Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ

Chương 11

Chương 11:

 

Trương Húc Đông, anh đừng để ý, tôi sẽ đi tìm ông nội tranh cãi.” Lâm Tâm Di tức giận nói.

 

Trương Húc Đông vội kéo Lâm Tâm Di, lắc đầu nói: “Không cần, tôi không ngại…”

 

Lâm Tâm Di thở dài, khẽ nói: “Bác sĩ Tấn là danh y ở thủ đô, ông nội tôi vận dụng rất nhiều quan hệ mới mời được ông ấy đến đây, cho nên…”

 

“Tôi biết, cô không cần giải thích với tôi.” Trương Húc Đông xua tay ngắt lời Lâm Tâm Di: “Nhà cô có nồi không? Cho tôi mượn dùng một chút.”

 

“Hả? Nồi á? Có!” Lâm Tâm Di vội gật đầu. Sau đó cô dẫn Trương Húc Đông xuống nhà bếp.

 

Không thể không nói nhà bếp của người giàu đều rất hào nhoáng, tính diện tích ít ra cũng trên trăm mét vuông, trong tủ đặt đủ loại nồi nia xoong chảo.

 

“Cô Di, phiền cô ra ngoài một chuyến.” Trương Húc Đông cười nói. Lâm Tâm Di khó hiểu nhìn Trương Húc Đông, nhưng cô không hiểu mà chỉ gật đầu rồi ra ngoài.

 

Sau khi Lâm Tâm Di rời đi, Trương Húc Đông vội lấy một cái nồi đất, bắt đầu bỏ dược liệu vào nồi theo phương pháp ghi trên y học thánh thuật.

 

Sau đó, anh tử điều động linh khí trong cơ thể thuận theo ngón tay, rót vào trong nồi. Khoảng mấy chục phút sau, chiếc nồi bông nổ tung, một viên thuốc đen thui năm trong mảnh vỡ dưới đáy nồi, mùi tanh tưới lan tràn trong nhà bếp.

 

Trương Húc Đông ngửi thử, cau mày nói: “Trông xấu thế này, không biết cụ Lâm có chấp nhận được không…”

 

Khi Trương Húc Đông cầm viên thuốc này rời khỏi nhà bếp thì cụ Lâm và bác sĩ Tấn cũng vừa xuống lầu. Sắc mặt họ trông rất khó coi, cụ Lâm như già thêm mấy tuổi, khuôn mặt cũng tái nhợt.

 

“Bác sĩ Tấn, thật sự không có cách nào khác hả?” Cụ Lâm không cam lòng hỏi.

 

Bác sĩ Tấn lắc đầu: “Nếu cụ trẻ thêm mười tuổi thì có lẽ là có thể phẫu thuật thay máu, nhưng bây giờ… Thân thể của cụ không thể chịu được giày vò như thế.”

 

Nghe vậy, cụ Lâm cười khổ, cảm thán: “Ý. trời đã vậy, hầy…”

 

“Bác sĩ Tấn, thế ông nội tôi còn có thể sống được bao lâu?” Lâm Tâm Di sốt ruột hỏi.

 

Nghe vậy, sắc mặt bác sĩ Tấn càng khó coi hơn. Ông đen mặt nói: “Cùng lắm là một tháng.”

 

Lâm Tâm Di suýt nữa ngất xỉu. Mấy năm gần đây cô vẫn luôn chung sống với cụ Tô, tình cảm của hai người không nói cũng biết. Nếu cụ Lâm thật sự xảy ra chuyện gì thì Lâm Tâm Di sẽ là người buồn nhất.

 

Cụ Lâm lại có vẻ tiêu sái, vẫy tay nói: “Được rồi, đừng bàn chuyện này nữa. Mấy ngày sau kêu ba với chú con về đây, cứ bảo là ông có việc muốn dặn chúng.”

 

Ý của ông đã rất rõ ràng, đó là muốn chuẩn bị hậu sự.

 

Bác sĩ Tấn thở dài, rõ ràng trong lòng ông cũng không thoải mái.

 

“Cụ Tô, hay là ông thử dùng cái này…” Đúng lúc này, Trương Húc Đông bỗng cầm một viên thuốc đen thui đi tới. Còn chưa thấy người đầu, mùi thuốc đã lan tràn khắp căn nhà. Cụ Lâm và Lâm Tâm Di không khỏi bịt mũi.

 

“Đây là thứ gì?” Cụ Lâm bịt mũi hỏi.

 

“Đây..” Trương Húc Đông nhất thời không biết nên đáp như thế nào, đành phải vò đầu nói: “Đây là một viên thuốc được chế biến từ thảo dược, có lẽ sẽ chữa được bệnh của ông.”

 

“Cái này mà chữa được bệnh ư?” Bác sĩ Tấn cười nhạo: “Người trẻ tuổi, cậu cho rằng cậu là Hoa Đà tái thế hay sao? Chẳng lẽ đây là đất chà từ trên người cậu?”

 

Nghe vậy, người bên cạnh không nhịn được bật cười. Trương Húc Đông cũng lúng túng, vò đầu nói: “Cụ Tô, dù sao bây giờ ông cũng không còn cách nào khác, cứ coi như bất chấp đi…”

 

Nghe vậy, sắc mặt cụ Lâm có phần không vui. Ông không nhịn được hừ lạnh, nói: “Cảm ơn ý tốt của cậu, nhưng tôi thấy không cần thiết đâu.”

 

“Ông nội! Trương Húc Đông từ xa chạy đến đây chữa bệnh cho ông, sao ông có thể nói như thế!” Lâm Tâm Di tức giận. Cô nhịn mùi vị này, nhân viên thuốc từ tay Trương Húc Đông, bướng bỉnh nói: “Con không quan tâm, ông phải uống nó!”

 

Cụ Lâm tọa trấn Đạm Thành nhiều năm, không biết bao nhiêu người cúng bái, nhưng lại hết cách với cháu gái của mình. Ông bất đắc dĩ nói: “Lâm Tâm Di, nghe lời, đừng phá rối, thứ này sao mà uống được.”

 

Lâm Tâm Di chống nạnh: “Thuốc đắng dã tật! Con không quan tâm, ông mau uống đi!”

 

Cụ Lâm không còn cách nào khác, im lặng nhân viên thuốc từ tay Lâm Tâm Di. Sau đó ông quay sang nhìn bác sĩ Tấn, cười nói: “Đành phải làm phiền bác sĩ Tấn giúp tôi xem viên thuốc này.” Rõ ràng là sợ viên thuốc có độc.

 

Ánh mắt bác sĩ Tấn có phần không vui, nhưng vì tôn kính cụ Lâm nên ông vẫn nhận lấy.

 

“Cụ Tô, tôi cảm thấy thật sự không cần thiết. Mặc dù tôi bất tài, nhưng cũng coi như là đứng đầu trong lĩnh vực y tế trong nước.” Bác sĩ Tấn thản nhiên nói.

Bình Luận (0)
Comment