Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ

Chương 316

Cuộc tranh chấp của hai người cuối cùng cũng dừng lại, Trương Húc Đông nhìn thoáng qua Tô Xán nói: “Cậu có chắc chắn cô ta thích cậu không?”

“Cô ấy, cô ấy có lẽ… Đương nhiên là thích tôi, chúng tôi rất hay ở cạnh nhau.” Tô Xán hơi thiếu tự tin nói: “Chúng tôi chỉ thiếu bước xác định quan hệ, nhưng tôi có thể cảm nhận được cô ấy thích tôi.”

Thấy dáng vẻ của cậu ta như vậy, Trương Húc Đông cơ bản đã có thể chắc chắn rằng Đới Bích Đình không hề thích cậu ta, dự án ban đầu của Đông Thăng chính là giới giải trí, cho nên Trương Húc Đông cũng được coi là ông trùm ở trong giới giải trí, cái tên Đới Bích Đình này anh đã từng nghe qua, hình như là người Trung Quốc nhưng lại lăn lộn trong giới giải trí ở nước H, sau đó mới quay lại phát triển ở Trung Quốc.

Sau khi trở về Trung Quốc, chưa đầy hai năm Đới Bích Đình đã có chút danh tiếng, những chuyện ở phía sau vẫn chưa được kiểm chứng, nhưng có thể dung hợp vào giới giải trí nhanh như vậy thì sau lưng của người phụ nữ này chắc chắn phải có thể lực, còn có gì che đậy ở sau không thì Trương Húc Đông không rõ lắm, nhưng cô ta đang có dự định tiến vào giới giải trí ở trong nước, thì sao có thể nói chuyện yêu đương, tự phá hủy tương lai của mình được chứ?

“Anh có thể thuyết phúc người trong nhà không phản đối cậu, muốn bọn họ có thể thừa nhận các cậu cũng không phải chuyện dễ dàng, nhưng anh có thể đảm bảo bọn họ sẽ không can thiệp vào các mối quan hệ của hai người. Nhưng anh cũng muốn cảnh báo cậu, người ta qua lại với cậu là vì thân phận của cậu, đừng nghĩ rằng với thân phận và địa vị của cha cậu, cô ta sẽ từ bỏ hết tất cả đang có, nuôi dưỡng một nghệ sĩ rất tốn kém đấy, điều đó có thể tống cha cậu vào ngục giam đấy.” Trương Húc Đông nhìn cậu ta nói: “Không thì chúng ta đánh cược đi, cậu thấy thế nào?”

“Đánh cuộc cái gì?” Tô Xán cau mày hỏi.

Trương Húc Đông cười: “Đánh cược Đới Bích Đình.”

“Đánh cược cái gì về cô ấy?” Tô Xán hơi kinh ngạc nhìn Trương Húc Đông, cậu ta nói: “Không phải là anh muốn...”

“Mẹ kiếp, ông đây làm gì xấu xa như cậu nghĩ chứ.” Trương Húc Đông trừng mắt lườm cậu ta một cái rồi nói: “Anh có Tâm Di là đủ rồi, còn cái cô nghệ sĩ kia làm sao có thể so sánh được với chị của cậu chứ. Anh hỏi cậu, cậu thích cô ta ở điểm nào? Dáng người đẹp hay tuổi trẻ xinh đẹp? Có phải vì cô ta là nghệ sĩ được nhiều người chú ý hay không? Hay cô ta giữ được trái tim trong sạch?”

Advertisement

“Chuyện này... Tôi, tôi nên nói thế nào được nhỉ?” Tô Xán ấp úng mãi không nên lời, cậu ta cũng không nghĩ ra cậu ta thích Đới Bích Đình ở điểm gì, thích vẻ đẹp của cô ta, chắc chắn không phải, cậu ta đã gặp được nhiều người xinh đẹp hơn cô ta. Thích cô ta vì cô ta là nghệ sĩ, hình như cũng không phải lý do này.

Một lúc lâu sau, cậu ta mới lên tiếng: “Nếu anh thích một ai đó thì anh sẽ thích tất cả của cô ấy, tôi thích tất cả của cô ấy.”

Trương Húc Đông bật cười, rõ ràng tên nhóc này không phải yêu, chỉ là tâm tư độc chiếm một thứ mà nhiều người chú ý mà thôi, ngừng lại một chút, Trương Húc Đông lại nói: “Như vậy, anh muốn gặp cô gái Đới Bích Đình này, để xác định xem cô ta có thật sự thích cậu hay yêu cậu hay không, đến lúc đó chúng ta lại nói tiếp. Anh muốn thử xem cô ta có giống như những gì cậu nói hay không, được chứ?”

“Bích Đình là nghệ sĩ, anh hỏi cô ấy ở trước mặt bao nhiêu người, cho dù cô ấy có thực sự thích tôi, thì ngoài miệng cô ấy cũng không thừa nhận, nghệ sĩ nữ kiêng kỵ nhất là công khai hẹn hò đấy.” Tô Xán lắc đầu.

Trương Húc Đông vỗ vỗ bả vai của cậu ta rồi nói: “Tất nhiên là anh sẽ bí mật hỏi cô ta, chuyện này cậu cứ yên tâm.”

“Anh?” Tô Xán trợn mắt khinh thường nói: “Cô ấy là người không phải người nào cũng có thể gặp được đâu.”

Advertisement

“Chuyện này cậu không cần quan tâm, tất nhiên anh sẽ có cách của mình. Cô ta chỉ là nghệ sĩ tuyến hai mà thôi, cho dù là nghệ sĩ tuyến đầu, anh chỉ cần gọi một tiếng, thì chắc chắn sẽ được đưa đến trước mặt của anh.” Trương Húc Đông rất tự tin mà nói.

“Nói dóc không đánh thuế nên anh mạnh miệng phải không?” Vẻ mặt Tô Xán vẫn không tin tưởng như trước, cậu ta nói: “Đến lúc bị từ chối ngoài cửa thì đừng trách tôi không nhắc nhở anh nhé.”

“Ha ha...” Trương Húc Đông cười nhạt nói: “Anh sẽ xác nhận xem cô ta có đáng giá để cậu buông bỏ tiền đồ của mình hay không, sau đó chúng ta lại đánh cược.”

“Sao cũng được.” Tô Xán thờ ơ nói.

Trương Húc Đông khẽ gật đầu rồi nói: “Vậy chuyện này cứ quyết định như vậy đi, nhưng mà cậu phải đồng ý với anh, trong khoảng thời gian này không được gây chuyện nữa, nên làm cái gì thì làm cái đó đi.” Nói xong, anh kéo tay Lâm Tâm Di nói: “Chúng ta đi thôi.”

Hai người ra đến cửa, Lâm Tâm Di véo eo của Trương Húc Đông, nói: “Húc Đông, anh muốn làm gì? Anh đừng nói với em là anh định dùng sắc đẹp của mình để đi dụ dỗ cô nghệ sĩ kia xem cô ta có thật sự thích Tô Xán không đấy nhé.”

Trương Húc Đông cười toe toét, nhẹ nhàng nắm lấy cái tay tà ác kia rồi nói: “Em ghen hả?”

“Đương nhiên là ghen rồi, anh tài giỏi như vậy, trên thế giới này có được bao nhiêu người phụ nữ không đổ gục trước anh chứ?” Lâm Tâm Di nói.

Trương Húc Đông cười nói: “Tâm Di, em đây là người đẹp ngực to không có não hả, cô ta đồng ý thì anh cũng không muốn đâu.”

Muốn biết được vị trí hiện tại của Đới Bích Đình cũng không khó đối với Trương Húc Đông, cho dù Trương Húc Đông để Đới Bích Đình từ bỏ công việc hiện tại để tới cũng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, với danh tiếng của công ty giải trí Đông Thăng và ở đây có nhánh bang hội của Hồng Môn, thì chỉ cần tùy tiện tìm một lý do cũng có thể đưa cô ta tới đây.

Có quá nhiều trói buộc, đây cũng là lý do tại sao hàng xóm của Trương Húc Đông – Chu Tư Đồng ngày nào cũng rầu rĩ không vui, lúc cần đến nơi họp báo thì phải đến, khi đã ký hợp đồng thì phải nhận làm quảng cáo cho các nhãn hàng, càng là nghệ sĩ có danh tiếng, thì ở sau lưng càng phải có thế lực lớn ủng hộ, có một số việc không muốn làm cũng phải làm.

Ngày hôm sau Đới Bích Đình tham dự lễ ra mắt một bộ phim mới ở thành phố Thượng Hải, Trương Húc Đông gọi điện cho Hoàng Nguyên Tường – đường chủ một bang nhánh của Hồng Môn, Hoàng Nguyên Tường khoảng bốn mươi năm tuổi, là một trong những đường chủ trẻ tuổi ở Hồng Môn, với danh tiếng của đường chủ, chỉ cần gọi một cuộc điện thoại, cho dù không có lợi lộc gì thì Đới Bích Đình cũng phải ngoan ngoãn đi tới.

Tuy Hoàng Nguyên Tường không liên quan gì đến giới giải trí nhưng với thân phận và địa vị của ông ta ở thành phố Thượng Hải muốn tìm một nghệ sĩ tuyến hai lấy lý do là bàn công việc, thì Đới Bích Đình không có lý do gì từ chối, đương nhiên cũng không dám từ chối.

Đới Bích Đình xuất hiện giống như thả một quả bom hạng nặng, khiến trái tim nhỏ bé của Tô Xán suýt chút nữa đã không chịu được, cả người rơi vào trạng thái điên cuồng.

Trong một gian phòng của khách sạn tinh cấp, Đới Bích Đình đang cẩn thận trang điểm, trợ lý ở bên cạnh cẩn thận hầu hạ từng li từng tí, cô ta chính là một bà cô, ăn cái gì cũng kén chọn, không cẩn thận là mất mạng nhỏ như chơi, cho nên đầu óc phải nảy số thật nhanh.

Ở ngoài của có hai tên vệ sĩ đứng canh, bởi vì hành tung của cô ta phải được giữ bí mật không thể để phóng viên biết được, nhân viên trong khách sạn rất chuyên nghiệp, tất nhiên cũng sẽ không để lộ, bằng không quản lý khách sạn sẽ trừng phạt bọn họ.

Trương Húc Đông đỗ xe ở trước cửa khách sạn, người chơi xe sẽ biết giá trị của chiếc xe này phải từ hai trăm vạn trở lên, vừa hiếm vừa sang trọng. Sau khi xuống xe, Trương Húc Đông đi qua đại sảnh, đi thẳng đến gian phòng của Đới Bích Đình, khi đi đến cửa thì bị hai tên vệ sĩ ngăn lại, nói: “Đây là phòng riêng, anh không thể tiến vào.”

Trương Húc Đông sẽ không cãi tay đôi với hai người này, dù sao công việc của người ta cũng không dễ dàng gì, anh cười nói: “Tôi là Trương Húc Đông, có hẹn trước với cô Đới, anh có thể vào trong báo cho cô ấy một tiếng được không?”

Hai tên vệ sĩ nhìn nhau, nếu đã biết Đới Bích Đình ở bên trong, vậy chắc chắn đã có hẹn trước, một tên lễ phép nói Trương Húc Đông chờ một lát, anh ta gõ cửa đi vào, rất nhanh đi ra, giọng nói tràn đầy áy náy: “Xin lỗi anh Trương, trước đó chúng tôi không biết. Anh Trương, mời anh vào.”

Trương Húc Đông rất hài lòng với thái độ của vệ sĩ, anh trực tiếp đẩy cửa đi vào. Trương Húc Đông có thân phận gì Đới Bích Đình cũng không biết, cô ta chỉ nhận được chỉ thị của công ty bảo cô ta bắt buộc phải gặp, cho nên cô ta chỉ có thể chờ ở chỗ này.

Khi nhìn thấy Trương Húc Đông qua gương trang điểm, Đới Bích Đình đứng lên, quay người mỉm cười nói: “Chào anh Trương, mời ngồi.”

Trương Húc Đông gật đầu ngồi xuống, giới thiệu thân phận của anh cho Đới Bích Đình, từ những gì Hoàng Nguyên Tường kể, Trương Húc Đông biết được người phụ nữ này trước đó lăn lộn ở nước H, sau đó trở về Trung Quốc, cô ta là phụ nữ của một tên đại ca có thế lực ở nước H, cô ta nhờ vào sự nâng đỡ của tên đại ca này mới có thể nổi tiếng như ngày hôm nay. Nói là phụ nữ của anh ta nhưng cô ta chẳng khác gì một sủng vật cả, tên đại ca này đã để Đới Bích Đình đi tiếp khách hàng của anh ta, sau khi Đới Bích Đình giúp anh ta tiếp khách đã lấy được không ít lợi ích.

“Không biết anh Trương tìm tôi có chuyện gì?” Đới Bích Đình ngồi xuống trước mặt Trương Húc Đông, cô ta không hề do dự mà bắt chéo chân khi đang mặc váy ngắn, cảnh sắc như ẩn như hiện, cô ta tiện tay châm một điếu thuốc, thuần thục hít vào một hơi, sau đó chậm rãi nhả khói về phía Trương Húc Đông.

Người có thể khiến công ty bắt ép cô ta đi tiếp khách, đương nhiên Đới Bích Đình biết rõ thân phận của Trương Húc Đông không giống người bình thường, những năm này khi danh tiếng của cô ta càng ngày càng lớn thì số lần tiếp khách cũng ít dần, bởi vì giá mỗi lần tiếp khách đều là giá trên trời.

Lặn lộn trong giới giải trí lâu ngày Đới Bích Đình cũng học được không ít thủ đoạn, cô ta đã khiến cho mấy tên doanh nhân thành đạt hoặc con nhà quan lại bị mê hoặc, đồng thời cô ta cũng đang tìm một người có thể giúp cô ta có thể thoát khỏi sự khống chế của người kia.

Trước đó không lâu cô ta đã tiếp cận Tô Xán, cậu ta là con trai độc nhất của bí thư thành ủy thành phố Bắc Kinh, tuy bản thân Tô Xán không có nhiều quyền lực, nhưng bí thư Tô lại là nhân vật nắm trong tay rất nhiều quyền lực, nếu như có một ngày cô ta thực sự bị phong sát ở nước H thì ít nhất còn có Tô Xán có thể bảo vệ cô ta ít nhiều.

Cho nên từ khi tiếp cận Tô Xán, Đới Bích Đình luôn tỏ ra cô ta là một người phụ nữ hiền thục, nhưng lại không mất đi vẻ quyến rũ, một người đàn ông chưa trải sự đời như Tô Xán đã nhanh chóng bị khuất phục, cậu ta làm sao chịu được sự mê hoặc của người phụ nữ dày dặn kinh nghiệm như Đới Bích Đình chứ, buồn cười nhất chính là đến tận bây giờ Tô Xán vẫn chưa từng hôn Đới Bích Đình chứ đừng nói là chuyện khác, tối đa cũng chỉ là nắm tay, Đới Bích Đình luôn tỏ ra là một người phụ nữ rụt rè.

Nhìn thấy Trương Húc Đông, tất nhiên Đới Bích Đình muốn thể hiện hết sự quyến rũ của bản thân, có thể kéo quan hệ với một nhân vật như vậy sau này sẽ giúp ích rất nhiều cho cô ta, cho nên cô ta phất tay với trợ lý rồi nói: “Cô đi ra ngoài trước đi.”

Trương Húc Đông lại là tay chơi già đời, đã gặp qua nhiều loại phụ nữ khác nhau, nhưng khả năng kiềm chế của anh lại rất tốt, huống chi khuôn mặt của Đới Bích Đình không khác gì những nghệ sĩ nữ khác, một chút thủ đoạn câu dẫn này ở trong mắt của Trương Húc Đông chẳng khác gì múa rìu qua mắt thợ, đúng là không ngại mất mặt.

Nhưng Trương Húc Đông lại nhìn chằm chằm vào chân của Đới Bích Đình, lộ ra một mảng da rất trắng, anh cố ý nuốt một ngụm nước miếng, điều này khiến Đới Bích Đình mừng thầm trong lòng, xem ra lại có một người đàn ông bị đánh bại dưới gấu váy của cô ta rồi, cô ta phải nắm chắc cơ hội này, khống chế Trương Húc Đông ở trong lòng bàn tay.

“Anh Trương, Trương Húc Đông, Trương Húc Đông.” Đới Bích Đình nhìn thấy dáng vẻ này của Trương Húc Đông, thì lên tiếng gọi anh ba lần.

“Khụ khụ, cô Đới đang gọi tôi sao?” Vẻ mặt của Trương Húc Đông như thể vừa bừng tỉnh khỏi mộng đẹp.

Nhìn thấy Trương Húc Đông bị mê hoặc đến thần hồn điên đảo nhanh như vậy, trong lòng Đới Bích Đình càng thoải mái, cô ta cho rằng Trương Húc Đông chỉ là cậu ấm nhà giàu, bị thủ đoạn của mình hạ gục một cách nhẹ nhàng, cô ta lại nói: “Không biết anh Trương tìm tôi là có chuyện gì?”

“Không có việc gì, chỉ là hay nhìn thấy cô Đới ở trên màn ảnh nhỏ, lại ngạc nhiên trước giọng hát và kỹ thuật nhảy của cô, cho nên mới muốn đến ngắm trộm người đẹp mà thôi.” Trương Húc Đông biết thời biết thế nói.

“Ồ? Bây giờ anh Trương cũng đã nhìn thấy rồi, có cảm thấy khác biệt chỗ nào không?” Đới Bích Đình nhướng mày đầy vẻ quyến rũ, cô ta lại hỏi: “Có phải tôi không đẹp bằng trên màn ảnh hay không?”

“Làm sao có thể chứ? Trên màn ảnh cô Đới giống như một viên ngọc sáng chói vậy, còn cô Đới của hiện tại căn bản không phải người nữa rồi.” Vẻ mặt Trương Húc Đông bất đắc dĩ nói.

Đới Bích Đình sững sờ, lông mày xoắn xuýt, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc, trong lòng không vui nhưng cô ta đã che giấu trong nháy mắt, ánh mắt quyến rũ cười hỏi: “Hử Anh Trương nói tôi không phải người là có ý gì vậy?”

“Ha ha, là nữ thần, là yêu tinh, chính là loại hại nước hại dân đó.” Trương Húc Đông cười lớn nói.

“Anh Trương đang nói tôi xinh đẹp đúng không?” Trong lòng Đới Bích Đình lại nhóm lên một đốm lửa, không những thế nó càng ngày càng lớn, cô ta đã coi Trương Húc Đông thành vật trong tay, chịu sự khống chế của cô ta.

“Tất nhiên rồi, sao trên thế giới này lại có người như cô Đới vậy chứ?” Trương Húc Đông cười nói.

“Chẳng lẽ anh Trương chỉ muốn gặp mặt tôi, không có việc khác cần làm hay sao?” Đới Bích Đình nói xong thì buông chân xuống, cô ta còn cố ý mở rộng ra một chút, lộ ra một ít cảnh sắc gợi cảm ở bên trong.

“Chuyện là thế này, tôi có chuyện muốn đến hỏi cô Đới.” Trương Húc Đông nói.

“Vậy sao? Anh Trương cứ hỏi, tôi sẽ không giấu giếm bất cứ điều gì.” Đới Bích Đình hít vào một ngụm khói, sau đó lại thổi về phía Trương Húc Đông.

“Khụ khụ.” Trương Húc Đông  “người nghiện thuốc” cố ý ho khan vài cái, quạt vợi khói ở trước mặt, nói: “Cô Đới có thể không hút thuốc nữa được không, tôi ghét mùi vị này.”

Đới Bích Đình biến sắc, bị Trương Húc Đông làm cho mơ hồ, thời buổi bây giờ có mấy người đàn ông không hút thuốc lá chứ, hơn nữa bọn họ còn rất thích phụ nữ biết hút thuốc, có vẻ bề ngoài thành thục, trong lòng cô ta mừng thầm: “Chẳng lẽ anh ta là tên chưa trải sự đời, vẫn còn là tờ giấy trắng?”
Bình Luận (0)
Comment