Đặc Công Tà Phi

Chương 129

Nam Cung Tuyết Y buông mắt xuống tránh ánh nhìn của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, đồng thời nặn ra ba chữ: "Tích Lệ Thảo."

"Tích Lệ Thảo?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt thâm thúy nhìn Nam Cung Tuyết Y, cao giọng nói: "Tại sao sau này Diễm lại cần đến nó?"

"Nếu ta đoán không sai, ngươi sẽ rất nhanh đến Tuyết Ảnh Các hội hợp với Hiên Viên Diễm. Đến đó, ngươi tự nhiên sẽ biết tầm quan trọng của nó với Hiên Viên Diễm."

Thượng Quan Ngưng Nguyệt khẽ nâng mắt nhìn Nam Cung Tuyết Y, hắn tiếp tục nói: "Đợi Mai Lan Trúc Cúc tứ sứ thuận lợi lấy được Tích Lệ Thảo, họ sẽ mang Mộng La Yên tới Tuyết Ảnh Các."

Thượng Quan Ngưng Nguyệt ôm chặt Huyết Tỳ Bà vào trong ngực, nhảy xuống mặt đất.

Thượng Quan Ngưng Nguyệt cười quyến rũ, mở miệng nói: "Nên nói cũng nói rồi, ngươi có thể mang Thánh Tôn rời khỏi đây. Đừng quên tìm một chỗ thanh tịnh để hắn có thể an tâm dưỡng thương."

Mặc dù nàng cười, thanh âm ôn nhu như nước, nhưng lại ẩn chứa hơi thở lạnh băng, khiến Nam Cung Tuyết Y không thể làm ngơ.

"Cáo từ." Nam Cung Tuyết Y hít thở không thông, nhẹ nhàng nặn ra hai chữ, cúi người xuống.

Tay trái túm vai Thánh Tôn, tay phải ôm hông Thánh Tôn, Nam Cung Tuyết Y đạp gió mà đi, trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng.

Nhìn Nam Cung Tuyết Y biến mất, Ngân Lang và Thanh Báo khẽ điểm mũi chân một cái, chia nhau đứng hai bên trái phải Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

Tuy đoán được phần nào dụng ý của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, nhưng bọn họ vẫn không nhịn được nghiêng đầu, đồng thanh hỏi Thượng Quan Ngưng Nguyệt: "Vương phi, vì sao người bỏ qua cho Thánh Tôn?"

Mái tóc đen nhánh tung bay trong gió, mắt ngọc không chút để ý quét qua nơi Nam Cung Tuyết Y biến mất, lười biếng nói: "Thánh Tôn là kẻ địch của ta, cũng là kẻ địch của Linh Cung. Tạm thời giữ lại mạng hắn, để Linh Cung tiếp tục nội chiến, đối với ta mà nói cũng không phải là một chuyện xấu."

Nghe Thượng Quan Ngưng Nguyệt nói, Thanh Báo và Ngân Lang lập tức nhìn nhau cười, đồng thời trong lòng âm thầm nói: nguyên nhân Vương phi tha cho Thánh Tôn, quả nhiên giống như bọn họ dự đoán.

Nhưng ngay sau đó lại nhìn thấy Thanh Báo nhíu chặt chân mày, lo lắng nói: "Vương phi! Thuộc hạ luôn cảm thấy, Nam Cung Tuyết Y tuy không hại người, nhưng lại có ác ý với Vương gia. Chúng ta có nên lập tức lên đường đến Tuyết Ảnh Các hội hợp với Vương gia không?"

Thượng Quan Ngưng Nguyệt cúi đầu suy nghĩ, cười nói: "Về Vương phủ trước đi, đem Cầu Cầu theo, sau đó lại đi Tuyết Ảnh Các."

Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa dứt lời, Ngân Lang và Thanh Báo còn chưa kịp lên tiếng, Huyết Bàng Vương đã giành nói trước: "Chủ nhân, có thể đi chậm một chút không?"

Thượng Quan Ngưng Nguyệt xoay người, kinh ngạc nhướng mày, nhìn Huyết Bàng Vương nói: "Tại sao Tiểu Bàng nhi lại nói như thế?"

Lại nghe Thượng Quan Ngưng Nguyệt gọi mình là Tiểu Bàng nhi, mỏ nó đột nhiên co quắp, ngay sau đó ngẩng đầu phát ra một tiếng kêu uy nghiêm.

Nó một đời uy phong, lại bị ba chữ Tiểu Bàng nhi này hủy hoàn toàn rồi.

Nó thề, trước khi chủ nhân nghĩ cho nó một cái tên khí phách, nó sẽ không bao giờ kêu bọn thuộc hạ xuất hiện nữa. Nó. . . Không muốn bị bọn thuộc hạ nghe được cái tên Tiểu Bàng nhi "đáng yêu" này a?

Bọn Hắc Bàng cứng rắn ngăn không cười ra tiếng, nghe thấy tiếng kêu uy nghiêm của Huyết Bàng Vương, chúng vội vàng bay đi.

Nhanh nhanh thoát khỏi đây! Bàng Vương tính khí không tốt, vạn nhất trốn chậm một chút, bọn họ không thể bảo đảm có bị Bàng Vương mổ sạch lông không a!

Bàng Vương lạnh lùng nhìn một đám đại bàng chạy chối chết, sau đó ánh mắt chuyển nhu hòa, nũng nịu vỗ vỗ bả vai Thượng Quan Ngưng Nguyệt, chậm rãi mở cái mỏ sắc nhọn.

"Chủ nhân, ta cảm ứng được ngài trong người ngài có một viên thủy tinh. Hay là người đi với ta trước, chỉ cần cho ta thời gian một đêm, ta không chỉ có thể giúp người dung hợp linh lực, mà còn có thể làm uy lực của người cao hơn mấy chục lần. Nhưng mà. . ."

Huyết Bàng Vương kéo dài giọng nói, liếc mắt nhìn Ngân Lang và Thanh Báo một cái, mới tiếp tục nói: "Chỗ đó cực kỳ âm hàn, hai người bọn họ không có linh lực hộ thể, chỉ nháy mắt sẽ bị đóng thành băng. Cho nên, người không thể dẫn bọn hắn cùng đi."

"Như thế a!" Thượng Quan Ngưng Nguyệt vuốt ve cánh Huyết Bàng Vương, nghe nó nói thế, trong lòng không khỏi âm thầm suy nghĩ.

Chỉ là kéo dài thời gian một đêm, không có gì đáng ngại chứ?

Lấy bản lĩnh và sự thông minh của Diễm, mà Tuyết Ảnh Các cũng nguy hiểm trùng trùng, bốn phía cũng có không ít tên bụng dạ khó lường, nhất định Diễm sẽ ứng phó được.

Nhưng nếu mình có thể dùng một đêm này dung hợp linh lực, còn làm uy lực tăng gấp mấy chục lần, như vậy đợi đến lúc mình đến Tuyết Ảnh Các hội hợp với Diễm, sẽ rất có ích.

Thượng Quan Ngưng Nguyệt nghĩ xong, lập tức mở miệng gọi: "Ngân Lang, Thanh Báo!"

"Có thuộc hạ." Ngân Lang và Thanh Báo lập tức đứng thẳng, đồng thời lên tiếng.

Thượng Quan Ngưng Nguyệt cười một tiếng, chậm rãi nói: "Tiểu Bàng nhi muốn dẫn ta đi dung hợp linh lực, nhưng mà hai người các ngươi không thích hợp đến đó, hai ngươi về vương phủ trước. Sau khi dung hợp linh lực, ta sẽ phát tín hiệu cho hai ngươi. Đến lúc đó, hai ngươi nhớ đưa Cầu Cầu đi theo."

"Thuộc hạ tuân lệnh." Ngân Lang và Thanh Báo cung kính hành lễ với Thượng Quan Ngưng Nguyệt xong, lập tức đạp đất mà đi.

"Chủ nhân, lên đi!" Cùng lúc đó, Huyết Bàng Vương khẽ nghiêng người, lên tiếng ý bảo Thượng Quan Ngưng Nguyệt ngồi trên người nó.

Mũi chân nhẹ điểm, nhảy lên lưng Huyết Bàng Vương. Nàng vỗ vỗ đầu nó, ôm cổ nó, cười nói: "Lên đường đi, Tiểu Bàng nhi."

Ô -- còn gọi người ta là Tiểu Bàng nhi, chủ nhân a, lúc nào người mới nghĩ cho ta cái tên uy phong khí phách chứ.

Mỏ Huyết Bàng Vương liên tục giật giật, trong lòng âm thầm nói, ai oán giương đôi cánh lớn, cõng Thượng Quan Ngưng Nguyệt bay lên trời cao.

Giờ khắc này, nếu Huyết Bàng Vương biết cái tên "Vừa uy phong vừa khí phách" mà Thượng Quan Ngưng Nguyệt nghĩ cho nó, nó nhất định sẽ không oán hận cái tên Tiểu Bàng nhi này, mà còn vô cùng hài lòng.

Đang lúc Huyết Bàng Vương cõng Thượng Quan Ngưng Nguyệt bay giữa những đám mây, Thượng Quan Ngưng Nguyệt lười biếng cúi đầu nhìn chân, cảnh vật lên thơ, đẹp không sao tả xiết --

Cùng lúc đó, Nam Cung Tuyết Y ôm Thánh Tôn đáp xuống một dòng suối nhỏ.

Dìu Thánh Tôn đến bên một gốc cây, nhẹ nhàng đỡ Thánh Tôn ngồi xuống, lại săn sóc để Thánh Tôn dựa lưng vào thân cây, Nam Cung Tuyết Y mới quay người lại, không nhìn Thánh Tôn mà nói: "Yên tâm vận linh lực trị thương đi, trước khi chữa trị xong, ta vẫn sẽ bảo vệ ngươi."

Thánh Tôn vô cùng suy yếu, gian nan hít thở mấy lần, sau đó trợn mắt giận dữ nhìn bóng lưng Nam Cung Tuyết Y, lạnh lùng nói: "Ngươi cút đi, Bản Tôn không cần ngươi bảo hộ."

Hắn không cần Nam Cung Tuyết Y bảo hộ, chính xác mà nói, hắn cũng không muốn hình ảnh mình chật vật không chịu nổi bị Nam Cung Tuyết Y nhìn thấy.

"Tiết kiệm một chút tức đi! Nếu như ngươi không vận linh lực chữa thương, sợ rằng hai chân không chỉ tàn phế, mà ngay cả tính mạng cũng khó bảo toàn. Ta đã cứu ngươi, đương nhiên không muốn nhặt xác ngươi."

Lúc Thánh Tôn vận linh lực trị thương, không thể bị quấy nhiễu, nếu không sẽ trở thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ, hộc máu mà chết.

Vì phòng ngừa tình huống ngoài ý muốn xảy ra, Nam Cung Tuyết Y nói xong, hai tai lập tức vểnh lên nghe ngóng động tĩnh, vô cùng cẩn thận nhìn xung quanh.

"Ngươi. . ." Thánh Tôn đột nhiên há to mồm, vừa muốn nói gì với Nam Cung Tuyết Y, cảm thấy như có ngàn vạn lưỡi đao sắc bén đâm vào cổ họng.

Thánh Tôn vô cùng đau đớn, thân thể không khống chế được run rẩy, chỉ có thể nhắm mắt lại, khép tay tạo thành hình chữ thập vận linh lực trị thương.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, vết thương của Thánh Tôn cũng dần khép lại, thân thể đau đớn run rẩy cũng trở lại trạng thái bình thường.

Sau nửa canh giờ, Thánh Tôn thở dài đứng dậy.

Thánh Tôn chắp tay sau lưng, tay áo hơi động, trong lòng bàn tay xuất hiện hai viên thuốc màu đen không biết có tác dụng gì, con ngươi âm lãnh và phức tạp nhìn Nam Cung Tuyết Y nói: "Đã đối nghịch với ta, cần gì phải cứu ta?"
Bình Luận (0)
Comment