Đặc Công Tà Phi

Chương 125

Nghe thấy tiếng rắn, mắt nhìn thấy bóng rắn mờ ảo trong lớp sương mù dày đặc, Thượng Quan Ngưng Nguyệt cười lạnh, lập tức nói: "Lên cây."

Vừa dứt lời, Thượng Quan Ngưng Nguyệt điểm nhẹ mũi chân, bóng dáng xinh đẹp ngạo nghễ đứng thẳng trên một cành cây cao.

Cùng lúc đó, Nam Cung Tuyết Y, Ngân Lang, Thanh Báo cũng phi thân lên ba cây cao.

Mà khi bốn người Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhảy lên cây,

mặt đất nơi bọn họ vừa đứng đã phủ kín Ma Xà.

Chỉ thấy mỗi một Ma Xà đều vô cùng to lớn, hình như cực kì khó chịu vì không có con mồi.

Thân thể Ma Xà chồng chất lên nhau, ngẩng cao cái đầu to xấu xí, thè cái lưỡi đỏ tanh hôi ra, hướng tới những cái cây bốn người Thượng Quan Ngưng Nguyệt đứng mà thét gào: "Tê tê tê. . ."

Những Ma Xà khác thì vung vẩy cái đuôi, làm bụi đất mù mịt, bọn họ nhanh như chớp nhảy lên mấy gốc đại thụ đoàn người Thượng Quan Ngưng Nguyệt đứng.

Ngân Lang và Thanh Báo xem xét bầy rắn, cổ tay vừa động, trong bàn tay đầy mồ hôi lạnh có thêm một cái roi.

Nếu vừa rồi không kịp thời nhảy lên cây cao, chỉ sợ bây giờ bọn họ đã bị Ma Xà cắn nuốt, yên lặng nằm trong bụng Ma Xà rồi.

Nhưng mà dù nhảy lên cây, cũng chỉ có thể an toàn tạm thời, bởi vì vô số Ma Xà tùy thời có thể nhảy lên cây, tập kích bọn họ.

Nghĩ đến đây, Ngân Lang và Thanh Báo cảnh giác nhìn phía dưới gốc cây, trường tiên trong tay chắn trước ngực, làm công tác chuẩn bị ứng chiến.

Mà Thánh Tôn đứng sau đám Ma Xà, chắp tay sau lưng, rũ mắt xuống, nhẹ nhàng vuốt ve dây cung Huyết Tỳ Bà.

Ngay sau đó, Thánh Tôn lại nhìn Nam Cung Tuyết Y đầy chua sót.

Nhìn thấy Nam Cung Tuyết Y không định nhìn mình, chỉ cúi thấp đầu, ngón tay thon dài thưởng thức lá cây xanh biếc, hai mắt y hiện lên ý cười làm người ta run sợ.

Tuyết Y, Bản Tôn mới là người thân nhất của ngươi, vậy mà địa vị của Bản Tôn trong lòng ngươi, lại không bằng sự kính trọng của ngươi với Thánh Đế. Bản Tôn thật sự không nghĩ tới, sẽ bất nhân lấy mạng ngươi, nhưng. . . Vì sao ngươi lại ép Bản Tôn vội vã đây?

Thánh Tôn bỗng khép hai tay lại, lòng bàn tay phát ra ánh sáng màu đen bao phủ cả vạn Ma Xà, gạt bỏ tình cảm với Nam Cung Tuyết Y, lạnh lùng nói: "Vạn Xà nghe lệnh, lập tức tấn công."

Thánh Tôn vừa dứt lời, Ma Xà lập tức bay vọt lên, thân thể mang theo mùi tanh hôi đánh tới vị trí bốn người Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

Ngân Lang và Thanh Báo quét ngang trường tiên, hai Ma Xà lập tức đầu lìa khỏi thân thể. Máu rắn văng tung tóe khắp nơi, hai người lại càng ra chiêu nhanh mạnh hơn.

Ma Xà nối nhau vọt lên, động tác thần tốc.

Nam Cung Tuyết Y cũng không dám lơ là, liên tục bắn lá cây ra, lá cây mỏng manh hóa thành lợi khí chém sắt như chém bùn, bắn tới bộ vị trí mạng của Ma Xà.

Rầm rầm rầm -- bị Nam Cung Tuyết Y bắn lá cây tới, thân thể Ma Xà liên tiếp nổ tung, thân rắn nổ thành những mảnh nhỏ văng khắp nơi, mùi máu tanh hôi nhiễm đỏ cả màn sương trắng.

Nhưng mà, ngửi thấy mùi máu tanh hôi đồng bạn lưu lại, những con khác càng lao lên nhanh hơn, mắt rắn càng thêm lạnh lùng.

"Thanh Báo, cẩn thận sau lưng." Thượng Quan Ngưng Nguyệt quét mắt qua, lên tiếng nhắc nhở, đồng thời cổ tay hướng tới phía sau Thanh Báo.

Ba sợi tơ hồng có Tú Hoa Châm nhanh như chớp bắn tới sau lưng Thanh Báo, vèo vèo vèo, ba cái Tú Hoa Châm đâm vào mấy con Ma Xà định đánh lén Thanh Báo.

Ngón tay kéo sợi tơ hồng quấn quanh thân thể Ma Xà. Nàng đột nhiên nâng cổ tay lên, ba sợi tơ hồng buộc chặt Ma Xà vào một thân cây.

Ngay sau đó, Thượng Quan Ngưng Nguyệt gảy Huyết Tỳ Bà, chăm chú đối phó với Ma Xà tấn công từ bốn phía. Gió thổi lay động vạt áo, vô số đạo hồng quang từ dây cung bắn ra.

Hồng quang mang theo uy lực mạnh mẽ, lập tức xuyên qua nơi trí mạng của vô số Ma Xà, thân rắn rơi lả tả. Trong thời gian ngắn, sương trắng nồng đậm bị máu rắn nhuộm thành màu đỏ trông vô cùng thê lương.

Ngân Lang, Thanh Báo quét ngang trường tiên, Nam Cung Tuyết Y bắn lá cây ra, Thượng Quan Ngưng Nguyệt khảy Huyết Tỳ Bà, càng ngày càng nhiều Ma Xà bị đánh gục.

Nhưng mà, số lượng Ma Xà tử trận càng nhiều, lực công kích của những con còn lại càng mạnh. Bọn nó giống như tre già măng mọc, điên cuồng tiến lên.

Thánh Tôn vốn đang khoanh tay xem trận chiến, thấy tình cảnh này chợt ngưng tụ ánh sáng đen vào lòng bàn tay, mở miệng lạnh lùng nói: "Bản Tôn xem các ngươi còn có thể chống đỡ bao lâu."

Vừa dứt lời, Thánh Tôn nâng song chưởng, đánh về phía mấy cây đại thụ nơi bốn người Thượng Quan Ngưng Nguyệt đứng.

Rắc rắc – đại thụ bị chưởng lực của Thánh Tôn làm gãy lìa.

Tuyệt đối không thể chạm đất, nếu không Ma Xà sẽ lập tức tấn công, đợi đến lúc bọn họ không còn sức chống cự, sẽ bị Ma Xà cắn nuốt mà chết.

Bốn người Thượng Quan Ngưng Nguyệt điểm mũi chân một cái, nhẹ nhàng xoay tròn giữa không trung, lập tức bay đến mấy cây to khác.

Vậy mà, lúc bốn người vừa đứng vững, chưởng phong của Thánh Tôn lại một lần nữa đánh tới.

Chỉ trong nháy mắt, bốn người đã đổi đến mấy chục cây to.

Vừa phải đối phó Ma Xà, vừa phải đề phòng Thánh Tôn. Dù bốn người có bản lĩnh cao cường hơn nữa, cũng khó mà chống đỡ.

Số lượng Ma Xà thật sự quá nhiều, mà thể lực của bọn họ lại có hạn. Hiện tại Ngân Lang đã tiêu tốn quá nhiều sức lực, mà lại bị Ma Xà đánh lén sau lưng.

Ngân Lang xoay mình, trường tiên trong tay quất tới đầu Ma Xà.

Dùng sức kéo mạnh trường tiên, đầu và thân rắn lập tức lìa nhau. Khi thân rắn rơi xuống đất, đầu rắn đột nhiên há to miệng, phun độc khí hôi tanh về phía Ngân Lang.

Ngân Lang vội vàng ném trường tiên đi, bởi vì ngửi được độc khí, nhất thời cảm thấy tứ chi vô lực, thân thể rơi xuống đất.

"Ngân Lang --" Thanh Báo nghiêng đầu nhìn thấy Ngân Lang rơi vào nguy hiểm, sợ hãi hô.

Chỉ tiếc, chỗ Thanh Báo đứng tuy không xa Ngân Lang, nhưng phải đối phó với vô số Ma Xà, bản thân hắn cũng khó bảo toàn, càng không cách nào bay qua cứu Ngân Lang.

Vèo một tiếng vang lên, Nam Cung Tuyết Y nhanh như chớp chạy về phía Ngân Lang đang sắp ngã xuống đất, ôm ngang hông Ngân Lang, đỡ hắn đứng trên đại thụ bên trái Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

Thượng Quan Ngưng Nguyệt vốn muốn bắn tơ hồng ra quấn lấy Ngân Lang, nhìn thấy Nam Cung Tuyết Y đi trước một bước, mở miệng nói: "Nam Cung Tuyết Y, cảm tạ."

"Không cần nói cảm ơn! Mặc dù tại hạ cứu Ngân Lang khỏi bị Ma Xà cắn nuốt, nhưng hắn vừa trúng khí độc, đe dọa đến tính mạng, e rằng không thể sống quá thời gian nửa chung trà."

Nam Cung Tuyết Y nhàn nhạt đáp, một tay ôm Ngân Lang, một tay tiếp tục bắn lá cây đối phó Ma Xà.

"Thuốc này có thể giải bách độc." Tay phải Thượng Quan Ngưng Nguyệt ôm Huyết Tỳ Bà, ống tay áo trái bỗng chốc giương lên, đem một viên thuốc màu đỏ bào chế từ máu của Tiểu Kim Chồn ra, ném cho Nam Cung Tuyết Y.

Nam Cung Tuyết Y vừa bắt được viên thuốc, con ngươi đen như mực giật giật, thất thanh hét lớn: "Thượng Quan Ngưng Nguyệt, tránh mau."

Thì ra, thừa dịp Thượng Quan Ngưng Nguyệt bắn thuốc giải cho Nam Cung Tuyết Y, nhất thời không đề phòng, Thánh Tôn lại hung ác đánh tới Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

Thượng Quan Ngưng Nguyệt điểm mũi chân một cái, bóng dáng đã bay vọt đến một cái cây khác. Nhưng mà, dù Thượng Quan Ngưng Nguyệt tránh kịp thời, vẫn bị chưởng phong của Thánh Tôn làm thương tổn tới lục phủ ngũ tạng.

"Phốc --" Thượng Quan Ngưng Nguyệt đau đớn phun ra một ngụm máu. Máu văng mọi nơi, trong đó có một giọt rơi vào dây đàn.

Chợt, dây Huyết Tỳ Bà dính máu Thượng Quan Ngưng Nguyệt đột nhiên lay động. Vèo một tiếng vang lên, dây đàn phát ra ánh sáng.

Ánh sáng này, không chỉ làm Nam Cung Tuyết Y chấn động há hốc miệng, mà còn làm cho Thánh Tôn xiết chặt nắm đấm, móng tay khảm sâu vào lòng bàn tay, mặt nạ lạnh lẽo tản ra hơi thở giận giữ cùng giật mình khó tin. . .
Bình Luận (0)
Comment