Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ

Chương 331

Ánh mắt Trương Húc Đông vô cùng chăm chú, chân anh khẽ nhích, trong chớp mắt, anh vọt tới chỗ hai đối thủ, tốc độ của anh nhanh đến mức khiến người ta phải trợn mắt há mồm, Yasujiro Yamato và Park Ji Hyun đều sững người, hai người còn chưa kịp hoàn hồn trước khí thế khi nãy của Trương Húc Đông thì anh đã đi đến trước mặt bọn họ, trong lúc cuống quýt, Yasujiro Yamato vung quyền đánh về phía Trương Húc Đông, còn Park Ji Hyun thì nhảy vọt lên rồi nhấc chân đá vào sườn mặt Trương Húc Đông.

Nhưng mà động tác của bọn họ quá chậm, Trương Húc Đông mượn tốc độ để tăng thêm lực tấn công, kết hợp với Vịnh Xuân Quyền, anh dùng mu bàn tay đấm lên ngực Yasujiro Yamato, "bịch" một cái, có thể nghe rõ tiếng xương ngực vỡ vụn, ngay cả Mễ Tuyết và Bạo Lực cũng phải giật mình, vốn dĩ lúc Trương Húc Đông đã dùng không ít sức, mà cuộc chiến này cũng vô cùng căng thẳng, thực lực của Trương Húc Đông đã vượt qua đánh giá trước đây của bọn họ.

Bản thân Trương Húc Đông cũng kinh hãi, anh không ngờ việc mượn tốc độ để tăng thêm lực tấn công và kết hợp với Vịnh Xuân Quyền lại có sức mạnh như vậy, nếu vừa rồi anh dùng Thốn quyền này thì có lẽ sẽ đánh chết tên kia, xem ra lúc sử dụng Thốn quyền này phải kiềm chế lại, bây giờ anh không thể ra tay giết người được, nếu không kế hoạch lớn của anh sẽ phải ngâm nước nóng.

Yasujiro Yamato đau đớn che ngực mình lại, chân anh ta nhíu chặt, phải nhờ hai người khác đỡ mới miễn cưỡng đứng lên được.

“Yasujiro, nhanh như vậy đã không chịu được rồi hả? Vừa rồi còn mạnh miệng lắm mà!” Park Ji Hyun không từ bỏ cơ hội nào để chế giễu Yasujiro Yamato, anh ta cười lạnh nói.

Yasujiro Yamato tức sôi máu, hừ lạnh một tiếng: “Anh đừng có đắc ý, nếu không phải anh chạy đi thì người bị đánh chính là anh rồi.”

Park Ji Hyun khinh thường mà nói: “Anh mở to hai mắt lên nhìn tôi đánh bại anh ta đây!” Tuy nói vậy, nhưng trong lòng Park Ji Hyun biết rõ, thực lực của anh ta và Yasujiro Yamato ngang bằng nhau, Park Ji Hyun tránh được một quyền kia là vì anh ta linh hoạt hơn, với lại mục tiêu của Trương Húc Đông là Yasujiro Yamato, nếu đổi lại là anh ta, có lẽ bây giờ cũng phế rồi.

Trương Húc Đông chờ hai người bọn họ nói chuyện xong thì trực tiếp vọt qua, Park Ji Hyun nhấc chân lên, vội phản công, nhưng Trương Húc Đông không hề để ý, anh tiếp tục hướng về phía trước, trong lúc đối phương phản công, anh đột nhiên giờ nắm đấm lên, nện xuống cái chân kia, đây là Thốn quyền, anh mới chỉ dùng hai phần mà mình học được.

“Rắc!” Một tiếng giòn tan vang lên, xương đùi của Park Ji Hyun cứ thế bị nện vỡ, lập tức ngã xuống mặt đất, kêu lên thảm thiết, Trương Húc Động xoay người ba trăm sáu mươi độ giữa không trung, trực tiếp đạp lên Park Ji Hyun đang nằm trên mặt đất, suýt nữa khiến anh ta hôn mê.

Mọi người bên ngoài vỗ tay như sấm, mấy người trẻ tuổi lại điên cuồng hét tên của Trương Húc Đông, phóng viên thì tranh nhau chụp ảnh anh, chắc chắn rằng ngày mai Trương Húc Đông sẽ trở thành võ sư nổi tiếng nhất thành phố Đài.

Có mấy người chạy tới đỡ Park Ji Hyun dậy, sau đó loạng choạng đi ra ngoài. Trương Húc Đông khẽ cười, nói: “Hai vị, đừng quên giao hẹn của chúng ta, nhớ cởi truồng mà đi về nước của các anh đấy, những người khác ở đây đều là nhân chứng, Trung Quốc chúng tôi hoan nghênh các anh tới.”

Yasujiro Yamato và Park Ji Hyun xấu hổ không thôi, bọn họ hận mặt đất không có cái lỗ nào để chui vào.

Trương Húc Đông phất phất tay với mấy người trẻ tuổi kia, tiếng hét đột nhiên im bặt, anh chậm rãi nói: "Xin mọi người yên tâm, sắp tới sàn đấu quyền anh Đông Thăng sẽ mở ra nhiều chi nhánh, nếu như mọi người muốn học có thể đi đăng ký, tôi sẽ dạy ở tất cả các võ quán.”

Bên ngoài vang lên rất nhiều tiếng vỗ tay, cũng vì vậy mà chỉ trong vòng mấy ngày, rất nhiều người đã tự hào trở thành học viên của võ quán, giá cả cũng rẻ hơn các nơi khác, còn người còn kể: “Tôi là người của sàn đấu quyền anh Đông Thăng, Trương Húc Đông, thầy Trương của chúng ta có phải rất trâu bò không?” Khí thế kia giống như chính bọn họ đã đánh bại hai vị chủ của võ quán kia.

Hơn nữa những học viên khác vừa vào cửa đã thấy võ quán của mình không một bóng người, sau khi nghe ngóng mới phát hiện tất cả đều không đến, bọn họ đều gia nhập vào võ quán quyền anh Đông Thăng, ngay cả người bảo vệ cũng từ chức, đến võ quán quyền anh Đông Thăng để học, kiếm tiền không tốt à, hơn nữa ở võ quán Đông Thăng sẽ được thoải mái hơn.

Sau khi chính thức khai trường, Trước Húc Đông lập tức đem võ quán giao cho Bạo Lực, còn anh và Mễ Tuyết thì lặng lẽ rời đi từ cửa sau, hai người tin tưởng Bạo Lực có thể quản lý được mấy người trẻ tuổi đó, dù sao thì anh ta cũng là người đào tạo những thành viên của tổ chức Thiên Sát, chỉ cần bỏ ra một chút sức là đã hiệu quả hơn gấp chục lần so với các võ quán khác. Đương nhiên, Trương Húc Đông rời đi cũng bởi vì mấy em gái trong đó, nếu anh không đi, những em gái nóng bỏng đấy sẽ sùng bái anh một cách mù quáng mất.

Trong đó còn có một em gái hét lên: “Thầy Trương, em muốn sinh con cho thầy.”

Khi lên xe, Mễ Tuyết tán thưởng: “Thầy tôi nói đúng, không thể đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài, không ngờ thực lực của anh mạnh như vậy, chỉ trong chín giây đã hạ gục hai đai đen bằng hai chiêu.”

Trương Húc Đông cười ha hả, nói: “Thế nào? Có phải cảm thấy anh trai đây rất lợi hại không? Hay là cô làm tình nhân của tôi đi?”

Mễ Tuyết lườm Trương Húc Đông một cái: “Hừ, không có cửa đâu, cho dù làm thì tôi cũng phải làm bạn gái.”

“A, sao tư tưởng của cô hạn hẹp thế, cô không nghe thấy lúc nãy có một em gái nói muốn sinh con cho tôi à, còn hận không thể đè tôi ra tại chỗ ấy chứ!” Trương Húc Đông trêu ghẹo nói, dừng một chút, anh hỏi: “Định đi đâu chơi đây? Hay là nhân dịp này ra ngoài nhiều một chút, nếu không khi bắt đầu hoạt động rồi thì sẽ không có thời gian đâu.”

“Anh muốn đi đâu?” Mễ Tuyết hỏi.

“Tôi không quen thuộc với thành phố Đài lắm, không phải lúc tới cô nói rất quen thuộc với nơi này à? Cô chọn chỗ đi, cô nói đi đâu thì đi đó.” Trương Húc Đông có chút buồn bực, thì ra cô nhóc này nói dối mình, cô ấy và anh đều giống nhau cả, đều là lần đầu tới thành phố Đài.

Mễ Tuyết nghĩ nghĩ rồi nói: “Vậy thì đến hồ Nhật Nguyệt đi, tôi xem ảnh trên mạng thấy chỗ đó rất đẹp!”

“Được, đi hồ Nhật Nguyệt.” Nói xong, Trương Húc Đông khởi động xe.

Hồ Nhật Nguyệt còn gọi là Thủy Sa Liên, ở giữa có một cái đảo nhỏ, nhìn từ xa giống viên trân châu nổi trên mặt nước, tên là đảo Lạp Lỗ, lấy hòn đảo này làm ranh giới, nửa bên hồ phía Bắc có hình tròn giống mặt trời, nửa bên hồ còn lại giống hình mặt trăng khuyết, vì vậy mới có cái tên hồ Nhật Nguyệt này.

Xung quanh có những cây trà rải rác, phong cảnh hữu tình, thời tiết rất đẹp, Trương Húc Đông và Mễ Tuyết có thể nhìn thấy ao cá trên núi phía xa, hai bên đường là những hàng cây oliu cứng cáp, lá khô màu đỏ rơi xuống mặt đất, trông rất rực rỡ.

Sau khi tới hồ Nhật Nguyệt thưởng thức, Trương Húc Đông cười xấu xa: “Mễ Tuyết, nói cho cô biết, ở kia là chỗ tắm nước nóng cho cả nam và nữ, hay là hai chúng ta cùng tắm nhé? Suối nước nóng có rất nhiều khoáng chất, rất tốt cho làn da của phụ nữ.”

“Tôi nhớ lần đầu gặp anh, trông anh là một người kiên cường, cứng cỏi, bị thương như vậy cũng không nhíu anh, cho nên tôi mới trở về học võ công.” Mễ Tuyết bất đắc dĩ thở dài: “Vậy mà mới hai năm không thấy, miệng lưỡi của anh đã trở nên trơn tru rồi, lúc nào cũng muốn chiếm tiện nghi của người khác.”

“Lần đó chỉ là thoáng gặp mặt, không ngờ cô lại hiểu tôi nhiều đến vậy.” Trương Húc Đông cười nói: “Nếu cô muốn làm tình nhân của tôi, thì nên có dáng vẻ của tình nhân, nếu như tôi suốt ngày tỏ ra nghiêm túc như vậy sẽ rất nhàm chán đúng không, thật ra chơi đùa cũng có cái tốt mà?”

“Cắt.” Mễ Tuyết nghiêng đầu, cô ấy không thèm để ý tới Trương Húc Đông nữa, cũng không muốn đấu võ mồm với anh nữa, bởi vì cô ấy đấu không lại.

“Rầm! Ầm ầm…” Vừa mới xuống xe đã nhìn thấy một chiếc moto đâm vào một xe Mercedes Benz, sự việc không nghiêm trọng lắm, vì hình như người lái moto kia cố tình làm vậy.

Một lúc sau, một nam một nữ trực tiếp đi xuống từ trên xe Mercedes Benz, người đàn ông tầm năm mươi tuổi, còn người phụ nữ tầm trên dưới ba mươi tuổi. Tài xế lái xe Mercedes Benz bước xuống, đó là một thanh niên trẻ tuổi đeo kính râm, sau đó có một chiếc Passat dừng lại ở bên cạnh, bước xuống xe cũng là mấy thanh niên đeo kính râm, nhìn dáng vẻ chắc là cùng một bọn với người trên xe Benz.

Người đi moto kia đứng dậy khỏi mặt đặt, tháo mũ bảo hiểm trên đầu xuống, không biết đầu ông ấy bị thương ở đâu, máu đang chảy ra, khuôn mặt bị tháng năm ăn mòn, trông rất gầy gò, người này thoạt nhìn có vẻ rất liều mạng, chắc cũng phải ba mươi tuổi, vẻ mặt lúc này vô cùng phẫn nộ.

“Chu Truyền Tường, đó là vợ của tôi.” Người đàn ông đi moto hét lên với người trung niên kia.

Người đàn ông trung niên cười lạnh lùng, vẻ mặt khinh thường nói: “Anh phải hiểu rõ, không phải tôi muốn vợ anh, mà là cô ấy muốn ở bên cạnh tôi. Nếu anh không tin thì có thể hỏi cô ấy." Người đàn ông tên Chu Truyền Tường vừa nói vừa nhìn người phụ nữ kia.

Người phụ nữ dựa vào vòng tay của Chu Truyền Tường, khinh thường nói: “Mục Thiết Phong, đầu óc của anh có vấn đề à? Chúng ta đã ly hôn rồi, tôi ở bên ai là quyền của tôi, anh dựa vào đâu mà nói tôi là vợ anh? Loại người một tháng không kiếm được mấy đồng như anh không xứng với tôi.”

“A Anh, từ lúc chúng ta ở bên nhau tới giờ là mười lăm năm, chẳng lẽ em không luyến tiếc một chút nào sao? Ngữ Ngữ vẫn còn đang nằm trong bệnh viện, em là mẹ nó, sao lại không quan tâm một chút nào thế?" Vẻ mặt Mục Thiết Phong vô cùng đau thương, nói: "Thằng bé là cốt nhục của em đấy, sao em có thể nhẫn tâm như vậy?”

“Nhẫn tâm thì sao? Nó cần hơn bảy mươi vạn tệ để phẫu thuật, cả đời này của anh cũng không kiếm được số tiền lớn như vậy, sớm muộn gì nó cũng… Cũng phải chịu khổ với anh, vì sao tôi không thể tính toán cho tương lai của mình, anh cút đi, tôi sẽ không quay về đâu." A Anh không hề kiêng nể tình cảm mẹ con, tình nghĩa vợ chồng trước đây, không biết xấu hổ mà nói những lời đó.

Trong lòng Trương Húc Đông cảm thấy ớn lạnh, đối với anh, mẹ là người thiêng liêng và vĩ đại nhất, anh không ngờ trên đời lại có người phụ nữ nhẫn tâm như vậy, thật sự không xứng làm mẹ.

Vẻ mặt Mục Thiết Phong tràn đầy đau khổ và tuyệt vọng, ông ấy rút một con dao lớn ra, quát lên với Chu Truyền Tường: “Tôi đây g iết chết ông.”

Chu Truyền Tường khinh thường hừ lạnh một tiếng, bàn tay chui vào trong ngực người phụ nữ, Thiết Phong bị mấy người vệ sĩ chặn lại, dễ dàng lấy dao ra khỏi tay ông ấy, bốn năm người thanh niên ra tay vô cùng tàn nhẫn, giống như muốn đánh chết Mục Thiết Phong.

Vẻ mặt A Anh không hề có chút cảm xúc, trong mắt cô ta chỉ có sự vô tình. Chu Truyền Tường hừ lạnh, nói: “Chỉ bằng cái loại thối tha như anh cũng đòi giết tôi à? Tôi chỉ cần dùng một đầu ngón tay thôi là có thể bóp ch3t anh rồi. Hiểu chưa, hả?”

Mục Thiết Phong bị đánh đau kêu la liên tục, trong miệng đã chửi bới tám đời tổ tông nhà Chu Truyền Tường. Trương Húc Đông bất đắc dĩ thở dài, chuyện gì người nghèo cũng có thể làm ra được, nhưng Trương Húc Đông cũng từng mất cha mẹ, anh có thể hiểu được cảm giác của đứa trẻ khi mất đi người thân.

“Dừng tay.” Trương Húc Đông không đành lòng để đứa trẻ kia chịu hậu quả như vậy, lập tức hét lớn lên một tiếng.
Bình Luận (0)
Comment