Đặc Công Hoàng Hậu: Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ Phú

Chương 187

Sắc mặt Long Uyển Nhi tái nhợt cười cười: "Vì Vương Gia, Uyển Nhi sẽ không buông tay."

Hoa Quý Phi hài lòng gật gật đầu.

Dõi mắt nhìn trong buổi tiệc, ly chén qua lại, dáng vẻ tươi cười chiếu vào trên mặt từng người.

Loại cười khen tặng lấy lòng này, cho dù giả tạo như thế nào cũng nhất định phải chuẩn bị tốt.

Trọng thần triều đình Tả Thừa Tướng và phò mã Long Khuynh Anh cùng với Nam Cung Dạ, cao giọng bàn luận về nhân tình lãnh thổ của hai nước. Náo nhiệt vẫn đang tiếp tục tiến hành, Vũ Cơ đang tùy ý uốn éo chiếc eo thon nhỏ nhắn lung linh, ca cơ nhẹ giọng ngâm xướng, một cảnh tượng đầy thanh sắc* mê ly. (*múa hát và sắc đẹp)

Mỹ nhân bên cạnh Nam Cung Dạ dáng vẻ khuynh quốc khuynh thành, đôi mắt câu hồn và trang phục gợi cảm, mắt phượng mê hoặc lướt qua bốn phía, nhất là trong lúc này, không biết làm say đắm bao nhiêu mắt người.

Ở bên trái phía dưới đang ngồi vài người, nhưng khí thế quỷ dị không thể đến gần.

Đông Phương Tuyết như không có chuyện gì xảy ra nhấp nhẹ ly rượu, tóc đen trên trán rơi xuống, tạo ra hình dáng đường cong hoàn mỹ, trên gương mặt diễm tuyệt lành lạnh, ý cười bên môi như cánh hoa trước sau không giảm.

Tống Chỉ Thi và Đông Phương Tường ngồi ở đối diện, ba người đưa mắt nhìn nhau.

Nhấp nhẹ nượu, nhưng không che giấu được bầu không khí quỷ dị này.

Khi Nguyệt Trì Lạc trở lại buổi tiệc, nhìn thấy chính là một bầu không khí quỷ dị mê ly thế này, một bên náo nhiệt quá mức, một bên vô cùng vắng lặng lạnh lẽo, trong lúc nhất thời, Nguyệt Trì Lạc có chút không hiểu, nàng mới đi có một lát, bầu không khí vốn đang hài hòa tại sao lại trở nên quỷ dị rồi!

Bất quá nghĩ lại cũng đúng, Đông Phương Tuyết và Tống Chỉ Thi.

Đông Phương Tuyết cùng Đông Phương Tường, không khí này tốt được mới là lạ.

Nguyệt Trì Lạc đứng nguyên tại chỗ, mi mắt như vẽ, thần sắc đảo quanh ở trung tâm.

Đông Phương Tuyết đi tới, điểm điểm chóp mũi xinh xắn của nàng, thần sắc ôn nhu tràn đầy tình cảm, giữa lông mày là sự thương yêu cưng chiều không kiềm chế được: "Đứng ở đây cũng có thể mất hồn sao, ta không gọi nàng, nàng không phải là cứ đứng ở chỗ này ngủ chứ, nàng đó. . . . . ."

Thở dài một hơi, giọng nói đó, không biết làm sao chỉ có thể cưng chiều.

Việc ham ngủ của Nguyệt Trì Lạc, Đông Phương Tuyết cũng đã mở mang kiến thức rồi.

Nàng hình như bất cứ lúc nào cũng có thể ngủ.

Nguyệt Trì Lạc hoàn hồn, nhìn về phía Đông Phương Tuyết cong cong khóe mắt, nhếch miệng nở nụ cười: "Tuy rằng ta thích ngủ, nhưng vẫn còn biết phân rõ được hoàn cảnh."

Hoàn cảnh này cho dù nàng có thích ngủ, nhất định cũng sẽ không để Đông Phương Tuyết bị mất thể diện, để người khác có cơ hội chê cười.

"Vậy sao nàng còn thất thần?"
Bình Luận (0)
Comment