lâm Chất thấy lúng túng.
Cô chỉ cười, nói: “Dù sao cũng cảm ơn mọi người đã đến.”
Thiệu Kỳ nhịn cười, ghé sát: “Chẳng lẽ ở đây không ai biết quan hệ của chúng ta?”
Lâm Chất gật đầu: “Cho nên ngàn lần đừng để lộ.”
“Không thể giả vờ xa lạ mãi, ai đó biết cô từng là cô nhỏ của cháu thì sao...” Thiệu Kỳ đảo mắt quanh khán phòng.
“Ừ, cho nên giờ cô làm việc bên công ty đối thủ, lại càng phải coi như kẻ địch.” Lâm Chất khẽ cười.
Nhiếp Chính Quân đứng cạnh lặng lẽ, nhìn vợ vừa phải giả vờ xa lạ, thậm chí giả làm đối thủ... Cảm giác này thật sự khó chịu. Nếu tối nay cô chịu chủ động một chút, thì thôi anh miễn cưỡng cũng nhịn được.
Khi tiệc bắt đầu, MC giới thiệu Lâm Chất bước lên sân khấu phát biểu.
“Có hồi hộp không?” Nhiếp Chính Quân đứng bên cạnh thì thào, nửa đùa nửa thật.
Lâm Chất liếc anh, chỉnh váy rồi bước lên đài.
Cô từng là một cô gái không thích giao tiếp, vùi đầu trong sách, cả ngày chỉ chơi với những người bạn cùng chí hướng. Khi ấy, sự yên tĩnh khiến cô như biến mất trong đám đông.
Nhưng giờ đây trên sân khấu, cô toát lên khí chất mềm mại xen lẫn kiên nghị. Giọng nói ấm áp nhưng lại chạm đến những trái tim cứng rắn nhất. Từng không biết xã giao, từng chỉ đứng mỉm cười bên cạnh anh như một bông hoa nền, vậy mà hôm nay khi cô bước ra trước ánh đèn, anh mới nhận ra đóa hồng anh từng che chở đã sớm nở rộ, rực rỡ và đầy kiêu sa như thế…..
“Bác cả ơi, thu ánh mắt sùng bái ấy lại đi...” Thiệu Kỳ thì thầm phá vỡ không khí.
Nhiếp Chính Quân liếc cô, cô liền nép sau lưng ba mình. Nhiếp Chính Khôn ho nhẹ, nói: “Ừ, đúng là quá rõ, kiềm chế chút đi.”
Nhiếp Chính Quân nhếch môi: “Ánh mắt người trẻ tuổi không tốt thôi.”
“Hả?” Thiệu Kỳ ló đầu ra nhìn cha: “Ý gì?”
Nhiếp Chính Khôn xoa đầu con gái: “Ý là con nhìn nhầm rồi.”
Thiệu Kỳ nhíu mày, chẳng lẽ hai thế hệ lại khác biệt đến vậy?
Còn Nhiếp Chính Quân thì khẽ cười, ánh mắt vẫn hướng lên sân khấu. Đâu phải sùng bái, rõ ràng là ái mộ.
...
Sau khi phát biểu, Lâm Chất xuống sân khấu, vũ hội bắt đầu.
Ngô Vĩ lần lượt giới thiệu khách khứa cho cô: có minh tinh hạng mười tám ôm bám đại gia, có người dẫn tình nhân nhỏ đến tiệc để thuyết phục MOON đầu tư, cũng có thanh niên tài năng trong ngành công nghệ được ba cấp cho hai trăm triệu, trong năm năm biến thành một tỷ nhờ đầu tư năm công ty.
Nghe xong, Lâm Chất chỉ nghĩ ra một chữ: “Giang hồ.”
Đúng vậy, nơi này chẳng khác gì giang hồ muôn hình vạn trạng, có kẻ dựa gia thế mà hưởng phú quý, có người trắng tay tự gây dựng, có nhân tài bị chôn vùi không được trọng dụng... Nâng ly champagne, cô càng lúc càng thấy “giang hồ” này thú vị.
Ngô Vĩ nhịn mãi, cuối cùng hỏi: “Mạo muội một câu, ngài và Nhiếp tổng... có quan hệ cá nhân sao?”
“Có chứ.” Lâm Chất gật đầu, đáp nhẹ nhàng như không.
Chỉ một câu thoải mái thẳng thắn thừa nhận, khiến Ngô Vĩ như ngồi trên đống lửa. Có quan hệ cá nhân mà vẫn “chơi ác” thế này, ngài cũng quá bình tĩnh rồi đó?
Người tới bắt chuyện ngày càng đông, Ngô Vĩ bèn xông pha thay cô gánh vác. Lâm Chất nói một câu, ông ta có thể triển khai thành mười. Cô nhận ra vị phó thủ này quả thực hữu dụng, vì cô không giỏi giao tiếp xã giao nhưng Ngô Vĩ lại lão luyện, chu toàn, tựa như sinh ra để xử lý những tình huống này.
Vì thả lỏng cảnh giác, cô vô tình uống nhầm một ngụm champagne. Vừa nuốt xuống cô đã biết không ổn, vội vã bước nhanh sang góc tối, phun lại vào ly.
Vừa quay người, một “bức tường thịt” đã chắn ngay trước mặt.
“Thoát vòng vây rồi à?” Thấy rõ là ai, cô bật cười trêu chọc. Rõ ràng đây là tiệc của cô, vậy mà mới đến một lát đã biến thành “buổi gặp mặt Nhiếp tổng.”
“Cả tối chẳng được nói với em mấy câu, sớm biết thế này đã chẳng đến.” Anh cau mày, vẻ không vừa lòng.
Đây là một góc khuất, ánh sáng lờ mờ, lời họ nói không ai nghe thấy.
“Vậy anh về trước đi, ở nhà với con gái.” Lâm Chất đưa tay chỉnh lại vạt áo anh.
Anh thở dài: “Giờ em còn bận hơn cả anh...”
Cô cười, tâm trạng phấn chấn, nâng ly uống một ngụm...
“Ụa...” Mặt cô nhăn nhó, lại phun ra.
Anh cạn lời: “Đây là lần thứ hai rồi.”
“Mau lấy cái này đi...” Cô nhăn mặt, nghĩ thôi cũng thấy buồn nôn.
Anh lấy ly trong tay cô: “Không sao, chút rượu đó chẳng hại gì.”
“Với em thì không, nhưng với Cá nhỏ thì khó nói lắm.” Cô tặc lưỡi, miệng toàn mùi champagne, “Em phải đi súc miệng.”
Cô vén váy bước nhanh vào toilet, anh bưng hai ly champagne theo sau nở nụ cười đầy cưng chiều.
Cô càng ngày càng tỏa sáng, khiến anh không ít lần ngỡ ngàng rồi lại bị cuốn hút.
Lúc này, “Lâm tổng” rực rỡ ngoài kia đang lom khom súc miệng trong toilet. Cô vẫn còn trong giai đoạn cho con bú, tuyệt đối không được chạm rượu.
“Phụt...” Sau lưng bỗng áp đến hơi ấm quen thuộc, cô ngẩng đầu.
Anh tựa cằm lên vai cô, vòng tay ôm eo mảnh khảnh, cười đầy ẩn ý: “Đừng súc nữa, bữa này anh có thể cố gắng thay Cá nhỏ giải quyết.”
Lâm Chất: “...”
Cô lấy khăn giấy lau tay, nghiêm mặt: “Nhiếp Chính Quân tiên sinh, anh có phải hiểu nhầm ý nghĩa của bảng chỉ dẫn ‘toilet nữ’ rồi không?”
“Anh nhìn rồi, không có ai hết.” Anh đáp tỉnh bơ.
Lâm Chất: “...”
“Ở đây hay về nhà?” Anh tỏ ra rất “dân chủ.”
Cô tức giận vo giấy thành cục, giậm chân, dẫn đầu đi ra cửa.
“Về nhà!”
Khóe môi Nhiếp Chính Quân cong lên, mãn nguyện theo sau. Quả nhiên không uổng công đến đây, may mắn, thật may mắn mà