Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ

Chương 230


Trương Húc Đông bị Bắc Đường Ngạo ép đến ngạt, ông già này là bậc cha bậc chú cùng thời với ông nội Trương Huyền Bưu, cũng không thể phát hỏa quá mức được, vẫn phải nể mặt ông ta, nếu không lại bị ông già này chỉnh cho thì người chịu khổ lại là mình, Trương Húc Đông thẳng thắn nói: “Hôm nay ông nội Bắc Đường đến đây là để cháu nhận Bắc Đường Nguyên Hằng làm học trò đúng chứ?”
“Giao tiếp với người thông minh đỡ tốn sức thật, cậu suy nghĩ thử đi, cho ông già này một chút tình mọn đi, tên nhóc này được yêu chiều quá, cho nên mới dưỡng thành thói quen xấu mắt cao hơn tay, cái này không tốt với tiền đồ sau này của nó không tốt, mong cậu có thể thay nhà họ Bắc Đường dạy dỗ thật chặt, cũng xem như cả gia tộc Bắc Đường nợ cậu một ân tình lớn!” Bắc Đường Ngạo nói.

Ân tình không thể xem như mua bán bằng tiền tài, nó vô cùng nặng, Trương Húc Đông dám chắc sau này anh nhờ gia tộc Bắc Đường giúp đỡ vô cùng dễ dàng, làm ra vẻ bị bắt bí thở dài nói: “Lời đã nói đến nước này rồi, vậy cháu nể mặt ông nội Bắc Đường.


Còn chưa đợi Bắc Đường Ngạo nói, Bắc Đường Nguyên Hằng đã hưng phấn đứng dậy hô lên: “Cảm ơn sư phụ đã nhận con.


“Tôi từng nói sẽ không thu nhận cậu!” Trương Húc Đông ý bảo hắn dừng lại: “Nhưng đã đồng ý với ông nội Bắc Đường rồi nên tôi sẽ cố gắng làm hết chức trách của một sư phụ, trước tiên tôi vẫn phải xem cậu có thật lòng muốn bái tôi là thầy không đã!”
Trần Uy ở một bên làu bàu: “Mẹ nó, thời buổi nào rồi còn làm ra cái chuyện bái sư, thật cả ra làm sao…”
“Câm miệng!” Trương Húc Đông quát.

“Sư phụ yên tâm, con chắc chắn đến với lòng thành!”
Bắc Đường Nguyên Hằng muốn hành lễ với Trương Húc Đông, lại bị Trương Húc Đông ngăn lại, nói: “Cậu nói xem từ đây đến thành phố Nam Kinh bao xa!”
“Dạ?” Bắc Đường Nguyên Hằng ngạc nhiên không hiểu, nhưng vẫn gãi đầu và trả lời một cách nghiêm túc: “Lái xe cũng mất ít nhất nửa tiếng đồng hồ!”
Trương Húc Đông gật đầu cười nói: “Học trò Bắc Đường, tôi nghe nói cá trong hào sông rất ngon, cậu bắt một con giùm tôi để tối ăn!”
“Đừng nói là một con cá, cho dù kêu con bắt rồng con cũng bắt về cho sư phụ!” Bắc Đường Nguyên Hằng còn tưởng rằng Trương Húc Đông làm khó anh ta, không ngờ lại là bắt cá, chuyện này là chuyện anh ta thường làm, nói rồi quay người định xuống tầng.


“Đợi chút đã!” Trương Húc Đông nói: “Dùng lòng thành bắt cá về, không được lái xe, chỉ được chạy!”
Bắc Đường Nguyên Hằng tự như hạ quyết tâm, thoáng sửng sốt rồi nhanh chong gật đầu, biết là Trương Húc Đông đang kiểm tra anh ta: “Sư phụ yên tầm, con về nhanh thôi!” Nói xong, nhanh chóng đi xuống cầu thang, giọng nói của Trương Húc Đông trên lầu vang lên: “Đừng lái xe, cũng đừng gọi xe, nếu không tôi sẽ thu lại lời vừa nói!”
“Biết ạ!”
Trương Húc Đông cười cười, rót trà cho Bắc Đường Ngạo nói: “Ông nội Bắc Đường, dùng trà.


Bắc Đường Ngạo hài lòng gật đầu, ông ta chưa từng thấy tên nhóc Bắc Đường Nguyên Hằng này ngoan ngoãn đến vậy, xem ra chỉ có Trương Húc Đông mới có thể đè ép được nó, ông ta cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút, nói: “Húc Đông, không giấu dì cậu, gia tộc Bắc Đường đến đời của nó cũng chỉ có nó là đàn ông con trai, quật khởi cả gia tộc đều dựa cả vào nó, cho nên cưng chiều nó không thôi, sau này làm phiền cậu quản giáo nó!”
Trương Húc Đông nhẹ gật đầu: “Ông nội Bắc Đường không sợ cháu dạy hư cậu ta sao?”
Bắc Đường Ngạo cười nói: “Cái xấu của cậu cũng chẳng phải là xấu, nếu nó có một nửa thực lực và trí khôn của cậu tôi cũng chẳng cần phí công như vậy, Dạy bảo nó thật tốt, haha…” Cười được vài tiếng Bắc Đường Ngạo lại chau mày nói: “Lần này không cướp được lại Hiên Viên kiếm là một tổn thất lớn với Trung Quốc chúng ta, Ô Ưng có lẽ đã rời khỏi Trung Quốc, nhưng áp lực trên phương diện này của chúng tôi thật sự rất lớn, nước M đã tiến hành bắt giữ rất nhiều đặc vụ của chúng ta, không ngờ bọn họ đi săn ngỗng trời quanh năm, nhưng lần này lại bị ngỗng hoang mổ vào mắt!!”
Trương Húc Đông cũng đoán khả năng là Ô Ưng đã rời khỏi Trung Quốc, có điều anh có cảm giác rất vi diệu, lần này Ô Lăng Ảnh lại đang chơi tin vịt, anh ta chưa rời đi, chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất, có khi còn ở bên Hồ Sơn Nhạc, mục đích của anh ta không đơn giản chỉ là Hiên Viên kiếm như vậy, cho nên chưa đạt được mục đích, anh ta chưa thể nào về lính đánh thuê Lôi Nặc được.

Tất nhiên, đây cũng chỉ là Trương Húc Đông đoán, bởi vì suy đoán này của anh ta có căn cứ, tuy Ô Lăng Ảnh đã thay đổi, nhưng cái tính cách chưa đạt được mục đích chưa thôi này không hề thay đổi, anh ta vứt bỏ bốn tên đàn em, vậy nói rõ anh ta không yên tâm giao đồ cho kẻ khác, chỉ là không có bằng chứng xác thực, anh không biết có nên nói cho Bắc Đường Ngạo hay không.

Suy nghĩ một lát, Trương Húc Đông nói: “Ông nội Bắc Đường, cháu lại có một cách, không nhất định có thể tìm được Ô Ưng, nhưng ít nhất có thể giảm bớt việc bắt giữ các đặc công Trung Quốc của chúng ta ở nước M.


“Ồ? Vậy sao?” Bắc Đường Ngạo chạm vào cốc trà dưới râu, nói: “Mau nói thử xem, mấy nay đầu của tôi vì chuyện này mà đau vô cùng.



“Cháu nhớ hôm giao dịch, có mười hai Ninja của tổ chứ Thần Hồn, có vẻ là bị Ô Ưng tính kế, chúng ta sao không đổ chuyện này lên…” Trương Húc Đông cho ông ta cái nháy mắt cười lạnh, không nói hết lời.

“Ý cậu là đẩy chuyện này lên người bọn họ?” Bắc Đường Ngạo nhíu mày: “Nhưng Nhật là con chó của nước M, nước M sẽ tin sao?”
Trương Húc Đông cười haha: “Cái này thì phải xem mọi người làm thế nào, thả một tin để bọn họ biết mười hai ninja có dính líu, để bọn họ có chút nghi ngờ, có thể không có nhiều tác dụng, nhưng cũng có thể làm nhiễu chuyện nghe nhìn!”
“Đúng vậy, là đạo lý này!” Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, Bắc Đường Ngạo mỉm cười, nói: “Đầu óc của tên nhóc nhà cậu tính toán nhanh thật, là bọn tôi đã bỏ qua chi tiết, trước giờ luôn định sẵn hai nước này cấu kết làm chuyện xấu… Cái đó, hai là cậu đến làm cấp dưới của tôi đi, tôi cho cậu làm chức phó bộ trưởng?”
Trương Húc Đông lập tức lắc đầu, kiên định nói: “Cho dù có cho cháu làm bộ trưởng cháu cũng không làm, cháu không chịu được khuôn sáo lề thói, nếu không đám anh em lính đánh thuê trước đây của cháu sẽ từ Israel đến nuốt sống cháu luôn quá!”
“Cháu làm, ông xem cháu được không?” Nam Cung Diệp cười nói.

“Cũng được, ánh đến đi!”
“Tôi nói đùa thôi!”
Bắc Đường Ngạo thở dài nói: “Thật ra lúc tôi làm lính, cha của cậu là trưởng trinh sát của tôi, nếu không phải lúc đó xảy ra chuyện, cha cậu cũng không bị ép rời khỏi Trung Quốc, cũng không xảy ra nhiều chuyện như vậy…”
“Cháu chưa bao giờ hỏi, cha cháu là một diễn viên, sao ông lại nói ông ấy là một quân nhân, cháu thực sự không biết chuyện gì đã xảy ra?” Trương Húc Đông nắm chặt tay hỏi, vì mẹ anh đã mất trong một vụ tai nạn, anh không hề hay biết chuyện này.

Bắc Đường Ngạo chìm sâu vào ký ức hai mươi năm trước, lúc đó Trung Quốc chỉ vừa mới khởi sắc, là một gia đình quân nhân, Bạch Sư Vương đã được phong quân hàm đại tá có thân thủ siêu phàm và đầu óc nhanh nhẹn, đối với Trương Huyền Bưu mà nói đây là nó là niềm tự hào đến cỡ nào, mà trong số mấy đứa con trai của ông ấy, đứa con ông ấy xem trọng nhất cũng không làm ông thất vọng.


Là lính đặc công, Bạch Sư Vương nhận nhiệm vụ do thám sau lưng địch, lúc đó vẫn còn thân phận khác, tức là ngôi sao, mẹ của Trương Húc Đông cũng là Diva, lúc đó hai người là khá nổi tiếng nên họ đã đi du lịch vòng quanh thế giới, có cơ hội đến Israel để tìm tung tích của một thế lực.

Không ai nghĩ đến chuyện xảy ra sau đó, ông thực sự dẫn theo con trai của mình, tuy rằng chuyện này càng nâng cao được niềm tin, nhưng lại khiến cho vợ con ông gặp nguy hiểm, thế lực đó không biết làm sao lấy được tin tức, cuối cùng khóa mục tiêu lên Bạch Sư Vương, tức là Trương Quốc Kim, lên kế hoạch làm một vụ tai nạn xe hơi lớn, dẫn đến cái chết của mẹ Trương Húc Đông.

Mà Bạch Sư Vương hẳn là sợ liên lụy đến Trương Húc Đông, nên tạo dựng lên cái chết giả của mình, về sau Trương Húc Đông lẻ loi hiu quạnh, sống một thời gian không bóng mặt trời, Bạch Sư Vương mới sắp xếp Hắc A nhận về nuôi, hơn nữa dần dần bồi dưỡng thành mũi nhọn của lính đánh thuê ZO.

“Vậy thế lực đó là ai?” Trương Húc Đông âm trầm hỏi
Nam Cung Diệp ở bên cạnh phát ra tiếng "ồ", nhắc nhở Trương Húc Đông: “Satan, anh quên sao lại có cái tên Bạch Sư Vương sao? Chính là vì một người diệt một trăm tám mươi nhân vật của đoàn lính đánh thuê Lam Dạ trong ba ngày.


Trương Húc Đông nghiến răng, hung dữ nói: “Bọn chúng nên thấy may là mình chết sớm nếu không tôi cho bọn chúng biết thế nào là muốn sống không được muốn chết không không xong!”
“Đều đã qua rồi, có điều vẫn còn một tên trong đoàn lính đánh thuê Lam Da sống sót!” Nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu của Trương Húc Đông, Nam Cung Dạ rụt cổ lại nói: “Chính là Lôi Nặc, không biết sao Bạch Sư Vương không xử tên này, cơ mà anh cũng đã xử con trai lão ta, cũng coi như là một vòng tuần hoàn!”
Trương Húc Đông nhẹ gật đầu, cười lạnh nói: “Còn một người là được, khó trách tôi nhìn tên đó chả khác nào người chết, nhưng vậy cũng hời cho hắn.

Cơ mà Lôi Nặc còn sống thì t nhất định giết chết ông ta, bởi vì tôi cảm thấy nguyên nhân tại sao cha tôi không giết ông ta là bởi vì để lại cho tôi!”
“Anh Đông, lúc nào đi dẫn cả tôi nữa!”Tarzan bỏ thức ăn trên tay vào miệng, giận dữ nói: “Tôi có thù với lính đánh thuê Lôi Nặc, được chứ?”
Trương Húc Đông gật nói: "Không thành vấn đề!”
Một giờ sau, Bắc Đường Nguyên Hằng thở không ra hơi quay lại, trong tay ôm một con cá chép bạc đã chết, nồng nặc mùi tanh, anh ta chạy đến chỗ Trương Húc Đông cười nói: “Sư phụ, cá sư phụ muốn đây ạ, kho hay nướng ạ?”
Trương Húc Đông liếc nhìn con cá đã trợn mắt, thở dài: “Đã chết rồi không còn tươi nữa thì làm sao mà ăn được?”
Bắc Đường Nguyên Hằng sững sờ một lúc, mặt mũi không nói nên lời, trong lòng nói cho dù mình có lái xe về thì cá chết, chưa kể còn chạy, lại lẩm bẩm: “Sư phụ, thật ra cũng vừa mới chết…”
Không đợi anh ta nói xong, Trương Húc Đông đã hừ lạnh nói: “Đi bắt lại.



“Hả?” Bắc Đường Nguyên Hằng hoàn toàn suy sụp, kiệt sức vì hành động này đến nỗi đang nghĩ đến việc uống vài ngụm nước lạnh trên đường về.

“Sao hả? Tôi muốn ăn cá sống khó lắm sao? Thôi bỏ đi, tôi tự mình đi!” Trương Húc Đông nói xong vừa định đứng dậy.

“Sư phụ, như vậy sao được, vẫn là để học trò đi bắt đi, lần này con đảm bảo bắt về cá sống!” Dây thần kinh trên mặt Bắc Đường Nguyên Hằng co giật vài lần, anh ta biết Trương Húc Đông đang thử thách mình, tuy khó hơn huấn luyện một chút nhưng để sau này có được thực lực như Trương Húc Đông, một tên giỏi ăn hành như anh ta, có khổ thế nào cũng chịu được.

Nghĩ đến đây lại cảm thấy cuộc sống sau này thật tươi đẹp, Bắc Đường Nguyên Hằng lại nhanh như chớp chạy xuống.

Trong lòng Bắc Đường Ngạo tuy có thương tiếc, nhưng biết Trương Húc Đông này đang dạy dỗ trụ cột của gia tộc Bắc Đường, cho nên nụ cười trên mặt cũng là thật, không chịu được khổ thì sao thành thành được kẻ hơn người.

Lúc này mất khoảng nửa tiếng, Bắc Đường Nguyên Hằng trở lại trong tình trạng sức đã cùng lực đã tận, trên tay đang cầm một cái bể cá, khi lên cầu thang, anh ra suýt ngã thở không ra hơi nói: “Sư, sư phụ, lần này cá sông, người xem này, cá trong bể còn bơi, lần này người có thể ăn được rồi!”
Trương Húc Đông liếc mắt nhìn nước trong đó đã chẳng còn là bao, có một con cá chép bạc chỉ đang hấp hối, lắc đầu nói: “Sắp chết rồi, tôi muốn loại tung tăng bơi lội kìa, hơn nữa không có tính ăn mà là định nuôi cá!”
Bắc Đường Nguyên Hằng vẻ mặt kinh ngạc, ánh mắt lãnh đạm đảo qua, cảm giác như bị dội một chậu nước lạnh vào mặt, ngây người liếc nhìn Trương Húc Đông, sau đó chợt sốc lại tinh thần, nói: “Sư phụ yên tâm, đảm bảo lần sau không để nước tràn ra khỏi bể, con cá này nhất định sẽ sống!” Nói xong, lảo đảo chạy xuống.

“Haha, Satan, anh cảm thấy cậu ta còn chịu được mấy vòng?” Nhìn Bắc Đường Nguyên Hằng rời đi, Nam Cung Diệp cười hỏi.

.

Bình Luận (0)
Comment