Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ

Chương 203


Tầm năm giờ chiều, Trương Húc Đông đang nhàn nhã nhắm mắt nghỉ ngơi thì nhận được điện thoại của Vương Duyệt nói Hồ Sơn Nhạc không đến, người đến là cấp dưới của người đó, hơn nữa người này còn nói Satan nhất định sẽ gặp anh ta, vừa nghe được lời này Trương Húc Đông đã cảm thấy nghi ngờ, gọi được cái tên Satan này lại còn dám gặp mình vậy thì rất có thể là bạn cũ.
Trương Húc Đông suy nghĩ thoáng qua, kêu Vương Duyệt cứ tiếp đã người này trước, bản thân sẽ qua, nhưng lúc cúp điện thoại, lại có một cuộc gọi đến, liếc qua vậy mà lại là cô nhóc Tưởng Khả Hân, Trương Húc Đông nhận điện thoại xong thì bên kia lại là một hồi vui vẻ bừng bừng: “Anh Đông, anh Đông, em đang ở sân bay thành phố Nam Kinh, anh đến đón em đi!”
Trương Húc Đông bất đắc dĩ hỏi: “Tôi nói này đại tiểu thư, em không học hành cho tử tế chạy đến đây làm gì?”
“Hôm nay là thứ bảy, em đến thành phố Nam Kinh chơi hai ngày, sao hả, không hoan nghênh em à?” Tưởng Khả Hân hệt như oán phụ trẻ.
“Thành phố Ngọc không để em chơi được à, chạy đến thành phố Nam Kinh góp vui gì chứ, chỗ này gần đây PM2.5 rất cao.”
“Anh Đông, từ lúc nào anh biến thành bà mẹ chồng vậy, dù sao em cũng đến rồi, lẽ nào anh để em tìm máy bay bay về chắc? Không phải anh nói là anh sẽ chăm sóc đứa em gái này à, sao nói lời lại nuốt lời rồi?”
Lúc này, đầu bên kia có một giọng phụ nữ khác vang lên: “Khả Hân, sao lại nói với anh Đông như vậy?”
Trương Húc Đông thoáng giật mình, vậy mà lại là hai người, xem ra không đến đón không được rồi, lập tức đáp: “Được, được, được, vậy thì em đừng có chạy lung tung, anh kêu Béo với Tiêu Diễm qua đón hai người!”
“Ây yo, giờ còn biết chỉ huy người khác rồi, lúc trước đều tự anh đến đón em, nếu là chị Tâm Di anh chắc chắn sẽ quay lại, đứa em gái như em đâu có quan trọng, aizzzz…” Tưởng Khả Hân thở dài.
“Không phải ý đó, là tôi có chuyện quan trọng cần giải quyết, nếu không tôi đảm bảo sẽ đến, để bọn họ đi được không?” Trương Húc Đông gần như đang nói với giọng cầu xin.
“Hừ, anh thiên vị!” Tưởng Khả Hân mất vui.
Đầu Trương Húc Đông đầy vạch đen: “Cái này không phải là thiên vị mà là tôi thật sự có việc, hơn nữa anh để hai người anh em tốt của mình qua đó đã nói rõ tôi rất để ý em, ở thành phố Ngọc ngay đến thị trưởng cũng chưa chắc đã được đãi ngộ như vậy!”
“Được rồi, anh đừng giải thích nữa, em tin anh là được chứ gì?” Tương Khả Hân cố ý làm nũng nói: “Bọn em đến đây chơi hai ngày, tất cả chi phí đều tính lên người anh, không thành vấn đề chứ?”

“Tuyệt đối không thành vấn đề, giờ không được, tối đến hơn năm mươi kg của anh đây cũng gói đến cho em!” Trương Húc Đông bất đắc dĩ nói.
“Cái này ấy à, để em suy nghĩ chút đã!” Tiếng cười của hai người phụ nữ từ phía đầu bên kia truyền đến, Trương Húc Đông sửng sốt, bọn họ sẽ không coi là thật đấy chứ? Bản thân chỉ nói đùa thôi, ai coi là thật thì cũng thua.
Rất nhanh Tương Khả Hân vừa cười vừa nói: “Haha, hơn năm mươi kg đó của anh để lại cho chị Tâm Di dùng đi, bọn em ôm nhau ngủ, tuyệt đối không thừa cơ hội lợi dụng anh đâu!”
Trương Húc Đông bực bội, hai cô gái này không biết gây… cũng không biết bên còn lại thế nào rồi, vội cúp điện thoại, nhất định phải dạy bảo lại cô em gái này, về mặt này thật sự không thể nhiệt tình được, nếu không sau này sẽ thật sự không biết đến vui thú mất!
Sau khi ra khỏi phòng, anh đá vào cửa của của đám người Nam Cung Diệp, nhờ Trần Uy và Tiêu Diễm đi đón người, giải thích ngắn gọn sự việc rồi nhờ họ sắp xếp cho Tưởng Khả Hân ở lại khách sạn chỗ họ đang ở, hơn nữa chú ý đến các biện pháp an toàn, không được để có hai ngày mà lại xảy ra chuyện, hai ngày này phải chơi cho đã.
Trần Uy nghe nói là một cô em gái, lập tức kích động, ăn mặc lại một phen mới ra sân bay, trong lúc đó bị Trương Húc Đông đá mấy cái, nhưng luôn nói vẫn chưa phải là trạng thái tốt nhất, thì đi đón gái kiểu gì, lúc đi còn có dấu chân in lại trên mông.
Trương Húc Đông rời khách sạn, đi về phía câu lạc bộ, trong lòng thầm nghĩ hay là đi xe của Trầm Giai Tài, như vậy làm việc sẽ thuận tiện hơn, trả tiền xuống xe, chẳng mấy đã có bảo vệ mở cửa cho Trương Húc Đông, mặt mày cung kính, Trương Húc Đông nhìn bọn khẽ gật đầu hỏi” “Vương Duyệt đâu?”
“Báo cáo sếp, tổng giám đốc Vương đang ở phòng làm việc.” Một nhân viên bảo vệ đứng đứng nghiêm trả lời: “Người bên tập đoàn Hồ thị đến đây là một người có tuổi tác không cách biệt với anh lắm, Hồ Sơn Nhạc thì không qua đây.”
Trương Húc Đông vỗ vào vai bảo vệ đó, rất có triển vọng, nói: “Cảm ơn!” Nói xong thì đi vào trong.
Đến phòng làm việc của Vương Duyệt, thấy Vương Duyệt ngồi sau bàn làm việc, một người đang ngồi đối mặt với anh ta, Trương Húc Đông nhìn thấy một bóng lưng, nhưng nhìn thấy bóng lưng của người này, Trương Húc Đông sững sờ, thật quá quen thuộc rồi, lẽ nào là anh ta? Không thể nào, với tính cách của anh ta thì chắc chắn không thể nào làm việc cho loại người như Hồ Sơn Nhạc!
Nhìn thấy bóng dáng này, Trương Húc Đông phát ngốc ba giây, nhưng gì đã trải qua đều hiện lên trong đầu anh, trận chiến đó, chung quanh ngoại trừ mưa bom bão đạn ra thì chính là anh em cùng kề vai sát cánh, lẽ nào đã từng là anh em với nhau lại đi đến bước đường này, hơn nữa còn ở phía đối lập với mình nữa sao, nghĩ đến đây, anh có chút thương cảm cùng bất đắc dĩ.
Lúc Trương Húc Đông đẩy cửa ra, Vương Duyệt đã vội đứng dậy nói: “Sếp, anh tới rồi!”
Lúc giọng nói của Vương Duyệt còn vang lên, người thanh niên quay đầu lại, khi nhìn thấy khuôn mặt đó, Trương Húc Đông sững sờ đứng ở cửa, chính là anh ta, sau đó Trương Húc Đông bắt đầu run lên vì vui mừng, người thanh niên trước mặt hiển nhiên đã biết đó là Trương Húc Đông, trong mắt không hề có lấy gợn sóng, con ngươi lạnh lẽo, sắc bén tựa như một chú ưng, tựa hồ tất cả đã quay lại lúc trước lại dường như không thể quay lại được.

“Sếp, đây là người Hồ Sơn Nhạc phái đến, anh ấy tên là Ô Lăng Ảnh!” Vương Duyệt nói.
“Ừ!” Trương Húc Đông chỉ ừ một tiếng không nói gì thêm, đánh giá người đàn ông trẻ tuổi.
Vương Duyệt có hơi ngây người, nhìn Trương Húc Đông, lại nhìn Ô Lăng Ảnh, hiển nhiên là anh ta phát hiện ra trong ánh mắt nhìn nhau của hai người đàn ông này có sự quen thuộc, nhưng lại không được hỏi.
Trương Húc Đông nói: “Vương Duyệt, cậu ra ngoài trước đi tôi muốn nói chuyện riêng với anh ấy!”
“Vâng!” Vương Duyệt đáp một tiếng, trước lúc rời đi thì nhìn lại lần nữa với ánh mắt tò mò, nhưng chẳng mấy đã đóng cửa lại.
Trương Húc Đông ngồi vào chỗ lúc trước Vương Duyệt ngồi, nhìn Ô Lăng Ảnh, anh không ngờ đó thật là anh ta, nở một nụ cười không rõ ràng, nói: “Ô Ưng, lâu rồi không gặp!”
Ô Lăng Ảnh, biệt hiệu Ô Ưng, từng là anh em tốt của Trương Húc Đông hồi còn ở lính đánh thuê ZO, năm đó chỉ kém Trương Húc Đông một chút về thân thử và thương pháp, sự chênh lệch tự hồ bằng không, từng chung hoạn nạn sống chết có nhau không dưới mười mấy lần, bị giới lính đánh thuê gọi là “cái bóng của Satan”, hai người hợp tác chưa từng thất bại.
Nói ra thì, Ô Lăng Ảnh còn vào đoàn lính đánh thuê Zo trước Trương Húc Đông hai năm, vì hai người tuổi tác tương đương, lúc đó Trương Húc Đông còn rất yếu, Ô Lăng Ảnh đã chỉ điểm cho anh rất nhiều, nhưng Trương Húc Đông buồn bực chính là, vào năm năm trước, Ô Lăng Ảnh rời khỏi ZO, gia nhập lính đánh thuê Lôi Nặc, về phần nguyên do trong đó thì anh không hề hay biết.
Tính cách của Ô Lăng Ảnh rất lạnh lùng, lúc ở ZO ngoại trừ Trương Húc Đông ra thì không có bạn bè gì cả, sau này ngay đến cả Hắc A cũng cảm thấy tên nhóc này có bệnh về tinh thần, cho nên chỉ có Trương Húc Đông là có quan hệ tốt nhất với anh ta,tuy không biết nguyên nhân anh ta rời khỏi ZO là gì nhưng Trương Húc Đông vẫn xem anh ta là anh em như cũ.
“Hơn sáu năm rồi!” Ô Lăng Ảnh lạnh lùng nói một câu, giọng nói của anh ta tự như đường thẳng, lời nói đều cùng một thanh điệu, vô cùng đặc biệt, tựa như một chú bằng ưng cô độc, anh ta sợ tiếp xúc với người lạ, cũng không thích nói nhiều với người khác, giống như ẩn giấu bí mật trong lòng lại không không nói ra.
“Anh ở bên Lôi Nặc những năm qua sống tốt chứ?” Trương Húc Đông hỏi.
“Không khác với ZO lắm, chấp hành nhiệm vụ suốt, có rất ít thời gian qua lại!” Ô Lăng Ảnh nói, tựa hồ không muốn trả lời Trương Húc Đông, lại như đang tiếp tục giấu diếm gì đó, không ai biết anh ta đang nghĩ gì.
Trương Húc Đông đưa cho anh ta một điếu thuốc, lại châm lửa giúp anh ta: “Về lại ZO đi, tôi có thể nói với lão A, dù sao ZO mới là ngôi nhà thực sự của anh!”

“Không về được nữa rồi!” Ô Lăng Ảnh miễn cưỡng thể hiện cảm xúc mà cũng không biết nó có thể được gọi là cười hay không nữa: “Satan, tôi khuyên cậu đừng coi tôi là Ô Ưng trước kia, bây giờ lập trường của tôi và cậu không giống nhau, cậu giết con trai của Lôi Nặc, sớm muộn gì chúng ta cũng gặp nhau.

Nếu như cậu còn ấp ủ trong lòng chúng ta là anh em, vậy thì cậu sẽ chết trong tay tôi, tôi đối với kẻ thù thế nào, cậu rõ mà!”
“Chuyện này là tại sao? Sao anh lại ra nhập Lôi Nặc? Bọn họ có thể cho anh gì chứ? Lẽ nào không thể trở lại như trước đây sao?” Trương Húc Đông khó hiểu hỏi.
“Rất đơn giản, tôi vốn là người của Lôi Nặc, đến ZO chẳng qua là để nằm vùng”!" Ô Lăng Ảnh thẳng thắn nói.
Nhưng Trương Húc Đông không tin, đây chỉ là suy đoán của mọi người trong dong binh đoàn ZO với anh ta, có điều nguyên nhân thật sự chắc chắn không chỉ đơn giản như vậy, lẽ nào không thể nói với mình, cho dù Ô Lăng Ảnh nói bản thân là con ngoài giá thú của Lôi Nặc còn có sức thuyết phục hơn!
“Tôi còn nhớ lúc tôi mới vào ZO, tôi chỉ là một đức nhóc ngày nào cũng khóc, nhưng anh đã chấp hành nhiệm vụ hoàn mỹ ba lần rồi, tôi đã từng coi anh thành mục tiêu của mình, mong có thể nhanh chóng trở thành một người như anh.

Sau này, tuy anh nói rất ít nhưng tôi biết anh luôn lặng lẽ chỉ bảo cho tôi, ra ngoài chấp hành nhiệm vụ đều là anh xông lên trước, nếu không phải là như vậy thì không biết tôi đã đi đời mấy lần rồi, là anh tạo lên cái tên Satan này.

Nhớ có lần, tôi giẫm phải hai quả địa lôi, là anh giúp tôi gỡ địa lôi, xém chút là bị nổ chết, đối với tôi mà nói, anh chính là anh em.

Tuy không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, nhưng chúng ta thật sự không thể làm anh em nữa sao?” Trương Húc Đông nói như vậy là mong có thể từ miệng Ô Lăng Ảnh nghe được một lời giải thích hợp lý.
“Nhưng trừ trước đến nay tôi chưa từng coi cậu là anh em, chưa từng.

Ở cùng cậu, tôi có thể tìm được cảm giác ưu việt, bởi vì tôi có thể nói cho cậu biết chỗ này có thể đi, chỗ kia không thể đến, tôi hoàn toàn là người chỉ huy.


Thậm chí cứu cậu là vì nếu cậu chết rồi, tôi không cách nào hoàn thành nhiệm vụ được nữa, hơn nữa về sau cũng không có anh nghe tôi chỉ huy huy nữa, nếu không cậu cho rằng tôi sẽ cứu cậu sao?” Ô Lăng Ảnh cười lạnh, tựa như đang mỉa mai Trương Húc Đông.
Nhưng Trương Húc Đông nghe ra được, anh ta cũng đang cười giễu cả bản thân mình, đây vẫn không phải là trọng điểm, Ô Lăng Ảnh vẫn không nói thật, lúc đó mìn đều có mồi mìn, nhưng quả cuối cùng lại bị kích nổ, Ô Lăng Ảnh đã dùng cả người mình đè Trương Húc Đông xuống, mảnh mìn găm vào lưng anh ta, là Trương Húc Đông đã gắp từng mảnh từng mảnh mìn ra, nếu như anh ta bị nổ chết vậy thì tất cả đều chấm hết, một người ích kỷ sẽ không vì người khác mà hy sinh bản thân mình, lời anh ta nói rõ ràng là không thuyết phục.
Trương Húc Đông thở dài, có lẽ anh ta muốn bản thân không xem anh ta là anh em nữa, sau này trong lúc hai người quyết chiến sẽ không vì một chút không đành lòng mà bỏ lỡ thời cơ chiến đấu, lính đánh thuê có một câu nói: “Bạn mềm lòng thì người chết chính là bạn!”
Những lời thế này Trương Húc Đông không muốn nói tiếp nữa, chắc chắn là có hỏi cũng chẳng ra được gì: “Vậy lần này anh đến là vì Hồ Thanh à?”
Ô Lăng Ảnh gật đầu nói: "Đúng vậy!"
Trương Húc Đông khó hiểu: “Sao anh lại làm việc thay thương nhân, lẽ nào anh bị thuê đến Trung Quốc à?”
“Cậu có thể nhận định như vậy!” Ô Lăng Ảnh nói.
Trương Húc Đông quá rõ tính cách của Ô Lăng Ảnh, anh ta tuyệt đối không phải loại chiến đấu vì tiền, chắc chắn có nguyên nhân bên trong, hoặc là có thể anh ta chỉ đang lợi dụng Hồ Sơn Nhạc để đạt được mục đích gì đó, khoát tay nói: “Người đó anh cứ dẫn đi đi!”
Ô Lăng Ảnh đứng dậy, lấy ra một tấm séc từ cánh tay, chỉ tay vào mặt Trương Húc Đông: “Một trăm vạn, đây là Hồ Sơn Nhạc đưa cho cậu, cậu không cần nói tình nghĩa gì với tôi, bởi vì chúng ta đã sớm ân đoạn nghĩa tuyệt rồi!”
“Anh…” Trương Húc Đông nhìn anh ta không nói nên lời, rõ ràng anh ta biết đây là điều cấm kỵ lớn đối với anh, nhưng vẫn phạm vào, rõ ràng là anh ta không muốn có chút quan hệ nào với Trương Húc Đông nữa, thậm chí còn khiến Trương Húc Đông chán ghét anh ta, thậm chí là ra tay.
Nhìn biểu cảm dữ tợn của Trương Húc Đông, Ô Lăng Ảnh cười lạnh nói: “Sao hả? Giận rồi chứ gì?”
“Có thể dùng tay chỉ vào mặt tôi mà còn sống thì anh là người đầu tiên!” Trương Húc Đông cầm lấy tấm séc nói: “Cậu ấm của tập đoàn Hồ thị lại chỉ đáng một trăm vạn thôi à? Haha Ô Ưng, nếu hôm nay không phải là anh đến mà đổi thành ai khác cũng đều đừng mong dễ dàng đưa Hồ Thanh đi!”
Ô Lăng Ảnh nói: “Tiền cậu đã thu rồi, vậy tôi dẫn người đi, cậu có thể ngăn tôi lại!”.

Bình Luận (0)
Comment