Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ

Chương 318

Một tình yêu điên cuồng đến vậy, dù cho có bị mọi người phản đối thì Tô Xán cũng không buông bỏ dù chỉ đôi chút, trong mắt cậu ta không có gì quan trọng hơn tình yêu, nhưng đối phương lại thực sự đã phản bội cùng chơi đùa cậu ta, một người đàn ông có cách nghĩ như vậy thì cũng là chuyện thường tình, càng đừng nói là kẻ có bối cảnh gia đình như Tô Xán.

Lâm Tâm Di căn bản là không nghĩ giống Tô Xán, vội quát lên: “Tô Xán, em đừng có mà ăn nói linh tinh, vì một người phụ nữ giống những gì anh rể em nói thì thực sự chẳng đáng.”

Khóe miệng Trương Húc Đông thoáng nhúc nhích, vỗ vai Lâm Tâm Di, làm cô an tâm, rồi nói: “Muốn một người chết rất đơn giản, cũng có rất nhiều cách thức, có đôi khi sống không bằng chết cũng là một cái chết, chuyện thế này anh sẽ không lắm lời nữa, mong cách làm của cậu sẽ khiến tôi hài lòng.”

“Húc Đông, anh nói gì…” Lâm Tâm Di kinh ngạc đến độ miệng nhỏ không thể khép lại được.

Trương Húc Đông cười rất tự nhiên, nói: “Lăn lộn trong giới chính trị chẳng tốt đẹp gì, đối thủ đều là kẻ vô tình, nếu như đến chút chuyện nhỏ này cậu ta cũng làm không xong nữa thì sau này sao có thể tiến bộ lên được. Những kẻ trong đó đều có thể sử dụng bất kỳ mánh khóe nào, nhưng thích nhất là làm bản thân đứng ngoài vòng gi ết chết đối thủ mà chẳng chịu ảnh hưởng gì.” Dừng một chút, anh nói với Lâm Tâm Di đang mặt mày đầy mơ hồ nói: “Tâm Di, em cũng đừng lo lắng quá, chuyện này cứ để cậu ta tự giải quyết đi, càng phản đối thì càng phản tác dụng, lúc trước chẳng phải là minh chứng rất tốt đó à. Nếu như xảy ra chuyện không phải còn có anh đấy sao?!”

Lâm Tâm Di liếc nhìn Trương Húc Đông, cuối cùng thở dài, nói: “Dù gì em cũng chẳng ở đây được mấy ngày. Húc Đông, nếu có thời gian anh ở bên Tô Xán nhé, em sợ nó có chuyện, dù sao thì nhà họ Tô cũng có mình nó là độc đinh.”

Giờ độc đinh ngày càng nhiều rồi, Trương Húc Đông thầm than trong lòng. Nhưng lập tức gật đầu nói: “Yên tâm đi, anh còn hại cậu ta được nữa chắc? Làm vậy thì người làm chị như em còn không đá anh cái, đến lúc đó tìm một tên trai bao là anh tức chết rồi.”

Advertisement

“Hừ, cũng xem như anh tự biết thân biết phận.” Lâm Tâm Di kiễng lên thơm một cái lên mặt Trương Húc Đông, mặt mày cả hai đưa tình không ai để ý đến Tô Xán ở đằng sau mày ngày càng chau lại.

Trương Húc Đông chỉ đành ở lại thành phố Thượng Hải thêm mấy ngày, nhân tiện xem luôn tình thế, nhưng không đến ba ngày, Tô Xán mặt mày hoang mang rối loạn, hết hồn hết vía nói: “Anh, anh rể, tôi giết người rồi.”

“Nhanh thế?” Trương Húc Đông sững sờ, còn chưa được mấy ngày đâu, tiếp đó lập tức kêu Tô Xán ngồi xuống, rót cho cậu ta cốc nước, nói: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, thong thả nói.”

Sự đã rồi đại loại là thế này, Trương Húc Đông nghe cũng rõ lắm, giọng của Tô Xán run đến không xong, miệng nói ai giết người hay ra tay giết người hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau, có lẽ là đau lòng lại thêm uất ức nữa, ông trời cũng khéo sắp đặt để cậu ta gặp phải Đới Bích Đình và một người đàn ông tên Thiều Quang, sau đó trong lúc cậu ta tức giận đã vơ lấy con dao đâm Đới Bích Đình.

Trương Húc Đông chau mày, rõ ràng là ý thức được có trò bịp trong này, hỏi: “Dao ở đâu ra?”

Advertisement

“Anh rể, tôi tự mang đi.” Tô Xán cúi đầu thừa nhận.

Trương Húc Đông bất đắc dĩ thở dài nói: “Không phải tôi đã nói với cậu rồi sao, có những cách khiến người ta sống còn không bằng chết nữa, hơn nữa không cần cậu đích thân ra tay, có thể…”

“Tôi, tôi, lúc đó đầu óc tôi nóng lên, hoàn… hoàn toàn không khống chế được bản thân. Anh rể, anh, anh, anh nói xem giờ tôi phải làm sao?” Tô Xán lắp bắp nói, cả người cậu ta đều trong trạng thái phát run, này không phải là con ông cháu cha chỉ biết chơi bời nữa mà là thật sự giết người rồi, có thể về tìm Trương Húc Đông nghĩ cách đã là kỳ tích rồi.

“Không cần sợ, tuy cậu làm việc rất lỗ mãng, nhưng đã làm rồi, có sợ cũng vô ích.” Trương Húc Đông gắng hết sức làm cậu ta bình tĩnh lại, hỏi: “Chuyện này cậu đã nói với người nhà chưa?”

“Tôi nào dám nói, nếu tôi nói ra thì cha tôi sẽ sai người bắt tôi trị theo pháp luật mất.” Tô Xán lắc đầu nói: “Chuyện này tuyệt đối không được để cha cậu biết, mà tôi biết thì ông ấy cũng sẽ biết.”

Nói tới nói lui, cậu ta càng sợ hãi hơn nữa: “Tôi không muốn chết, cũng không muốn vào tù, tôi…”

“Chát!” Trương Húc Đông tát cho cậu ta một bạt tai, quát: “Mẹ nó, bình tĩnh chút.”

“À à à!” Tô Xán ôm mặt ngẩng đầu lên.

Trương Húc Đông ngẫm nghĩ một lúc, nói: “Cha cậu đang ở Bắc Kinh, có thể nói là ngoài tầm tay, hơn nữa thân phận của cha cậu đặc thù, không cách nào giúp được cậu, mà sẽ càng trị cậu nặng hơn.” Dừng một lát, lại hỏi: “Thiều Quang đó là người thế nào?”

“Anh ta là cậu ấm của xí nghiệp Thiệu thị, có khúc mắc với tôi, lần này anh ta nhất định sẽ về báo cảnh sát, đây là cơ hội ngàn năm có một, anh ta chắc chắn sẽ chỉnh chết tôi luôn!” Tuy Tô Xán vẫn run rẩy như cũ nhưng ít ra cũng đã không nói lắp nữa rồi.

Trương Húc Đông cười quái dị một tiếng, vỗ vai Tô Xán, nói: “Từ tin tức của cậu thì có thể yên tâm phần nào, cậu chỉ đâm có một dao, không đến mức chết người, người ta nói mềm mỏng quá dễ tan, cương ngạnh lại khó chết. Cho dù là chết thật thì cũng không phải chuyện gì lớn, hết thảy còn có tôi. Phải rồi, lúc đó ngoài ba người ra còn ai thấy nữa không?”

“Chúng tôi ở cửa một khách sạn, đôi nam nữ chó má đó thuê phòng xong đi ra.” Tô Xán nhớ lại tình cảnh lúc đó, nói: “Bảo vệ ngoài của và trợ lý của con khốn đó đều nhìn thấy, cơ mà, hôm nay cô ta không dẫn theo vệ sĩ cho nên tôi mới dễ dàng đâm được đến thế.”

Chuyện này khá khó làm, đối với Trương Húc Đông mà nói thì Thượng Hải cũng là một thành phố xa lạ, đây cũng là lần đầu anh tới đây, so với việc qua Nhật thì có lẽ là đơn giản hơn đôi phần, nhưng thế lực trong đó có quá nhiều, cũng rườm rà hơn nữa, quan trọng ở chỗ chuyện này là cố kỵ trong con đường làm quan của Tô Xán sau này, cho nên khi làm sẽ bị bó tay bó chân, lông mày Trương Húc Đông cau chặt lại, bắt đầu nghĩ hết cách này đến cách khác.

Tô Xán cầm cốc nước lạnh tu ừng ực, cũng không làm phiền đến Trương Húc Đông, hy vọng người anh rể này có thể giúp cậu ta “hóa giải” mối nguy lần này.

Một lát sau, Trương Húc Đông lấy điện thoại ra gọi cho Hoàng Nguyên Tường, nói qua mọi chuyện, để ông ta xem thử chuyện này nếu ở Thượng Hải thì nên giải quyết thế nào, dù sao thì cũng lên quan đến một minh tinh, cô ta mà chết thì chắc chắn sẽ có tin tức, hơn nữa nếu giới truyền thông biết cô ta bị một dao đâm chết vậy thì tuyệt đối sẽ thành tin lớn, nếu biết là cậu ấm của bí thư thành ủy Bắc Kinh nữa thì nhất định sẽ lên tiêu đề.

Hoàng Nguyên Tường nghĩ cũng chẳng nghĩ đã đồng ý ngay, ông ta sẽ giải quyết phía trên của thành phố Thượng Hải, chỉ cần Trương Húc Đông làm tốt một số chuyện thì đối với Hồng Môn mà nói đây không phải chuyện to tác gì.

Có manh mối rồi Trương Húc Đông gọi điên cho đám anh em bang Long, làm thân phận giả cho Đới Bích Đình, chứng minh cô ta đang ở nước H, đã vậy còn rót tiền để đưa vào trang web chính thức của cảnh sát nước H, trên đời này không có chuyện gì mà tiền không làm được, tuy không biết đang làm gì nhưng chuyện này do Huy Hoàng đi làm, hẳn là không thành vấn đề.

Mọi chuyện trước cứ vậy đã, Trương Húc Đông cất điện thoại đi, tiếp theo là lúc mình tự ra tay rồi, vỗ vai Tô Xán, nói: “Tôi phải đi một chuyến, cậu đợi ở trong này, tắt luôn điện thoại đi. Nếu như cậu bị cảnh sát bắt được, dù vẫn ra được nhưng sẽ ảnh hưởng rất lớn đến tương lai, có lẽ quỹ đạo của đời cậu cũng sẽ thay đổi.”

Giờ phút này Tô Xán nào còn chủ kiến gì nữa, móc điện thoại ra tắt máy luôn, sau đó nặng nề gật đầu.

Vừa ra khỏi khách sạn, Trương Húc Đông đã nhận được điện thoại của Lâm Vân, lúc này gọi đến thì chắc chắn là có liên quan đến chuyện này, nhưng Trương Húc Đông vẫn bắt máy: “Bác Lâm, có chuyện gì ạ?”

“Tiểu Trương, thằng nhóc Tô Xán đó đến tìm cậu rồi à?” Lâm Vân đi thẳng vào vấn đề.

Trương Húc Đông nhẹ gật đầu nói chi tiết: “Cậu ấy trong khách sạn cháu ở.”

“Cậu để ý kỹ thằng nhóc đấy rồi gửi cho tôi địa chỉ, cảnh sát đã ghé qua nhà, tôi cũng đã gọi điện cho cha thằng hỗn đó rồi, cha nó vô cùng tức giận, nói phải nghiêm trị không tha, tôi kêu cảnh sát qua bắt nó.” Lâm Vân pha theo sự bất lực cùng nuối tiếc, lúc ông ấy nghe được chuyện này đã biết đường làm quan của Tô Xán đã bị hủy rồi, cũng biết chỗ cha cậu ta là Tô Bưu khó xử, thân làm bí thư thành ủy Bắc Kinh, có một số chuyện ông ấy không cách nào ra mặt được.

Nếu như là người bình thường thì Tô Bưu còn có thể nhờ mối quan hệ ém xuống, nhưng nói thế nào thì đối phương cũng là minh tinh, hơn nữa còn có người làm chứng chỉ điểm, khó khăn trước mặt ông ấy cũng không cách nào ra sức, chỉ mong con trai mình được xem là án tự thú, được xử khoan hồng.

“Bác Lâm, bác nói với cha Tô Xán, chuyện này cháu biết rồi. Các bác yên tâm, giờ cháu đi xử lý, bác cũng đừng để ý đến chuyện nay nữa, cháu cam đoan sẽ giúp Tô Xán không hề hấn gì, hơn nữa còn không ảnh hưởng đến con đường sau này của cậu ấy nữa.” Trương Húc Đông thân thiết nói.

Bên kia điện thoại im lặng, một lúc sau, Lâm Vân thở dài nói: “Tiểu Trương, tôi nhìn Tô Xán lớn lên, hơn nữa quan hệ hai chị em Tâm Di cũng rất tốt, tôi biết nếu có cứu được nó thì cũng chỉ có cậu mà thôi, nếu đã giúp được vậy phiền cậu rồi!”

“Nếu bác Lâm đã tin tưởng vậy thì bác cứ yên tâm đi.” Trương Húc Đông nở nụ cười nói: “Không biết tình hình bên Đới Bích Đình thế nào rồi ạ? Đã chết chưa ạ?”

“Nghe cảnh sát nói vừa làm phẫu thuật xong, nếu bị thương đến mấy bộ phận quan trọng thì có qua được đêm nay hay không vẫn còn khó nói, căn bản là không có hy vọng gì!” Lâm Vân thở dài.

“Haha, người chết rồi càng dễ giải quyết hơn người sống.” Trương Húc Đông cười lạnh.

Tiếng cười này làm Lâm Vân ngây cả ra, không hiểu ý trong đó là gì, lẽ nào làm người khác bị thương tội còn nặng hơn cả giết người sao?

Hàn huyên không được mấy Trương Húc Đông đã cúp máy, lúc này Hoàng Nguyên Tường gọi điện đến, nói chuyện đã sắp xếp thỏa đáng, nhánh bang hội của Hồng Môn ở Thượng Hải có hơi kín tiếng, dùng sa thì chỗ này Thanh bang cũng là bá chủ, cho nên tìm đến một người đàn ông tên Triệu Binh, hơn nữa cũng đã đánh tiếng xong, kêu Trương Húc Đông trực tiếp qua đó là được.

Nhận được địa chỉ rồi Trương Húc Đông lập tức định vị rồi lái xe, không bao lâu đã đến một phòng tắm công cộng, Trương Húc  Đông đậu xe xong, vừa nhìn đã cảm thấy quen quen, có lẽ là lúc ở Nhật thấy những nơi thế này quá nhiều.

Sau khi bước vào, thì thấy mấy chàng trai đang chơi tú lơ khơ trước bàn, vừa thấy Trương Húc Đông tiến vào, một tên hất tóc lúc nhìn rõ người đến là ai, thì chửi đổng cả lên rồi dẫn thêm mấy người vây Trương Húc Đông lại.
Bình Luận (0)
Comment