Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ

Chương 220


Hai người giằng co trên lôi đài, lần này Bắc Đường Nguyên Hằng giữ khoảng cách vừa đủ để phản ứng với Trương Húc Đông, cười ha hả nói: “Hai bên so tài nên có đánh cược, nếu không ai thắng ai thua cũng chẳng có gì vui lắm!”
“Ồ?” Trương Húc Đông cũng nổi hứng thú: “Thực sự là nên như vậy, vậy anh nói thử xem chúng ta cược gì đây?”
“Không phải tôi đã nói với anh rồi đó sao, chỉ cần xin lỗi Chu Tử Hiên là được rồi, con người tôi là người rất biết đạo lý!” Bắc Đường Nguyên Hằng dang tay tỏ vẻ chẳng sao hết.

“Cái này không thành vấn đề!” Trương Húc Đông gật đầu.

“Được rồi, vậy chúng ta bắt đầu thôi!!” Bắc Đường Nguyên Hằng cười, bày ra tư thế chiến đấu.

“Đợt chút đã, nói như anh thì có vẻ anh thắng chắc, nhưng nếu lỡ như không may tôi thắng vậy chẳng phải là tôi chịu thiệt à!” Trương Húc Đông vừa cười vừa nói.

“Anh thắng? Tôi cũng không biết nữa, anh tự mình nói đi!” Bắc Đường Nguyên Hằng thầm bật cười, anh ta chưa từng nghĩ đến Trương Húc Đông sẽ thắng anh ta, cũng chưa từng nghĩ đến bản thân mình sẽ thua, chuyện sáng nay, dưới sự châm ngòi của Tiểu Phượng, Bắc Đường Nguyên Hằng cho rằng anh ta không thể thua được, tất cả đều là do sự khiêu khích của Trương Húc Đông, trận này anh ta nhất định phải thằng, vì mặt mũi cũng phải làm như vậy.

Mặt Trương Húc Đông đầy tà mị lại mỉm cười có chút bất cần đời, cong khóe miệng nói: “Vậy thì anh cần hành đại lễ bái sư ba quỳ chín lạy bái với tôi, sau đó cung cung kính kính nhận tôi làm sư phụ!”
“Gì cơ?” Bắc Đường Nguyên Hằng kinh ngạc, người dưới sân cũng bắt đầu rì rầm, không ngừng thúc giục kêu anh ta đồng ý, sau cùng anh ta nghiến chặt răng đầu nổi gân xanh, nói: “Được!”
Tuy rằng Bắc Đường Nguyên Hằng cảm thấy Trương Húc Đông đang có phần sỉ nhục anh ta, nhưng anh ta có tự tin mình có thể đánh thắng Trương Hi+úc Đông, cũng giống như ông hai anh ta Đường Bắc Ngạo đã nói, tên nhóc này có phần kiêu căng cuồng vọng, luôn cho mình là lợi hại nhất, nhân vật lợi hại nhiều lắm cũng chỉ có thể đánh ngang tay với nó, về phần lần thua đó của nó, đó là bởi vì đối phương vừa hay là chủ của chủ của nơi này, đó mới là cao thử thật sự.


Trương Húc Đông có chút hài lòng gật gật đầu, vô cùng thoải mái nói: “Vậy thì đến đi!” Anh không bày ra bất kỳ tư thế nào, bởi vì anh cảm thấy hoàn toàn không cần thiết, vì Bắc Đường Nguyên Hằng chẳng mạnh như bản thân anh ta tưởng tượng.

Đại khí là tay đó của Trương Húc Đông làm Bắc Đường Nguyên Hằng cố kỵ, cho nên dù cho Trương Húc Đông không bày ra bất kỳ tư thế tấn công nào, anh ta vẫn vô thức né tránh một lúc, chợt mặt anh ta đỏ bừng lên, trong lòng coi Trương Húc Đông thế này là đang khiêu khích và coi thường mình, kêu lên một tiếng, hai chân dồn lực, xông về phía Trương Húc Đông.

Hai người một trận giao chiến, Bắc Đường Nguyên Hằng trực tiếp ra đấm muốn đấm vào ngực Trương Húc Đông, có lực sát thương không hề nhỏ, mà Trương Húc Đông lại chẳng có động tác gì quá lớn, hơn nữa như hoàn toàn không nhúc nhích, giương ngực lên như muốn mạnh mẽ nhận lấy một đấm này.

Người dưới võ đài thấy một màn như vậy ai nấy đều trợn tròn mắt ngây ra, lẽ nào tên nhóc này ngay đến năng lực trốn cũng không có? Họ như đã thấy được cảnh Trương Húc Đông bị giải quyết chỉ bằng một đấm, không khỏi thất vọng, xem ra trận chiến hồi hộp đáng xem này lại chẳng có gì để xem nữa rồi, bọn họ càng hy vọng chí ít Trương Húc Đông có thể có thực lực tương đương với Bắc Đường Nguyên Hằng, như vậy mới có cái để xem.

Bắc Đường Nguyên Hằng cũng có chút không rõ tình hình, thân thủ của Trương Húc Đông đáng ra không nên kém đến vậy, lẽ nào một đấm này của mình có ẩn chưa võ thuật cổ xưa nào đó? Vẫn khó trách lại nói quân thể quyền và ngữ cẩm hí liên tục, lẽ nào Hoa Đà là cao thủ tuyệt thế, đại phu chỉ là thân phận ẩn thế của ông ấy?
Có điều suy đi tính lại, Bắc Đường Nguyên Hằng vẫn chưa cuồng vọng đến độ mất não như vậy, dù thế nào thì Trương Húc Đông cũng là anh ta chấn động không nhỏ, cho nên một đấm không chút nể nang vẫn cứ vậy mà đi, bởi vì anh ta sợ bản thân mình sẽ thua, nếu thua rồi sao còn gặp người khác được nữa!
Lúc đấm của Bắc Đường Nguyên Hằng đến được áo của Trương Húc Đông, lòng dạ anh ta buông xuống, biết được dù cho có là đầu bò cũng sẽ bị mình đánh bay, tốc độ càng gia tăng, nhưng đúng lúc này, thân mình Trương Húc Đông khẽ tránh, tay của anh cũng động, một tay bắt được cánh tay của Bắc Đường Nguyên Hằng, tay còn lại nắm thắt lưng anh ta lên, trực tiếp ném Bắc Đường Nguyên Hằng ra ngoài.

Mà Bắc Đường Nguyên Hằng lại giống như một bao phế phẩm bị ném ra ranh giới võ đài, nếu không có vòng bảo hộ chống đỡ, lại thêm biện pháp phòng vệ anh ta thực hiện tương ứng thì lần này cũng đủ để anh ta rơi xuống võ đài mặt mũi nở hoa rồi.

Kỳ thực thì cái này là Trương Húc Đông chưa dùng hết sức, nếu như anh dùng hết sức thì lúc này Bắc Đường Nguyên Hằng đã đâm thủng còng bảo hộ rồi, đó là vì anh cảm thấy tên nhãi này không có ác ý, hơn nữa lần đầu cũng cảm thấy không tồi, không muốn để tên này mất mạng về đến nhà.


Tất nhiên, sáng ra nếu không phải Bắc Đường Ngạo xuất hiện thì Trương Húc Đông đã đánh cho anh ta nghe lời luôn rồi, tội gì phải tối đến bày ra võ đài ở đây, hơn nữa Trương Húc Đông cũng muốn hoàn toàn có được tên này, vậy thì để tên nhãi này biết mình muốn đánh ngã anh ta cũng chỉ là chuyện trong thoáng chốc, vừa rồi chiếm thế hơn trong tốc độ rồi, anh còn muốn bày ra sức mạnh của bản thân nữa.

Bắc Đường Nguyên Hằng chỉ xem đây là sai lầm nho nhỏ, mà không phải là Trương Húc Đông không cùng đẳng cấp với anh ta, mượn vòng bảo hộ làm lực bắn ngược lại đến trước mặt Trương Húc Đông lần nữa, lập tức giơ chân lên quét về phía cổ của Trương Húc Đông.

Trương Húc Đông nâng cánh tay lên chặn lại, cả người trượt ngang một mét, Bắc Đường Nguyên Hằng này cũng không phải là yếu lắm, đặc biệt là võ công ở chân, nhất định có thể đá xuyên qua một lọ gốm không mỏng, ngay cả cánh tay của Trương Húc Đông cũng có chút tê dại, phải xoay qua lại mới hồi phục được chút ít.

Những thứ này không thoát khỏi mắt Bắc Đường Nguyên Hằng, nhất thời lòng tin của Bắc Đường Nguyên Hằng tăng gấp bội lần, hiển nhiên là vừa rồi Trương Húc Đông đỡ đòn của anh ta suýt chút thì ngã, cái này là anh ta cho rằng, chỉ cần đá mấy cái nữa, Trương Húc Đông sẽ không đỡ nổi chiêu, như người ta thường nói châu chấu đá xe, nghĩ tới đây, Bắc Đường Nguyên Hằng lại tỏ ra tư thái kẻ chiến thắng, liên tiếp đá vào không khí hai cái, khóe miệng mở rộng.

Tiếp đó, Bắc Đường Nguyên Hằng lập tức đá chân lên, vô số cước ảnh không ngừng bay múa trên không trung, mà Trương Húc Đông xác thực là luôn né tránh, tựa như không có năng lực đánh trả, trong phút chốc tình cảnh trở nên có chút tức cười, Bắc Đường Nguyên Hằng đuổi theo đá Trương Húc Đông khắp võ đài.

Người dưới võ đài gào lên, cả người bắt đầu mắng chửi, bọn họ muốn xem cường giả quyết đấu, chứ không phải là mèo đuổi chuột, nhưng Bắc Đường Nguyên Hằng càng đá càng kinh ngạc, bởi vì tốc độ của Trương Húc Đông quá nhanh, anh ta gần như là không nhìn thấy Trương Húc Đông ở vị trí nào, cho nên mới dẫn đến việc luôn đá vào không khí.

Trương Húc Đông nở nụ cười nhẹ, nếu như đám người Bạo Lực ở đây đoán chừng sẽ không giống anh, chớp cái đập cho Bắc Đường Nguyên Hằng một đấm rồi mặc kệ ánh mắt người vây xem, nghênh ngang đi ra ngoài.

Chưa đầy ba phút, Bắc Đường Nguyên Hằng đã đá ra không dưới mấy trăm cái, hơi thở của anh ta bắt đầu hỗn loạn, hai chân đều muốn rút gân đên nơi, không biết đâu vào đâu nữa, mà Trương Húc Đông mặt không đỏ hơi thở không gấp còn cười ha ha, nói: “Cao thủ thực sự quyết đấu, vậy thì chỉ cần một chiêu là thắng, chứ không phải dang chân ra chọc tới chọc lui thế này, lẽ nào anh muốn làm tôi chết vì thối? Nếu anh chỉ có chút năng lực thế này vậy tôi phải ra tay rồi!”
Lời của Trương Húc Đông vừa dứt lời, đột nhiên xoay người sang một bên, trên mặt đất đột nhiên xuất hiện một cái hố cạn, trong giây tiếp theo, trên mặt đất bê tông cứng rắn xuất hiện nhiều vết nứt, giống như mạng nhện giăng khắp xung quanh, mà người Trương Húc Đông hơi khựng lại, thoáng cái như một mũi tên rời cung, bắn đến trước người Bắc Đường Nguyên Hằng trong trước mắt.


Chợt, anh giơ tay lên đánh vào cánh tay Bắc Đường Nguyên Hằng, sau đó đơn giản duỗi ra một đấm, vừa nhanh vừa mạnh đấm lên ngực Bắc Đường Nguyên Hằng.

“Xong rồi!”
“Gì cơ?”
Ngay khi lời của Trương Húc Đông rơi xuống, hai tay Bắc Đường Nguyên Hằng đã đau dữ dội, mắt thấy nắm đấm đến nơi lại không cách nào tránh được, chỉ có thể nghiến răng di chuyển cánh tay phải, đưa tay ra muốn bắt lấy nắm đấm không tầm thường này.

Đương nhiên Trương Húc Đông thoáng thả chậm tốc độ, cho anh ta cơ hội, tiếp theo là nghe được tiếng “bộp”, nắm đấm của Trương Húc Đông đã đập vào lòng bàn tay Bắc Đường Nguyên Hằng, Bắc Đường Nguyên Hằng căn bản không chịu nổi đòn đánh như vậy, tuy lòng bàn tay chặn được một lượng sức lực nhất định, nhưng khi mu bàn tay chạm vào, anh ta lập tức cảm thấy đau đến nghẹt thở, cả người chợt biến thành một hình parabol hoàn mỹ, trực tiếp thành nửa vòng cung từ trên võ đài rơi ra ngoài võ đài.

“Bụp!” sau khi tiếng rơi xuống vang lên xong, dưới võ đài kinh ngạc một hồi, tất cả mọi người đều ngây như phỗng, thân thủ tốt đọ sức tự do trong quân đội đã thấy qua không ít, nhưng từ trước đến nay chưa từng gặp người có thể dùng một chiêu đánh người ta bay xa như Trương Húc Đông, giờ thì ngoài ngạc nhiên ra thì là kinh ngạc, cũng không biết phải hình dung tâm trạng của bọn họ ra sao nữa.

Trương Húc Đông châm một điếu thuốc trên võ đài, rít mấy hơi, dưới võ đài mới nổ tràng vỗ tay như sấm, đàn ông với nhau đều tôn kính kẻ mạnh, bởi vì cường giả dù ở bất kỳ nơi đâu cũng được người ta kính sợ, dù cho là kẻ địch cũng không ngoại lệ.

Trương Húc Đông chậm ra bước xuống võ đài, anh không vì đánh thắng Bắc Đường Nguyên Hằng mà hưng phấn bao nhiêu, với những tràng vỗ tay này anh chỉ gật đầu tỏ ý, đi đến trước mặt Bắc Đường Nguyên Hằng, đưa tay ra hỏi: “Sao hả? Không sao chứ?”
Thật ra vừa rồi lúc chạm vào tay Bắc Đường Nguyên Hằng, Trương Húc Đông đã thu lại một nửa sức lực, nếu không tay của tên nhãi này phế luôn rồi, nếu như Trương Húc Đông đối mặt với kẻ thù, anh chắc chắn sẽ trực tiếp đấm xuyên qua lòng bàn tay đối phương, đấm mạnh vào tim kẻ đó.

Nếu như vậy thì Bắc Đường Nguyên Hằng cũng bị thương không nhẹ, đòn tấn công của Trương Húc Đông vô cùng bá đạo, căn bản không phải là thứ mà hàng thủ của anh ta có thể chống lại được, Bắc Đường Nguyên Hằng nắm lấy tay Trương Húc Đông bò dậy, ngực đau nhức, cười khổ thấp giọng thì thầm câu gì đó.

“Haha, đến lời cũng không nói ra được nữa rồi?” Trương Húc Đông cười hỏi, nhưng không hề có ý mỉa mai anh ta, thể chất của mỗi người không giống nhau, thật sự còn sợ sẽ làm nội tạng của anh ta bị thương.


Bắc Đường Nguyên Hằng thực sự là có phần khói không lên lời, chỉ lắc đầu, trong mắt có chút sùng bái, đây là đối với cường giả, quân nhân đều sẽ kính phục, chỉ có điều trong lòng có chút bất bình, bởi vì Trương Húc Đông đã mạnh đến thế vậy mà lại muốn trêu chọc mình, anh hoàn toàn có thể đánh bại mình trong một chiêu, ngược lại phải đánh lâu như vậy.

Trương Húc Đông cười, nói: “Sao hả? Phục hay không? Phục thì bái sư đi!”
Bắc Đường Nguyên Hằng nghiến răng gật đầu, là đàn ông gia tộc Bắc Đường, nói ra chính là đinh đóng cột trên bàn cờ, nhổ một cái muốn đập ra hố, lập tức lùi hai bước, vậy mà lại quỳ trước Trương Húc Đông.

Trương Húc Đông vội đưa tay ra cản, cười ha hả nói: “Hai nhà chúng ta là bạn bè, tôi chỉ là đùa với anh thôi, hơn nữa sao tôi lại nhận một học trò ngốc như anh được.


Chuyện rất rõ ràng, Trương Húc Đông là muốn diệt nhuệ khí của Bắc Đường Nguyên Hằng, kiếm lớn không nhọn mới là sắc bén, đàn ông có thể có kiêu ngạo nhưng không được có kiêu căng.

“Được rồi, lần này chúng ta hòa nhau, nếu anh đã không qua lại với Chu Tử Hiên đó, vậy thì sau này cũng đừng làm bạn với hắn ta nữa, nếu không thì kẻ xúi quẩy là anh đấy!” Trương Húc Đông nói: “Tôi đi trước đây, bye.


Trong lúc cả đám người còn chưa sờ thấy não, Trương Húc Đông cũng không quay đầu lại nói: “Mẹ nó chứ, nghe nói nay có người mua ông đây thắng, ông đây không thể ra sức công cốc được, có thời gian thì mới thì mời ông đây đi ăn!” Nói xong định đi xuống lầu.

“Anh đợi chút đã!”.

Bình Luận (0)
Comment