Cá Nhỏ đang ngủ trưa, hai người không tiện làm gì nên chỉ nằm cạnh nhau trên giường. Nhiếp Chính Quân lăn qua lăn lại, ánh mắt cứ dừng mãi ở vết bỏng trên tay Lâm Chất.
“Đừng nhìn nữa, không đau đâu.” Cô rụt tay lại.
“Có để lại sẹo không?” Anh nhíu mày.
“... Rồi sẽ mờ đi thôi. Dù sao cũng chẳng sao cả, không ai để ý đến.”
Nhiếp Chính Quân khẽ thở dài: “Bà nội cũng không phải người xấu, chỉ là hay nghe lời kẻ dưới thôi.”
Lâm Chất mỉm cười, vòng tay ôm cổ anh: “Chỉ cần được ở bên anh là em vui rồi, mấy chuyện khác em không để tâm đâu.”
“Chỉ cần vậy thôi?” Anh nghiêng đầu nhìn người phụ nữ trong ngực.
“Đó là ước mơ của em. Thực hiện được thì gọi là nguyện vọng, không thực hiện thì cũng là mơ ước thôi...”
“Trước đây anh không biết em có tình ý với anh đâu.” Anh cười khẽ, vùi mặt vào cổ cô.
“...”
“Nếu sớm biết em nghĩ như thế, anh có liều mình chịu lương tâm cắn rứt cũng sẽ giữ em lại trong nước, ngày ngày tháng tháng ở bên cạnh.”
“Anh làm được sao? Lúc ấy em còn nhỏ lắm...”
“Giờ thì lớn rồi...” Anh cúi xuống, ánh mắt như ngầm chỉ một chỗ.
Lâm Chất đỏ mặt, lấy tay che ngực: “Anh đang nhìn gì vậy?”
“Hình như... còn lớn hơn một vòng...” Anh tinh nghịch nhéo nhẹ.
Lâm Chất lập tức bật dậy, nằm chung giường với anh đúng là quá nguy hiểm, nhất là khi tình thế bây giờ vừa đúng “thiên thời địa lợi nhân hòa”...
Anh vẫn tiếp lời: “Trước kia em toàn thích ở một mình, ngoài lúc chơi với Hành Hành thì rất hiếm khi cười.”
Anh đưa tay v**t v* gương mặt cô, ánh mắt lộ rõ sự xót xa: “Có phải cái chết của cha mẹ đã khiến em tổn thương quá lớn không?”
Lâm Chất khẽ chỉnh lại tóc: “Một phần vì cha mẹ, phần khác….... là vì anh.”
“Anh?”
“Anh quá nghiêm khắc. Ở trước mặt anh em lúc nào cũng căng thẳng... kể cả bây giờ.” Cô liếc nhìn, ánh mắt ngập ngừng.
Nhiếp Chính Quân ngả nửa người, khoanh tay trước ngực, đôi mắt nheo lại tín hiệu đầy nguy hiểm.
Lâm Chất ngoan ngoãn lại gần, kéo tay anh: “Đừng giận mà.”
“Anh không giận.” Anh mỉm cười lắc đầu, nhưng trong mắt cô nụ cười ấy còn đáng sợ hơn.
“Ở cạnh người mình thích thì căng thẳng một chút đâu có gì lạ?” Cô bĩu môi, trông lại càng đáng yêu.
Anh gật đầu: “Anh cũng căng thẳng mà.”
Cô bật cười, nụ cười xua tan hết mọi ngại ngùng. Hai người lặng lẽ dựa vào nhau, buổi chiều trôi qua dài lâu và ngọt ngào.
______
Đến tối, sau bữa cơm xong phải chuẩn bị về nhà.
Bà nội lên tiếng: “Hay là để Cá Nhỏ ở lại đây đi. Hai đứa cũng chưa có kinh nghiệm chăm trẻ, để ta giúp.”
Toàn thân Lâm Chất lập tức căng cứng, môi mím chặt thành một đường, vẻ mặt căng thẳng thấy rõ.
Nhiếp Chính Quân thản nhiên đáp: “Lúc bà chưa gặp thì chẳng phải chúng con vẫn chăm con bé tốt đấy sao? Nếu bà nhớ, lúc nào cũng có thể đến thăm. Còn hôm nay bọn con mang con về.”
Bà nội liếc nhìn Lâm Chất, cong môi cười nửa miệng: “Thế con thấy sao?”
Lâm Chất nhéo vội áo Nhiếp Chính Quân, gượng gạo nở nụ cười: “Bà thương Cá Nhỏ là phúc của con bé. Nhưng giờ bé vẫn bú mẹ là chính, lại không chịu uống sữa ngoài...”
“Vậy à...” Bà gật đầu, kéo dài giọng: “Thôi được, ôm về đi. Ta muốn gặp thì sẽ tự đến.”
Như được kéo từ địa ngục trở về, Lâm Chất mồ hôi lạnh túa ra vội vàng đón con từ tay người hầu, ôm chặt không rời.
“Bà cũng nghỉ sớm đi, chúng con xin phép về.” Giọng Nhiếp Chính Quân bình thản nói.
Hành Hành đứng cạnh, đưa cái trống nhỏ gõ cho Cá Nhỏ, con bé cười toe lộ ra mấy chiếc lợi non nớt, giống hệt một bà cụ nhỏ.
Cả nhà bốn người cùng rời đi.
Trong phòng khách, Thiệu Kỳ đỡ bà nội ngồi xuống sofa: “Bà cũng thật là, chính tay nuôi lớn mà nỡ dọa cô ấy thế?”
Bà nội bật cười: “Chỉ hù một chút thôi. Chứ ta thật muốn nuôi Cá Nhỏ chắc? Nó là cục cưng của bác cả con, nhỡ có chuyện gì thì ta gánh sao nổi?”
Thiệu Kỳ gọt táo đưa cho bà, trêu: “Người còn lại cũng là cục cưng của bác cả mà, bà còn làm khó dễ cô ấy thế à?”
Bà nội thở dài, giọng nặng nề: “Nó lớn lên ngay dưới mắt ta, nó thế nào ta chẳng rõ...”
“Không rõ lắm sao? Ý ta là con bé cái gì cũng giấu kín, chẳng để lộ cho chúng ta biết nửa lời.”
“Ý bà như vậy tức là không định chia rẽ bọn họ?”
“Ôi, bác cả của con cũng thật là, bao nhiêu người tốt không thích cứ nhất quyết chọn đúng nó.” Lão thái thái chống mạnh cây gậy, ngẩng cằm chỉ lên trên, “Ngay cả ông già cũng tức không nhẹ đâu.”
“Lâm Chất có điểm nào không tốt chứ? Do chính tay bà nuôi lớn, chẳng lẽ còn sợ phẩm hạnh không đứng đắn?”
“Nó từng suýt nữa bán đứng cả nhà Nhiếp gia, phẩm hạnh tốt thì cũng chẳng chạy đâu được!”
“Lời này thì không công bằng rồi. Rốt cuộc chẳng phải cô ấy đã kịp dừng lại, không làm đến cùng sao? Gọi là biết sai mà sửa đâu tính là sai nặng?” Thiệu Kỳ vừa cắt táo thành từng miếng nhỏ vừa đưa cho lão thái thái.
Bà xua tay: “Qua mắt ta thì chưa tính, nhưng còn lời đồn ngoài kia thì sao? Người ta thêm mắm thêm muối, không khéo hủy cả danh tiếng của bác con.”
Thiệu Kỳ bưng khay nhỏ tự mình ăn, vừa nói: “Chuyện này bà đừng lo, bá cả đủ năng lực lo được.”
“Ít nói mấy lời châm chọc thôi!” Bà cụ gõ ngay một cái lên đầu nàng.
“A… bà nội ơi, đau thật đó…” Thiệu Kỳ ôm đầu, lần này bà cụ không nương tay.
“Cái gì mà Lâm Chất, Lâm Chất. Nó mà đã gả cho bác cả con thì con cũng phải đổi cách gọi đi chứ.”
“Bà xem, ngoài miệng thì nghiêm khắc vậy nhưng lòng lại mềm như đậu hũ, vừa nãy chẳng phải dọa người ta phát khóc rồi sao.”
“Phải cho nó một bài học nhớ đời. Nếu không, cứ đôi ba bữa lại chọc tức ta thì tim ta chịu sao nổi.” Bà cụ nói xong cười rất thoải mái.
“Gừng càng già càng cay, bà đúng là cao tay!” Thiệu Kỳ bật cười, giơ ngón cái.
“Ta nể tình cháu gái thôi, chứ bằng không thì đã đuổi thẳng rồi.”
“Cá nhỏ lớn lên xinh lắm đúng không ạ? Bà có vừa ý không?”
“Vừa ý chứ, dáng dấp kia… sau này nhất định thành một mỹ nhân.” Lão thái thái cười đến nheo cả mắt.
Thiệu Kỳ thầm làm dấu chiến thắng, bụng nghĩ: phen này phải đi tìm tân bác cả đòi chút lợi ích mới được, tin tình báo quý thế này đâu thể cung cấp miễn phí được.
_________
Lâm Chất ôm con gái nhỏ nước mắt cứ thế trào ra, rơi cả xuống đầu con bé. Con bé mở to mắt ngơ ngác nhìn, chẳng hiểu vì sao lại “có mưa”.
Nhiếp Chính Quân từ phòng tắm bước ra, cầm khăn ngồi xổm xuống thảm, nhẹ nhàng lau mặt cho cô: “Bà ấy chỉ nói qua loa thôi, em đừng để bụng nữa nhé?”
“Huhuhu…” Lâm Chất cúi đầu, nước mắt càng chảy dữ dội.
Nếu là người phụ nữ khác anh đã sớm mặc kệ rồi. Nhưng đến lượt cô anh lại thấy tim mình như bị bóp nghẹt, đau đến hoảng hốt.
“Không nghe lời hửm? Anh đã bảo rồi, bà cụ chỉ dọa em thôi, chứ chẳng có ý định ôm con đi đâu.” Anh dịu dàng lau nước mắt cho cô.
Lâm Chất vẫn không tin, bà cụ vốn có thành kiến với cô, điều này cô rõ hơn ai hết.
“Con bé mệt rồi, em ru nó ngủ đi.” Anh khẽ vỗ về con gái, cô bé lại mở mắt nhìn mẹ với vẻ ngây ngô.
Lâm Chất đặt con nằm xuống giường nhỏ, vỗ nhè nhẹ, chẳng mấy chốc con bé đã nhắm mắt ngủ.
Nhiếp Chính Quân từ phía sau vòng tay ôm eo cô: “Anh đã nói sẽ không để ai bế con đi, sẽ cùng em nuôi lớn bé con. Em không tin anh sao?”
Cô xoay người, vùi mặt vào ngực anh khóc nức nở.
Ngày trước cô chưa từng như thế. Bởi khi ấy cô chẳng có điểm yếu chẳng có gì khiến cô vui buồn quá mức, lúc nào cũng bình tĩnh, lạnh nhạt. Nhưng giờ thì khác, cô đã là mẹ. Trái tim gắn chặt vào đứa con nhỏ, khiến cô trở nên mẫn cảm, yếu mềm.
“Bảo bối, đừng khóc nữa. Khóc nữa anh đưa em về nhà cũ đấy.”
Cô ngẩng đầu, nghẹn ngào hỏi: “Về làm gì?”
“Để nói cho rõ ràng chứ sao. Bà cụ vừa quát một cái đã làm em khóc thế này, chúng ta phải lý luận cho ra nhẽ. Không thì đi tìm chú hai đánh cho một trận cũng được.”
“Anh hai thì liên quan gì?”
“Bà cụ bắt nạt con gái anh, vậy thì mình cũng đi bắt nạt con trai bà ấy thôi.”
Lâm Chất bật cười, vừa lau nước mắt vừa nện nhẹ vào ngực anh: “Không cần đi xa thế đâu, em đánh luôn anh cho rồi.”
Anh ôm chặt cô, cười nói: “Được thôi, coi như thay con gái xả giận.”
Nước mắt cô rốt cuộc cũng ngừng, chỉ rúc vào ngực anh không muốn rời.
Anh bế thốc cô lên, nhìn thẳng vào mắt: “Nhà này có một cô nhóc hay khóc đã đủ rồi, không ngờ em còn khóc nhiều hơn cả con gái.”
Cô chu môi: “Thỉnh thoảng thôi, không phải thường xuyên.”
“Em khóc còn dai hơn con bé. Nó chỉ tượng trưng khóc hai tiếng thôi, còn em thì như đê vỡ nước.” Anh tặc lưỡi trêu chọc.
Nhưng trong mắt anh, “con mèo hay khóc” này lại đẹp đến nao lòng. Dưới ánh đèn ấm áp, gương mặt ướt nước càng thêm quyến rũ khiến tim anh xao động.
“Anh cười nhạo em đấy à?” Cô dựa vào vai anh, giọng lí nhí.
Anh cõng cô đi thẳng vào phòng tắm: “Lớn thế rồi mà còn mũi tèm lem, coi như hôm nay anh được mở mang tầm mắt.”
“Ê…” Cô khẽ đẩy vai anh, nhưng anh càng siết chặt, không cho tuột xuống.
“Lần sau mà còn khóc thì anh sẽ nhốt em vào phòng tối. Vừa đói vừa lạnh, lại chẳng được gặp con gái nữa.” Giọng anh như dọa nạt.
“Anh… ác quá rồi đó?” Cô vừa đứng trong bồn tắm vừa giơ tay để anh giúp c** đ*.
Anh hừ nhẹ: “Anh nói là làm. Lần sau em cứ thử xem.”
_________________[Ký ức tuổi thanh xuân – đường ranh hồi ức] _________________
Năm Lâm Chất tròn hai mươi tuổi, Nhiếp Chính Quân bao trọn du thuyền xa hoa nhất thành phố B để mừng sinh nhật cho cô. Nhưng cuối cùng, người đến lại chỉ có mình Lưu Ly.
Lưu Ly đứng run rẩy trên boong, trước mặt là tháp champagne cao ngất: “Trời ơi, cậu mời sinh nhật cũng chỉ mời mình tớ thôi sao?”
Lâm Chất gật gật: “Anh trai bảo chỉ cần mời bạn thân thôi.”
“Bạn thân… là tớ?” Lưu Li tự chỉ vào mũi.
Cô gật đầu rồi hỏi: “Party thì thường làm gì nhỉ?”
“Ờ thì… mọi người cùng nhau… chơi…” Lưu Ly nói lắp bắp, vì nhìn quanh chỉ có hai đứa và mấy vệ sĩ.
Lâm Chất chỉ một người: “Mở champagne đi.”
Mấy tiếng “phành” vang lên, rượu chảy tầng tầng lấp lánh. Hai cô gái mỗi người cầm một ly, cụng vào nhau:
“Chúc mừng cậu sinh nhật hai mươi tuổi!” Lưu Ly cười.
Gió thổi tung mái tóc dài của Lâm Chất, che nửa gương mặt.
Nhiếp Chính Quân vốn định không đến vì sợ quấy rầy bọn trẻ, nhưng khi nghe nói trên thuyền chỉ có hai cô gái, anh không yên tâm liền bỏ cả xã giao mà tới.
Cả hai uống không ít, vì trời lạnh nên Lưu Ly nói uống rượu sẽ ấm người. Cô nào ngờ bên trong còn có phòng ấm, cứ thế ngồi co ro trên boong, vừa uống vừa tán gẫu.
Đến khi có một bóng dáng đàn ông xuất hiện.
“Anh cả?” Lâm Chất tuy say nhưng vẫn nhận ra.
Lưu Ly lập tức xụi lơ sang một bên giả vờ ngủ say, không dám đối diện khí thế của anh.
Anh nhìn quanh, thấy chỉ có hai ly đã uống quá nửa, liền dặn vệ sĩ: “Đưa cô bé kia xuống nghỉ ngơi.”
Vệ sĩ nhanh chóng bế Lưu Ly rời đi.
Lâm Chất loạng choạng đứng dậy: “Sao anh lại tới đây?”
Anh ôm eo cô, chỉnh lại tóc rối: “Mặt em lạnh toát rồi, vào trong đi.”
Cô như bước trên mây, không biết mình vào khoang thuyền bằng cách nào.
Ngồi thẳng trên sofa, lưng cứng đờ, mắt lờ đờ, rõ ràng đã say.
Anh cởi áo khoác, ngồi xuống trước mặt cô: “Không phải anh bảo em mời bạn sao? Sao chỉ có một người?”
Cô cố gắng mở to mắt, rành rọt: “Em chỉ có một người bạn… chính là cô ấy.”
“Chỉ một người bạn?” Giọng anh pha chút khó hiểu.
Cô gật đầu, nhưng rồi lại gục tới trước.
Anh ôm lấy cô, hỏi nhỏ: “Sao lại chỉ có một bạn? Bạn học khác không thích em sao?”
Cô lắc đầu, líu ríu: “Em không thích bọn họ.”
“Vậy em thích ai?”
Cô áp hai tay lên cánh tay anh, đầu cúi xuống, giọng mơ hồ như sóng biển, nói: “Em… thích anh cả.”
Dù biết “thích” của cô chưa chắc cùng nghĩa với mình, nhưng máu nóng vẫn bốc lên, anh không kìm được nữa.
Cô dụi đầu vào ngực anh tìm hơi ấm. Anh nâng cằm cô, để cô ngửa mặt nhắm mắt, như đang chờ nụ hôn.
Hàng rào lý trí của anh sụp đổ, anh cúi xuống hôn cô.
Đó là nụ hôn đầu của Lâm Chất. Dù từng có bạn trai, nhưng cô chưa từng vượt quá nắm tay. Nhiếp Chính Quân đã cướp đi nụ hôn đầu ấy khi cô không hề hay biết. Nếu tỉnh táo, cô nhất định sẽ mừng rỡ vô cùng.
Cô ngồi trên đùi anh, ngửa đầu mặc cho anh hôn, ve vuốt, cắn nhẹ…
Đêm ấy không có trăng, nhưng anh lại giống như con sói mang đầy tham vọng, muốn biến cô gái nhỏ trong ngực thành của riêng mình.
Khoảnh khắc đó, anh biết mình sẽ không bao giờ quay đầu được nữa.
Chỉ là… cô còn quá trẻ. Anh không nỡ làm phí hoài tuổi 18 tươi đẹp của cô. Nhưng số mệnh vốn oái oăm, điều anh nghĩ là tốt cho cô chưa chắc đã thật sự tốt. Bằng không, tại sao cô lại phải lưu lạc tha hương mấy năm trời?
Anh càng không ngờ rằng sáu năm sau cô sẽ trở thành vợ anh, và sinh cho anh một đứa con gái xinh đẹp như thế.