Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ

Chương 17

Chương 17:

 

Hơn tám giờ tối, Trương Húc Đông mới trở lại khu biệt thự Long An. Vừa đến cửa khu biệt thự, Trương Húc Đông đã thấy một thiếu nữ xinh đẹp cao gầy. Cô đứng đó như một phong cảnh tươi đẹp, không biết thu hút ánh mắt của bao người.

 

“Anh đi đâu mà sao về muộn vậy?” Thấy Trương Húc Đông, Lâm Tâm Di nhanh chóng bước tới hỏi.

 

Trương Húc Đông vò đầu: “Tôi ra ngoài mua ít đồ… Sao tự nhiên cô lại đến đây?”

 

“Sợ anh ở đây không quen chứ sao.” Lâm Tâm Di trợn trắng mắt: “Tôi chờ anh lâu thế này, anh phải bao tôi ăn cơm đấy.”

 

“Không thành vấn đề.” Trương Húc Đông gật đầu cái rụp: “Tối nay tôi sẽ đích thân xuống bếp để cô nếm thử tay nghề của tôi.”

 

Trương Húc Đông làm người nấu ăn ở nhà ba năm, tay nghề nấu ăn khỏi phải bàn cãi. Anh vừa nói xong thì một chiếc xe minibus từ xa nhanh chóng lao tới.

 

“Thằng này ở trong khu biệt thự Long An hả?” Trên xe, Kiếm Hổ không nhịn được nhíu mày.

 

“Anh Hổ, thằng này nghèo lắm, trước kia ở rể nhà họ Lâm ba năm, làm gì có tiền mà sống ở đây.” Triệu Sĩ vội nói: “Chắc chắn nó đứng đây chờ vợ trước của nó, anh yên tâm, em rất hiểu biết nó, nó chỉ là một thằng mồ côi không cha không mẹ mà thôi.”

 

Nghe vậy, Kiếm Hổ mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó dẫn mấy người bước xuống xe, trong tay chúng đều khiêng một thanh mã tấu, trông rất đáng sợ. Thấy vậy Trương Húc Đông nhíu mày.

 

“Cô Di, cô lên lầu chờ tôi trước đi.” Trương Húc Đông phản xạ che chở trước mặt Lâm Tâm Di.

 

Chỉ một động tác nhỏ, lại khiến Lâm Tâm Di cảm thấy ấm lòng.

 

“Đám người này tới tìm anh hả?” Lâm Tâm Di hói.

 

Trương Húc Đông gật đầu, thúc giục: “Cô mau vào nhà đi, tôi không muốn làm liên lụy tới cô.”

 

Mặc dù Trương Húc Đông biết nhà họ Lâm rất mạnh, nhưng anh không biết là họ có thể chống lại Kiếm Hổ hay không.

 

“Tôi muốn đứng đây xem.” Lâm Tâm Di chớp måt.

 

Lúc này, đám Kiếm Hổ Triệu Sĩ đã đến gần.

 

“Anh Hổ, chính là thằng đó!” Triệu Sĩ chỉ vào Trương Húc Đông, cắn răng nói.

 

Kiếm Hổ khẽ hừ một tiếc, lạnh mặt bước đến trước mặt Trương Húc Đông: “Thằng nhóc, mày đánh người của tạo hả?”.

 

Đối mặt Kiếm Hổ, Trương Húc Đông không nhịn được khẩn trương, hít sâu một hơi nói: “Ai bảo cậu ta xứng đáng”

 

“Xứng đáng?” Kiếm Hổ cười lạnh: “Tao nói cho mày biết, ở Đạm Thành, dù nó đánh mày thì mày cũng phải nhịn.”

 

“Chậc chậc, Kiếm Hổ, sao tôi không biết anh lại có năng lực lớn đến thế nhỉ?” Đúng lúc này, Lâm Tâm Di bỗng lên tiếng.

 

Lúc này Lâm Tâm Di không có dáng vẻ hoạt bát như trước kia, mà thay vào đó là sự cường thể không nói nên lời. Dung nhan xinh đẹp phối hợp với vẻ mặt lạnh lùng, khí thế không gì sánh kịp khiến người ta không thể bỏ qua.

 

“Mẹ, con đĩ này, mày nói chuyện với anh Hổ kiểu gì thế hả?” Triệu Sĩ muốn thể hiện trước mặt Kiếm Hổ nên lên tiếng trước.

 

Lâm Tâm Di nhíu mày, nhìn chằm chằm Triệu Sĩ, gằn từng chữ: “Tên cậu là gì?”

 

“Con đĩ thối, mày không phục hả? Có tin các anh lôi mày lên núi không?” Triệu Sĩ híp mắt thèm thuồng nói.

 

Nhưng bên cạnh hắn ta, Kiếm Hổ đã sợ tới mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, hai chân run lên.

 

“Anh Hổ, con nhóc này xinh đấy chứ.”

 

Triệu Sĩ thò lại đây cười hì hì nói. Môi Kiếm Hổ run rẩy, giơ tay tát lên mặt Triệu Sĩ, chửi ầm lên: “Vợ mày mới là đĩ!”

 

“Anh Hổ, anh làm gì.” Triệu Sĩ uất ức nói.

 

Kiểm Hổ không rảnh quan tâm tới hắn ta mà run rẩy bước đến trước mặt Lâm Tâm Di, cười ngượng ngùng nói: “Cô… Cô Di, sao cô lại ở đây…?”

 

Dưới ánh đèn, sắc mặt Lâm Tâm Di rất khó coi, khiến Kiếm Hổ càng hoảng sợ.

Bình Luận (0)
Comment