Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ

Chương 233


Phạm Chí Dũng lộ rõ vẻ kiêu ngạo, chỉ thiếu điều mời một đội múa lân mở đường.

Ông ta vung tay lên làm cảnh sát bao vây hoàn toàn, còn mình thì ngẩng cao đầu bước vào trong.

Khách khứa bên trong khách sạn đều là các nhân vật có uy tín lẫn danh dự, tuy rằng bọn họ tò mò nhưng vẫn không bị ảnh hưởng, tiếp tục dùng bữa.
Vương Duyệt hớt ha hớt hải vọt vào văn phòng của Trương Húc Đông, thở hồng hộc nói: “Không tốt rồi sếp, không biết chúng ta làm sai chuyện gì mà cảnh sát bao vây chỗ của chúng ta.”
“Đừng căng thẳng, chúng ta mở cửa làm ăn buôn bán, cảnh sát cũng là người, đến thì là khách của chúng ta, đều là người bình thường cả.” Trương Húc Đông cười nói: “Tuy người hơi nhiều, nhưng cũng không cần lo lắng.”
Khi hai người nói chuyện thì Phạm Chí Dũng cũng đã tới trước cửa văn phòng, Trương Húc Đông nhìn một cái rồi tiếp tục nói với Vương Duyệt: “Cậu làm chuyện của cậu đi, đừng trễ nải các đồng chí cảnh sát ở phía dưới, cảnh sát nhân dân vất vả nhất, bọn họ là chỗ dựa của bình dân áo vải như chúng ta.”
Sao Phạm Chí Dũng có thể không nhận ra sự mỉa mai trong giọng điệu của anh? Ông ta hừ lạnh một tiếng, nói: “Ngông cuồng!”
Sau khi Vương Duyệt gật đầu rơi đi, Trương Húc Đông cười ha ha, sau đó bước đến phía trước, vươn tay nói: “Cục trưởng Phạm đến thăm thật là làm khách sạn nhỏ này rực rỡ hẳn lên, Trương Húc Đông tôi đây cũng cảm thấy vẻ vang!”
Cho dù Trương Húc Đông có biểu hiễn lễ phép, khiêm tốn đến cỡ nào, nhưng Phạm Chí Dũng ý chí sắt đá, ông ta chỉ liếc nhìn Trương húc Đông rồi hừ lạnh một tiếng, sau đó vòng qua Trương Húc Đông, không có ý định muốn bắt tay với anh.
Trương Húc Đông buồn bực rút tay lại, cười nói: “Cục trưởng Phạm, ngài tới mà không báo trước.

Tôi bảo hôm nay phòng bao tốt nhất của khách sạn không có khách quý, hóa ra ngài chính là khách quý.

Ngài muốn ăn điểm tâm sáng hay không? Để tôi bảo người chuẩn bị.”
“Không cần, tôi đến đây để làm việc!” Phạm Chí Dũng bày ra vẻ mặt ngay thẳng chính trực, nói với hai cảnh sát bên ngoài: “Còng tay cậu ta lại rồi đưa đến đồn cảnh sát cho tôi!”
Trương Húc Đông nói: “Cục trưởng Phạm làm gì vậy? Tôi là công dân tốt, chưa từng làm chuyện gì trái pháp luật, chỉ có dạo này làm ăn không được tốt, nếu như ngài bắt tôi vì chuyện này thì vô lý quá.”
“Công dân tốt? Cậu làm chuyện gì mà cậu còn không biết sao?” Phạm Chí Dũng càng tỏ ra uy nghiêm, nhưng ông ta lại mừng thầm.


Khi ông ta cho rằng một người nối nghiệp Thẩm Giai Tài, lại còn là lão đại của bang Long thì chắc chắn sẽ xé rách mặt, sau đó mới có thể bị mang đi.

‘Xem ra mình coi trọng đồ bỏ lão đại bang Long này quá rồi.’
“Cục trưởng Phạm, chuyện gì cũng phải từ từ, ngài ngồi trước đi!” Trương Húc Đông cung kính lau sô pha cho Phạm Chí Dũng, nói: “Tôi không rõ lời ngài nói cho lắm, xin cục trưởng Phạm chỉ bảo vài điều, không biết Trương mỗ làm sai chuyện gì, tôi sẽ sửa, tôi lập tức sửa.”
Tạm thời Phạm Chí Dũng cũng không nôn nóng, ông ta ngồi xuống một cách thản nhiên, dù sao thì hôm nay ông ta đến để kiếm chuyện.

Tuy ông ta e ngại thân phận của Trương Húc Đông, nhưng anh lại có thái độ lấy lòng ông ta, đánh kẻ chạy đi chứ không ai đánh người chạy lại.

Ông ta nói: “Có người tố cáo tối hôm qua cậu đã gây ra rất nhiều vụ ẩu đả ở thành phố của tôi, chúng tôi cần lập án để xem xét.”
Trương Húc Đông vội vàng ngồi xuống trước mặt Phạm Chí Dũng, lắc đầu với vẻ mặt mờ mịt: “Cục trưởng Phạm, trời đất chứng giám, sao tôi có thể làm chuyện như vậy? Cũng không biết là tên khốn nào bêu xấu tôi.

Ngài là người có con mắt tinh tường, xin ngài hãy giữ gìn lẽ phải cho tôi.

Hơn nữa, tôi không biết thuật phân thân, sao tôi có thể làm rất nhiều chuyện xấu cơ chứ?”
“Tôi sẽ cho người điều tra tình huống cụ thể, nhưng có người nói là do cậu sai bảo.” Phạm Chí Dũng nở nụ cười đầy ẩn ý.
“Bịa đặt, mấy người đó thấy tôi sống yên bình quá nên mới hãm hại tôi!” Trương Húc Đông nói, sau đó lấy hai hộp thuốc ra khỏi bàn trà, dứt khoát lấy điếu thuốc từ trong gói rẻ nhất đưa cho ông ta, cười nói: “Mời ngài hút thuốc!”
Phạm Chí Dũng đang muốn nhận, nhưng nhìn thấy là loại rẻ tiền thì lập tức biến sắc.


‘Rõ ràng là Trương Húc Đông cố ý.’ Ông ta liếc Trương Húc Đông một cái, lạnh lùng nói: “Tôi không hút.” Mà cảnh sát bên cạnh thấy vậy thì nghĩ anh đang làm cho cục trưởng của bọn họ bẽ mặt.
Trương Húc Đông mờ mịt nhìn Phạm Chí Dũng, sau đó lập tức nhét điếu thuốc kia vào bao, nói: “Ngài xem xem, tôi bị oai phong của ngài dọa sợ, đến cả thuốc cũng lấy sai.

Đây đây, hút cái này, mười nghìn một cái.” Trương Húc Đông đưa thuốc lá qua, nhưng mà sao Phạm Chí Dũng còn có mặt mũi nhận lấy, mặt của ông ta lại bị tát một cái.
“Trương Húc Đông, cậu cũng đừng quá khách sao, tôi tới làm việc công, cậu đừng mong hối lộ tôi!” Phạm Chí Dũng lập tức đội cái nồi to đùng lên đầu Trương Húc Đông.
“Sao có thể gọi là hối lộ được? Chỉ là một điếu thuốc mà thôi!” Trương Húc Đông tỏ vẻ bất đắc dĩ, anh tự châm một điếu thuốc rồi nói: “Chúng ta nói chuyện công, tôi là người bị hãm hại, làm người nộp thuế, ngài phải làm chủ cho tôi!”
“Có phải có người hãm hại hay không thì chúng tôi sẽ tự điều tra rõ!” Phạm Chí Dũng nhìn chằm chằm Trương Húc Đông, hỏi; “Từ chín giờ đến mười hai giờ tối hôm qua cậu ở đâu?”
“Ha hả, Cục trưởng Phạm hỏi lời này, tất nhiên là ở cùng bạn gái của tôi rồi… người trẻ tuổi như chúng tôi đều thích như vậy, ngài hiểu mà.” Trương Húc Đông cười khà khà.
Nhìn dáng vẻ của Trương Húc Đông, Phạm Chí Dũng cũng biết anh đang nói đến chuyện giữa nam nữ, nhưng mà ông ta lại giả vờ không biết gì, lạnh lùng nói: “Tôi không rõ cậu làm gì, nhưng cậu cần lấy chứng cứ ngoại phạm ra, nếu không thì cậu chỉ có thể đi cũng tôi.”
Trương Húc Đông bĩu môi hỏi: “Vậy tối hôm qua, vào thời điểm đó thì Cục trưởng Phạm đang ở đâu? Làm gì?”
Sắc mặt của Phạm Chí Dũng lập tức trắng một chút, nhưng rất nhanh thì khôi phục trở lại, bởi vì đúng là hôm qua ông ta làm chuyện không tốt: “Trương Húc Đông, cậu có ý gì, tối hôm qua tôi làm gì, ở đâu thì liên quan gì đến cậu?”
“Nếu nói khó nghe thì tôi ở đâu và làm gì thì có liên quan gì đến ngài? Nếu Cục trưởng Phạm không có chứng cứ ngoại phạm, có phải tôi cũng có lý do nghi ngờ chuyện đó là do ngài làm?” Trương Húc Đông không đợi ông ta xen mồm vào mà tiếp tục nói: “Tôi chỉ đang làm phép loại suy, lúc ấy những người Trung Quốc không ở đấy quá nhiều, vậy ngài nói xem chứng cứ chứng minh là tôi có ở đó ở đâu?”
Lúc này Phạm Chí Dũng mới hiểu được anh không mềm yếu như ông ta nghĩ, hơn nữa còn cứng rắn hơn cả Thẩm Giai Tài, lại còn chơi một Cục trưởng Cục cảnh sát thành phố như ông ta.

Ông ta nghĩ đến việc bản thân bị anh chơi như khỉ, ánh mắt ông ta bắn ra lửa giận, nói: “Bây giờ tôi là cảnh sát, tôi tới điều tra cậu, nếu cậu làm chuyện này thì cậu không trốn được, nếu không thì tôi cũng sẽ không làm gì cậu.”
Trương Húc Đông cười ha ha nói: “Cục trưởng Phạm nói không sai, lòng tôi đây lập tức trở nên kiên định ròi.

Cục trưởng Phạm, đến khi ngài lấy chứng cứ tôi ở đấy và đánh nhau phá hoại thì tôi sẽ đi theo ngài.


Hiện tại đã hơn mười giờ, tôi thấy chúng ta nên ăn trưa trước, sau đó tán gẫu một chút, tôi đến Nam Kinh không lâu, vậy mà còn không đến thăm ngài, thật là tội lỗi!”
“Không cần, cậu phải theo chúng tôi trở về hỗ trợ điều tra!” Phạm Chí Dũng khoác tay nói.
“Sao?” Trương Húc Đông hơi ngạc nhiên nói: “Cục trưởng Phạm, ngài vẫn muốn bắt tôi?”
“Tôi nói chỉ là hỗ trợ điều tra.” Phạm Chí Dũng nói.

Ông ta hiểu rõ, người có thân phận như Trương Húc Đông, nếu không có chứng cứ xác thực mà bắt anh lại, nếu lại tra không được thì người bẽ mặt là ông ta, hơn nữa còn có thể ảnh hưởng đến vị trí hiện tại của ông ta.
“Tôi không đi!” Trương Húc Đông dùng sức lắc đầu, nói: “Tôi đã lớn đến vậy rồi nhưng vẫn còn sợ nơi đó, lỡ may mấy người cho tôi ghế cọp, rót nước ớt, tôi chịu không được nên phải nhận tội, vậy thì phải chịu oan rồi.

Cục trưởng Phạm, trước lạ sau quen, lần sau gặp mặt là bạn bè, ngài đừng làm vậy chứ!”
“Trương Húc Đông, cậu đừng gây khó khăn cho tôi.

Tôi có thể đảm bảo cậu sẽ không gặp phải chuyện như vậy, chúng tôi thực thi pháp luật theo lẽ công bằng, nếu không phải do cậu làm thì tôi sẽ lấy lại công bằng cho cậu!” Phạm Chí Dũng rất rõ nếu chỉ dựa vào chứng cứ của mấy người mà tố cáo Trương Húc Đông, nếu như vậy cũng có thể thì Trương Húc Đông cũng sẽ tìm ra mấy trăm người tố cáo bất cứ kẻ nào.

Mục đích của ông ta là làm Trương Húc Đông hiểu, ở Nam Kinh này, không tôn thờ ông ta thì không được.
Mục đích của ông ta rất đơn giản, chính là làm Trương Húc Đông hiểu rằng ông ta có thể bắt bất cứ kẻ nào, tất nhiên là ông ta cũng muốn bắt Trương Húc Đông, như vậy tập đoàn Thẩm Thị sẽ thành rắn mất đầu, đến lúc đó chắc chắn đám người Hách Kiến Vân sẽ nắm lấy cơ hội kia.

Đợi đến khi Trương Húc Đông ra thì tập đoàn Thẩm Thị đã đổi chủ.
“Cục trưởng Phạm, tìm được cái này!” Lúc này, một vị đội trưởng tiến vào, trong tay còn cầm cục “bột mì” nhỏ, giống như là anh ta tìm được thật.

Trương Húc Đông cười thầm nhưng vẻ mặt vẫn thản nhiên, rõ ràng có người cố ý đổ tội cho anh, nhưng anh chính là ông của Phạm Chí Dũng trong việc giở trò.
“Trương Húc Đông, tôi lấy được cái này ở chỗ của cậu, vậy cậu phải đi theo tôi, bằng không thì tôi chỉ có thể dũng thủ đoạn cưỡng chế, vậy người bị bẽ mặt là cậu!” Phạm Chí Dũng thầm đắc ý, ông ta nói bằng vẻ mặt chính trực.
Đã đến nước này rồi, Trương Húc Đông cũng không muốn đánh Thái cực với Phạm Chí Dũng, anh cười mỉa: “Cục trưởng Phạm, ông định bắt tôi rồi giết chết tôi đúng không?”

“Cậu nặng lời rồi, tôi chỉ làm theo pháp luật.” Phạm Chí Dũng đắc ý nói.
Trương Húc Đông cười ha hả: “Ông có nghe rước thần thì dễ mà tiễn thần thì khó không? Ông cần phải suy nghĩ cho kỹ, làm không tốt thì người mất mặt là ai.”
Phạm Chí Dũng biết Trương Húc Đông có ý gì, đơn giản là nói thân phận, làm bạn hay kẻ thù, nhưng mà ông ta vẫn không nể nang chút nào: “Trương Húc Đông, tôi biết cậu có thân phận hắc đạo, nhưng đó là ở thành phố Ngọc, dạo này sao các cậu không nhảy nhót nữa? Cơm tù của chúng tôi rất tốt, tin rằng cậu sẽ thích.” Ông ta hất cằm với hai cảnh sát ở đằng sau: “Còng tay cậu ta lại cho tôi!”
Tuy Phạm Chí Dũng ra lệnh, nhưng hai cảnh sát biết Trương Húc Đông là ai, cũng không dám bỏ mạng vì công việc.

Bọn họ vẫn là không cần phải xen vào cuộc chiến này, dù sao thì anh có thân phận hắc đạo, nếu bọn họ đắc tội thì người nhà cũng không được yên ổn.
Thấy hai cảnh sát rất đáng kính trọng, nói chuyện cũng khách khí, Trương Húc Đông cũng không muốn làm khó bọn họ, anh quay đầu nói với Phạm Chí Dũng: “Việc này tôi nhớ kỹ, nếu ông dám chơi thì hãy chơi đến cùng.

Trương Húc Đông tôi đây là ai thì ông có thể hỏi thăm.”
“Ha hả, vừa vào ngục giam vừa càu nhàu đi!” Phạm Chí Dũng đứng lên nói.
Trương Húc Đông tỏ vẻ dửng dưng, dù sao nếu không phải Phạm Chí Dũng hãm hại mà là câu lạc bộ của anh có thật, thì Phạm Chí Dũng cũng không thể làm gì anh.

Hách Kiến Vân có Phạm Chí Dũng giúp ông ta ra mặt, Thẩm Giai Tài cũng có người, hơn nữa anh có nhà họ Trương, chỉ cần gọi điện thoại, đại ta Trương Húc Thần lập tức chạy đến Nam Kinh lấy người.
Khi bị mang ra khỏi câu lạc bộ, một nhóm phóng viên lập tức kéo đến vây quanh Trương Húc Đông.

Anh có quen một phóng viên trong đó, hơn nữa cũng khá thân.

Kỷ Mặc hỏi: “Anh Trương, nghe nói hôm qua nhiều nơi giải trí bị người đập, là do anh sai khiến đúng không?”
Kỷ Mặc được Trương Húc Đông gọi điện thoại tới, lúc này anh cần lực lượng của truyền thông.

Có đôi khi phóng viên có thể khiến người ta mất một chút, lực lượng của một cây bút rất lớn, đặc biệt là phóng viên nổi tiếng như Kỷ Mặc, những tin tức mà anh ta đưa có tính chân thật tuyệt đối, hơn nữa cũng sẽ có nhiều người chú ý chuyện này hơn..

Bình Luận (0)
Comment