Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ

Chương 278


Mặc kệ việc Quách Lập Vũ không thừa nhận, Trương Húc Đông cười lạnh nói: “Việc này có liên quan đến cậu hay không thì bây giờ tôi nói có tức là có, tôi đã xác định cậu liên quan trong chuyện này, bọn họ chiếm đi cái gì thì sẽ nhận báo ứng lại cái đó, cậu nên đi hỏi xem rằng ai là người đã bán đứng cậu.”
“Trương Húc Đông, cha tôi là đại ca của Thanh Long Hội, nếu anh dám động đến một sợi tóc của tôi thì anh sẽ giải thích thế nào với đại ca của Thanh Long Hội.” Quách Lập Vũ nói.
“Cậu không nói thật, còn tôi không thích nói dối, đặc biệt là không thích kẻ địch nói dối.

Tôi đã cắt đứt quan hệ với Thanh Long Hội, cậu cho rằng Tần Vũ có thể đe dọa được tôi sao?” Trương Húc Đông hỏi ngược lại.
“Sư phụ, con còn tưởng là cao thủ nào, không ngờ rằng chỉ là một kẻ nhát gan vô dụng.

Ngay cả tính khiêu chiến cũng không có.” Bắc Đường Nguyên Hằng từ xa đi đến, anh ta vốn dĩ cho là sẽ có một trận đánh nhau ác liệt nhưng không ngờ đối thủ lại là một tên vô dụng.
Trương Húc Đông lườm anh ta một cái, Bắc Đường Nguyên Hằng lè lưỡi rồi đứng sang một bên, không nói lại gì.
Quách Lập Vũ đột nhiên bật cười: “Ha ha, Trương Húc Đông, anh đánh giá năng lực của mình quá cao rồi, tập đoàn Trung Khoa của bọn tôi thành lập sớm hơn cả Thanh Long Hội, anh tưởng là anh có thể lật đổ bọn tôi sao? Tôi nói cho anh biết, ngay cả Hồng Môn đến thì bọn tôi cũng không sợ.”
Trương Húc Đông hơi nhíu mày, Quách Lập Vũ bình tĩnh hơn so với lúc trước, không có vẻ gì là khoe khoang, anh cũng có chút hứng thú nói: “Tôi thật ra không hiểu, các cậu còn có năng lực nào khác không? Nếu như cậu có thể uy hiếp thế lực của Bang Long bọn tôi thì hôm nay tôi có thể tha cho cậu một mạng.”
“Nói được làm được.” Quách Lập Vũ nặng nề gật đầu nói: “Vậy anh hãy nghe cho kỹ, nguồn gốc của bọn tôi không phải là Trung Quốc mà là Nhật Bản, trong thế chiến thứ hai đã có tập đoàn Trung Khoa, chẳng qua là khi đó không gọi bằng cái tên này, mặc dù nước Nhật Bản thua trận nhưng tập đoàn Trung Khoa của bọn tôi vẫn tồn tại, anh không chỉ đắc tội với Thanh Long Hội mà còn đắc tội cả Yamaguchi - tổ chức lớn nhất của nước Nhật Bản, anh cảm thấy nó có thể uy hiếp được Bang Long của bọn anh không?”
“Yamaguchi?” Trương Húc Đông nhớ kỹ mấy chữ này, trên mặt anh chợt hiện lên một tia sát khí, thì ra là Yamaguchi tác oai tác quái.


Thanh Long Hội che giấu kỹ như vậy, bộ dạng yêu nước chính nghĩa trước kia thì ra chỉ là giả vờ nhưng mà giả vờ cũng quá tốt rồi.

Nếu như không phải Quách Lập Vũ nói ra thì anh thật sự không biết gì cả.
Quách Lập Vũ thấy sắc mặt của Trương Húc Đông thay đổi, sau đó người kia nói: “Ngay cả Yamaguchi cũng không thể uy hiếp được tôi, vì vậy số mệnh của cậu đã được định đoạt.”
“Anh, anh, anh…” Quách Lập Vũ chỉ vào Trương Húc Đông một hồi mới lên tiếng nói: “Anh phải suy nghĩ cho kỹ, anh làm như vậy có biết hậu quả sẽ như thế nào không?”
“Tôi làm việc không cần cân nhắc hậu quả, chỉ cần kết quả là được.” Khóe miệng Trương Húc Đông nở nụ cười lạnh lùng nói: “Hôm nay cậu nhất định phải chết.”
“Sư phụ, giao thằng nhóc này cho con xử lý.” Bắc Đường Nguyên Hằng xắn tay áo lên chuẩn bị đánh nhau.
Nhưng Trương Húc Đông lắc đầu nói: “Không cần, lần này để tôi tự mình ra tay.” Anh làm như vậy, thứ nhất là vì không muốn Bắc Đường Nguyên Hằng bị liên lụy bởi chuyện này, sẽ không tốt cho một quân nhân; thứ hai là vì chuyện của Trần Uy nên anh phải tự mình ra tay giải quyết.
Với nụ cười mỉa mai lạnh lùng trên mặt, Trương Húc Đông đứng dậy đi về phía Quách Lập Vũ, người phía sau sớm đã bị làm cho kinh hồn bạt vía, anh ta đã nghe qua lịch sử của Trương Húc Đông nên biết rằng sẽ không thể trốn thoát khỏi tay của Trương Húc Đông, hơn nữa bây giờ bản thân đang ở trên tầng bảy, trên người chỉ có một khăn tắm.
“Đại ca Trương, chúng ta có thể bàn bạc lại lần nữa, không cần dùng bạo lực làm gì, tất cả cũng là vì tiền cả thôi, tôi có thể đưa tiền cho anh, anh ra giá để tôi mua lại cái mạng của mình đi.” Quách Lập Vũ vừa nói vừa lùi về phía sau, anh ta nói không ngừng: “Tôi có thể thuyết phục cha tôi tham gia cùng với anh, chỉ cần anh tha cho tôi, tất cả đều có thể xử lý, tôi còn trẻ như vậy, tôi không muốn chết.”
Trương Húc Đông phớt lờ những điều kiện mà anh ta đưa ra, anh từng bước đi về phía trước với con dao trong tay.
“Đại ca Trương, ông nội Trương, xin anh hãy tha cho tôi đi, anh muốn tôi làm gì cũng được.” Quách Lập Vũ gần như không biết xấu hổ bắt đầu cầu xin tha thứ, tay của anh ta đã duỗi đến cửa sổ sau lưng.

Bỗng nhiên Trương Húc Đông dừng lại, anh chỉ vào cửa sổ phía sau nói: “Vì cậu gọi tôi là ông nội nên tôi sẽ cho cậu một lựa chọn.

Cậu nhảy từ đây xuống, nếu cậu sống thì tôi sẽ tha cho cậu, nếu cậu chết thì chẳng trách được tôi.

Thế nào?”
Quách Lập Vũ từ tầng bảy nhìn xuống, trong lòng càng lạnh hơn, anh ta không phải là đối thủ của Trương Húc Đông, nghiến răng nghiến lợi nói: “Trương Húc Đông, anh thật độc ác.” Vừa dứt lời thì anh ta đã nhảy xuống từ cửa sổ, trong vòng hai giây đã có một tiếng “bốp” vang lên.

Trương Húc Đông từ cửa sổ nhìn xuống, chỉ thấy đôi mắt mở to của Quách Lập Vũ dưới ánh sáng của đèn đường, khuôn mặt đau nhức bị biến dạng trông rất dữ tợn, cố gắng gượng dậy mấy lần nhưng đều ngã xuống.

Bị gãy xương sườn, còn bị xương sườn đâm thủng nội tạng, máu trào ra miệng, muốn nói gì đó nhưng lại không thể.
Cuối cùng, sau khi co giật vài cái thì đã không còn dấu hiệu sống nào nữa, Trương Húc Đông nhếch mép cười rồi quay người đi ra, Bắc Đường Nguyên Hằng đến bên cửa sổ nhìn một lát rồi nhổ nước bọt mắng chửi: “Ngu ngốc, cao như vậy mà không chết sao được? Không bằng đánh một trận cho xong.” Anh ta mắng xong thì vội vã chạy đi.
Chưa đầy mười phút thì thi thể của Quách Lập Vũ đã được nhân viên bảo vệ tìm thấy, còn Trương Húc Đông và Bắc Đường Nguyên Hằng đã rời đi, có người báo cảnh sát nên cảnh sát đã nhanh chóng có mặt tại hiện trường.


Chủ tịch tập đoàn Trung Khoa - Quách Tiếu Hổ nhận được tin tức cũng vội vàng lái xe đến hiện trường, thấy con trai mình bị khiêng lên xe chở xác thì ông ta không quan tâm gì nữa mà chạy đến khóc lóc nói: “Vũ Vũ, Vũ Vũ, con trai của tôi.”
Nhưng không một ai trả lời ông ta, xung quanh chỉ là sự im lặng chết chóc, hai mắt Quách Tiếu Hổ trở nên đỏ như máu, ông ta nắm chặt tay đập xuống bàn bê tông gầm lên: “Trương Húc Đông, Quách Tiếu Hổ tao không giết mày thì không phải là người.”
Quách Tiếu Hổ là em trai của Triệu Tiếu Long – Đường chủ Bát Nguyệt Đường của Thanh Long Hội, về sau bởi vì lăn lộn trong hắc đạo nên đổi thành họ Triệu để giữ gìn thanh danh cho dòng tộc và không làm ảnh hưởng đến người trong gia đình, nhưng lại không ngờ rằng chuyện lại xảy ra trước với người nhà của ông ta.
Trong khi Trương Húc Đông và Bắc Đường Nguyên Hằng giết chết Quách Lập Vũ.

Vì huynh đệ Bang Long nên Hắc Hoàng, Đường Phi, Nam Cung Diệp và đám người của Đỗ Phong cùng nhau làm chủ, bắt đầu giết những người cấp trung và cao cấp của tập đoàn Trung Khoa.

Không nghi ngờ gì, những người này không chết cùng một lúc, có người bị giày vò đến chết, người thì bị giết bằng một dao chí mạng.
Không đợi Thanh Long Hội phản ứng kịp thì người của Hồng Môn đã thành lập một số đội và bắt đầu xông vào địa điểm tổ chức của Thanh Long Hội, đánh chết đánh trọng thương người của Thanh Long Hội, có thể nói là những năm gần đây thì đây là lần đầu tiên thắng lợi lớn như vậy.
Một nửa nước Trung Quốc bị bao phủ bởi sự lạnh lẽo, đặc biệt là trong thành phố Ngọc, giới kinh doanh có xích mích với giới hắc đạo, bị tàn sát giết chết hàng loạt một lần, tin rằng trong tương lai không xa sẽ bị tàn sát trong một đêm và dần dần bị quên lãng.
Cùng lúc đó, điện thoại của Tần Vũ gần như bị nổ tung, tất cả tin tức dữ dội ập đến khiến ông ta bị công kích cả một đêm, ông ta không ngờ được Bang Long do bản thân gây dựng lại có thể liên minh với Hồng Môn có quyền lực lớn như vậy.

Lại còn không quan tâm đến chủ trương chấm dứt tình trạng tiền đen, lẽ nào bọn họ thật sự ngạo mạn đến mức không sợ đất nước hay sao?
Chuyện này nhất định sẽ không được, Tần Vũ cau mày nhớ đến chuyện đã xảy ra ở ngoại ô phía Tây thành phố Ngọc vào hai ngày trước, trong lòng ông ta nảy sinh nghi hoặc, chẳng lẽ là Trương Húc Đông đã nhận được sự chấp nhận của phía trên, hoặc đây là hành động do bên trên muốn tấn công bản thân, chỉ là nhờ sự giúp đỡ của Hồng Môn và Bang Long để lấy hắc đạo trị hắc đạo?

Tần Vũ có cảm giác cực kỳ tồi tệ, bất kể là gì đi nữa thì cũng có thể gây hại đến Thanh Long Hội, mặc dù có sự trợ giúp bảo đảm của Long Môn để có thời gian trấn áp cục diện nhưng tổn thất lại vượt xa so với dự tính của ông ta, nhất là việc quản lý cấp trung và cấp cao của tập đoàn Trung Khoa bị tàn sát chỉ trong một đêm.

Nhiều địa điểm của Long Thanh Hội bị đập phá khiến ông ta vô cùng lo lắng.

Không lẽ Thanh Long Hội trăm năm qua sẽ bị chôn vùi trong chính tay của mình sao, bởi vì do bản thân gây dựng lên thì chẳng phải là tự lấy đá đập vào chân mình hay sao?
Tần Vũ gọi điện cho đường chủ yêu cầu bọn họ đến phòng họp để họp mặt, còn ông ta trực tiếp chuẩn bị xong kế hoạch, dù sao thì thành hay bại không thể quyết định được trong tương lai, đặc biệt là cuộc chiến giữa các bang hội lớn như này càng phải đấu tranh lâu dài hơn nữa.

Ông ta muốn loại bỏ tạp niệm ở trong lòng nên phải nghĩ cách đối phó với Hồng Môn và Bang Long.
Trên đường đến trụ sở chính, một tiếng động vang lên khiến cho tài xế đột nhiên mất tay lái, chiếc xe dừng lại, ông ta nhíu mày thắc mắc vì sao lại không đi tiếp thì có một âm thanh vang lên: “Đại ca Tần muốn đi họp sao?”
Tần Vũ xuống xe thì thấy trên trán của tài xế trúng mũi tên và nằm gục trên vô lăng với máu chảy lênh láng, ông ta nhìn xong thì nổi giận nói: “Là ai, tại sao lại giết tài xế của tôi?”
“Không làm gì cả, chỉ muốn giết chết anh ta cùng với ông mà thôi.” Một võ sĩ mặc đồng phục Samurai, chân mang guốc phát ra tiếng kêu lộc cộc từ trong xe đi đến rồi nói: “Chỉ cần giết ông thì Thanh Long Hội các người sẽ tuyên chiến với Bang Long một cách mù quáng, người của ông sẽ đánh chính người của mình, đến lúc đó thì Yamaguchi bọn tôi có thể ngồi như ngư ông đắc lợi.”
“Thật là láo xược.” Tần Vũ cởi áo khoác ném xuống đất nói: “Các người cho rằng ông chủ của Thanh Long Hội có thể dễ dàng bị giết như vậy sao?”
Musashi cười ha ha, trước đó nói một câu bằng tiếng Nhật rồi sau đó đáp: “Người Trung Quốc các người quá ngu xuẩn, đều là do một tay bọn tôi chơi đùa, vậy mà còn tưởng bản thân có thể thu được lợi ích lớn hơn, nói cách khác thì ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của ông.”
“Hừ, tên khốn khiếp, chỉ là do cậu tự cho là như vậy? Tôi đã sớm đề phòng các người ra tay, cậu muốn giết tôi thì phải xem cậu có bản lĩnh này hay không.” Vừa nói xong thì Tần Vũ hừ lạnh một tiếng, ngay lập tức ông ta lao đến giơ nắm đấm, đấm thẳng vào đầu của Musashi, đây là kỹ thuật chiến đấu đơn giản được sử dụng trong quân đội..

Bình Luận (0)
Comment