Đặc Chủng Dong Binh

Chương 13

Trong phòng bắt đầu vang lên tiếng cởi quần áo, thần kinh của tất cả mọi người đều căng thẳng, ngay cả không khí cũng có chút ngưng trệ. Tiêu Minh Hiên biết không thể phân tâm vào lúc này, hắn đổi phương hướng, sang bên trái của Tống Phong đứng, rũ mắt nhìn một chút.

Cổ tay Phù Sơn Minh bị roi trói chặt, làn da bị siết đến trắng bệch, vết thương trên tay phải của hắn bị rách trong trận đối kháng vừa rồi, máu tươi thấm ướt băng vải, rơi từng giọt xuống mặt đất. Tống Phong nắm chặt hai tay của Phù Sơn Minh, gân xanh trên mu bàn tay cũng lồi ra ngoài.

Phía sau bọn họ là một chiếc giường lớn, Tiêu Minh Hiên lùi về sau vài bước, cầm bộ quần áo khoác lên người, sau đó lấy một cái khăn tắm đi tới giúp Tống Phong giữ chặt Phù Sơn Minh. Lúc hai tay chạm vào nhau, Tiêu Minh Hiên cảm thấy tay Tống Phong lạnh như băng, thậm chí còn khẽ run rẩy. Ngược lại, vẻ mặt của Tống Phong rất bình tĩnh, hắn nắm chặt roi, bảo đảm Phù Sơn Minh sẽ không giãy ra được.

Tống Phong thở hổn hển, dùng tay còn lại ghìm chặt cổ Phù Sơn Minh, kéo Phù Sơn Minh về phía mình. Hắn nhìn đám người đang cởi quần áo, cười híp mắt khen ngợi: “Cưng à, vóc dáng mấy tên thuộc hạ của cưng cũng không tệ, có thử lên giường với bọn chúng chưa?”

Những người đó sững sờ, biểu tình trên mặt lập tức thay đổi, phải nói rất là đặc sắc.

Phù Sơn Minh vẫn đang cười, ánh mắt càng lúc càng sáng, không biết do tức giận hay là do phấn khởi, hắn liếm liếm môi: “Không có, bây giờ tao có hứng thú với mày hơn, bảo bối.”

Tống Phong cười híp mắt: “Tiếc quá, có rất nhiều người đẹp yêu tao, tao hoàn toàn không có hứng thú với mày.”

“Không sao, tao sẽ giết sạch bọn nó,” Phù Sơn Minh bị dao chặn ở cổ, không dám động đậy, chỉ có thể dùng mắt liếc Tống Phong, “Mày tên gì?”

“Tao hả? Đi không đổi tên ngồi không đổi họ, tao tên là Tiêu Minh Hiên, mày phải nhớ cho kĩ.”

“Tiêu Minh Hiên. . . . . .” Phù Sơn Minh lẩm bẩm, “Tao sẽ nhớ kĩ mày.”

Tiêu Minh Hiên: “. . . . . .”

Bọn thuộc hạ phía trước đã cởi xong, cả đám trần truồng đứng một góc, sắc mặt cực kì khó coi. Tống Phong ra lệnh: “Tất cả lùi về phía sau, nhanh lên một chút, đừng lãng phí thời gian của hai bên, lỡ như tao run tay, tên này không cầm máu được thì phiền đấy.”

Những người kia không còn cách nào khác, đành phải lùi về phía sau, nhanh chóng ra khỏi căn phòng. Tống Phong và Tiêu Minh Hiên đỡ Phù Sơn Minh bước ra ngoài, Tiêu Minh Hiên dùng chân đá đống quần áo, sau đó nhặt lên một thanh chủy thủ. Hắn lấy thêm một cái khăn tắm, trói Phù Sơn Minh thêm một lớp, có hai cái bảo đảm thì không cần ghìm Phù Sơn Minh nữa.

Tống Phong thấp giọng nói: “Xé thêm hai miếng nữa đi.”

Phù Sơn Minh nheo mắt lại, thầm nghĩ không tốt, vừa định mở miệng đã bị Tống Phong nhanh tay lẹ mắt bịt miệng lại, mùi máu tươi lập tức tràn vào mũi. Tiêu Minh Hiên nhanh chóng xé thêm hai miếng, dùng một miếng bịt mắt Phù Sơn Minh, miếng còn lại nhét vào trong miệng hắn. Đám người bên ngoài lập tức quát lên: “Bọn mày làm gì vậy?”

“Làm gì là làm gì, tao có giết hắn đâu,” Tống Phong cười híp mắt, “Tao chỉ muốn giao dịch dễ dàng hơn chút thôi, mắc công ông chủ bọn mày đột nhiên nổi điên muốn ôm nhau chết chùm, đến lúc đó bọn mày thất nghiệp luôn, đúng không?”

Cả bọn cứng họng, quả thật có khả năng này.

Sau khi xong việc, Tiêu Minh Hiên khom lưng nhặt hai cây súng lên. Tống Phong tiếp tục đi về phía trước, nghe Vu Bách nói qua máy truyền tin: “Chúng tôi rút lui rồi, có một nhóm người sắp đuổi tới, bọn chúng vẫn chưa biết tình hình bên trong, chúng tôi sẽ dụ bọn chúng đi theo kế hoạch, bên cậu thế nào rồi?”

“Tất cả đều thuận lợi, có thương vong không?”

“Có lính bắn tỉa trên cao trông chừng nên chỉ bị vài vết thương nhỏ thôi.”

“Ừ, các anh rút lui đi, cho tôi một chiếc xe ở địa điểm đã hẹn, các anh ráng chen vào một chiếc đi.”

“Cậu nhớ chú ý an toàn.”

Tống Phong ừ một tiếng, sau đó dời tầm mắt, ra lệnh: “Đi xuống lầu, tất cả lui vào trong phòng khách.”

Biệt thự này có ba tầng, bây giờ mọi người đang đứng ở lầu hai. Tiêu Minh Hiên đi tới sau lưng Tống Phong, dùng thân thể của mình che chở cho hắn, phòng ngừa có người ở lầu ba đánh lén. Tiêu Minh Hiên đi theo Tống Phong xuống dưới lầu, đến khoảng cách nhất định, cả hai xoay người lưng đối lưng, quét mắt nhìn một vòng, chỉ thấy trên lan can lầu ba có hai người đang đứng, cả hai đều ôm súng, Tống Phong híp mắt: “Hai đứa mày cởi quần áo, xuống đây.”

Hai người kia thấy mình đã bị phát hiện, hơn nữa còn có đám đồng nghiệp trần truồng làm gương, đành phải nghe theo, gia nhập đội ngũ trần truồng. Tiếng súng trong sân đã ngừng, những tên còn lại vội vàng xông vào hỗ trợ, thấy tình cảnh hiện tại thì ngẩn ra, sau đó rối rít dùng súng chỉa về phía bọn họ. Tống Phong đã đi gần tới phòng khách, hắn híp mắt nói: “Bọn mày cũng vậy, cởi quần áo ra. À, chừa lại một đứa, mày đi, ra ngoài khởi động xe lái đến trước cửa.”

Những tên đó hơi chần chừ, Tống Phong ấn dao xuống chút nữa, cổ Phù Sơn Minh lập tức trào ra máu tươi, chảy xuống làn da tái nhợt, nhiễm đỏ áo tắm màu trắng. Trong đám thuộc lập tức có người hét lên: “Dừng tay! Nghe nó, cởi đi.”

Phù Sơn Minh giận run người, hắn hoàn toàn không ngờ người này lại thông minh như vậy. Vừa rồi thuộc hạ không nhiều lắm, để bọn chúng cởi quần áo cũng không sao, nhưng bây giờ thì khác, trừ phi đầu óc hắn bị nước vào, nếu không hắn tuyệt đối không để bọn thuộc hạ tiếp tục cởi. Phù Sơn Minh tình nguyện ôm nhau chết chung, nhưng bây giờ không thể mở miệng được, càng không có cách dùng ánh mắt ra hiệu, đã vậy còn có cái mệnh lệnh ban nãy làm đệm lót, mấy tên thuộc hạ sẽ thật sự mặc cho hai thằng này chém giết!

Tiêu Minh Hiên thấy Phù Sơn Minh muốn giãy dụa, vội vàng đè chặt hắn lại, trong chốc lát liền nghe được tiếng xe motor từ xa tới gần. Một chiếc xe dừng lại trước cửa, tên thuộc hạ xuống xe, sau đó cởi hết quần áo theo ý Tống Phong. Tống Phong hài lòng nói: “Lùi vào trong sân đi.”

Đám thuộc hạ hỏi lại: “Chừng nào mày mới thả ông chủ?”

“Sau khi lên xe, bọn tao sẽ ném hắn xuống, nếu không yên tâm, bọn mày có thể phái hai người đứng đây chờ, những người khác lùi hết vào trong sân cho tao, nhanh lên.”

Những tên kia thương lượng một lát, bất đắc dĩ đành phải nghe theo, để lại hai người ở phòng khách.

Tiêu Minh Hiên nhận Phù Sơn Minh từ tay Tống Phong, sau đó dùng súng chỉa vào đầu hắn. Tống Phong mở cửa xe, ngồi vào ghế lái khởi động máy. Tiêu Minh Hiên cũng ngồi lên xe, hai tay giữ chặt Phù Sơn Minh. Cả hai liếc mắt nhìn nhau, sau đó hét lên với hai tên thuộc hạ: “Tao đếm tới ba sẽ lập tức ném hắn xuống. Một, hai, ba!” Vừa dứt lời, Tống Phong lập tức đạp chân ga, Tiêu Minh Hiên dùng sức nhấc Phù Sơn Minh lên, nhét hắn vào trong xe, sau đó đóng cửa lại, chuồn mất.

Lúc này đám người kia mới kịp phản ứng, bọn chúng vừa mắng vừa vội vàng chạy về lấy súng, nhưng chờ bọn chúng lấy được súng thì đã muộn mất rồi, xe đã chạy đến giữa sân. Trước cổng còn có hai vệ sĩ, hai tên vội vàng móc súng ra bắn. Tống Phong giẫm hết ga, trực tiếp xông thẳng ra ngoài, mấy viên đạn bắn trúng thân xe bắn ngược xuống mặt đất ma sát tạo nên ánh lửa đỏ trong đêm tối. Tống Phong đụng vỡ cổng, két một tiếng lùi lại, sau đó chạy như điên ra ngoài, trong nháy mắt đã ném biệt thự lại phía sau.

Tiêu Minh Hiên liếc mắt nhìn ra đằng sau, nếu bọn thuộc hạ không ngại trần truồng đuổi theo, bọn chúng vẫn phải tốn một mớ thời gian tìm chìa khóa xe, đến lúc đó hắn và Tống Phong đã chạy hết mấy con phố rồi. Tiêu Minh Hiên thở dốc một hơi, mở miệng hỏi: “Vai của cậu sao thế?”

Tống Phong nhìn đường phía trước: “Gần đây kiếm tiền không dễ dàng chút nào.”

Tiêu Minh Hiên bừng tỉnh, thì ra là vì cứu Thiệu Tu Kiệt, thật không hiểu tại sao người này lại chọn nghề nghiệp nguy hiểm như lính đánh thuê, “Bây giờ chúng ta đi đâu?”

“Đổi xe.” Tống Phong trả lời ngắn gọn, chạy xe lên trước rồi quẹo sang trái. Thủ phủ Alor Setar của bang Kedah phồn hoa với lịch sử lâu đời, cảnh đêm ở đây vô cùng thơ mộng. Tiêu Minh Hiên ghìm chặt Phù Sơn Minh, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nghĩ đến việc mình thiếu chút nữa mất mạng ở đây, đột nhiên cảm thấy hơi thổn thức.

“Bọn họ đâu rồi?”

“Bọn họ phải dụ một nhóm người đi nên rút lui trước rồi, anh yên tâm, bọn họ không sao đâu.”

Tiêu Minh Hiên không hỏi thêm nữa, qua mười phút đồng hồ, biết bọn thuộc hạ sẽ không đuổi kịp, hắn nhìn biển báo giao thông: “Phía trước là cục cảnh sát à?”

“Ừ, tôi bảo bọn họ đưa xe đến gần cục cảnh sát, mấy tên đó không dám đuổi tới đây đâu.” Tống Phong quẹo vào một ngã rẽ, hai bên đường trồng rất nhiều cây cao, nơi này tương đối vắng, hơn nữa vừa mới rạng sáng, bảo đảm không có người nào đi qua. Tống Phong tìm được xe Vu Bách để lại, nhanh chóng lên xe rồi xuất phát lần nữa.

“Xe kia là Jaguar đó, tôi thật sự không nỡ ném, đối với đàn ông, xe xịn và đàn bà là hai thứ không thể thiếu!”

“Không,” Tiêu Minh Hiên phủ nhận, “Ít nhất đối với tên này mà nói thì không phải.”

*ý nói Phù Sơn Minh thích đàn ông nên không cần “đàn bà và xe xịn”.

“Tên này” hiển nhiên là chỉ Phù Sơn Minh, Tống Phong giật giật khóe miệng: “Tôi chỉ là một người đàn ông bình thường thôi.” Phát hiện máy truyền tin không còn hoạt động, có thể do đã vượt qua diện tích che phủ lớn nhất, Tống Phong dứt khoát kéo nó xuống ném đi.

Tiêu Minh Hiên định nói gì đó, sau đó chợt nhíu mày: “Chờ đã, hình như tên này hơi kì lạ. . . .”

Tống Phong giảm tốc độ: “Lạ là sao?”

Tiêu Minh Hiên tháo mảnh vải che mắt Phù Sơn Minh, mượn đèn đường ngoài cửa sổ đánh giá hắn, thấy sắc mặt hắn tái nhợt, hơi thở khó khăn, toàn thân run rẩy, Tiêu Minh Hiên nhức đầu: “Hắn lên cơn nghiện.”

Tống Phong ngẩn ra, lạnh lùng nói: “Đè hắn lại!”

Không cần Tống Phong nói, Tiêu Minh Hiên đã hành động, nhưng khi lên cơn, khí lực của Phù Sơn Minh rất lớn, Tiêu Minh Hiên không ăn không uống gần tám tiếng, lại còn đang bị thương, muốn ngăn chặn Phù Sơn Minh là chuyện cực kì khó khăn, lần nào cũng bị Phù Sơn Minh đẩy, cả người đập vào thành xe.

Tống Phong chửi fuck một tiếng, đạp ga hết tốc lực, sau đó nhanh chóng tìm một quán bar, hắn ném súng lục có gắn ống hãm thanh cho Tiêu Minh Hiên: “Nếu không khống chế được thì cứ cho hắn một súng, đừng giết chết là được.”

Tiêu Minh Hiên không thể buông tay ra, đành phải giữ chặt Phù Sơn Minh, còn phải phòng ngừa không để Phù Sơn Minh giãy thoát. Lúc đang giằng co, vết thương ở lồng ngực càng thêm nghiêm trọng, máu tươi dần dần thấm ướt quần áo. Qua một phút Tống Phong mới trở về, trên tay cầm ống chích, hắn lấy mảnh vải trong miệng Phù Sơn Minh ra: “Bây giờ tên kia đang ở đâu?”

*ý nói cái tên nội gián chạy đi tìm Phù Sơn Minh cầu cứu, Vương Nhất Trung cử Tiêu Minh Hiên đến tiếp cận Phù Sơn Minh để bắt tên này (sợ lâu quá các nàng quên nên nhắc lại =))

Phù Sơn Minh duy trì chút tỉnh táo còn lại, thậm chí còn cười: “Tao biết ngay là. . . Bọn mày muốn hỏi. . . .”

“Bớt nói nhảm đi, ở đâu?” Tống Phong lắc lư ống chích trước mặt hắn, “Nào, nói ra tao sẽ lập tức cho mày thoải mái.”

“Hải cảng. . . . . . Thuyền rạng sáng. . . . .”

Tống Phong và Tiêu Minh Hiên nhìn nhau, nơi này cách eo biển Malacca không xa, ra biển là tới quần đảo, ra xa nữa thì có thể đi sang các nước khác, nếu bị hải quan bắt thì phiền phức. Nhưng nếu Phù Sơn Minh chịu nói, chứng minh nơi đó nhất định có người của hắn, mà bọn họ chỉ có hai người, vũ khí là ba khẩu súng và hai thanh chủy thủ.

Tống Phong tiêm ma túy cho Phù Sơn Minh, rầu rĩ nói: “Đừng nhìn tôi, tôi cũng sợ bị bắt lắm, điện thoại di động đã ném từ lâu rồi, anh đừng hi vọng tôi có thể liên lạc với bọn họ.” Tiêu Minh Hiên dời tầm mắt: “Tôi cũng nghĩ vậy.”

Phù Sơn Minh thoả mãn thở hổn hển, sau đó mở mắt ra, thần sắc dữ tợn: “Tiêu Minh Hiên, tao tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho mày.”

Tống Phong cười: “Được, tao chờ mày, đến lúc đó chúng ta chơi tiếp.”

Tiêu Minh Hiên: “. . . . . .”

Tống Phong đóng cửa xe, ngồi vào ghế lái, quay đầu xe chạy về phía hải cảng.

_________________

Một góc nhìn ở Alor Setar
Bình Luận (0)
Comment