Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ

Chương 70

Chương 70:

 

“Sau đó bị tên bạn trai là tay boxing đánh một trận?” Trương Húc Đông nói như đùa.

 

Mặt Xa Nhân đỏ bừng, nhưng không giải thích gì, rõ ràng là cam chịu.

 

“Chúng ta nên đi mau.” Xa Nhân rối rắm thật lâu, bỗng đứng dậy nói.

 

“Đi đâu? Tôi còn chưa xem đủ đâu.” Trương Húc Đông nói.

 

“Bữa sau lại đến, được không?” Xa Nhân có vẻ sợ hãi, dùng sức kéo Trương Húc Đông về phía khu bán đồ uống.

 

Trương Húc Đông và mặt thẹo đành phải đi theo anh ta đến khu bán đồ uống. Lúc này Cung Tiểu và Cung Duyên đang ngồi ở đó tán gẫu. Thấy Xa Nhân đến đây, thúc giục: “Chúng ta đi thôi, đi dạo ở nơi khác đi.”

 

“Sao nhanh vậy?” Cung Tiếu kinh ngạc

 

“Ừ.” Xa Nhân xấu hổ không dám giải thích, ánh mắt vẫn nhìn chung quanh.

 

Đúng lúc này, người phụ nữ mặc váy ôm mông cùng một người đàn ông cao to lực lưỡng bước tới. Sắc mặt Xa Nhân nhất thời thay đổi, trong lòng hoảng sợ.

 

“Chồng ơi, dạy cho cậu ta một bài học giúp em” Người phụ nữ hung tợn nói.

 

Tay boxing cao to nhưng một ngọn núi, cầm vai Xa Nhân cười như không cười: “Thằng này to gan nhỉ, còn dám trêu vào bạn gái tao à? Lần trước mày đã quên tao từng đánh mày như thế nào rồi sao?”

 

Mặc dù Xa Nhân rất sợ hãi, nhưng trước mặt bao người, anh ta vẫn kiên trì nói: “Anh… Anh có gì mà ra vẻ! Lên lôi đài chưa chắc tôi đã thua.”

 

Tay boxing ngây người, sau đó cười phá lên: “Mày nghiêm túc đấy hả? Được! Vậy thì hai ta lên lôi đài, chơi hiệp đấu sống còn, dám không?”

 

Sắc mặt Xa Nhân nhất thời càng thêm khó coi. Hình thể của hai người chênh lệch quá lớn, sao anh có thể đánh thắng.

 

“Tôi… Hôm nay tôi không khỏe, không muốn đánh nhau” Xa Nhân đỏ mặt nói.

 

Tay boxing cười lạnh: “Mẹ mày, còn khó chịu nữa chứ, đừng nói nhảm, một là mày quỳ xuống nói xin lỗi bạn gái tao, hai là lên lôi đài. Chọn đi.”

 

“Anh là tay boxing, làm thế này khác nào ức hiếp người khác!” Cung Duyên tức giận nói.

 

“Liên quan gì tới cô? Sao cô lắm mồm thế hả? Tin tôi ném cô vào hậu trường chơi chết cô không?” Người phụ nữ ngang ngược nói.

 

Cung Duyên còn muốn nói gì, Xa Nhân lại phất tay ra hiệu cho cô im lặng.

 

“Sao nào? Cậu Nhân? Muốn quỳ xuống nói xin lỗi hay là chúng ta lên lôi đài so đấu?” Tay boxing liên tục nhéo vai Xa Nhân hỏi.

 

Xa Nhân há miệng, không biết nên nói gì cho phải.

 

“Bạn tôi cũng là tay boxing đây, chi bằng để anh ta thay cậu ấy đánh với anh nhé?” Đúng lúc này, Trương Húc Đông bỗng lên tiếng.

 

Tay boxing liếc nhìn Trương Húc Đông, hừ lạnh: “Được. Nếu có kẻ đã muốn chết thì tôi sẽ thỏa mãn.”

 

Trương Húc Đông gật đầu, quay sang nhìn mặt thẹo: “Anh ta bảo đây là hiệp đấu sống còn.”

 

Mặt thẹo khom lưng nói: “Đã biết, thưa cậu Đông”

 

Mặc dù vóc dáng của mặt thẹo cũng rất khỏe mạnh, nhưng trước mặt tay boxing này vẫn có vẻ yếu đuối.

 

“Trương Húc Đông, cậu làm gì vậy?” Xa Nhân nhất thời sốt ruột, vừa kéo tay mặt thẹo vừa nói: “Chuyện của tôi không thể kêu bạn cậu chịu giúp tôi.”

 

Trương Húc Đông mỉm cười nhìn anh ta: “Không sao, lúc trước tôi đã nói rồi mà, nếu anh có việc gì cần tôi giúp thì cứ nói.”

 

“Vậy thì không thể để người khác đi chịu chết thay tôi.” Xa Nhân sốt ruột nói, trong lúc cấp bách, anh ta lại bất ngờ chủ động đấm tay boxing kia một phát. Tay boxing nhất thời giận tím mặt: “Thắng oắt, mày chán sống hả?” Nói xong, hắn ta giơ nắm đấm to như cái nồi đấm về phía đầu Xa Nhân.

 

Xa Nhân phản xạ nhắm mắt lại, hai tay bảo vệ đầu. Nhưng nửa giây trôi qua, nắm đấm vẫn không đến. Xa Nhân chậm rãi mở mắt, thấy mặt thẹo đã giữ chặt cổ tay hắn ta.

 

“Bây giờ đối thủ của mày là tao.” Mặt thẹo lạnh mặt nói.

 

Tay boxing giãy dụa mà không thoát được, cắn răng nói: “Được, lên sân khấu đi, hôm nay ông sẽ đánh cho cả mẹ mày cũng không nhận ra mày!”

Bình Luận (0)
Comment