Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ

Chương 297


Trong phòng riêng rộng rãi, bàn ăn là loại hai mươi chỗ, chỗ ngồi có ngồi sáu bảy người trung niên, ba bốn thanh niên, còn lại đều là các cô gái trẻ xinh đẹp, mà Tưởng Khả Hân cũng là một trong số đó, cũng là người xinh đẹp nhất trong số họ, với giá trị của mình thì tuyệt đối không thể vì tấm bằng tốt nghiệp mà chịu thiệt, lo thì nên lo cho đám bạn học của cô kìa.

Thấy cửa bị đá văng ra tạo động tĩnh lớn như vậy, bên trong lập tức im ắng, nhao nhao nhìn ra bên ngoài cửa.

“Mày là ai? Ai cho mày vào đây? Ra ngoài!” Một người đàn ông “đầu hói” mặt mày chẳng tốt đẹp gì quát lớn.

“Anh Đông, sao giờ anh mới đến.

” Tưởng Khả Hân đứng dậy, vẻ mặt không vui đi đến bên cạnh Trương Húc Đông.

Trương Húc Đông vỗ nhẹ đầu cô ta nói: “Tôi đã dùng tốc độ nhanh nhất để đến đây rồi.

” Nói rồi liếc nhìn những người này, u ám hỏi: “Ai phụ trách ở đây?”
Lãnh đạo trong trường cao đẳng thấy giống người nhà sinh viên, không khỏi hoảng hốt, loại chuyện này vốn là không thể truyền ra ngoài được, nó sẽ làm ảnh hưởng rất lớn đến danh tiếng của trường cao đẳng, trước kia những nữ sinh đó chỉ có thể nén giận, tất nhiên cũng không thể thiếu được bỏ ra một khoản.

Một người đàn ông mập mạp, mặt béo tai to, mặt lộ nụ cười ngượng nghịu, nói: “Cậu là anh của Trình Mộng Dao đó sao? Thật ra chuyện là thế này…”
“Thế này cái con mẹ nhà ông!”
“Bốp!” Tên mập còn chưa nói dứt lời, Trương Húc Đông đã cho ngay một bạt tai, tức giận nói: “Ông đây không nói chuyện với cái đuôi chó như mày, nói cho tao biết, chỗ này ai lớn nhất, đứng ra đây.


“Tên nhóc miệng còn hôi sữa như mày, không hỏi rõ phải trái đúng sai đã đến đây đánh người, mày nhìn thử người ở trong này xem, bất kỳ ai cũng không phải là người mày đắc tôi được.

” Hói khinh thường nói, ông ta đã nghe ngóng ở chỗ lãnh đạo trường cao đẳng rồi, nữ sinh trong này đều không có thân phận gì, cũng chỉ có Tưởng Khả Hân hình như hoàn cảnh gia đình cũng được lắm, nhưng cũng không có quan hệ gì, ông ta tất nhiên là không sợ, chỉ cảm thấy người này là bạn trai của Tưởng Khả Hân mà thôi.

“Đại ca, xảy ra chuyện gì vậy?” Nghe được lời của bảo vệ, người đầu tiên đến đương nhiên là ông chủ chịu trách nhiệm của khách sạn này, cũng tức là Khô Lâu, nghe nói Trương Húc Đông tức giận vô cùng, ông ta vội vàng qua đây.


Trương Húc Đông hừ lạnh đáp: “Những thứ lòng thối này nên để cho chó ăn chứ không phải để người ở địa bàn chúng ta ăn.

” Khô Lâu ngây cả ra, có phần không hiểu mô tê gì lắm, nhưng ông ta hiếm khi thấy Trương Húc Đông tức giận như vậy, cho nên chỉ đành đứng sang một bên không dám nói gì.

Trương Húc Đông kéo Tưởng Khả Hân ra sau mình rồi nói: “Em xem, tôi xử bọn chúng thế nào.

” Nói rồi, anh sải bước đá thẳng vào tên đàn ông hói đầu, hất thẳng ông ta từ trên ghế xuống đất.

Khô Lâu ở đây cũng là người có danh tiếng, có rất nhiều nhà hàng, khách sạn và các địa điểm vui chơi giải trí khác, cũng xem một nhân vật có danh tiếng có ảnh hưởng ở thành phố Ngọc, nhưng đến ông ta cũng gọi người trẻ tuổi này là ông chủ, vậy thì thân phận của người này bọn họ không cách nào chọc vào được.

Hói ngã trên mặt đất, ho ra vài ngụm máu tươi, Trương Húc Đông chẳng thèm để ý đến ông ta, nắm lấy vài sợi tóc lơ thơ, ném ra ngoài, quay lại nói với những người đó: “Muốn chết nữa thì ở đây tiếp, không muốn chết thì cút hết cho ông.


Những người đó kia đầu đầy mồ hôi, thoáng cái như trút được gánh nặng mỗi người một đường chạy ra ngoài, hai bên mai của Hói có tóc, hơn nữa còn rất dài đủ để che luôn cái cái đầu bóng loáng, nhưng phỏng chừng sắp bị Trương Húc Đông giật sạch đến nơi rồi, sức của Trương Húc Đông rất lớn, tựa như  cứng nhắc kéo một con chó đi vậy.

Mặt mày Khô Lâu buồn bực, vừa nhìn đám người ở chỗ này là biết, những tên này còn đáng ghê tởm hơn cả mình, vậy mà lại làm ra chuyện như vậy, đã thế còn có Tưởng Khả Hân trong đó, cũng khó trách ông chủ của mình lại giận đến vậy, lòng thầm mắng những tên này đáng đời, bỏ chút tiền ra cũng chẳng phải là mình không tìm gái đến cho, lại đi làm ra những chuyện thế thế này, nhìn khí thế Trương Húc Đông chắc chắn sẽ không chịu để yên.

Nhất thời cả gian phòng đi hết không còn lấy một bóng người, những nữ sinh đó càng sợ hãi hơn nữa, tựa như bản thân mình đã làm chuyện gì sai trái bị người ta vạch trần, rồi nói ra vậy, ai nấy đều cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Vừa ra ngoài đã thấy ngay ngoài khách sạn Ngọc Đô đủ loại phương tiện, có ít nhất ba trăm người ở đó, không ngừng đi qua đi lại, vây kín ba tầng trong và ba tầng ngoài, vừa hay hôm nay Bắc Đường Nguyên Hằng nghỉ ngơi sau đợt tập huấn, đang ngâm mình trong phòng tắm hơi gần đó, thì mấy anh em chơi cùng nói với anh ta Trương Húc Đông gọi người thế là lập tức nhảy ra khỏi phòng tắm rồi lao tới đây.

Vẻ mặt Bắc Đường Nguyên Hằng bất cần đời đi tới, thấy trong tay Trương Húc Đông còn đang xách người thì nói: “Sư phụ, cần xử tên này nghẻo luôn không, nếu cần thì để con xử cho.


Mấy tên lãnh đạo sở giáo dục tỉnh và trường cao đẳng kia nào đã gặp phải tình thế như này, tên nào tên nấy đều run như cầy sấy.


Trương Húc Đông phất tay nói: “Để bọn chúng chết cũng không phải chuyện dễ dàng gì, tôi sẽ cho bọn họ một bài học, phải để cho những tên cặn bã của ngành giáo dục này biết sức dân là thế nào.


Bắc Đường Nguyên Hằng cười mờ ám mấy tiếng: “Vâng ạ!” Sau đó quay đầu vẫy tay với đám đàn em bang Long: “Nghe thấy sư phụ tôi nói cả rồi chứ? Đánh mạnh vào cho ông đây.


Đám đàn em bang Long đã muốn đánh một trận thống khoái từ lâu rồi, vừa nghe đại ca có lệnh người nào người nấy đều trở lên hưng phấn, hơn nữa ông trùm cũng đã nói, nhưng tên này đều là cặn bã của ngành giáo dục, nếu lúc mình đi học những tên này bị quản lý thích đáng thì bản thân mình cũng không cần phải đi đến bước đường này, cho nên trong mắt bọn họ, mấy tên này chẳng khác nào kẻ thù, tất nhiên, không loại trừ những trường hợp từng bị giáo viên ngược đãi, đúng lúc nhân cơ hội này báo thù muộn.

Những lãnh đạo đó bị dọa cho đến đứng còn chẳng vững, thế nhưng mấy trăm người trực tiếp vây quanh bọn họ, một loạt tiếng hét thảm, tiếng la hét phấn khích, tiếng chửi rủa vang lên, những người ở phía sau căn bản là không thể xen vào được, còn những người ở xa hơn thì không biết phía trước đang làm gì.

“Mẹ nó, nhường chỗ cho ông đây nữa, cho ông đây đạp mấy cái.

” Những người phía sau la ó, có cảm giác như đang tranh động phòng vậy.

“Mày mà cũng được coi là người của ngành giáo dục á? Vậy mà lại làm ra những chuyện thế này, hôm nay ông đây đến chết mày.

” Trương Húc Đông nói, lại đánh hết bạt tai này đến bạt tai khác, nói tiếp: “Vậy thì hôm nay để tao dạy bảo mày, đám cầm thú bọn mày cầm được ngân sách giáo dục của Nhà nước là để bọn mày bồi dưỡng trụ cột cho nước nhà, bọn mày bồi dưỡng thế này à? Mẹ nó!”
Trương Húc Đông nói xong, lửa giận lại càng bốc lên, đánh tay chán rồi thì đổi qua dùng chân đá, đá cái đã làm Hói bay đi, bụng tên này muốn lộn tùng phèo cả lên: “Ụa” một tiếng, tất cả đồ vừa ăn lẫn rượu vừa uống đều nôn hết cả ra, thậm chí còn pha cả máu tươi.

“Đừng đánh chết bọn chúng, lột hết đồ của bọn chúng cho ông đây, để mọi người thấy được mồ hôi nước mắt của nhân dân lên người bọn húng thế nào.

” Trương Húc Đông đánh giá bốn xung quanh, hỏi: “Gần đây có kho đông lạnh nào không?”
“Có.

” Có người cao giọng đáp.


Trong kho lạnh nồng nặc mùi tanh, dù đã mặc quần áo cũng cảm thấy lạnh cóng, chưa kể mấy tên lãnh đạo bị lột sạch quần áo kia, tên nào tên nấy quỳ trên mặt đất cả người lạnh tới nỗi chỗ xanh chỗ tím, có một số chỗ là vết thương do vừa bị dạy bảo, mấy kẻ này bình thường đều sống an nhàn sung sướng, nào đâu chịu được lạnh đến vậy cơ chứ, gió lạnh trong kho lạnh cứa vào họ như dao, xuyên vào da, xuyên qua mỡ, vào cả lục phủ ngũ tạng.

“Không phải bọn mày thích chơi lắm à, vậy ông đây sẽ cơi thật vui với bọn mày.

” Trương Húc Đông nói với tên đàn em phía sau: “Ra ngoài kiếm ít nước về đây.


“Đại ca, cần, cần bao nhiêu?” Tên đàn em đó mặt mày hưng phấn hỏi.

“Đừng mang nước khoáng cho ông đây, múc nước sông ấy, càng nhiều càng tốt.

” Trương Húc Đông chỉ chỉ mấy tên đàn em để bọn họ đi làm.

Tuy những tên đàn em này không biết Trương Húc Đông cần nước làm gì, nhưng cá chắc là sẽ có trò vui, chẳng mất bao lâu một xô nhựa cao bằng nửa người đã được đẩy bằng xe đẩy đến, bên trong chứa đầy nước sông xanh, còn có lá rụng lẫn trong đó nữa.

“Sư phụ, người cần nước sông làm gì vậy?” Bắc Đường Nguyên Hằng khó hiểu.

“Cho bọn họ lên đến chín tầng mây, tôi muốn xem thử bọn họ lạnh đến đóng băng thế nào!” Trương Húc Đông hắt xì, chỗ này lạnh thật đấy, cũng may lửa giận trong lòng Trương Húc Đông vẫn đang cháy hừng hực.

“Anh Đông, hòm hòm rồi thì bỏ đi!” Tưởng Khả Hân đi đến, vẻ mặt lo lắng nói, tuy rằng cô ta biết Trương Húc Đông là người như thế nào, cũng chính vì chuyện này mà càng không thể làm quá, những người đó đều là quan chức cả đấy, cô ta sợ sau này Trương Húc Đông không thể ở lại Trung Quốc được nữa.

“Yên tâm, tôi có chừng có mực.

Tôi phải để đám người này biết được rằng, dám chọc đến em gái của Trương Húc Đông này thì sẽ có kết cục thế nào.

”  Trương Húc Đông hung dữ nói: “Dám động thổ trên đầu thái tuế thì ráng mà chịu hậu quả.


Mấy tên lãnh đạo đó run lên cầm cập, muốn xin tha nhưng bị lạnh đến độ miệng cũng không mở nổi, mà Bắc Đường Nguyên Hằng ở một bên đã vui đến hấp ta hấp tấp từ lâu rồi, cầm băng nước sông đông lại giội lên đầu một người, những người khác cũng lập tức ra tay, dưới làn gió lạnh, chẳng mấy đã đóng thành băng trên người bọn họ.


Bọn họ gần như không thể động đậy được nữa rồi, vừa nãy bị đánh đến mức không còn sức giãy dụa, lúc này thậm chí còn có ý nghĩ nhanh chết quách đi cho xong, chỉ là suy nghĩ này vừa mới lóe lên lại nghĩ đến cuộc sống ngày thường của mình thì khát vọng sinh tồn lại được nhen nhóm.

Biết được Trương Húc Đông đã đưa người đến kho đông lạnh, bí thư Giải Liên lại thở dài, những người này tuy đáng ghê tởm nhưng tôi không đánh chết, trên đường đi, ông ta cũng đã nói chuyện với Bộ trưởng Bộ Giáo dục và công tố viên trưởng của Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật, mấy người đều tỏ ra bất lực.

Đến cửa ra vào kho lạnh, Giải Liêm dẫn theo hai người xuống xe, đám đàn em khiêu khích nhìn mấy lần, phải đến khi Khô Lâu ra lệnh mới nhường đường co đi, sau khi vào kho lạnh, mấy tên trong ngành giáo dục kia như nhìn thấy cứu tinh, nhưng vừa nhúc nhích đã ngã rồi.

“Tiểu Trương, cũng không gặp nhau được thời gian rồi nhỉ!” Giải Liêm chào hỏi Trương Húc Đông, lạnh lùng nhìn mấy người kia rồi nói: “Nào, tôi giới thiệu cho cậu hai người ông bạn già, đây là bộ trưởng Bộ Giáo dục Chu Hạo, đây là trưởng công tố của Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật Lưu Cẩn.


“Cậu Trương, nghe danh cậu đã lâu, xin chào.

” Chu Hạo cùng Lưu Cẩn bắt tay Trương Húc Đông khách sáo không thôi nói.

Trương Húc Đông cũng không phải là loại người ngang ngược gì, người ta tôn trọng anh vậy thì anh cũng tự nhiên cho người ta thể diện, tuy trong số những lãnh đạo có những kẻ chẳng ra làm sao nhưng cũng có một số người tốt lắm.

Phó thị trưởng thường vụ Vương Thế Cường qua lại với Trương Húc Đông rất tốt, đi lên nhẹ giọng hỏi: “Anh Trương, chuyện này là sao vậy?”
“Cái này thì phải hỏi bọn họ.

Đám cầm thú này lấy bằng tốt nghiệp ra uy hiếp nữ sinh đi cùng họ, cái này con mẹ nó còn nghiêm trọng hơn cả tìm gái nữa.

Nếu không phải Khả Hân gọi điện thoại cho tôi thì không biết tý nữa sẽ có chuyện gì đâu!” Mặt mày Trương Húc Đông tức giận, Tưởng Khả Hân là vì bạn bè là đúng, nhưng lỡ như có chuyện gì không may xảy ra thì sao, ngẫm lại mà sợ.

Vương Thế Cường tất nhiên không nghi ngờ lời Trương Húc Đông nói, sắc mặt lập tức tối sầm lại, dù sao chuyện này cũng thuộc về quản lý của anh ta, đi đến trước mặt Hói đá cho ông ta một cái.

“Tiểu Vương.

” Giải Liêm thấy Vương Thế Cường muốn ra tay thì gọi cản lại, dù sao Vương Thế Cường cũng đã rửa tay rồi, không thể dùng cách này giải quyết vấn đề được nữa.

Vương Thế Cường chửi một câu rồi đi qua hỏi: “Bí thư Giải, ngài định giải quyết bọn chúng thế nào?”.

Bình Luận (0)
Comment