Đặc Công Tà Phi

Chương 156

Nghe tiếng Thánh Tôn bóp quả đấm răn rắc, môi bắn ra lời nói hàn lệ, tóc gáy sáu gã áo đen che mặt không nhịn được dựng lên, lập tức nhìn nhau một cái.

Thánh Quân thiết kế một âm mưu? Ngay từ đầu, người Thánh Quân muốn dùng để đối phó Hiên Viên Diễm, căn bản không phải là Độc Tiên Mộng La Yên? Thánh Tôn có ý tứ là. . .

Bị lời nói lạnh lẽo của Thánh Tôn đánh thức, một người áo đen che mặt trong đó mở miệng, run rẩy hỏi: "Thánh Tôn, đã biết rõ tâm tư của Thánh Quân, vậy chúng ta có phư hư kế hoạch ngày mai của Thánh Quân hay không?"

"Vì sao phải phá hư?" Khóe môi Thánh Tôn cong lên, hai tròng mắt lộ ý châm chọc, cười lạnh nói: " Kế hoạch ngày mai của Nam Cung Tuyết Y, vô luận thành công hay thất bại, kết quả cũng giống nhau, chính là chọc giận Thượng Quan Ngưng Nguyệt."

Lúc trước sao hắn hồ đồ như thế? Đối với quan hệ giữa Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Thánh Đế, thật ra thì. . . Hắn căn bản không cần đi vắt óc khích bác.

Mặc dù hắn luôn không hiểu vì sao lão già Thánh Đế kia có thái độ khác thường, không những không phái người phá hủy tánh mạng người làm nhơ bẩn huyết thống cao quý là Thượng Quan Ngưng Nguyệt, mà lại càng kỳ quái hơn là muốn đón Thượng Quan Ngưng Nguyệt về Linh Cung, sau đó để Thượng Quan Ngưng Nguyệt tiếp nhận vị trí Thánh Đế.

Nhưng chỉ cần Thánh Đế có lòng muốn đón Thượng Quan Ngưng Nguyệt về Linh Cung, mà quy củ Linh Cung từ trước đến giờ đều cực kỳ sâm nghiêm, người Linh Cung tuyệt đối không có khả năng yêu người bên ngoài, cho dù là Thánh Đế cũng không có ngoại lệ.

Nay Thượng Quan Ngưng Nguyệt yêu Hiên Viên Diễm sâu đậm, nàng sao có thể nhẫn tâm bỏ Hiên Viên Diễm để trở lại Linh Cung tiếp nhận vị trí Thánh Đế chức đây? Vì vậy, nếu Thánh Đế cố ý muốn đón Thượng Quan Ngưng Nguyệt về, giữa Thánh Đế và Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhất định không cách nào tránh khỏi có cuộc ác chiến kịch liệt.

Cho nên, hắn hoàn toàn có thể nỗ lực đột phá tầng linh lực cao nhất và ôm thái độ xem kịch vui, chờ đợi trận quyết đấu kinh thế của Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Thánh Đế.

Đợi đến lúc hai bên Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Thánh Đế cùng tổn hại, và hắn cũng đã thành công đột phá linh lực cực hạn, nhân cơ hội đó vui thích kéo dây thu lưới, như vậy chẳng phải càng sảng khoái hơn sao?

"Rút!" Trong mắt Thánh Tôn lộ ra nụ cười khát máu, môi mỏng lạnh lẽo nhanh chóng phun ra một chữ rồi dẫn theo sáu gã thuộc hạ áo đen che mặt, giống như u linh biến mất tại chỗ . . .

Cùng lúc đó, Tuyết Ảnh các, bên trong Đào Nhiên Cư --

Ánh nến ửng đỏ cùng ánh trăng sáng tỏ bao phủ phía dưới, bỗng chốc thấy rõ Đào Nhiên Cư, giống như Vong Ưu Cư nơi Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt đang ở, khắp nơi đều là hoa đào tươi đẹp nở rộ.

Ánh nến ửng đỏ theo gió chiếu lên vách tường, trên vách tường khắc hoa đào trông rất sống động, giống như đang nhảy múa, lẳng lặng tỏa ra hương thơm thoang thoảng.

Nửa cánh cửa gỗ đào mở ra, Vô Ngân công tử đang đứng thẳng đón gió. Mà sau lưng Vô Ngân công tử hai thước là một bàn trà hình hoa đào màu hồng.

Bên cạnh bàn trà hoa đào màu hồng là hai người hầu cận của Vô Ngân công tử, một người trong đó đang rũ mắt, đem lá trà non xanh ngọc để vào ly trà hình dáng hoa đào.

Một người khác thấy lá trà non xanh ngọc đã đặt vào trong ly trà, liền cầm chuôi ấm nước sôi lên trên bàn rồi rót nước sôi vào ly trà.

Cửa Đào Nhiên Cư vang lên một tiếng kẽo kẹt, có người nhẹ nhàng đẩy ra.

Ngay sau đó tiếng nổ vang lên, đồng cửa được đóng lại nhẹ nhàng,hai người hầu cận phụng lệnh Vô Ngân công tử rừng đào ma quỷ điều tra tình hình bước chậm đến bênh cạnh bàn trà hoa đào.

Vô Ngân công tử xoay người, từ cửa gỗ được mở một nửa đến bên bàn trà ngồi xuống, đầu tiên là bưng lên ly trà trên bàn, nhàn nhạt nhấp một ngụm nước trà nóng, sau đó mới mở miệng khẽ hỏi: "Như thế nào?"

Một tên người hầu phụng mệnh ra ngoài điều tra tình hình trong đó hơi cong eo, bẩm báo: "Nhóm người kia tính cảnh giác hết sức cao, bọn thuộc hạ sợ bị phát hiện hành tung, cho nên chỉ dám quan sát từ xa."

Một tên người hầu phụng mệnh ra ngoài điều tra tình hình khác nói tiếp: "Tất cả bọn họ đều khoanh chân ngồi xuống mặt đất nhắm mắt dưỡng thần, hình như tối nay không chuẩn bị hành động."

Vô Ngân công tử giương nhẹ khóe môi, cúi đầu phẩm trà trong chén, môi mỏng cười ôn nhu nói: "Gió lớn đâu rồi, bình thường đều yên tĩnh khác thường. Mà yên tĩnh khác thường như thế, thường đều là đang ẩn chứa âm mưu to lớn."

Nhíu mày một cái, tên hầu cận lúc trước rót nước sôi vào trong ly trà bóp hai tay thành nắm đấm nói: "Các chủ, thay vì chờ âm mưu bộc phát, chúng ta chủ động ra tay, thay hai người Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm đem dược liệu Giọt Lệ Thảo cướp đến tay?"

Người của Linh Cung mặc dù vô cùng lợi hại, nhưng Ảnh vệ Tuyết Ảnh các bọn họ cũng không phải ngồi không. Nếu thật sự cứng đối cứng, nhóm Ảnh Vệ có lẽ sẽ thiệt thòi lớn, nhưng người của Linh Cung cũng tuyệt đối sẽ không chiếm được chút tiện nghi nào.

"Âm mưu quỷ kế của nhóm người kia sợ rằng trong lòng Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm đã sớm nắm chắc. Hay là chờ ngày mai tự tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm đánh nát bấy âm mưu của nhóm người kia thôi." Vô Ngân công tử xoay nhẹ ly trà trong tay, môi mỏng tao nhãcong lên, nói: "Về phần chúng ta. . . Còn có chuyện quan trọng hơn cần làm đấy."

Còn có chuyện quan trọng hơn cần làm? Mờ mịt nhìn nhau một cái, bốn gã hầu cận bỗng nghiêng đầu, giọng đầy khó hiểu đồng thanh hỏi: "Các chủ, chuyện gì ạ?"

Lần nữa cúi đầu nhấp một ngụm nước trà trong chén, Vô Ngân công tử hơi nhún vai nói: "Ngày mai, sau khi Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm rời khỏi Tuyết Ảnh các, từ trên xuống dưới Tuyết Ảnh các chúng ta, toàn bộ vào ở Thụy vương phủ cùng với Long Diệu hoàng cung, thay Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt trông coi nhà cửa."

Bốn gã người hầu đều hoài nghi mình nghe lầm, đầu tiên bọn họ cùng giơ tay ngoáy lỗ tai, tiếp theo hai mắt nháy nháy liên tục nhìn chằm chằm Vô Ngân công tử, nói: "Các chủ, ngài. . . vừa nói gì?"

"Các ngươi không nghe lầm! Bắt đầu từ bây giờ, chuyện Tuyết Ảnh các cần làm chỉ có một, chính là thay hai người Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt, trông chừng nhà của bọn họ thật tốt."

Vô Ngân công tử cười nhạt, nhẹ nhàng đặt ly trà trong tay lên mặt bàn, sau đó lấy ra hai vật từ trong tay áo.

Mà hai Vô Ngân công tử lấy ra từ trong tay áo chính là hai vật lúc trước bên trong trúc đình nghỉ mát ở Thúy Trúc Lâm, Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm một xướng một họa "uy hiếp" hắn nhận này.

Thấy hai vật Vô Ngân công tử cầm trong tay, hai người hầu bên trong đầu tiên là hít mạnh một hơi lạnh, ngay sau đó hai mắt trừng lớn giống như chuông đồng.

Mà hai người hầu cận bên ngoài không hẹn mà cùng đưa tay phải che kín miệng, mặt đầy biểu tình rung động, kinh ngạc hô lên: "Ông trời của ta ơi, Hiên Viên Diễm tin tưởng Các chủ như thế, lại đem. . ."

Quân đội Long Diệu hoàng triều không nhận người, chỉ nhận binh phù điều binh khiển tướng. Mà Long Diệu hoàng triều tổng cộng có ba khối binh phù, theo thứ tự là Long Lệnh binh phù, Sư lệnh binh phù cùng với Ưng lệnh binh phù.

Bọn họ cũng biết rõ, Ưng lệnh binh phù có thể hiệu lệnh 60 vạn tướng sĩ Hắc Ưng Doanh của Long Diệu hoàng triều, nay đang trên tay phụ thân của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, chính là đại tướng quân Thượng Quan Hạo.

Mà Long Lệnh binh phù có thể hiệu lệnh 80 vạn tướng sĩ Hổ Báo Doanh cùng với Sư lệnh binh phù có thể hiệu lệnh 80 vạn tướng sĩ Huyền Sư Doanh của Long Diệu hoàng triều, toàn bộ đều do Hiên Viên Diễm nắm giữ trong tay.

Nhưng, hiện giờ Các chủ bọn họ đang cầm trên tay cái gì? Chính là hai khối binh phù có thể hiệu lệnh 80 vạn tướng sĩ Hổ Báo Doanh cùng với 80 vạn tướng sĩ Huyền Sư Doanh của Long Diệu hoàng triều đó!

Thụy vương Hiên Viên Diễm này thật đúng là làm người ta khiếp sợ cả người đổ mồ hôi lạnh! Phải biết hắn làm như vậy, thì đồng nghĩa với việc giao toàn bộ 160 vạn đại quân của Long Diệu hoàng triều cho bọn họ Các chủ điều động . . .

Cùng lúc đó, bên trong Vong Ưu Cư --

Gió đêm dịu dàng thổi qua, đèn lồng hoa đào tinh xảo khẽ dao động, ánh nến ửng hồng tràn ngập căn phòng, hơi thở hạnh phúc ngọc nào lay động theo gió.

Ánh nến ửng hồng phủ xuống chiếc giường to lớn màu hồng hoa đà, làn da như ngọc của Thượng Quan Ngưng Nguyệt tản ra sắc màu mê người, hai cánh tay ôm hông của Hiên Viên Diễm, đầu chôn trong lồng ngực ấm áp của Hiên Viên Diễm, gương mặt xinh đẹp nở nụ cười yên ổn tiến vào mộng đẹp.

Kéo nhẹ chăn gấm mềm mại đắp lên bờ vai như ngọ của Thượng Quan Ngưng Nguyệt lộ ra trong gió, đôi mắt đen huyền của Hiên Viên Diễm khóa lên Thượng Quan Ngưng Nguyệt trong ngực, dung nhan lộ ra nụ cười đầy si mê.

Hiên Viên Diễm cứ như vậy si mê nhìn, mỗi ngày mỗi đêm khi Thượng Quan Ngưng Nguyệt đi ngủ, hắn lại nhìn si mê như thế cũng đã thành thói quen, thói quen làm hắn cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Thời gian yên tĩnh trôi qua, cũng không biết đã qua bao lâu. Lúc này --

Khẽ xê dịch thân thể tìm tư thế thoải mái, đầu chôn trong lồng ngực ấm áp của Hiên Viên Diễm, Thượng Quan Ngưng Nguyệt không mở mắt ngọc, chỉ là môi của nàng nhẹ nói ra một câu: "Đồ ngốc! Đừng nhìn nữa, ngủ đi."

Căn bản không cần mở mắt nàng cũng biết hắn chưa ngủ. Trước kia, mỗi khi nàng tình giấc lúc nửa đêm, luôn nhận thấy ánh mắt si mê cùng với vẻ mặt ngốc nghếch thoáng ý cười.

"Ừ, biết!" Dù Hiên Viên Diễm vô cùng dịu dàng đáp lại, nhưng vẻ mặt vẫn si mê cười tủm tỉm, không hề có ý muốn ngủ.

"Ngươi biết cái p đó!" Miệng nói lời dung dữ, tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt ôm hông Hiên Viên Diễm chặt hơn, đầu chôn sâu vào lồng ngực ấm áp của Hiên Viên Diễm: "Chàng tốt nhất là nhanh chóng ngủ cho ta, bằng không. . . Ta sẽ một cước đạp chàng xuống giường."

Nghe được lời nói mặc dù hung dữ của Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhưng lại xen lẫn đau lòng cho mình, khóe môi Hiên Viên Diễm cười xinh đẹp và hạnh phúc, sau đó lựa chọn ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Gió đêm nhu hòa thổi qua, ánh nến ửng hồng rọi sáng xung quanh, Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm đã chìm vào giấc ngủ, gương mặt trắng nõn bất tri bất giác(không hề hay biết) thân mật kề nhau, hô hấp cũng ngọt ngào giao hòa. . .
Bình Luận (0)
Comment